Chương 63

Mình muốn tổ chức lễ cưới như thế nào?
Trước đây, Tề Trừng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cậu chưa từng yêu ai, lại luôn mang trong mình một loại cảm giác bất an, luôn cảm thấy bản thân đã mất đi chức năng "yêu một người", nhất định sẽ độc thân cả đời.


Lúc người lên kế hoạch lễ cưới thảo luận với cậu, đầu óc Tề Trừng có chút trống rỗng, nhưng đối phương cũng không sốt ruột, hỏi cậu thích kiểu như thế nào, Trung Quốc, phương Tây, phong cách các kiểu, còn để lại một vài tấm chụp của những lễ cưới trước đó để cậu xem rồi tìm cảm giác.


"Ông xã ơi, có bao giờ anh nghĩ đến lễ cưới sau này của mình sẽ như thế nào không?" Người nào đó vừa mới được dỗ ngủ, trên thực tế là chỉ giả vờ giả vịt nhắm hai mắt lại rồi suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng thấy hưng phấn, lén lén lút lút xoay người nhào vào lòng ông xã, nghịch ngợm gây sự thơm thơm lên cằm của anh.


Bạch Tông Ân mở mắt, hai mắt hoàn toàn tỉnh táo, cũng chẳng có bao nhiêu buồn ngủ.
Hiển nhiên là chồng chồng hai người đều không ngủ.


Bạch Tông Ân cúi đầu hôn lên đỉnh đầu thiếu niên, mở ngọn đèn bên giường lên. Ánh sáng đèn ngủ hơi hướng cam cam, hình ảnh tia sáng như được bao phủ thêm một lớp lụa trắng mềm mại, chiếu sáng lên khuôn mặt của đôi chồng chồng trẻ tuổi trên giường.
"Chưa từng nghĩ tới."


Tề Trừng hơi ngẩng đầu lên, tóc xoăn chạm nhẹ đến bên môi Bạch Tông Ân, Bạch Tông Ân khẽ cười, dùng cằm nhẹ nhàng đặt trên đầu thiếu niên, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.
"Em cũng vậy!"
Giọng nói thiếu niên mang theo hưng phấn, một vẻ mừng rỡ "thì ra em với ông xã cũng có điểm giống nhau."


available on google playdownload on app store


Trong lòng Bạch Tông Ân lập tức mềm thành một mảnh, lại hôn một cái nữa lên đỉnh đầu xoăn xoăn của thiếu niên rồi nói: "Em vừa rồi không ngủ, có nghĩ tới cái gì chưa?"
"Ông xã, sao anh biết em có nghĩ tới thế!"
Ông xã của cậu đúng là thông minh nhất quả đất!


Quả là xứng đôi vừa lứa với tên heo ngốc như cậu đây! Tuyệt phối!
Tề Trừng rất tự hào nghĩ, sau đó tràn đầy phấn khởi nói: "Em muốn có màu đỏ, màu sắc vui vẻ tươi tắn. Xe hơi nhỏ của em là màu đỏ, bánh cầu hôn của em cũng có màu đỏ, màu đỏ chính là vận may."


Cún con thỉnh thoảng lại hay mê tín. Jpg


Bạch Tông Ân đáp lại một tiếng được, bị thiếu niên bám lên người, trong lồng ngực giống hệt như có một tên nhóc đáng yêu hoạt bát, anh không nhịn được mà hôn lên trán cậu.
"Ông xã thì sao? Anh muốn như thế nào?"


Bạch Tông Ân ôm lấy thiếu niên trong lòng, nghĩ một chút rồi nói: "Anh muốn có lá phong đỏ."


"Vậy chúng ta sẽ bố trí nơi đó có thật nhiều lá phong đỏ luôn." Tề Trừng biết ông xã nói đến cái gì. Trước khi ba anh qua đời, mẹ anh đã muốn lên núi để ngắm lá phong đỏ, anh đã chờ đến cuối tuần để được ba mẹ dẫn đi. Nhưng cuối cùng ba của anh lại không còn cơ hội để xem nữa, và cũng vào một mùa thu cuối năm với những lá phong đỏ rực trên núi, mẹ của anh đã một đi không trở lại.


"Nhưng em không muốn đi khách sạn đâu, nếu như lá phong trên núi thật sự đỏ thì tốt rồi." Tề Trừng muốn kéo dài thời gian một chút, không nhất thiết là phải tổ chức lễ cưới vào lúc này.
"Ông xã, hay là chúng ta... "


Tề Trừng vốn dĩ nảy sinh một ý nghĩ trong đầu, cậu muốn nói hay là đợi đến tháng mười một cuối thu năm nay, khi lá phong đỏ rồi thì hãy tổ chức. Nhưng lời vừa đến bên miệng lại đột nhiên nhớ tới ngày tháng như vậy không thích hợp chút nào.
Ba Bạch và mẹ Bạch đều mất vào tháng mười một.


Sao Bạch Tông Ân lại không biết thiếu niên đang muốn nói đến điều gì được, đồ ngốc này đang một lòng muốn anh vui vẻ, nhưng nhớ tới chuyện đó nên đầu óc lập tức có chút mơ hồ, hai mắt tròn tròn như đang "vắt hết óc" đổi chủ đề.
"Về quê anh được không?" Bạch Tông Ân hỏi.


Lực chú ý của Tề Trừng lập tức bị dẫn trật đi, cậu nghiêng đầu tò mò hỏi: "Quê của anh sao?"
"Là nơi mà anh ở khi còn bé, sau khi ba mẹ qua đời rồi mới chuyển đến đây." Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng lập tức hứng thú: "Ngày mai chúng ta sẽ đi xem ư?"


Có thể nhìn thấy hoàn cảnh sinh hoạt ngày bé của ông xã đó!
"Có thể, ngày mai chúng ta sẽ đi." Bạch Tông Ân hôn lên đôi mắt đang sáng lấp lánh của thiếu niên rồi nói tiếp: "Bây giờ Trừng Trừng sắp phải đi ngủ, sáng mai chúng ta sẽ đến đó nhé."
"Rất xa ạ?"
"Mất một tiếng lái xe."


"Vậy là rất xa rồi."


Bạch Tông Ân đã từng rất sợ hãi, sau khi ba mẹ mất, ban đêm ở trong căn nhà đó, anh luôn luôn không ngủ được, trong đầu cũng từng có ý nghĩ khinh thường mạng sống của mình, ông ngoại phát hiện có gì đó không đúng nên mới tới đón anh rời đi, mà sau đó, ông cũng bỏ anh lại. Cứ vậy, Bạch Tông Ân muốn rời xa khỏi nơi đó, đi đến một nơi thật xa.


Anh sợ khi nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc, khi trông thấy đồ đạc trong nhà vẫn giống như trước đây, thế nhưng lại không còn ai gọi anh là "Tiểu Tông" nữa.
Nhưng hiện tại, nỗi sợ ấy đã không còn nữa rồi.


Thiếu niên đã ngủ thiếp đi trong lòng anh, khóe môi Bạch Tông Ân mang theo ý cười, đắp chăn cho thiếu niên xong thì cúi người hôn nhẹ lên môi cậu một cái, chậm rãi khẽ khàng nói: "Đúng là giống hệt heo con mà."
Heo con Trừng Trừng hừ hừ.


Sáng sớm hôm sau, bữa sáng hôm nay ăn cháo gà và bánh bao sữa, trứng chiên lòng đào, dùng nĩa ấn xuống một chút là lòng đỏ trứng sẽ chảy ra, ăn một ngụm vào miệng là lập tức cảm nhận được vị mằn mặn của muối ớt trộn lẫn với vị trứng, vô cùng đặc biệt.


"Trứng này tốt lắm, là trứng vô trùng đấy, Tiểu Trừng nếm thử xem có tanh không?" Chú Quyền hỏi.
Nếu như trứng gà bình thường thì phải nấu chín rồi mới được ăn, nhưng trứng vô trùng thì có thể luộc hoặc chiên lòng đào đều được.


"Ăn ngon ạ! Không có tanh chút nào hết." Tề Trừng cảm thấy ăn rất ngon, sau đó lại uống một ngụm sữa bò kết thúc bữa sáng.


/Editor: Jin Ju. Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.att.pa.d cmj_jinju, nếu bạn đang đọc truyện trên một web nào đấy không phải w.att.pa.d thì đây không phải là chương hoàn chỉnh mà đã bị cắt một đoạn, hãy quay lại app wa.t.tpad để đọc, chincamon./


Lúc ra khỏi cửa, chú Quyền biết hai người muốn "trở về" nơi kia nhìn một chút thì nhất thời trăm ngàn cảm xúc đan xen, hốc mắt ông hơi đỏ, quay lưng lại nói: "Để chú lấy cho Tiểu Trừng mấy cái bánh bao nhân trứng sữa, trên đường đi thì mang theo ăn."


"Được ạ." Tề Trừng đương nhiên không thấy được viền mắt đỏ au của chú Quyền.


Cuối cùng, lúc rời đi, trên đùi của Bạch Tông Ân xuất hiện một cái túi giữ ấm, là loại nhỏ. Vốn dĩ Tề Trừng muốn tự mình cầm, mà chẳng hiểu làm sao, lúc chờ lên xe, hai tay cậu đã trống không luôn rồi, túi giữ ấm tự nhiên nhảy lên đùi của ông xã.


Rất nhiều chuyện nhỏ nhặt đều như vậy, nhất định là ông xã đã dùng ma pháp để dụ dỗ cậu!
Tề Trừng ngồi trên xe nghĩ.


Vốn dĩ Tề Trừng muốn học bằng lái xe, bây giờ xem ra là không thể rồi. Quả nhiên là cuộc sống cá mắm khiến cho cậu không có một chút ý chí chiến đấu nào luôn. Tề Trừng ở một bên nghĩ lung ta lung tung, ông xã ở bên cạnh mở túi ra, bên trong có hai hộp bảo quản, một hộp đựng trái cây và một hộp đứng bánh bao.


Bạch Tông Ân đưa một cái nĩa qua. Tề Trừng thuận tay cầm lấy cho vào miệng.
Ôi chao. Cuộc sống của một nhóc Đói Cơm thật tẻ nhạt quá đi...
Khà khà.
Versailles Trừng.


Danh Thành thật sự rất lớn. Ba mươi năm trước, khi mà Danh Thành còn là một vùng trọng điểm của tỉnh X thì trung tâm thành phố phồn vinh nhất hẳn là Hương Sơn, một vùng ngoại ô với vịnh nước nông và đồi núi hoang vu ít người ở. Khi đó chỉ có sáu khu, đến nay đã có mười ba khu.


Lên cao tốc vòng qua thành phố, cầu vượt xếp chồng lên nhau, đầy những ngã rẽ liên tiếp. Tề Trừng ngồi trên xe, xuyên qua cửa kính nhìn bên ngoài, cậu nhỏ giọng rầm rì nói: "Nếu mình mà lái xe thì nhất định sẽ không dám đi lên đó đâu, choáng váng quá chừng."


"Anh sẽ đi chung với em, Trừng Trừng sẽ không choáng váng." Bạch Tông Ân nói. Thiếu niên muốn thi bằng lái, muốn học những điều mới mẻ, chỉ cần không làm tổn thương đến thân thể thì anh đều sẽ ở bên cậu.
"Đúng nha!"
Ông xã thông minh như thế, bọn họ chắc chắn sẽ không lạc đường đâu.


Ăn xong trái cây rồi quất hết một cái bánh bao, Tề Trừng lại bắt đầu ngẩn người, có dấu hiệu gật gù buồn ngủ. Bạch Tông Ân thay thiếu niên chỉnh lại góc độ của ghế rồi lấy một tấm chăn đắp lên người cậu.


Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Tề Trừng mệt mỏi đến mức ngay cả một tiếng cám ơn cũng không nói nổi, trực tiếp ngủ thiếp đi.


Chờ đến khi cậu tỉnh lại thì bọn họ đã xuống khỏi cao tốc rồi, hai bên là bầu không khí khói lửa của thành thị, không giống như tiểu khu tinh xảo đẹp đẽ mà cậu ở, nơi đây tràn ngập hương vị sinh họat, không phải kiểu nghèo khó bần cùng mà chính là một cuộc sống thị dân bình thường.


Sạch sẽ, gọn gàng, ấm áp, tràn ngập hơi thở cuộc sống.


Những căn nhà ở đây đều đã có chút tuổi tác, nhưng lại không có vẻ bụi bặm, vô cùng sạch sẽ, trên đường phố sẽ có vài ba bác trai bác gái ngồi bên vỉa hè uống trà tán gẫu, còn có người thì dắt chó đi dạo, người thì ôm mèo chơi mạt chược.


Xe đến đầu hẻm thì không vào được nữa, hẻm đã hẹp rồi, mà trước cửa nhà nào nhà nấy cũng có xe dừng lại nên con hẻm lại càng hẹp hơn nữa. Bạch Tông Ân bảo tài xế dừng lại ở đây là được rồi, muốn cùng thiếu niên đi xuống xem một chút.


"Đây là nhà của ông bà ngoại anh." Bạch Tông Ân giới thiệu.


Đường đi trong ngõ hẻm đã lâu đời, có nơi lồi có nơi lõm, Tề Trừng lập tức đẩy ông xã đi. Bạch Tông Ân vốn định nói không cần, nhưng nghĩ một hồi cuối cùng vẫn không từ chối, anh nói: "Em có mệt không? Mệt mỏi thì phải nói cho anh."


"Tất nhiên là không mệt rồi." Tề Trừng cảm thấy rất thoải mái, cậu hơi khom lưng, nằm nhoài trên vai ông xã, thò đầu nhỏ ra rồi nhỏ giọng nói: "Dù em mang thai cục cưng nhỏ nhưng rất thoải mái á. Mà đương nhiên ông xã giúp em lấy đồ thì em cũng rất vui vẻ, không có để ý đâu."


Bạch Tông Ân cố ý nghiêng đầu, má cọ đến môi thiếu niên.
Quả nhiên thấy thiếu niên "xẹt" một cái đứng thẳng người, phỏng chừng bây giờ rất thẹn thùng, mặt nhỏ đỏ bừng. Bạch Tông Ân cảm thấy tâm trạng rất tốt, anh nói: "Cám ơn Trừng Trừng. Đến đây thì rẽ."
"Ồ vâng."


Giọng nói thiếu niên mang theo bối rối và ngượng ngùng, cứng ngắc giả vờ bình tĩnh.


Kiến trúc ở nơi này cũng không phải là kiểu tứ hợp viện cổ xưa, mà chỉ là một sân nhà nông bình thường nhưng được tu sửa rất độc đáo, toàn bộ đều được xây hai tầng, không được xây cao thêm nữa. Tầng trệt phía trước sẽ có một khoảng sân vuông vức, mỗi nhà sẽ dùng để trồng những cây khác nhau, có cây hồng, cây lựu, cây nho, thậm chí cổng cũng được mở rộng, không sợ trộm vào.


Tết vừa mới qua, nhà nào nhà nấy vẫn còn "hương vị" của Tết, câu đối rồi đèn lồng vẫn còn, mùi thức ăn còn tỏa ra từ trong sân.
"Đến rồi." Bạch Tông Ân nói.


Một ngôi nhà có cánh cửa màu đen, trên cửa không dán câu đối cũng không treo đèn lồng, trông rất vắng vẻ. Cửa được làm từ gỗ, những nhà khác đều đã đổi thành cửa sắt có khóa mật mã từ lâu, mà nhà ông ngoại vẫn chỉ được khóa bằng một cái khóa đồng.


"Trừng Trừng, chìa khóa." Bạch Tông Ân đưa chìa khóa tới.
Chìa khóa cũng rất cũ kỹ.


Tề Trừng đi mở cửa, may mắn là cửa đã thật sự mở ra. Phía sau cửa gỗ không có bậc cửa, Tề Trừng muốn đi đẩy ông xã nhưng vừa quay lại thì ông xã đã tự điều khiển xe lăn qua rồi, anh mở cửa lớn ra, sân nhà được lát bằng xi măng, bên trong trơ trụi không có một bóng cây... cây đều đang ở sân sau của nhà bọn họ rồi.


Là cây hòe đó.
"Trước đây, khi còn bé, nơi này được lót bằng gạch đá, có vài khe hở sẽ có cỏ mọc ra, khi ấy, anh còn lật cả miếng gạch lên." Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng trợn to hai mắt: "Ông xã lúc còn bé cũng nghịch ngợm như vậy sao?"
Thiếu niên một mặt "Vậy anh có bị đánh không?"


Cái kiểu này là đang muốn nghe tiếp đây mà. Bạch Tông Ân cười nói: "Ông ngoại và anh cùng lật gạch lên, vì sau khi mưa xong thì ở dưới sẽ có giun đất, anh chưa từng thấy qua chúng nên ông ngoại đã dẫn anh đi xem. Xem xong thì lập tức lấp kín lại."


"Không buồn nôn ạ?" Tề Trừng cũng đã thấy chúng ở cô nhi viện rồi!


Cậu thấy nhiều nhất là mấy con chuột, trước đây, khi còn bé, nửa đêm cậu tỉnh lại vì đói bụng, cứ mỗi lần như vậy thì đều sẽ thấy một đôi mắt vô cùng sáng rực rúc ở trong góc, nó cảnh giác mà nhìn cậu chằm chằm. Tề Trừng rất sợ chuột.


Bạch Tông Ân nhớ lại khi ấy, biểu tình trên mặt cũng không đẹp lắm.
"Ừm. Vậy nên sau đó anh không bao giờ xem nữa."
"Ha ha."
Tề Trừng cười rộ lên, cảm thấy thì ra khi còn bé, ông xã cũng có một mặt trẻ con như thế, vô cùng mới mẻ.


Phía sau sân là tầng hai, bên trong vẫn được duy trì dáng vẻ như trước đây, dùng màn che màu trắng đắp lên, một lớp bụi thật dày, tựa như bụi bặm bao phủ hết thảy ký ức vậy. Mở một góc màn lên sẽ lộ ra những món nội thất có cảm giác lâu đời.


Một chiếc ghế bằng gỗ lim với nước sơn loang lổ, TV là dạng TV bánh mì có một hộp lớn ở phía sau.
"Album ảnh." Bạch Tông Ân tìm được một cuốn album.
Bạch Tông Ân lau qua ghế tựa cho thiếu niên. Tề Trừng ngồi xuống ở album ảnh ra.
"Ông xã, lúc anh một tuổi trông tay của anh như củ sen vậy á."


Đáng yêu quá đi. Mập mạp trắng trẻo, trên trán còn bị muỗi đốt cho đỏ thành một chấm nữa. Ha ha.
Sau đó lại nhìn sang khoảng thời gian khi hai tuổi, ông xã trở thành một bạn nhỏ xinh xắn trắng trẻo.


Có rất nhiều ảnh chụp, ông ngoại thời trung niên cũng vô cùng đẹp, một vẻ nhã nhặn trí thức của người đọc sách. Bà ngoại có hơi phát tướng, nhưng nụ cười rất xán lạn, vừa nhìn đã biết là một người có tính tình rất tốt.
"Ông ngoại của anh nấu cơm rất ngon." Bạch Tông Ân giải thích.


Quả nhiên là ông ngoại khiến cho bà ngoại ăn muốn mập đây mà! Tề Trừng đột nhiên nhớ ra, lúc vừa mới lên xe là ông xã đã lập tức đưa trái cây cho cậu ăn rồi, nhất thời hai con mắt trợn tròn nhìn anh.
Hừ hừ.
Bạch Tông Ân khẽ cười, nhéo má thiếu niên.
Làm gì á!


Nhéo lại anh bây giờ đó!
Tề Trừng lập tức cười rộ lên.
Không bao lâu thì có người gọi ngoài cửa, là một ông lão khoảng chừng sáu mươi, bảy mươi, nhìn thấy bọn họ thì sửng sốt một chút rồi nói: "Là Tông Ân sao? Cháu trở lại thật rồi này."


"Mau tới đây đi này, Tông Ân quay về rồi. Không phải trước đây lúc nào cháu cũng chạy theo sau Tông Ân sao, ngày nào cũng anh Tông Ân ơi, anh Tông Ân à. Nghỉ đông hay nghỉ hè đều muốn về chơi với người ta đấy." Ông lão vẫy tay với cháu gái trong nhà.
Nhà bên cạnh có một cô gái trẻ đi tới.


"Ông nội, ông đừng nói vậy mà." Nhưng trong giọng điệu lại mang theo sự ngượng ngùng và vui mừng không thể che giấu.
Lâu ngày gặp lại, anh trai hàng xóm mà chính mình từng ái mộ năm xưa.
Bạch Tông Ân: "Ông Lý, đây là người yêu của cháu, Tề Trừng, chúng cháu đã kết hôn rồi."


"Được được được." Ông Lý lúng túng cười cười, có điều, sau đó lại cảm thán nói: "Đã lâu không gặp cháu rồi nhỉ, mười năm rồi sao?"
Năm mười lăm tuổi đến gần hai mươi lăm tuổi. Gần mười năm rồi.


"Thấy cháu lập gia đình là tốt rồi, cháu ngoan, sau này tất cả mọi thứ đều sẽ tốt thôi." Người già chúc phúc rất đơn giản.


Hàn huyên một hai câu rồi Bạch Tông Ân và Tề Trừng cũng rời đi. Chiếc khóa đồng cũ kỹ lại được khóa lại lần nữa. Ngồi lên xe, Tề Trừng đột nhiên dịch mông đến gần ông xã, nói:
"Anh Tông Ân, bao giờ mình trở về thế?"


Bàn tay Bạch Tông Ân vốn đang muốn xoa đầu thiếu niên chợt dừng lại, anh cũng quên mất việc để thiếu niên ngồi lại ngay ngắn để thắt dây an toàn luôn.
"Anh Tông Ân ơi, sao anh lại không nói chuyện rồi?"
"Trưa nay mình ăn gì thế anh Tông Ân? Em đói quá đi."
Hừ hừ.
Mình cũng sẽ gọi là anh Tông Ân!


Bạch Tông Ân xoa mái tóc xoăn của thiếu niên rồi nói: "Cục cưng Trừng Trừng ngồi ngay ngắn lại đi đã."
Tề Trừng đỏ mặt, rầm rì nói: "Buồn nôn quá đi."
Vừa nãy gọi như vậy thì em không thấy buồn nôn sao. Bạch Tông Ân nghĩ thầm, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện gì, anh nói: "Em không thích sao? Vậy sau này anh... "


"A!!! Em thích, em thích mà ông xã! Không cho phép anh không gọi." Tề Trừng len lén nới lỏng dây an toàn ra, chơi xấu đấy.
Bạch Tông Ân lại thắt chặt dây lại, lúc này mới nói: "Anh muốn nói là nếu em không thích thì sau này anh vẫn sẽ gọi thôi. Cục cưng à."
!!!


Hai bên tai của Tề Trừng Trừng lập tức đỏ lên, ngoan ngoãn ngồi xuống, không quấy rối ghen tuông nữa.
Nhưng mà có người vẫn cứ không buông tha cho cậu cơ.
"Sao cục cưng lại không gọi anh Tông Ân nữa rồi?"
Ui ui ui ui ui em sai rồi, tha cho em một lần đi mà!


Bạch Tông Ân thấy vành tai thiếu niên xấu hổ đến đỏ bừng thì đưa tay nhẹ nhàng chạm xuống, nói: "Không có người khác, chỉ có mỗi Trừng Trừng thôi."
"Em biết mà, vừa rồi em cố ý giận dỗi như con nít, là em không..." tốt.


Bạch Tông Ân vươn người tới, chạm đến môi thiếu niên, nói: "Anh thích cục cưng giận dỗi như con nít với anh."
A a a a sao lại gọi cậu là...
Nhưng mà hạnh phúc lắm nha.
Tề Trừng nhẫn nhịn thẹn thùng, nhiêng mặt, trộm thơm ông xã một cái.
"Em cũng thích anh Tông Ân."


Bạch Tông Ân xoa nhẹ lên mái tóc thiếu niên, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.


Ngôi nhà của ba mẹ ở không xa, đi xe chưa tới mười phút là tới, là một khu biệt thự đã lâu đời. Khu biệt thự này có một hương vị rất độc đáo của thời đại, trong tiểu khu rất yên tĩnh, trên tường còn có dây leo, chẳng qua là vào mùa đông thì lại trông rất điêu tàn.


Từng tòa biệt thự lát gạch đỏ, mỗi nhà có một cái sân lớn, bởi vì không có ga ra nên xe của mỗi gia đình đều đậu trực tiếp trong sân.
"Trước kia, nhà của Tiểu Chấp cũng ở đây." Bạch Tông Ân nói.


Cho nên khi còn bé, đứa nhỏ của hai nhà thường xuyên đi chơi với nhau. Từ lúc bắt đầu bước đi là Tiểu Chấp đã làm em trai nhỏ của anh hắn rồi, cứ đi bạch bạch từng bước theo sau mông Bạch Tông Ân gọi anh ơi anh ơi, bị ai đó bắt nạt cái là mếu máo gọi anh ơi, lúc ba mẹ cãi nhau cũng lén lút gói gém hành lý chạy đi tìm anh trai.


Lý Tuyết là một giáo viên, khi đó có chính sách mỗi gia đình chỉ nên có một con. Bạch Tông Ân biết trong nhà chỉ có một mình mình, không có em trai em gái nên anh thật sự yêu thương thằng nhóc này bằng cả tấm lòng, coi Tưởng Chấp như em trai ruột của mình mà chăm sóc. Tắm cho Tiểu Chấp, để Tiểu Chấp nằm trên giường của anh, rồi kể chuyện cho Tiểu Chấp nghe trước khi ngủ.


Trở về một lần nữa, rất nhiều kỷ niệm đột ngột ùa đến.
"Lúc trước, anh đã từng muốn lạnh lùng xử lý quan hệ với Tiểu Chấp." Bạch Tông Ân nắm tay của thiếu niên: "May mắn làm sao em đã tới rồi."
Tề Trừng Trừng: "Anh còn giúp Husky tắm rửa nữa sao? Vậy anh cứ thẳng thừng xử lý hắn đi!"


"Khi đó Husky mới hai tuổi thôi." Bạch Tông Ân cười khẽ, Trừng Trừng của anh thế mà lại là một bao giấm chua nhỏ.
Anh nói: "Về nhà, anh giúp Trừng Trừng tắm, ngủ chung với Trừng Trừng, kể chuyện trước khi ngủ nữa có được không?"
Tề Trừng hừ hừ: "Vậy còn tạm được."


Anh dâu rộng lượng login: "Được rồi, hôm nay không xử lý Husky nữa."
Trong nhà được che kín bởi những tấm màn màu trắng giống bên nhà của ông ngoại, bên trên phủ một lớp bụi dày, cỏ dại mọc um tùm trong sân, rất cao. Vừa nhìn đã biết nơi này không có ai ở trong một thời gian dài.


Bọn họ lấy một cái hộp bằng giấy ra, bên trong có chứa album, Bạch Tông Ân mang nó đi rồi để tài xế đặt hộp lên xe.


Bạch Tông Ân và thiếu niên đứng ở trong sân, nhìn sự hoang vu ở nơi đây, bỗng nghe thiếu niên nói: "Chúng ta có thể tỉa cỏ dại một chút, thế là sẽ có một bãi cỏ xanh rồi. Còn cả chỗ có cọc gỗ kia nữa, chúng ta có thể làm nghi thức trao nhẫn của lễ cưới..."
Là như thế sao?


"Nơi đó đã từng là một cái xích đu." Bạch Tông Ân nói.


Bởi vì lâu năm dãi gió dầm mưa nên quản lý tiểu khu đã từng gọi điện cho chú Quyền nói rằng mảnh gỗ bị rơi xuống, may là không làm người bị thương, chỉ là tường bị hỏng một chút, cho nên sau đó chú Quyền đã tìm người đến sửa.


Đó là xích đu mà ba Bạch đã tự tay làm, hiện tại chỉ còn nửa mảnh gỗ, biến thành nơi mà bọn họ sẽ kết hôn trao nhẫn, nói lên lời thề của chính mình.
"Được, ý tưởng của Trừng Trừng rất hay." Bạch Tông Ân nắm tay của thiếu niên.


Nếu đã có ý tưởng thì lập tức bắt tay vào làm thôi. Người lên kế hoạch lễ cưới đến nơi này, đo đạc địa điểm, người giúp việc đến quét tước vệ sinh. Những món đồ quan trọng thì đều đã được Bạch Tông Ân thu thập qua.


Chú Quyền biết bọn họ muốn tổ chức lễ cưới ở nơi kia thì lập tức cao hứng thay cả hai, việc không được đề cập đến từ lâu, nay cũng đã có thể nói ra: "Ba mẹ con thấy được thì nhất định sẽ vui vẻ thay các con..."


Cầm hòm đồ vật kia về, Tề Trừng hỏi ông xã liệu mình có xem được không. Ông xã xoa đầu cậu, nói không thể.
!!!
Tề Trừng đang được vuốt lông nghe vậy thì lập tức muốn dựng thẳng lông lên!
Nhưng mà cậu cũng không có làm nũng, chỉ là có hơi quyến luyến muốn chạm vào chút chút.


"Lừa em thôi, có thể xem."
"Thật ạ? Ông xã đừng sợ em khó chịu rồi miễn cưỡng chính mình."


Bạch Tông Ân bây giờ đã thấy hối hận vì vừa rồi trêu thiếu niên, anh vẫy tay bảo cậu lại đây. Tề Trừng rất tự nhiên mà trèo lên đùi ông xã ngồi. Bạch Tông Ân lấy quyển album ảnh thứ nhất trên bàn sách tới, vòng qua thiếu niên trong ngực rồi mở album ra. Bên trong đều là những bức ảnh rất xưa cũ.


Khác hẳn với hình ảnh của ba mẹ Bạch ở bia mộ, trong album bọn họ càng thêm tươi tắn và trẻ trung hơn.
Lý Tuyết rất giống bà ngoại, da trắng, mặt tròn, rất thích cười, vóc người trung bình, trong lồng ngực ôm lấy con trai vừa một tuổi, tay chỉ về phía camera, đứa nhỏ trong lòng cũng học theo đưa tay lên chỉ.


"Ba của anh có mua một cái máy ảnh và ông rất thích chụp hình mẹ với anh." Bạch Tông Ân nói.
Chẳng trách trong ảnh chụp không có mặt ba Bạch!


Xem đến một bức ảnh có sự xuất hiện của lá phong đỏ, Bạch Tông Ân khi đó khoảng năm, sáu tuổi, một nhà ba người, Bạch Hoa lái xe Jeep, trên nóc xe còn có lều trại, họ dừng lại ở ven đường, lá phong đỏ trên núi đẹp vô cùng, Lý Tuyết đứng dưới tán cây cùng với con trai nhỏ cười đến xán lạn.


"Ông xã khi còn bé trông đẹp quá đi, nếu như sinh con gái thì nhất định phải giống anh mới được."
"Không đúng, con gái hay con trai đều phải giống anh mới tốt."
Sau đó, má của người nào đó rất nghiêm túc bị nhéo một phát, Tề Trừng trợn tròn mắt, cậu nói sai chỗ nào chứ?


"Không phải là Trừng Trừng dựa vào mặt để ăn cơm, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành sao?" Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng: ...
"Giống Trừng Trừng mới là tốt nhất."
Tề Trừng: ...
Ông xã đẹp như vậy cơ mà, ui ui em khóc.


Lễ cưới chuẩn bị mất gần nửa tháng, đầu tháng ba, lập xuân, trời trong lành nắng ấm, là vào một ngày cuối tuần. Bạch Tông Ân và Tề Trừng thương lượng danh sách khách mời, không có đối tác kinh doanh, không có những doanh nhân nổi tiếng chỉ mới gặp qua vài lần ở Danh Thành, không có những người thân chỉ được cái hư danh.


Có chú Quyền, có Tưởng Chấp... À, Tưởng Chấp hỏi rằng có thể dẫn Úc Thanh Thời đến hay không. Bạch Tông Ân đồng ý, nhưng lại nói tiếp: "Mẹ cậu cũng tới."
Tưởng Chấp: ...
Mặc dù có chút sợ, nhưng hôn lễ của anh trai và anh dâu, hắn càng muốn dẫn anh Thanh Thời tới hơn.


Tuy rằng Tưởng Chấp là con trai duy nhất, nhưng ba mẹ mình ở chung như thế nào thì hắn đều thấy được. Khi còn bé, có lần mẹ hắn điên cuồng truy hỏi ba hắn có phải ông đã có người khác ở bên ngoài hay không, có phải ông đã gạt bà rồi yêu người khác không.
Ba hắn đã phủ nhận.


Thật ra Tưởng Chấp cũng muốn hỏi, có phải ba đã có người con trai khác ở bên ngoài rồi hay không?


Bởi vì từ nhỏ đến lớn, hắn rất ít khi cảm nhận được tình thương của ba trên người ông. Hôn nhân của ba mẹ lạnh nhạt khách sáo, trước mặt mọi người thì nhìn rất tình tứ rất hòa hợp, thế nhưng trên thực tế là ba hắn không yêu mẹ hắn, tình cảm của mẹ hắn dành cho ba cũng rất phức tạp.


Có đôi khi, Tưởng Chấp còn cho rằng hôn nhân cũng có thể được xây dựng lên mà không cần tình yêu, thậm chí là lâu dài. Nhưng trong lòng hắn lại rất ghét trạng thái hôn nhân của ba mẹ mình, hai loại mâu thuẫn cứ tồn tại song song, Tưởng Chấp đã từng rất sợ mình sẽ sống thành bộ dáng mà mình luôn chán ghét.


Nhưng bây giờ hôn nhân của anh trai và anh dâu đã khiến Tưởng Chấp có lại được khao khát tạo nên một mối quan hệ hôn nhân...
Hắn muốn dẫn anh Thanh Thời tới chứng kiến. Cũng muốn tiến đến hôn nhân cùng với anh Thanh Thời, không rời không bỏ, khó khăn gì cũng có thể chung tay vượt qua.
...


Tề Trừng mời Lộ Dương, suy đi nghĩ lại thì phát hiện mình chỉ có một người bạn, có phải là quá chua xót hay không?
Hôm nay, lúc cậu đi dạo về nhà thì vừa vặn đụng phải Lưu Tư Niên đang xách một cái túi đựng thú cưng về nhà.
Đối phương cười chào hỏi trước: "Chào buổi tối."


"Xin chào Lưu tiên sinh, Đậu Đen làm sao thế?" Tề Trừng rất thích Đậu Đen. Giống cảnh sát trưởng mèo đen á!


"Vừa đến bệnh viện kiểm tr.a xong, đại khái là qua nửa tháng nữa nó sẽ sinh." Lưu Tư Niên mở túi ra, bảo Đậu Đen về nhà trước, sau đó lại nói tiếp: "Sao tôi không thấy bạn nhỏ kia? Lần trước Đậu Đen bị kẹt trên trường, cậu ấy đã cứu Đậu Đen, chẳng qua là bị Đậu Đen cào một nhát ở tay, tôi muốn dẫn cậu ấy đi bác sĩ xem sao mà cậu ấy lại từ chối."


Tề Trừng hoảng sợ, tên nhóc Lộ Dương này thế mà lại không nói tiếng nào hết! Bị mèo cào, lỡ đâu vết thương nhiễm trùng thì làm sao bây giờ?
"Tôi có mang cồn i-ốt đến cho cậu ấy, Đậu Đen đã tiêm vắc-xin rồi nhưng bạn của cậu vẫn không muốn đến bệnh viện, tôi cũng không còn cách nào..."


Tề Trừng vội vàng nói: "Lâu như vậy rồi, hẳn là Lộ Dương không sao đâu."
"Thì ra cậu ấy tên là Lộ Dương à." Lưu Tư Niên sửng sốt một chút, sau đó lại cười rộ lên: "Nhũ danh của em trai tôi cũng gọi là Tiểu Dương."


Thật đúng là trùng hợp. Tề Trừng nghĩ, sau đó không biết cậu nhắc đến lễ kết hôn như thế nào, nghĩ đến việc mình chỉ có đúng một vị trí bạn tốt là lại cảm thấy vô cùng chua xót và đáng thương, thế là cậu thuận miệng mời Lưu tiên sinh đến tham dự.


"... Chúc mừng cậu và Bạch tiên sinh nhé, vậy thì tôi sẽ làm phiền rồi."
___________
Juu: Tự nhiên cái thấy quắn quéo với từ cục cưng quá sao giờ : )))))))))






Truyện liên quan