Chương 89: Ra tay
Lập tức,ánh mắt Bắc Tân Khởi sắc lạnh, hơi nghiêng đầu nhìn sang phía bàn bên....
Bàn đó, có 7,8 tên đàn ông đang ngồi, trên bắp tay đều có xăm hình rồng, thân hình cường tráng, tất cả đều mặc đồ đen, nhìn qua cũng đủ biết không phải dạng vừa...
Đám người đó bị ánh mắt sắc lạnh của hắn làm cho ngơ người giây lát, sống lưng có chút ớn lạnh.... Nhưng thấy Bắc Tân Khởi chỉ có một mình, mà bọn chúng thì lại đông, lập tức lấy lại tinh thần.
- Được tiếp rượu bọn anh là phúc phần của em đấy, em gái ạ, nào đến đây, bọn anh sẽ không để em phải chịu thiệt thòi đâu!
Tên đàn ông khi nãy đứng dậy, cầm li rượu, nghênh ngang bước sang bàn hai người đang ngồi, định tóm lấy tay Mạc Yến và đổ rượu vào miệng cô.
Nhưng, còn chưa kịp chạm vào tay cô thì Mạc Yến đã đứng bật dậy.
Khi mà tên đấy còn chưa kịp định hình thì Mạc Yến đã vung tay lên
" bốp bốp " hai phát vả vào mặt tên côn đồ.
Cô dùng lực độ rất mạnh, tiếng tát vang to, động tác nhanh, gọn, dứt khoát, khiến đối phương bất ngờ, mãi không thể hồi thần.
Bị phụ nữ đánh? Hắn bị phụ nữ ra tay đánh?
Bắc Tân Khởi vốn định ra tay chặn tên côn đồ lại, cũng quá bất ngờ về hành động của cô.
Quen thân với Mạc Yến bao năm nay, nhưng hắn cũng chưa bao giờ thấy cô " ghê gớm " như vậy...
Nha đầu này phản ứng thật nhanh!
Đám người ngồi bàn bên cạnh cũng bị hành động hung hãn của Mạc Yến làm cho đứng hình... huynh đệ của mình lại bị một con nha đầu yếu đuối đánh như vậy.... việc này mà để người trong giới biết thì thật quá mất mặt.
Thật ra, Mạc Yến cũng chỉ đơn thuần là bị lời nói của kẻ lưu manh kia làm cho kích động, đánh xong, bản thân cũng không khỏi ngây người ra, lại nhìn kẻ lưu manh to béo, một bắp tay hắn phải gấp đôi bắp tay mình thì máu nóng trong người chạy đâu hết.
Nhưng hối hận là việc của hối hận, nhưng không sợ hãi, cái cổ dài thanh thoát của cô vẫn ngạo nghễ dương lên, bình thản nhìn kẻ lưu manh.
- Mẹ kiếp, dám đánh tao!
Hiển nhiên, tên lưu manh đã bị kích động không nhỏ, một tay đỡ lấy bên má vừa bị đánh, ngẩng lên, giơ tay định đánh Mạc Yến...
... Nhưng còn chưa kịp hạ tay, thì cổ tay đã bị bất ngờ giữ chặt.
Tên lưu manh nhìn bàn tay đang giữ chặt cổ tay mình, chưa kịp phản ứng, thì tay đã bị vặn ra sau, tiếp đó lại hai tiếng " bốp bốp " vang lên, bên má còn lại cũng ăn trọn hai phát tát.
Lần này ra tay là Bắc Tân Khởi.
Tốc độ ra tay của hắn nhanh hơn cả động tác của Mạc Yến khi nãy, ra tay vừa mạnh vừa hiểm, đánh xong còn vặn vặn cổ tay, biểu cảm trên khuôn mặt không chút biến động.
Mạc Yến nhìn hắn vậy mà không khỏi giật giật khóe môi.
Hắn đánh người mà còn đau cả tay sao?
Tên lưu manh còn chưa hiểu ra làm sao mà mình bị đánh thì mặt đã sưng vều thành hình bánh bao.
- Mẹ kiếp!
Một tay ôm mặt, mồm lầm bầm chửi rủa,tay kia định đánh lại....
Nhưng Bắc Tân Khởi đã lại giữ chặt cổ tay tên lưu manh....
.... ngay tắp lự, tên lưu manh chỉ thấy cổ tay mình đau thấu tim gan.... một tiếng động khẽ vang lên....
" rắc rắc "
.... tiếng xương gãy...
Cả hiện trường im như tờ....
Mạc Yến đã từng chứng kiến Bắc Tân Khởi ra tay hiểm độc như nào, nhưng một lần nữa nhìn thấy thì cũng không khỏi giật mình.
Sắc mặt Bắc Tân Khởi lúc này vô cùng lạnh, toàn thân bao bọc trong cái lạnh ngút ngàn như thần ch.ết đang đi câu hồn.... hắn lúc này hoàn toàn khác biệt với ngày thường...
Ngay cả những nhân vật máu mặt trong thế giới ngầm kia cũng chưa chắc đã có được cái thần thái như vậy.