Chương 40: Trên giá sách của ông xã có một góc nhỏ truyện tranh của tui
Tề Trừng sợ rằng bụng mình toàn thịt là thịt sẽ trông rất khó coi, vậy nên cậu hít vào một hơi muốn hóp bụng lại, nhưng chưa được bao lâu thì đã nghẹn đến đỏ mặt.
Bạch Tông Ân nhìn sang, cảm thấy cậu quá ngốc, ngón tay anh dính thuốc nhẹ nhàng xoa lên bụng thiếu niên.
"Ngứa, ngứa." Câu Cún con hóp bụng.
Ánh mắt Bạch Tông Ân như sâu thêm, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như trước:
"Nơi này sao?" Rồi sờ một cái.
Làn da thiếu niên rất mượt mà, rất mềm mại và tinh tế.
Đầu ngón tay của ông xã như có điện vậy, làm cho cậu thấy tê tê, khiến cánh tay đang chống đỡ trên giường cũng mềm nhũn, làm cả người đều ngã xuống giường của anh. Tề Trừng nửa ngồi nửa nằm, nhìn về phía ông xã mà mềm giọng xin lỗi: "Em không phải cố ý ngã xuống đâu, tại quá ngứa..."
Thiếu niên mặt đỏ bừng bừng, hai mắt ướŧ áŧ và khóe mắt ửng hồng, tóc xoăn trên đầu rối bù, vừa đáng yêu vừa mang lại một chút cái gì đó, yết hầu Bạch Tông Ân lăn một cái, cố kìm nén lại dục hỏa trong lòng --
"Lau sạch đi." Anh duy trì giọng điệu bình tĩnh, đặt thuốc mỡ xuống rồi điều khiển xe lăn đến phòng vệ sinh.
Bạch Tông Ân luôn nghĩ rằng mình rất ít ham muốn, nhưng tình hình thân thể bây giờ đã cho anh biết, có suy nghĩ như vậy là do trước đây anh chưa gặp phải Tề Trừng mà thôi.
Tề Trừng thấy ông xã ở trong nhà vệ sinh mất một lúc lâu, cậu bò dậy từ trên giường rồi vuốt phẳng lại tấm chăn đã bị mình làm loạn. Sau đó cậu lại vén áo lên nhìn xuống cái bụng mình, thuốc mỡ đã được xoa đều, vết thương vẫn còn một màu xanh tím thoạt nhìn rất đáng sợ, nhưng Tề Trừng lại không có chút khó chịu nào, mà ngược lại còn rất vui vẻ.
Ngày mai lại quấn lấy ông xã để anh bôi thuốc cho cậu là được rồi.
Câu Cún con tâm cơ. jpg
Một lúc lâu sau ông xã mới từ phòng vệ sinh đi ra, Tề Trừng cũng đã hết thẹn thùng, trong lòng nghĩ ông xã thật tốt quá đi, nhất định là anh cảm thấy cậu ngại ngùng nên mới nhường không gian cho cậu ổn định lại đây mà!
"Ông xã, chúng ta xuống lầu thôi."
Trừng Trừng thẹn thùng thoắt cái biến thành nhóc Đói Cơm, cậu rất đói bụng rồi đó.
Chồng chồng hai người cùng nhau xuống dưới, phòng khách đèn đuốc sáng chưng, trong phòng bếp là bóng lưng bận rộn của chú Quyền, mặc dù đã bật máy hút nhưng Tề Trừng dùng mũi cún vẫn có thể ngửi được hương vị quen thuộc.
Gà rán!!!
Cậu cộc cộc cộc chạy đến phòng bếp, giọng điệu vui vẻ:
"Chú Quyền, tối nay còn có cả gà rán để ăn sao?"
"Ha ha ha Tiểu Trừng, mũi con thính thật đấy. Đúng rồi, có đùi với cánh gà đây, con đói bụng rồi đấy à? Cho con ăn thử một chút này, tí nữa chú bê cả nồi ra nhé."
Chú Quyền lấy một cái cánh từ trong chảo dầu ra rồi đặt trên đĩa nhỏ để cậu mang ra ngoài ăn.
Bề ngoài cánh gà ánh lên màu dầu vàng óng, Tề Trừng bưng cái đĩa cẩn thận cộc cộc đến bàn ăn. Chú Quyền làm gà rán không giống như KFC, không có tầng bột bánh mì bao bọc bên ngoài, thật giống như là bột nhão vậy, một lớp rất mỏng nhưng cũng rất thơm.
Bụng của tên Đói Cơm nào đấy kêu rột rột.
Vốn dĩ đã rất đói bụng rồi, bây giờ lại ngửi được mùi thơm này làm cả linh hồn cậu đều muốn thức dậy.
Tề Trừng đưa móng vuốt ra cầm lấy nhưng lại vì quá nóng mà lập tức thả ra, cánh gà lại rơi xuống đĩa. Thơm như vậy mà vẫn không được ăn vào miệng, cậu nóng lòng vây quanh cái đĩa thổi thổi, cực kỳ giống chó con.
Thổi được một hồi thì mới không còn nóng nữa, cuối cùng gặm được một miếng.
Phần da bên ngoài giòn thanh, rất nhiều dầu. Vỏ ngoài vừa giòn giòn vừa cay cay tê tê, lại rất thơm và mằn mặn, tất cả hòa quyện lại với nhau, đó cũng chính là hương vị ướp gà độc quyền của chú Quyền, đặc biệt thơm nức mũi.
Phần thịt cánh rất non, cắn một miếng còn có thể chảy ra chút nước, chất thịt vừa non vừa căng mịn.
Nhoàm nhoàm hai lần, thịt đã sạch sành sanh chỉ còn lại miếng xương, nhóc Đói Cơm đặt cái xương vào trong đĩa rồi lại say sưa ʍút̼ ʍút̼ ngón tay ngon lành.
Ăn ngon quá đi!
Sau đó Tề Trừng ngẩng đầu lên thì thấy ông xã đang nhìn chằm chằm mình, hình như ánh mắt của anh còn có chút "hung ác" thì phải?
Lẽ nào là vì cậu dùng tay cầm đồ ăn nên ông xã đang ghét bỏ cậu mất vệ sinh sao?
"Em đi rửa tay liền đây." nhóc Đói Cơm muốn lấy lại thanh danh cho mình.
Cổ họng Bạch Tông Ân khô khốc: "Ừm."
Anh dừng một chút rồi bổ sung thêm một câu: "Không phải ghét bỏ em, chỉ là thấy em ăn rất ngon thôi."
Thiếu niên bẻ xương gặm cánh gà, vẻ mặt hưởng thụ vô cùng, khi ʍút̼ ngón tay cũng không làn người khác cảm thấy chán ghét gì mà ngược lại còn là một loại hưởng thụ... Chỉ là Bạch Tông Ân đã nghĩ, thiếu niên dùng đôi môi đó hôn lấy anh.
"Được rồi, ăn cơm thôi hai đứa."
Giọng của chú Quyền từ trong bếp vang lên.
Lực chú ý của Tề Trừng lập tức bị dời sang đồ ăn, nhóc Đói Cơm bưng đĩa nhỏ chạy đi, hỗ trợ xới cơm và dọn bát đũa.
"Cẩn thận đừng động vào nồi, cái này nóng lắm, để chú bưng ra cho." chú Quyền lấy cái bao tay bê nồi ra: "Chú để lửa nhỏ kho cho đến khi cạn nước đấy, vẫn chưa mở nắp ra xem, lát nữa để Tiểu Trừng mở nắp ra nhé."
Vừa nhìn chính là món ăn siêu lớn! Toàn thịt là thịt luôn!
Thịt kho tàu!
Nhóc Đói Cơm vui vẻ đến hai mắt cong cong.
Bữa tối hôm nay có hai món chay và hai món mặn. Mùi hương của gà rán quá hấp dẫn vị giác, đồ chiên lại còn có mùi rất nồng nên làm át đi mùi thơm của những món ăn khác. Nhưng trong nháy mắt khi Tề Trừng mở nồi đất ra thì gà rán đã thua cuộc rồi.
Trong mắt nhóc Đói Cơm bây giờ chỉ toàn là thịt kho tàu.
Dưới đáy nồi có lá sen bị nấu lên nên hơi khô lại, bên trong có bốn khối thịt kho tàu đỏ sậm. Thịt kho tàu được kho kỹ đến mềm thật mềm, màu sắc đẹp đẽ, mùi hương nức mũi, còn có thoang thoảng mùi lá sen.
Tề Trừng Trừng nhịn không được mà nuốt nước miếng.
"Ăn cơm đi thôi." Chú Quyền chọc cười nói.
Buổi trưa về nhà, Tiểu Trừng đã khóc đến sưng cả mắt, ông nhìn mà không đành lòng. Tuy rằng thời gian sống chung với cậu không lâu nhưng chú Quyền có thể nhìn ra được Tiểu Trừng là một đứa nhỏ rất đơn thuần, ăn cơm rất ngoan và vô cùng lễ phép, đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy thì phải luôn luôn được vui vẻ.
Thế mới đúng chứ.
"Trừng, con thấy thế nào?"
Thật ra chú Quyền không cần hỏi, ông chỉ cần nhìn Tề Trừng ngốn cơm với thịt kho tàu nhiều như thế nào là hiểu rồi.
Quá tuyệt vời luôn á!
Ui ui ui sao trên thế giới này lại có món thịt kho tàu này vậy chứ
Thật là làm cho người ta điên đảo thần hồn mà.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.att.pa.d cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức của tác giả và người edit bằng cách không đọc truyện trên các web khác, làm ơn!!!)
Thật ra Tề Trừng không thích ăn thịt mỡ, tuy rằng trước đây nghèo túng không có thịt để ăn nhưng bây giờ có điều kiện tốt thế này thì vẫn nên lựa chọn một chút. Cậu thích ăn thịt nạc hơn, nhưng thịt mỡ trong thịt kho tàu lại không hề làm cậu chán ngấy một chút nào, khối thịt ngập trong nước sốt óng ánh, còn có thêm mùi hương của lá sen thơm ngát.
"Ăn ngon quá."
Có thể diệt sạch ba bát cơm lận!!!
Bạch Tông Ân liếc nhìn thiếu niên. Không buồn không lo, luôn luôn vui vẻ, đây mới chính là cậu.
Cơm tối vừa rồi, Tề Trừng ăn hai khối thịt kho tàu lớn chung với ba bát cơm tẻ, cùng với đó là một cái đùi gà nhỏ, ba cái cánh gà và cả một miếng cải xanh xào mà ông xã gắp cho.
Cậu, sống lại rồi!
Bụng nhỏ phồng lên, tròn tròn, Tề Trừng ngồi ở trên ghế sa lon ngẩn người một hồi rồi mới chậm rì rì nói: "Ăn ngon thật, cuộc đời vẫn thật vui vẻ quá đi."
... Phải
Bạch Tông Ân nhìn một mặt "rộng rãi sáng sủa" của thiếu niên, anh nghĩ, đúng là sinh hoạt với thiếu niên rất vui vẻ.
Trên TV lại phát .
Một tập kết thúc. Bạch Tông Ân nhìn về phía trên ghế sofa, đứa nhỏ nào đó từ tư thế ngồi ngay ngắn bây giờ lại trơn trượt dưới thảm trải sàn dựa lưng vào ghế, anh nói: "Em có muốn đi ra ngoài dạo một chút không?"
"Muốn!"
Lựa chọn của ông xã là trên hết.
Tề Trừng tắt TV, một bên hứng thú bừng bừng bắt đầu mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài, một bên chăm sóc ông xã, rất tỉnh bơ lấy áo từ trong tủ ra mặc vào cho anh.
Bạch Tông Ân làm như không thấy hai tay căng thẳng của thiếu niên.
Cậu đang sợ bị anh từ chối.
Nhưng anh đã ngầm cho phép thiếu niên chăm sóc mình.
Thật ra kể từ lúc chân bị thương đến không có cách nào đứng lên được nữa, một quãng thời gian tối tăm sau đó anh đã cố gắng vượt qua, nhận rõ được hiện thực tàn khốc nên anh vẫn luôn tự chăm sóc cho chính mình...
Trước đây Bạch Tông Ân cực kỳ không thích có người đẩy anh đi, chăm sóc mọi thứ cho anh. Mà hiện tại, Bạch Tông Ân thấy thiếu niên vui đến mức nhảy nhót, không phải biểu hiện của một người khỏe mạnh đang chăm sóc cho người tàn tật, mà là cậu đang vui vẻ vì có thể làm chủ chuyện cho người mình thích.
Trên bản chất thì vẫn có sự khác biệt.
Cho nên Bạch Tông Ân cũng ngầm đồng ý để thiếu niên chăm sóc mình.
Ôi ôi, hôm nay lại được thân mật với ông xã rồi!
Tề Trừng rất vui vẻ.
Nói là đi dạo nhưng chẳng hiểu kiểu gì mà cả hai lại đi dọc theo khu mua sắm mua đồ ăn vặt. Sau đó cả hai người họ cũng cứ như vậy mà đi thêm vài vòng nữa, sau lại tạt qua nhà sách. Khu vực có những quyển sách bán chạy hôm nay giảm giá nên Tề Trừng mua có hơi nhiều.
Có vài quyển tiểu thuyết bí ẩn hồi hộp và cả tiểu thuyết tình yêu nữa.
Trả tiền xong, người nào đó lén lén lút lút duỗi móng vuốt ra thăm dò, treo bọc sách nặng ơi là nặng lên tay vịn xe lăn của ông xã. Bạch Tông Ân cảm nhận được sức nặng ở sau lưng, anh hơi nghiêng đầu liếc nhìn thiếu niên đang lén lút:
"Vẫn có chút tác dụng."
"Một chút đâu mà một chút, ông xã rõ ràng là rất nhiều!" Câu Cún Con lại bắt đầu thổi rắm cầu vồng ông xã của mình.
Bạch Tông Ân khẽ cười.
Trong lúc vô tình, anh cảm thấy không còn chán ghét xe lăn nữa, dù vận động bất tiện nhưng cũng có thể thoải mái nhắc đến điều này...
Bên đường hôm nay không bán khoai lang nướng, thế là thiếu niên đi mua kẹo hồ lô. Cậu chưa xếp hàng được bao lâu thì đã tới lượt mình, cho nên thiếu niên thật cao hứng, hai tay giơ lên hai xiên, một xiên dâu tây và một xiên sơn tra, không có rải đậu phộng lên.
Rất vui vẻ hỏi: "Ông xã, anh chọn xiên nào?"
Bạch Tông Ân nhìn một mặt thiếu niên "xoắn xuýt không biết nên ăn dâu tây ngon hay sơn tr.a ngon đây", dừng lại rồi nói: "Anh muốn thử cả hai."
Trên mặt cậu lập tức nở một nụ cười "lanh lợi".
"Vậy chúng ta đổi lại ăn đi, ông xã yên tâm, em sẽ gặm thật cẩn thận, sẽ không dính nước bọt của em đâu."
Thiếu niên ngoan ngoãn cam đoan, nhưng Tề Trừng lại không biết, ông xã của cậu đã sớm miễn dịch với tất cả mọi thứ của cậu.
Tề Trừng luôn luôn sạch sẽ.
Bạch Tông Ân nhìn bộ dáng thiếu niên đang cẩn thận từng li từng tí gặm kẹo hồ lô, đáy mắt không che giấu nổi yêu thương.
Nhưng tên Đói Cơm nào đấy ăn rất chuyên tâm nên không hề chú ý tới.
...
Ngày hôm nay rất dài, có thể là vì trong một ngày mà có quá nhiều chuyện xảy ra nên Tề Trừng cảm giác hôm nay đặc biệt dài dằng dặc. Cậu cảm giác lúc sáng sớm đến Tề gia tựa như đã là chuyện của mấy ngày trước rồi vậy, không còn gì gọi là đau buồn khổ sở nữa. Toàn bộ đã đều được thay thế bằng: ông xã xoa thuốc cho cậu, được ăn gà rán và thịt kho tàu, còn cả việc cùng với ông xã trao đổi kẹo hồ lô nữa...
Tề Trừng nằm ở trên giường, ôm lấy tấm chăn mềm mại để gợi lên cơn buồn ngủ, nhưng không hiểu sao tinh thần vẫn rất phấn khởi.
Trong đầu cậu toàn là ông xã không thôi.
Tề Trừng xoành xoạch từ trên giường bò dậy, như nghĩ đến cái gì đó mà a lên một tiếng, hai mắt bốc lên tia hưng phấn, cậu có cớ rồi!
Tề Trừng lôi một chồng sách truyện nặng trịch trong hộc tủ ra, khệ nệ ôm ra ngoài, gõ vang cửa phòng ông xã.
"Ông xã ơi, anh ngủ chưa á?"
"Vào đi."
Câu Cún con dùng một tay vặn mở cửa phòng, sau đó thì rầm... Vì sách quá nặng nên đổ ào hết xuống đất. Cậu còn chưa kịp nhặt lên thì đã thấy xe lăn của ông xã trước mặt.
Không có gì ý đồ xấu - Tề Trừng nói: "Ông xã, em mua nhiều sách quá, nhưng trong phòng em lại không có bàn học với kệ sách nữa, liệu em có thể để chúng trên kệ sách của anh không?"
"Em chỉ cần một vị trí nhỏ thôi."
Tề Trừng rất sợ ông xã phán một câu "ngày mai mua cho em một cái kệ sách".
"Đưa sách cho anh." Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng biết ngay là ông xã đã đồng ý rồi, cậu lập tức nhặt sách truyện dưới sàn lên, đưa cho ông xã một nửa, nửa còn lại tự ôm lấy rồi cộc cộc đi theo sau xe lăn của anh.
Cả mặt tường là một kệ sách lớn nên tất nhiên sẽ có vài chỗ trống.
Kệ sách chạy bằng điện, các kệ nhỏ có thể đổi vị trí trên dưới với nhau để Bạch Tông Ân có thể thuận tiện lấy. Đây là lần đầu tiên Tề Trừng được nhìn thấy cách nó hoạt động, cậu bị khoa học kỹ thuật làm kinh sợ đến tròn cả mắt.
Câu Cún Con nhà quê. jpg
"Vị trí này dành cho em." Bạch Tông Ân đưa tay ra, Tề Trừng rất ăn ý đưa sách trong tay qua, cậu nhìn bàn tay đẹp đẽ của ông xã đang phân loại từng cuốn rồi đặt lên kệ sách.
Trái tim bỗng nhiên đập nhanh.
Có thể chiếm được một góc nhỏ trong phòng ông xã, chuyện này làm Tề Trừng cảm thấy rất vui vẻ.
"Ngày mai đi xem thử rồi mua bàn ghế để bên cạnh, sau này em muốn đọc thì có thể tới đây."
Bạch Tông Ân nói xong thì nhìn về phía thiếu niên đang hưng phấn đến mức tóc xoăn trên đầu cũng vểnh hết cả, anh đè xuống đôi môi đang cong lên, nói: "Còn có chuyện gì khác sao?"
"Không có không có." Câu Cún con xua tay.
Cậu vốn muốn đặt sách trong phòng ông xã, sau đó kiếm cớ mỗi ngày đều chạy đến đây lấy sách về đọc, nhưng cậu không ngờ kế hoạch lại có thể thuận lợi như vậy luôn! Không những hoàn thành mục tiêu mà còn có được một góc nhỏ để đọc sách trong phòng anh nữa!
"Ngủ không được à?"
Tề Trừng gật đầu. Bạch Tông Ân liếc nhìn thời gian, mười giờ hơn: "Em thử ghế sofa mới đi, mười một giờ thì phải đi ngủ."
Ghế sofa gì cơ.
Tề Trừng rất nhanh phản ứng lại.
Ghế sofa chỗ máy chiếu!
"Liệu em có làm phiền ông xã làm việc không?"
Bạch Tông Ân: "Vậy em về phòng đi ngủ sớm đi."
! ! !
Câu Cún con không muốn, rũ hai tai xuống.
"Sẽ không phiền, đi chơi đi." Bạch Tông Ân không đùa thiếu niên nữa.
Nếu Tề Trừng có đuôi, có lẽ bây giờ đã hưng phấn đến vểnh lên rồi. Không dám chậm trễ thêm, Tề Trừng nhào đến sofa chỗ máy chiếu, thật sự quá thoải mái. Cậu chỉnh âm lượng xuống mức nhỏ nhất rồi ngoan ngoãn tiếp tục coi Quỷ Diệt.
Trong quá khứ, ban đêm đối với Bạch Tông Ân luôn dài dằng dặc, lúc nào anh cũng ngồi một mình ở sau bàn làm việc rồi nhìn chằm chằm số liệu trên màn hình máy tính. Căn phòng quá mức yên tĩnh sẽ làm Bạch Tông Ân lại nghĩ đến cái ch.ết của ba mình trong trận hỏa hoạn, nghĩ đến trong tai nạn giao thông mẹ anh với một thân đầy máu che chở cho anh. Có đôi khi Bạch Tông Ân nhìn màn đêm đen như mực rồi nghĩ, ngoại trừ hận thù ra thì anh cũng không còn bất kỳ lí do nào để sống nữa.
Nhưng bây giờ, cùng một căn phòng đó, anh chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy được bóng dáng thiếu niên, tựa như có thể nhìn thấy thiếu niên bởi vì vui vẻ mà lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt. Bạch Tông Ân thu hồi ánh mắt, đêm nay hoàn toàn khác với những đêm trong quá khứ.
Và anh cũng đã không giống như trước.
Tề Trừng rất nghe lời, đi theo nguyên tắc "giữ chữ tín thì lần sau mình sẽ được đến", mười một giờ kém năm thì cậu lập tức tắt màn hình máy chiếu, mang dép lê lông xù vào chân rồi nhẹ nhàng đến trước bàn làm việc của ông xã.
"Ông xã, em về ngủ trước đây, anh cũng phải ngủ sớm, không được thức khuya."
Bạch Tông Ân từ phía sau màn hình máy tính nâng mắt lên, nhìn qua.
Có thể là do ánh sáng phản chiếu trên màn hình làm cho ánh mắt Bạch Tông Ân có chút lạnh lùng sắc bén. Tề Trừng lập tức đứng thẳng người, tựa như học sinh tiểu học báo cáo với giáo viên, nói:
"Em tắt máy chiếu rồi, em cũng đã dọn dẹp lại sofa, còn năm phút mới mười một giờ."
"Nói cái gì đó." Bạch Tông Ân xoa nhẹ sống mũi rồi nói: "Anh biết rồi, ngủ ngon."
!!!
Woa, tư thế xoa sống mũi của ông xã thật đẹp quá đi!
Câu Cún Con si mê. jpg
"Em biết rồi, ông xã ngủ ngon." Tề Trừng hơi thẹn thùng, cộc cộc đi được mấy bước thì quay lại, nhỏ giọng hỏi:
"Ông xã, ngày mai em có thể mang chăn và gối ôm tới đây không? Tuy rằng ghế sô pha rất thoải mái, nhưng em đã quen với chăn và gối ôm rồi."
Bạch Tông Ân: "Không được mang đồ ăn đến. Những cái khác đều có thể. Đi đi thôi."
Tề Trừng rũ đầu xuống, không được mang đồ ăn sao.
"Buổi tối không nên ăn quá --" Bạch Tông Ân chưa nói xong thì đổi thành cách khác: "Hôm nay xoa thuốc, bụng của em."
! ! !
Nhất định là bụng có thịt thịt chứ gì!
Tóc xoăn trên đầu Tề Trừng đều muốn vểnh lên, tinh thần phấn chấn nói: "Ăn khuya không tốt cho thân thể, em sẽ không ăn gì đâu, ông xã yên tâm, giờ em đi ngủ đây."
"Ngủ ngon."
Câu Cún con vừa trở lại phòng của mình thì lập tức vén áo ngủ lên chạy vào phòng vệ sinh, dáng dấp lo lắng vô cùng. Cậu thấy chính mình trong gương, bụng cũng không đặc biệt tròn lắm, rõ ràng là vẫn rất bình thường.
Đưa tay nhéo một cái, mềm quá đi.
Đúng là có ít mỡ thật.
Tề Trừng quyết định ngày mai phải làm một chút việc, ví dụ như chơi game đổi thành tập thể dục, còn có thể ra ngoài đi bộ vận động nhiều hơn, cậu không thể mập được.
Nhưng mà điều đó quá khó khăn cho cá mắm nhỏ rồi. (◞‸◟;)
Tuy nhiên, khi nghĩ đến sau khi vận đông tiêu hao thể lực thì có thể diệt thêm một bát cơm, nhóc Đói Cơm vẫn có chút vui vẻ.
Tề Trừng lại ngã xuống giường lần nữa, lúc mò tới điện thoại di động thì mới phát hiện bạn tốt Lộ Dương nhắn tới cho cậu một tin. Tuy rằng giọng điệu trong tin nhắn tương đối ngạo kiều, cục cằn nhưng mà Tề Trừng làm một tên Đói Cơm chính hiệu, liếc mắt một cái đã bắt được trọng điểm "Mời anh uống trà sữa", tất nhiên là cậu đồng ý ngay lập tức!
【Được rồi, đúng lúc ngày mai tui đi mua bàn ghế thì sẽ kiếm cậu chơi.】
Năm phút sau Lộ Dương trả lời lại nhưng Tề Trừng đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tề Trừng trả lời tin nhắn Lộ Dương rồi hẹn thời gian. Buổi sáng cậu phải cùng với ông xã đi trị liệu, làm xong hết thảy thì cũng đã chín giờ, Tề Trừng nói rằng mình có hẹn với bạn, Bạch Tông Ân cũng không hỏi gì thêm.
"Ông xã, anh nói với chú Quyền là em sẽ về ăn tối sớm một chút."
Bạch Tông Ân ừm một tiếng: "Trên đường chú ý an toàn."
Tề Trừng rất nghiêm túc vâng.
Lúc ngồi tàu điện ngầm, Tề Trừng phát hiện hôm nay có nhiều học sinh hơn mọi hôm, có người mặc đồng phục học sinh đeo cặp sách, có người thì mặc quần áo thường ngày. Cậu nghe học sinh nói chuyện với nhau thì mới biết được kỳ nghỉ đông đã đến.
Học sinh mặc đồng phục và đeo cặp sách là để đến trường nhận bài tập với bài thi về nhà. Còn mấy bạn học sinh mặc quần áo thường ngày thì đó là do được trường cho nghỉ sớm một hai ngày, bây giờ đang bàn nhau chơi game nhập vai hay là đến quán café để chơi.
Tề Trừng không làm học sinh, vẫn luôn mập ì trong nhà, giờ nghe vậy mới giật mình phát hiện bản thân đã sống đến quên cả thời gian.
Thật ra, ngày lễ hay ngày thường thì đối với cậu cũng không có gì khác nhau, dù sao cũng là một ngày ăn bám.
Nhưng mà xem ra thì Lộ Dương cũng được nghỉ đông.
Tề Trừng nhớ lại lần gặp mặt rồi trả tiền kia -- Lộ Dương bị dây lưng đánh, đầu còn bị đánh đến chảy máu. Cậu không hỏi là do ai đánh nhưng vẫn đoán được phần nào. Tề Trừng nghĩ tính cách vô cùng bướng bỉnh của Lộ Dương, lần đó náo loạn đến nghiêm trọng như vậy thì rất có thể là đã cắt đứt quan hệ.
Dù cho ăn mặc đơn bạc, cả người bị thương hay một thân xương cốt đứt gãy đi nữa thì y cũng tự mình ɭϊếʍƈ vết thương của mình, quyết không cúi đầu...
Không biết nghỉ đông rồi, Lộ Dương có chỗ nào để ở hay không.
Tề Trừng có chút lo lắng.
Hai người hẹn gặp nhau ở một cửa hàng trà sữa, ra khỏi trạm tàu điện thì còn phải đi thêm một đoạn nữa, là một cửa hàng có bảng hiệu rất cũ kỹ nhưng vô cùng sạch sẽ, Lộ Dương mặc đồng phục học sinh dứng dưới gốc cây, Tề Trừng nhanh chóng chạy vài bước tới.
"Tui vừa đi nhầm đường nên mới lòng vòng một hồi, câu chờ tui rất lâu sao? Sao không vào trong ngồi trước chứ?"
Lộ Dương: "Ai thèm chờ anh, tôi ra ngoài hít thở không khí chút thôi, bên trong quá ngột ngạt."
Tề Trừng: ...
Rồi rồi rồi, cậu làm anh lớn, không cần phải so đo với tên nhóc ngu ngốc này.
Hai người tiến vào cửa hàng trà sữa. Cửa hàng không lớn lắm, chủ quán là một chị gái hơi mập, rất quen thuộc mà bắt chuyện với Lộ Dương: "Tiểu Lộ, đây là bạn của em sao? Ngạc nhiên thật đó nha."
"Hai ly ngon nhất trong menu" Lộ Dương lấy tiền ra, ừm một tiếng.
Xem như là thừa nhận tên ngốc bạch ngọt kia là bạn của y.
"Giảm giá cho mấy cậu đấy."
Chị chủ cười nói, cô biết rằng nếu không lấy tiền thì Lộ Dương nhất định sẽ không đáp ứng, nên thẳng thắn giảm giá luôn.
Tề Trừng ngồi ở bàn tròn chờ Lộ Dương trả tiền, không giành phần thanh toán, cậu đang suy nghĩ một chuyện.
Làm sao để mở miệng dò hỏi xem tên nhóc này nghỉ đông ở đâu bây giờ đây?
Ài, vẫn phải dùng quy tắc cũ, mình tự khai đao trước tiên thôi.
Tề Trừng Trừng: Ai bảo mình là anh lớn chứ.
Đúng là tuyệt phối với ông xã mà!
"Đừng coi thường tiệm này nhỏ. Trà sữa ở đây đều là tự làm, không phải dạng trà sữa pha bột đâu." Lộ Dương giải thích một câu.
Tề Trừng vừa nghe liền rõ ràng: "Cậu đã từng làm việc ở đây sao?"
Không thì sao có thể rõ như thế.
Đúng lúc chị chủ bê trà sữa lại đây thì nói: "Cậu ấy vừa lên cấp hai là đã đến đây rồi, làm việc rất nhanh nhẹn. Hai ly trà sữa của các cậu đây." Không nói gì thêm.
Nếu là cấp hai thì Lộ Dương mới mười ba mười bốn, vẫn là lao động trẻ em. Chị chủ gặp Lộ Dương ở gần trường cấp hai. Khi ấy mưa rất to, cả người y là những vết thương xanh tím, quần áo ướt nhẹp, cô cảm thấy rất đáng thương nên hỏi Lộ Dương có muốn tới quán cô giúp làm việc hay không, có cấp tiền cơm.
"A, thật sự uống rất ngon." Tề Trừng hút một ngụm, hai mắt thỏa mãn.
Trên mặt cậu viết hai chữ, uống ngon. Là lại biểu cảm chân thật không lừa người, không phải là qua loa đối phó.
Lộ Dương buông lỏng, y biết tên ngốc bạch ngọt này có rất nhiều tiền, ăn rất nhiều đồ tốt, y sợ cửa hàng trà sữa này sẽ làm cậu chướng mắt --
Chướng mắt thì chướng mắt đi, y cũng không phải hiếm lạ gì người bạn này.
Tề Trừng nhai nhai một ngụm trân châu, đối diện với tên nhóc mặt bướng bỉnh còn đang không biết suy nghĩ gì, cậu dừng lại một chút rồi mới từ từ nói: "Hôm qua tui với người nhà xảy ra chuyện lớn lắm, cắt đứt quan hệ luôn rồi."
Cậu đang cố gắng hết sức làm cho khuôn mặt của mình trông có vẻ như thật khổ sở, chứ không phải là vui vẻ muốn ch.ết.
Nhưng khó quá đi mất thôi.
Trời ạ. ("д`ι)