Chương 86: Chương 86
Phạn Phạn có tên rồi.
Tề Trừng cảm thấy mình đúng là một tiểu thiên tài, vậy mà lại có thể nghĩ ra cái tên nghe đồng âm như vậy, cậu hưng phấn muốn xuống nhà nói cho chú Quyền nghe, nhưng lại cảm thấy bây giờ quá muộn rồi, chú Quyền đã nghỉ ngơi, thế là không thể làm gì khác hơn là nén lại tâm trạng nhảy nhót của mình, chui vào ổ chăn.
"Ông xã, bây giờ em cảm thấy em có hơi ưu tú rồi đó." Đắc ý kiêu ngạo.
Bạch Tông Ân đắp kín chăn cho con trai, sau đó di chuyển xe lăn đến bên giường.
Thiếu niên kéo chăn kín đến cằm, lộ ra mặt tròn trắng nõn, sau khi sinh Phạn Phạn xong, cậu mập hơn một chút, anh cảm thấy như vậy rất vừa vặn.
Tròn tròn, thịt thịt, nhìn giống như bạn nhỏ hơn cả lúc trước.
Bây giờ hai mắt cậu to tròn, kiêu ngạo nhìn anh, hệt như đang chờ được khen, không khác mấy bạn nhỏ là bao.
"Đúng là rất ưu tú." Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng lập tức vui vẻ, tiếp tục hỏi: "Là ưu tú một trăm triệu trăm triệu, hay là một chút chút."
"Cục cưng cảm thấy thế nào?"
"Vậy em sẽ nói khoác không biết ngượng luôn, em cảm thấy rất nhiều trăm triệu."
Chồng chồng hai người ở đây nói xàm tới lui, cũng không ai cảm thấy nhàm chán ấu trĩ cả.
Cuộc sống chính là bình thản tầm thường như vậy đấy, nhưng phải xem người sống chung với mình là ai, từ đó cảm thấy những điều nhỏ nhặt hằng ngày, những câu chuyện không đầu không đuôi, dường như đều trở nên thú vị hơn.
Bạch Tông Ân chống đỡ đứng lên, chân giẫm trên sàn nhà.
Thiếu niên trở mình, cậu nằm sấp trên giường, đưa đầu ra nhìn xuống sàn, đối diện với hai chân của anh.
Mắt cá chân của anh vẫn rất gầy và trắng bệch, nhưng Bạch Tông Ân lại rất thản nhiên đón nhận ánh mắt của thiếu niên.
Tề Trừng không nói gì, chỉ là trong mắt sáng loáng không che giấu được vui vẻ.
Mỗi lần nhìn thấy ông xã đứng lên, cậu đều cảm thấy rất hạnh phúc, vừa ngẩng đầu lên đã thấy anh đang nhìn mình, cậu cười một cái, rồi cuốn lấy chăn lăn một vòng đến bên kia giường, nhường chỗ nằm cho ông xã.
Bạch Tông Ân vừa lên giường, thiếu niên đã hệt như một con sâu lông đáng yêu, lại lần nữa lăn vào trong ngực của anh.
Anh vươn tay đắp kín chăn lại, trùm cả thiếu niên vào trong lòng mình, và rồi ai đó còn cọ một chân mềm nhũn vào chân anh.
"Phạn Phạn đang ở bên cạnh." Bạch Tông Ân nhắc nhở.
Tề Trừng đỏ bừng hai tai: "Em cũng không có muốn làm loại chuyện đó đâu, ông xã nói cái này làm gì chứ."
"Thật sự không muốn sao?" Bạch Tông Ân biết rõ còn hỏi.
Thấy mặt thiếu niên đỏ rần, trợn mắt lên nhìn mình, anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của cậu: "Ngày mai Trừng Trừng ra ngoài chơi đi, không phải em muốn nhuộm lại tóc sao? Với lại buổi tối còn có game và truyện tranh mới, hơn nữa hình như ở công viên sinh thái gần đây có tổ chức hoạt động Hán phục."
Hả?
Thật sao?
Tề Trừng kéo cánh tay của ông xã, vô cùng hưng phấn.
Cậu dọn nhà về đây vào ngày trong tuần, thế nên đã sớm nói với Lộ Dương là không được phép xin nghỉ về đón cậu.
Ngày mai vừa vặn là thứ bảy, hai người có thể gặp mặt rồi.
"Nhưng còn Phạn Phạn..."
"Anh sẽ trông bé con kỳ tích." Bạch Tông Ân nói.
Quả nhiên, thiếu niên vừa nghe đến bé con kỳ tích là lập tức vui vẻ nở nụ cười.
Tề Trừng không có chút gì gọi là không yên lòng cả, ông xã chăm Phạn Phạn còn cẩn thận hơn cậu nhiều.
Có đôi lúc cậu sơ ý, năm lần bảy lượt mơ mơ hồ hồ, đôi khi mải đút sữa cho Phạn Phạn quá mà quên mất không thay tã cho nhóc con.
Nhưng cũng may là Nga Tử rất yêu thích cậu! Không hề ngại người ba này mắc chút sai sót nhỏ!
Buổi tối cũng phải đút sữa cho Phạn Phạn, lại còn phải thay tã mới cho nhóc, không là Phạn Phạn sẽ không thoải mái, khóc hai tiếng.
Mà khi Phạn Phạn vừa mới oe lên một cái là Bạch Tông Ân đã tỉnh lại ngay lập tức, đầu tiên anh lên tiếng nói Phạn Phạn không khóc, sau đó đưa tay vỗ vỗ thiếu niên đang giãy giụa muốn rời giường.
"Trừng Trừng ngủ tiếp đi."
Tề Trừng mơ màng ngủ tiếp, trong miệng nói mớ lung ta lung tung.
Phạn Phạn nghe thấy âm thanh của ba lớn, có người đáp lại nhóc là nhóc sẽ không khóc nữa, nhưng nếu lát nữa vẫn không có ai lại đây, nhóc lại lập tức muốn khóc tiếp.
Dù sao từ nhỏ nhóc đã là một bé lanh lợi, không lãng phí nước mắt với cổ họng, đạt được mục đích là xong.
Bạch Tông Ân xuống giường, chống lên tủ đầu giường đi đến giường nhỏ của con trai.
Ánh sáng nhu hòa của đèn ngủ sáng lên.
Phạn Phạn nằm trong giường trẻ sơ sinh, cái chân mập mạp đã đạp tung chăn ra, Bạch Tông Ân biết ngay con trai đã ra quần rồi.
Phạn Phạn nhìn thấy ba lớn, mắt to tròn vo, nhóc ghét bỏ lắc lắc mông nhỏ ở trên giường, ý bảo ba mau thay tã dính nước tiểu cho Phạn Phạn đi, khó chịu quá à.
Bạch Tông Ân dùng một tay nắm lấy hai chân của nhóc con, hơi nhấc lên, lập tức có chút mùi
"Phạn Phạn thối." Bạch Tông Ân nhịn cười, khẽ nói.
Phạn Phạn ở trên giường phì phì nước miếng, Phạn Phạn còn lâu mới thối!
Bạch Tông Ân thay tã ướt ra cho con trai, lau sạch mông cho khô ráo, thoa một lớp phấn rôm mỏng, sau đó mới đeo một cái tã sạch khác cho nhóc.
Mông nhỏ của Phạn Phạn lập tức trở nên nhẹ nhàng khoan khoái, lại trở thành một bát cơm thơm ngát, nhóc con cao hứng lộ ra ba cái răng hạt gạo ngỏ ý cảm ơn với ba, cười đến là khúc khích.
Hâm nóng sữa xong, lại đút cho nhóc con một bình sữa, Phạn Phạn hút ừng ực, rất nhanh đã chén hết một bình.
Bạch Tông Ân nhìn thời gian, hơn hai giờ, còn phải tỉnh lại một lần nữa.
Phạn Phạn ăn no rồi có tinh thần, Bạch Tông Ân lại mất một lúc để dỗ cho con trai ngủ, đợi Phạn Phạn ngủ rồi anh mới trở lại trên giường.
Tề Trừng cảm nhận được bên giường nhẹ nhàng lún xuống, trong miệng cũng không biết nói cái gì, cả người đã lăn qua trước tiên.
Một giấc ngủ này của cậu không quá sâu, buổi sáng tỉnh lại có nhớ mang máng ban đêm Nga Tử có khóc hai lần.
Đầu óc cậu lúc đấy đã tỉnh rồi, "Nga Tử đang khóc, nhất định là rất đói bụng rồi, phải nhanh nhanh dỗ thằng bé mới được", nhưng thân thể lại giãy giụa "a a mau đứng lên đi, cái chăn này mày đừng có giữ tao mà".
Buổi sáng tỉnh dậy cậu nói với ông xã, có chút áy náy vì đã đã ném Phạn Phạn cho ông xã chăm một mình.
Bạch Tông Ân sờ lên vài sợi tóc của thiếu niên, nói: "Con rất nghe lời, không quậy.
Lộ Dương chắc cũng sắp đến rồi thì phải?"
Lực chú ý của Tề Trừng lập tức bị dời đi: "Đúng nhỉ, em ấy bảo là sáng sớm đến."
Kết quả là ăn xong bữa sáng rồi Lộ Dương mới đến, Tề Trừng còn buồn bực nhưng Lộ Dương cũng không nhiều lời tại sao mình tới trễ, y đeo cặp sách, nói: "Anh đi nhuộm tóc trước hay đến công viên trước?"
"Đi công viên!" Nhuộm tóc thì một mình cậu đi là được rồi, mất công Lộ Dương chờ lâu tẻ nhạt.
Chú Quyền biết hai người muốn đến công viên sinh thái chơi nên đã chuẩn bị một cái giỏ, bên trong đựng đầy bánh ngọt và trái cây, hỏi bọn họ có muốn thảm dã ngoại luôn hay không.
Tề Trừng nói không cần, buổi sáng cậu đã nói tên của Phạn Phạn cho chú Quyền nghe, chú Quyền nghe xong khen lấy khen để, sáng nay còn gọi Phạn Phạn là bé con kỳ tích.
"Tiểu Lộ, Phạn Phạn có tên rồi đó, gọi là bé con kỳ tích!"
"Bốn chữ lận sao? Có thể vào hộ khẩu được à?" Lộ Dương hỏi.
Tề Trừng:...!"Là Tề Tích."
Thằng nhóc này đúng là một chút lãng mạn cũng không có.
Lộ Dương đi tìm bé con kỳ tích mới ra lò chơi.
Phạn Phạn còn nhỏ, không nhớ được Lộ Dương là ai, nhưng mà nhóc con cũng không sợ người lạ, ai chơi với mình là đều có thể lộ ra ba cái răng cười với mọi người.
Vậy nên khiến cho Tưởng Chấp lúc nào cũng có loại cảm giác tự hào "Phạn Phạn nhà ta nhớ rõ chú thế này thì nhất định là đại bảo bối thông minh tuyệt thế rồi", khiến hắn cảm thấy tình chú cháu bọn họ thật là bền lâu.
Bây giờ Lộ Dương cũng chẳng khác gì hắn, chẳng qua là có chút nội liễm hơn mà thôi, y sờ sờ bàn tay nhỏ bé của Phạn Phạn, mím môi, hơi mang theo chút ý cười, nhỏ giọng nói: "Phạn Phạn còn nhớ chú không, gọi chú đi nào."
"A a ~" Phạn Phạn cao hứng phất tay.
Lộ Dương cảm thấy Phạn Phạn đang đáp lại với mình.
Tề Trừng:...
Ngày thứ hai trở lại Danh Thành, Tề Trừng đã cảm nhận được niềm vui sướng của một cá mắm nhỏ, vừa ra khỏi cửa, cậu đã bày ra vẻ phóng khoáng, cười hì hì nói: "Tiểu Lộ, hôm nay cậu Tề mời khách, đừng có tranh với cậu Tề nha!"
"...!Tùy anh." Lộ Dương biết Tề Trừng nhịn đến hoảng rồi.
Lúc ở Ma Đô, tuy Tề Trừng cũng được đi ra ngoài chơi, thường xuyên dạo triển lãm truyện tranh, hoạt động Hán phục và trung tâm thương mại, nhưng khi ấy bụng cậu to, lúc nào cũng lo lắng người khác sẽ nhìn ra, thế nên lúc không cần thì sẽ không nói lời nào, chơi không được tự nhiên.
Sau này sinh Phạn Phạn rồi phải ở cữ, dì Tô và dì Trịnh nói phải ở cữ lâu thì về sau mới tốt cho thân thể.
Thế là Tề Trừng ủ một mạch bốn mươi lăm ngày, lại sau mười lăm ngày nữa, cậu mới có thể đi ra ngoài, nhưng mà cũng chỉ là đi dạo ở sườn núi phía sau mà thôi.
Tiếp đó, vì mải chăm sóc và chơi với Nga Tử, còn phải cùng ông xã phục hồi chức năng, thế nên cậu cũng không còn nhiều suy nghĩ đi ra ngoài dạo chơi nữa.
Bây giờ thì khác rồi.
Sáng nay Tề Trừng không ăn no, chỉ uống một ly sữa đậu nành, ăn một quả trứng chiên.
Giờ này mới tám giờ rưỡi, vừa ra khỏi tiểu khu là cậu hệt như một chú cún con được thoát khỏi dây xích, nhanh chóng nhảy lên.
"Tiểu Lộ Tiểu Lộ, sáng nay nhất định là em chưa ăn đúng không, anh sẽ mời em ăn KFC!"
"Hình như buổi sáng không có combo gia đình, còn muốn đóng gói một phần mang đến công viên nữa..." Tề Trừng có chút mất mát, rất nhanh đã lên tinh thần: "Khà khà, có thể gọi thức ăn ngoài nha!"
Rồi lại hóa thân thành cún con vui vẻ.
Tề Trừng ăn xong bữa sáng KFC, lấy một cái panini (1) thịt heo, sau đó mới cùng Lộ Dương đi đến công viên sinh thái chơi.
Hai người đi tàm điện ngầm thẳng đến một trạm, Tề Trừng quét xe đạp (2), kéo Tiểu Lộ xuất phát.
"Đạp như vậy một lúc, buổi trưa anh sẽ có thể ăn được nhiều hơn rồi!" Tề Trừng Trừng không ngừng kéo vang bàn tính nhỏ trong lòng.
Lộ Dương đi theo ở phía sau, không biết nên nói cái gì.
Công viên sinh thái rất lớn, còn có cả thiên nga đen, bãi lau sậy, nhưng mà với thời tiết này thì lau sậy đã khô héo cả rồi.
Có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi mặc Hán phục, áo bào cổ tròn gọn gàng, ở đây chụp ảnh, đại khái là phong cách hiệp khách trong mấy bộ phim kiếm hiệp.
Tề Trừng vừa nhìn đã biết ngay.
"Bọn mình còn chụp Hán phục không?"
Hai người đã chụp hai chủ đề ảnh Hán phục rồi.
"Anh không muốn chụp thì đổi cái khác.
Nghe theo anh cả." Lộ Dương nói ngắn gọn.
Tề Trừng: "Không vội, khi nào em thi thế? Chờ em thi xong rồi nghỉ hè mình chụp, trong khoảng thời gian này thì anh sẽ nghiên cứu một chút, xem xem nên vung tiền thế nào!" Dù sao cậu cũng thích mua mua lắm.
Có người nhận ra Lộ Dương, muốn chụp ảnh chung.
Tề Trừng chắp tay sau lưng đứng ở một bên, lập tức nghe thấy cô gái nhỏ xin chụp chung kia nói đùa: "Anh trai có tiền đâu ạ? Có phải đó không?"
Tề thiếu gia có chút ngại ngùng, vội vã xua tay nói: "Nói đùa rồi, không có tiền lắm đâu."
Chỉ là có trăm triệu lần mà thôi.
Mọi người đều có ý tốt cười rộ lên, biết rõ đây chỉ là một câu đùa, họ chỉ coi tề Trừng là cậu ấm có chút tiền trong tay mà thôi, không hề nghĩ tới bối cảnh "trăm triệu lần" của Tề Trừng.
Hán phục lần trước mua đều đã được đưa tới phòng làm việc.
Hai người đi tàu điện ngầm qua xem, chỗ này rất lớn, có đến ba tầng, kiến trúc theo kiểu phương tây, còn có một cái sân thượng lớn.
Hơn phân nửa lầu hai là phòng thay đồ, những bộ Hán phục được trùm một lớp bọc chống bụi treo lên ngay ngắn, phụ kiện được bày biện chỉnh tề ở trên bàn.
Chờ sau này bắt tay vào làm thì sẽ mời thêm người.
Bây giờ cả hai chỉ là người làm công Phật hệ mà thôi.
Buổi chiều bốn, năm giờ, Tề Trừng ăn một phần gà bo bo*, rưới lên một lớp dầu ớt lên trên, khai vị vô cùng sảng khoái, sau đó cậu còn muốn ăn thêm kem...
"Kem thì thôi đi, mùa đông lạnh, anh không sợ đau bụng à?" Lộ Dương ngăn cản.
Vừa rồi ăn cay, lúc trưa thì ăn gà rán, bây giờ còn muốn ăn kem.
Tề Trừng Trừng nghĩ một hồi, lưu luyến thả xuống, lại nói: "Vậy anh mua một viên thôi được không?"
Cuối cùng vẫn là kẻ tham ăn thắng.
Tề Trừng chọn kem vị gì mà cũng phải mất một lúc lâu, cuối cùng chọn được mùi rượu rum cacao, ăn ngon!
Khu này là CBD, kể cả khu biệt thự ở đây cũng đông đúc hơn chỗ nhà bọn họ, có vài công ty còn làm việc trong khu biệt thự, còn có những người làm trong truyền thông và người nổi tiếng nữa.
Bên này phồn hoa náo nhiệt hơn rất nhiều, trọng điểm là có ti tỉ các quán ăn vặt và cửa hàng tiện lợi, nhà hàng thì có cao có thấp, còn có cả phố ăn vặt và khu ẩm thực quốc gia.
Dù sao đi nữa nó cũng rất dân dã, nhưng cũng không phải rất khói bụi.
Tề Trừng ăn cả một đường làm Lộ Dương có chút lo lắng: "Hay là anh đừng ăn nữa?" Còn mua cho cậu mấy viên thuốc tiêu hóa.
"Em đang xem thường thân phận tên Đói Cơm của anh đấy!" Sau đó phẫn nộ uống ba viên thuốc tiêu hóa.
Tề Trừng đúng là có ăn hơi nhiều, không dám không uống.
Ui ui ui.
Tại sao con người chỉ có một cái dạ dày thôi chứ?
Trở lại tàu điện ngầm, có người thảo luận: "Không thể nào? Là XX sao? Chơi ma túy á, tôi không tin luôn đấy."
"Quần chúng Triều Dương* tố cáo, tụ tập nhiều người chơi ma túy..."
(*là biệt danh của một người cung cấp thông tin đến từ quận Triều Dương, Bắc Kinh, TQ.
Người này nổi tiếng vì đã nhiều lần tố cáo những ngôi sao sử dụng ma túy và mại ɖâʍ...)
Tề Trừng nghe thấy trọng điểm, lập tức lấy điện thoại di động ra nhìn, trên Weibo đã bạo rồi.
Trước đây, cậu thấy thông báo quá phiền nên đã tắt thông báo nhắc nhở của Weibo, không có gì thì nhìn lướt qua, vậy nên mới bỏ lỡ quả dưa này.
Khoảng bảy giờ sáng nay, khu Triều Dương của thủ đô có người tố cáo phát hiện một nhóm người lén lút sử dụng mai túy.
Bình An Triều Dương* đã phát thông cáo, họ X, cùng với họ Y và họ Z đã cùng tụ tập...!
(*Tài khoản chính thức của Cục Công an quận Triều Dương, Bắc Kinh.)
Chỉ mỗi họ X là chưa xác định thôi, nhưng họ Y và họ Z là biết rồi này, đạo diễn của "Đoạt Mệnh Truy Kích" họ Y, một trong những nhà đầu tư là họ Z, vậy còn lại chính là ảnh đế X.】
Dưa lớn vãi, phim còn đang được chiếu luôn đấy, như vậy không phải lỗ ch.ết rồi sao?】
Đúng là giống với cái tên phim thật, đoạt mạng truy kích.
】
Cái phim này vẫn luôn mua đánh giá, tiêm nước vào phòng vé, bây giờ xảy ra chuyện này, chắc là tán gia bại sản luôn rồi nhỉ?】
Vấn đề bây giờ còn là phá sản hay không nữa à? Đó là chơi đá đấy, chị em à, nước ta nghiêm cấm ma túy rất chặt chẽ, bây giờ cắn ma túy thế này là kéo đen đến không thể đen hơn nữa rồi.】
Hút ma túy chơi – bay màu cmnr
...
"Anh có đầu tư à?"
Lộ Dương thấy ngốc bạch ngọt xem tin tức này đến là chăm chú, y có chút sốt ruột, nhỏ giọng hỏi: "Không lẽ anh cũng..."
Đầu óc Tề Trừng vẫn còn mơ hồ, cậu quay đầu nhìn sang, một đầu chấm hỏi, Tiểu Lộ vừa mới nói cái gì thế?
Lộ Dương nhìn ánh mắt của ngốc bạch ngọt, cảm thấy vừa rồi mình đúng là ngu ngốc.
Ngốc bạch ngọt hút ma túy? Ngốc bạch ngọt hút trà sữa còn tạm được.
"Không có chuyện gì." Lộ Dương sĩ diện bình tĩnh nói.
Tề Trừng thì không bình tĩnh nổi, cậu giơ điện thoại lên trước mặt Lộ Dương, dùng giọng điệu trưởng bối thành thục dạy dỗ nói: "Anh có việc rồi, em xem cho kỹ này, cái thứ như này tuyệt đối không được đụng vào, chúng ta phải làm thanh thiếu niên năng lượng tích cực nghe không!"
Lộ Dương: "...!Biết rồi."
...!
Hai người đồng thời trở về, Lộ Dương vốn dĩ muốn về trường học, nhưng nghĩ đến có thể chơi với Phạn Phạn thì cuối cùng vẫn quyết định về nhà ngốc bạch ngọt.
Còn Tề Trừng vừa về nhà đã vội chạy đi tìm ông xã.
"Nội dung tiểu thuyết rốt cuộc cũng đúng rồi." Cậu thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Tông Ân: "Em rất lo lắng nó sẽ diễn ra không đúng sao?"
Tề Trừng không biết có nên nói hay không, nhưng cậu vốn không có bí mật gì với ông xã cả, thế là nói: "Em sợ là nếu có thay đổi, em trở thành thứ kéo chân sau của anh, lỡ đâu, lỡ đâu ông xã không chiếm được nửa giang sơn khổng lồ thì sao..."
Thiếu niên dùng từ nghe rất thoải mái, nhưng Bạch Tông Ân biết, thiếu niên của anh không phải là người có dã tâm dục vọng lớn gì, cậu chỉ dùng phương thức này lo lắng anh không báo được thù mà thôi.
Tránh được những hận thù, giống như có thể giảm bớt nỗi thống khổ của những hồi ức trong quá khứ của anh.
Chẳng trách cậu lại để ý đến chuyện diễn viên chính của bộ phim này có chơi ma túy hay không đến vậy.
"Ai nói Trừng Trừng kéo chân anh?" Bạch Tông Ân nắm tay của thiếu niên, đặt ở trên đùi mình.
Tề Trừng ngại muốn ch.ết: "Ông xã, ban ngày ban mặt, Tiểu Lộ cũng đang ở đây, anh làm cái gì vậy chứ..."
Hai người đang ở phòng khách đó!!!
"Trừng Trừng ngốc." Bạch Tông Ân dở khóc dở cười, nói tiếp: "Chân của anh đang từ từ tốt lên, đây là công lao của em."
Nếu như không phải thiếu niên mang thai, bọn họ đi đến biệt thự ở Ma Đô, rồi nếu không phải vì thiếu niên tốt bụng mà nhặt được Tiểu Chính Thái đang lang thang ở sân sau nhà bọn họ, như vậy thì sẽ không quen biết được ông Chu, rồi sẽ không được gặp bác sĩ Lâm.
Nếu như không phải yêu thiếu niên, anh nhất định đã rơi vào trong một cuộc đời chỉ toàn là báo thù.
Ui ui, ông xã đang nói cái gì thế này!
Mặt cún của Tề Trừng Trừng không đỏ, mà ngược lại còn có chút mất mát.
Bạch Tông Ân nhìn thấu, cố ý đùa với cậu, nói: "Vừa nãy Trừng Trừng nghĩ gì thế? Ở đây là phòng khách đấy."
Cái đồ bắt chước Trừng lại login.
Tề Trừng hừ hừ: "Em còn lâu mới suy nghĩ gì, rõ ràng là ông xã một bụng nghĩ lung tung thôi! Em đi xem Nga Tử đây ~" Dứt lời đã nhanh chóng chạy đi.
Lộ Dương đang chơi với Phạn Phạn trong phòng đồ chơi trẻ em.
Tuy rằng Phạn Phạn không chơi cái gì cả, nhưng nhóc sẽ ngồi xem đó, lại còn có thể chỉ huy người chú xinh đẹp này chơi cho nhóc xem nữa! Chó ngốc ngồi xổm bên cạnh, hai móng vuốt úp sấp.
Tề Trừng đi vào, Phạn Phạn vừa thấy ba nhỏ đến là hai mắt tròn xoe lập tức vui vẻ, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ đầu anh trai chó ngốc, muốn ba.
"Bé con kỳ tích, cho ba ôm một cái, có muốn ba không nào?"
Phạn Phạn a a một tiếng, vỗ tay.
Không vui.
Nhưng Tề Trừng đi tới, ôm một cái, Phạn Phạn lại lập tức vui vẻ, lộ ra ba cái răng hoan nghênh ba nhỏ.
Chơi một hồi thì đến giờ cơm, chú Quyền bảo đám nhỏ đi ăn cơm, còn ông đi trông bé con kỳ tích.
"Con đi cho ạ." Tề Trừng xung phong đứng lên nhận việc.
Ui ui ui một bàn đồ ăn, nhưng mà hôm nay cậu ăn nhiều quá nên không có khẩu vị gì nữa hết.
Bạch Tông Ân liếc nhìn thiếu niên giống như đang chạy trối ch.ết, suy nghĩ một lúc cũng biết đại khái tình huống thế nào.
"Chú Quyền, để Trừng Trừng chăm sóc đi.
Phạn Phạn muốn ba nhỏ của nó."
"Đúng đúng đúng, con không đói bụng, tí nữa ăn đại cái gì đó là được rồi ạ, mọi người ăn trước đi." Tề Trừng Trừng nói.
Sau đó cậu đi pha sữa bột cho Nga Tử, vì Phạn Phạn thích ở nơi ồn ào đông người, thế nên Tề Trừng liền ôm Nga Tử đút sữa cho nhóc con ở phòng ăn.
Phạn Phạn bây giờ đã biết tự mình ôm lấy bình uống sữa.
Tề Trừng thỉnh thoảng chọc hai câu, mũi hít hít mùi hương của bữa cơm.
Ui ui ui chú Quyền vậy mà còn làm cả tôm tê cay, canh cá phi lê, thèm quá đi mất.
Sao ba viên thuốc tiêu hóa kia lại chậm chạp không có tác dụng gì vậy chứ!
"Tiểu Trừng buổi trưa ở bên ngoài ăn cái gì rồi sao?" Chú Quyền cũng nhìn ra rồi.
Một bàn này đều là các món mà Tiểu Trừng yêu thích, có tê có cay, nếu như là bình thường thì cậu đã sớm vùi đầu ăn hai ba bát cơm rồi, thế mà hôm nay lại không thấy ngon miệng.
Điều này có hơi khiến người ta kinh ngạc, còn có chút buồn cười.
Tề Trừng xem Nga Tử ăn ngon, lại nhìn bàn cơm thơm ngát của mọi người, chỉ muốn oa một tiếng khóc lên, cả ngày hôm nay cậu đã ăn quá nhiều, kiểm kê lại nói: "Buổi sáng, con ăn panini thịt heo, buổi trưa ăn hamburger với lẩu siêu cay, buổi chiều thì ăn gà bo bo, một hộp mười cây, rồi có bánh ngọt, với, với lại k...!à đá bào ạ."
May là đổi giọng kịp
"Lạnh như thế mà còn ăn đá bào sao." Chú Quyền lo lắng cho bụng của Tiểu Trừng, như này là ăn có hơi nhiều rồi, lại còn hỗn tạp nữa: "Chút nữa chú nấu cho con chút cháo gà."
"Không phải phiền như vậy đâu chú Quyền, con húp chút canh là được rồi ạ."
Cơm nước xong, Lộ Dương làm bài tập ở khu vực đọc viết trong phòng khách, Phạn Phạn uống xong sữa thì lăn ra ngủ trong giường trẻ em di động ở bên cạnh, còn Tề Trừng ôm ôm iPad của mình lên kế hoạch quay chụp và kịch bản...!chủ yếu là mò xem video thôi.
Thật sự rất hòa hợp.
Không ai quấy rầy ai.
Sau khi trở về từ Ma Đô, Bạch Tông Ân rất bận rộn.
Phần lớn thời gian anh đều ở trước máy tính, chẳng qua là bây giờ anh đã chuyển từ phòng ngủ đến phòng khách làm việc, thiếu niên ở đâu, anh sẽ ở đó.
Không bao lâu, thiếu niên đứng dậy, đi một chuyến tới phòng vệ sinh.
Trở về rồi, một lát sau, lại đi tiếp...
"Trừng Trừng, em đau bụng sao?" Bạch Tông Ân ngừng lại công việc trong tay.
Lộ Dương nghĩ thầm chắc là do chỗ kem kia rồi, nhưng mà y sẽ không bán đứng ngốc bạch ngọt đâu.
Tề Trừng đi vệ sinh hai lần rồi mà bụng vẫn còn đau, ông xã vừa hỏi thì cậu lập tức đáng thương nói.
"Em đau bụng."
Cuối cùng phải phiền bác sĩ Liễu đến một chuyến.
Hỏi thăm một chút, ra là viêm dạ dày nhẹ, sau khi kê thuốc rồi uống, Tề Trừng suy yếu dựa vào trên ghế sô pha, nói: "Trước đây tôi ăn như vậy cũng không có vấn đề gì cả mà."
"Cậu là đột nhiên ăn đồ ăn quá kích thích, có phải trước đây cậu đang ăn uống thanh đạm khỏe mạnh đúng không?" Bác sĩ Liễu suy đoán nói.
Đúng là vậy thật.
Tề Trừng đáng tiếc cái dạ dày sắt thép của mình.
Tối đó nghỉ ngơi sớm nằm trong ổ chăn, giống như một em bé cam đáng thương suy yếu, đối mặt với ánh mắt của ông xã, cậu lập tức yếu ớt giành nói trước: "Em biết sai rồi, anh đừng nói em nữa mà."
"Không có nói gì em." Bạch Tông Ân cho thiếu niên uống nước ấm.
Tề Trừng yên lòng, ừng ực uống hai ngụm, nuốt xuống rồi nói: "Thật sao, ông xã anh quá tốt rồi, em yêu anh quá đi mất, chụt chụt chụt chụt!"
Hôn giống như đang hôn Phạn Phạn vậy.
Tề Trừng Trừng cao hứng căn bản không thấy nốt ruồi son trên mí mắt của ông xã lâu rồi chưa xuất hiện bây giờ bỗng chợt lóe!
Ngày hôm sau tỉnh lại, trên bàn ăn chỉ có cháo rau, không có bánh thịt bò, không có khai vị, không có xúc xích thịt xông khói hay trứng chiên, chỉ có trứng luộc.
"Ăn cháo đi Trừng Trừng." Bạch Tông Ân múc cho thiếu niên một chén.
Tề Trừng:...
Ngày hôm qua cậu bị đau bụng, hôm nay húp cháo cũng rất tốt.
Thế là sảng khoái cạn sạch một bát.
Bữa trưa hôm đó, trên bàn ăn lại là cháo trắng nấu với thịt nạc và hột vịt bắc thảo.
"Hay là Trừng Trừng muốn ăn cháo cá phi lê? Chú Quyền có làm hai loại, em thấy có vui không?"
A a a a!!!
Ông xã đúng là ma quỷ mà!
Tề Trừng cảm giác như trở về lúc trước vậy, cậu cúi đầu muốn làm nũng, nhưng lại đuối lý.
Tối hôm qua, cả đêm cậu đều đi vệ sinh, còn thức dậy nhiều lần hơn cả Nga Tử nữa.
Buổi chiều, Lộ Dương đã cuốn gói chạy đi trước, y ăn cháo hai bữa đã chịu không nổi rồi, muốn về trường học ăn thịt.
"Không phải là em không nghĩa khí đâu, buổi tối em còn phải tham gia lớp tự học."
Tề Trừng:...!Thôi đi đi.
Tối đó vẫn là cháo, chẳng qua là còn có bánh bao ăn kèm, Tề Trừng gâu gâu rớt nước mắt, miệng vừa cắn xuống, nhìn xuống nhân bánh là trứng và hẹ, không có thịt.
"Còn có trứng gà với thì là nữa đấy."
Ông xã ma quỷ bổ sung.
Hu hu hu hu mình quá đáng thương rồi.
Tề Trừng ăn hai cái bánh bao nhỏ, ăn một bát cháo.
Buổi tối biểu hiện vô cùng ngoan.
"Ông xã để em làm cho!"
"Ông xã, em đọc được một chuyện cười vui lắm, để em kể cho anh nghe!"
Ngày xửa ngày xưa, có một quả cam, quả cam này ăn chay quá trời, sau đó quả cam choáng váng.
"Ông xã, em choáng váng quá đi." Tề Trừng Trừng nằm nhoài trên lưng ông xã quấy rối anh.
Bạch Tông Ân ngồi ở trên ghế, một tay đưa ra sau lưng đỡ thiếu niên, dừng lại công việc trên tay, nói: "Trừng Trừng, em bị bệnh, ban đêm thấy em nhăn mặt đáng thương dậy đi vệ sinh, anh rất đau lòng."
"Không có lần sau nữa, phải yêu quý thân thể mình được không?"
Tề Trừng gâu gâu rớt nước mắt, giờ mới nhớ ra, cậu ăn một ngày ba bữa cháo thì ông xã cũng ăn giống như cậu, không ăn thêm một nào khác.
Ui ui ui đây là ông xã tuyệt thế gì vậy chứ!
"Em biết rồi, sau này em sẽ không ăn lung tung nữa đâu." Tề Trừng Trừng cảm động, líu lo thơm hai má ông xã.
Bạch Tông Ân nghĩ, bạn nhỏ nhà mình càng ngày càng thích ăn mềm.
Ngày hôm sau, bàn ăn trong nhà đã bình thường trở lại rồi.
Tề Trừng cao hứng ôm lấy hai má Nga Tử thơm thơm, Phạn Phạn a a phất tay nói chuyện với ba nhỏ, con cũng yêu ba lắm á.
Bộ phim "Đoạt Mệnh Truy Kích" nhanh chóng bị gỡ xuống, bằng chứng diễn viên chính và đạo diễn sử dụng ma túy, bị giới tẩy chay và phong sát, gần đây trên mạng đều đang thảo luận chuyện này.
Nghe nói có ba nhà đầu tư, một trong số đó là người ngoài giới, không am hiểu nghề này, thế là bị cổ vũ đập tiền vào, cuối cùng lại mất sạch, chẳng qua là chưa đến mức phá sản, công ty chỉ bị thương gân động cốt giày vò không nổi nữa mà thôi.
Hai người khác thì thảm vô cùng, một người chơi ma túy công ty phá sản.
Một người khác đập rất nhiều vào hậu kỳ, lại còn đầu tư vào một bộ phim khác, kết quả tin tức này vừa ra thì liên lụy đến thanh danh của ông ty, bộ phim khác đầu tư thì diễn viên từ chối diễn, trong giới nói công ty của gã là một cái ổ ma túy, dùng ma túy khống chế người...
Ai dám ở lại chứ.
Hai ngôi sao hạng nhất và hạng hai được công ty đào tạo ra cũng bắt đầu hủy hợp đồng.
Giống như là quả cầu tuyết lăn vậy, càng lúc càng lớn.
(*hiệu ứng quả cầu tuyết.)
Tưởng Chấp và Úc Thanh Thời có vì vậy mà ở bên nhau hay không thì Tề Trừng không biết, gần đây cậu không gặp Husky, trái lại còn nhận được điện thoại từ Tưởng thị, đại hội cổ đông hằng năm lại sắp mở.