Chương 81: Ác đạo Bắc thiếu
Bắc Tân Khởi bỏ ngoài tai câu nói của Mạc Yến, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm vào cô, xoáy sâu vào đôi mắt to tròn ấy....
Ánh nhìn đầy sắc nhọn và cố chấp...
Mạc Yến cảm giác bản thân cô lúc này hệt như một chủ thỏ bị rơi vào trong chiếc bẫy sâu hoẵm....
.... bị hắn bắt nạt mà lại không thể phản kháng.
Lúc trước vẫn còn chút cảm tình với hắn nhưng giờ bỗng chốc đã tiêu tan hết thành mây khói...
Từ đầu đến cuối, Mạc Yến đều không thể hiểu nổi, bản thân rốt cuộc đã làm gì mà khiến hắn thay đổi nhanh đến chóng mặt như vậy,thậm chí còn vô duyên vô cớ mà khống chế cô thế này.
Tình hình xảy ra quá bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng.
Đáng tức giận hơn là, sau khi đe dọa cô, bắt cô không được phản kháng, phải ngoan ngoãn để hắn ôm... thì hắn vẫn không chịu buông tha cho cô...
Tư thế của hai người họ lúc này thật quá đỗi thân mật.... cô ấm ức vô cùng.
Trái tim cô lúc này đập vừa nhanh vừa mạnh như sắp muốn bay ra khỏi lồng ngực.... từ khi nào mối quan hệ giữa hai người lại thành ra thế này? Hắn lấy quyền gì mà đối xử như này với cô?
Hai người giữ yên tư thế đó trong vài phút....
..... không nhịn nổi nữa, Mạc Yến cố gắng rút bàn tay nhỏ bé của mình ra khỏi tay hắn.... nhưng tay còn chưa kịp vung ra thì đã lại bị hắn tóm được.
Định lên tiếng kháng nghị,khuôn mặt yêu nghiệt của Bắc Tân Khởi lại càng lúc càng nghiêng nhiều hơn về phía cô....
- Bắc Tân Khởi....anh...
Mặc Yến hoảng hốt nhìn khuôn mặt mỗi lúc một tiến sát lại gần, muốn buông lời cảnh cáo, lời chưa kịp nói thì bờ môi đã bị hắn chặn lại...
Chút lí trí còn xót lại trong đầu, bị nụ hôn bất ngờ này làm cho biến mất hoàn toàn, đầu óc trống rỗng....
Cô và hắn đang làm cái quái quỷ gì đây?
Lí trí trong giây lát mất tích....
Nhưng chỉ là giây lát.... rất nhanh cô đã kịp bình tĩnh lại.
Nhận biết thấy chuyện mà hai người đang làm,bàn tay cô đang tì trên vòm ngực rộng lớn của hắn, muốn dùng chút sức lực còn xót lại mà phản kháng.... bỗng đâu, Bắc Tân Khởi cắn lấy môi cô, cắn rất đau...
- A.... đau...
Cô không hiểu sao hắn lại làm ra hành động đó, uất ức, vô tội mà kêu lên.... tiếng kêu thật đáng thương.
Hắn cúi xuống nhìn vào đôi mắt mọng nước của cô, cuối cùng cũng coi như còn chút " nhân tính " mà buông tha cho cô.
Mạc Yến được trả lại tự do, lập tức đấy hắn qua một bên,chỉnh lại chiếc áo ngủ rồi tức giận chạy về phía cửa chính....
Vừa bước tới cửa thì giọng nói lạnh băng của hắn truyền vào tai cô.
- Bước ra khỏi cánh cửa này thì chúng ta sẽ làm tiếp ở bên ngoài!
Đôi chân đang định bước ra ngoài bỗng khựng lại, cúi xuống nhìn bộ đồ mình đang khoác trên người... trong phút chốc lại do dự....
Một cô gái, đang đêm đang hôm mặc chiếc khoác ngủ,lang thang trên đường thì chả khác gì tự mình gây chuyện cho bản thân mình sao?
Xã hội giờ loạn vậy, ai mà biết sẽ có chuyện gì xảy ra cơ chứ?
Trong phòng có sói, bên ngoài xã hội thì cũng không thiếu kẻ xấu, Mạc Yến đứng đó, tiến thoái lưỡng nan, ra ngoài không được, vào trong không xong.
Trời ơi! Cô trêu ai chọc ai rồi cơ chứ?
Thế nhưng,hình thức khủng bố đầy ác đạo của Bắc Tân Khởi có vẻ như rất hiệu quả, đắn đo một lúc, Mạc Yến thấy ở lại trong gian phòng này vẫn an thỏa hơn.... Dù cho không rõ lúc nào con sói kia lại "lên cơn " làm ra những việc " mất nhân tính ".... nhưng khi nãy hắn đã chịu buông tha cho cô thì rõ ràng là giờ hắn sẽ không làm bừa nữa...
Đầu óc Mạc Yến lúc này vẫn coi như là rất anh minh, nghĩ thông mọi việc thì liền nhấc chân, bước từng bước nặng nề trở lại phía trong phòng...