Chương 101: Không phục thì cắn anh đi !
Hai người ngồi trên sofa vẫn đang tiếp tục.
Nụ hôn của Bắc Tân Khởi chạy dài từ trên trán xuống bờ môi sưng mọng của Mạc Yến, liên tiếp không ngừng.
Trí não Mạc Yến hiện tại đang là một màu trắng xóa, đôi tay ôm vòng qua eo hắn từ khi nào , bản thân cô cũng chả hề hay biết, đôi tay nắm chặt lấy chiếc áo của hắn, dường như muốn dùng cách này để mà tiếp năng lượng cho bản thân.
Thời gian chậm chạp trôi qua...
Màn hôn kết thúc, cũng không rõ là bao lâu sau nữa...
Chỉ biết sau màn hoàn thành xuất sắc hình phạt này của hai người thì cả căn phòng vỡ òa trong tiếng hò reo, tiếng vỗ tay ầm ầm...
Ánh mắt Bắc Tân Khởi dịch chuyển từ khuôn mặt cô rồi xuống đến đôi tay đang xiết chặt vòng eo mình, đôi mắt hắn không khỏi thoáng nét cười.
Bờ môi Mạc Yến bị hắn cắn, giờ còn có vết tích bị rộp lên đau rát, cô nhìn vào mắt hắn với ánh mắt rực lửa thù hằn.
- Không phục?
Bắc Tân Khởi nhìn cô với đầy vẻ thản nhiên, điềm tĩnh... hắn cứ vậy mà ngắm nhìn bộ dạng bốc hỏa của cô, như muốn đổ thêm dầu vào lửa, hắn nói:
- Em cắn anh đi!
Giọng nói đầy vẻ lười nhác, không mấy để tâm, thần sắc dường như còn rất vui tươi.
Mạc Yến bị hắn chọc cho tức tối đến đổi nét mặt,đôi tay vòng qua cô hắn, thẳng người lên, cũng không để tâm trong phòng còn có nhiều người khác nữa, ghé sát miệng vào cổ Bắc Tân Khởi và cắn một nhát không hề nhẹ.
- Suýt....
Một nhát cắn không nhẹ, Bắc Tân Khởi không khỏi buột miệng suýt xoa vì bị đau bất ngờ.
Nha đầu này cắn hắn thật sao?
Rất đau,nhưng hắn cũng không đẩy cô ra.
Mạc Yến cắn rất mạnh, rất sâu, như đang cố tình trút giận, chỉ đến khi trong miệng có mùi tanh của máu thì mới miễn cưỡng buông ra.
Bắc Tân Khởi khẽ nghiêng đầu, dùng đầu ngón tay khẽ xoa xoa vết cắn, tuy không nhìn thấy cụ thể vết cắn, nhưng không cần nghĩ cũng đủ biết, vết cắn đó sâu thế nào.
- Oán hận anh tích tụ rất lâu rồi sao?
Xoa xoa vết đau rồi lại cất giọng trêu đùa cô.
Mạc Yến không thèm để ý đến hắn, đẩy người hắn lùi sang một bên, đưa mắt nhìn về phía những người khác trong gian phòng.
- Mạc Yến , kĩ thuật của Bắc Tân Khởi có ổn không?
Giọng nói đầy trêu đùa của Mộ Thám vang lên, lời nói còn rất thẳng không chút quanh co.
Mạc Yến quay qua phía hắn, im lặng vài giây, mặt không chút biểu cảm:
- Như bị cún cắn.
Sắc mặt Bắc Tân Khởi lập tức chuyển sang sắc xanh lét " đẹp mắt ".
Nha đầu thối này!
- Lát về chúng ta tiếp tục?
Dương đôi mắt lười nhác mà đầy nguy hiểm nhìn về phía cô.
Hai má Mạc Yến không khỏi đỏ ửng lên, chỉnh lại quần áo trên người cho ngay ngắn, đứng dậy đi ra ngoài.
- Tôi đi ra ngoài cho thoáng chút.
Bắc Tân Khởi cũng không ngăn cản, dựa lưng vào ghế, khẽ đưa tay chạm nhẹ lên bờ môi mỏng quyến rũ của mình.... trong đầu không khỏi hồi tưởng lại cảnh cưỡng hôn cô khi nãy,khóe miệng không khỏi cong cong một nét quá độ.
Mộ Thám không động thanh sắc quan sát phản ứng của hắn, nở nụ cười yêu nghiệt:
- Nhị thiếu, ngài nên cảm ơn tôi đi!
Nhị thiếu, mọi người trong nhóm bạn thân thiết chuyên gọi hắn bằng danh xưng này.
Bắc Tân Khởi trong Bắc gia, thực tế là xếp thứ hai, trước hắn còn có một người anh họ lớn hơn 2 tuổi Bắc Quân Phát, chỉ là anh ta thường xuyên không ở trong nước.
Gia nhập vào với đám bạn đang có mặt trong căn phòng này, nếu tính theo thời gian thì cũng là xếp thứ hai, vậy nên mọi người đều quen gọi hắn là " Nhị Thiếu ", Mộ Thám xếp thứ tư.
Nghe Mộ Thám nói vậy, Bắc Tân Khởi quay qua nhìn , thấy bộ dạng cười cợt của hắn thì khóe miệng cũng không khỏi thoáng nét cười.
Xem ra hành vi của Mộ Thám trong những ngày qua chỉ là trêu đùa hắn mà thôi.
Mộ Thám khẽ đưa mắt nhìn sang phía khác, sâu thẳm trong ánh mắt thoáng qua nét u buồn... Nhưng rất nhanh lại khôi phục lại nét tự nhiên vốn có.
Bắc Tân Khởi không thể biết rằng, ngay khi mà Mạc Yến mặc lễ phục màu trắng, nhẹ nhàng bước vào bữa tiệc sinh nhật của Phàm gia gia thì trái tim Mộ Thám đã không khỏi nỡ một nhịp đập...
Nhưng bảo hắn phải đi tranh giành một cô gái với người anh em thân thiết của mình thì...không thể.