Chương 6
Thiện Dục Dương vứt tập tài liệu trong tay xuống bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm thư ký thay thế tạm thời trước mắt, "Đây là cái gì? Cô sắp xếp tài liệu kiểu này cho tôi xem à? Cô nghĩ tôi xem có hiểu được không? Đi làm lại tập khác ngay cho tôi."
"Nhưng lúc đó anh nói không phải chính là thế này sao ạ?" Thư ký tạm thời vẫn cố giải thích.
Nghe được phản bác tâm trạng của Thiện Dục Dương càng rối loạn hơn, anh cau mày nói: "Làm lại tập khác, đi đi!"
"Dạ, tổng giám đốc, tôi sẽ lập tức đi làm ngay." Giọng điệu của anh hết sức không kiên nhẫn, dù là kẻ ngu cũng biết cứ tiếp tục giải thích thì chỉ có thể thảm hại hơn. Cô gái được cất nhắc lên tầng cao nhất làm bí thư tạm thời rất hoảng sợ nhìn Thiện Dục Dương đang kìm nén cơn giận, cô không ngừng gật đầu đồng ý.
Mấy ngày trước khi được thông báo làm thư ký tạm thời một thời gian, cô còn rất vui sướng, dưới ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người đi tới nơi này nhận chức. Vốn tưởng rằng đây biểu hiện cho một cơ hội tốt, nhưng ai đó nói cho cô biết người trước mắt này có thực sự là giám đốc Thiện xưa nay không biết nổi giận của công ty họ không? Cô còn nhớ rõ trước kia trong công ty vẫn truyền miệng lời đồn ‘tổng giám đốc tuyệt đối không bao giờ nổi giận’ mà, rốt cuộc là kẻ nào nói vậy vậy? Rõ ràng người trước mắt này dễ dàng nổi giận như khủng long bạo chúa ấy.
Cô thư ký nhỏ vẻ mặt đưa đám, nhanh chóng trốn khỏi vùng đất nguy hiểm. Cô thầm cầu nguyện cho cuộc điện thoại khóc lóc kể lể sáng sớm nay của mình có hiệu quả, để chủ nhân thực sự mau mau trở lại, còn cô cứ về với vị trí cũ thì hơn.
Thiện Dục Dương nhìn thư ký đi ra ngoài một cách dè dặt, chân mày vẫn nhíu chặt mới dãn ra được một chút.
Dốt đến mức này! Không biết quản lý chọn người cái kiểu gì, còn nói cái gì mà thông minh nhanh nhẹn, anh thấy là ‘dốt hết chỗ nói mới đúng’, ngay cả Đường Hiểu Huyên làm còn tốt hơn cô ta gấp trăm lần được cũng so với cô tốt gấp trăm lần. . . . . . Đột nhiên cái tên này xuất hiện trong đầu Thiện Dục Dương khiến chân mày vừa giãn ra của anh lại nhíu chặt lại, giận dữ mắng một câu.
Nghe được câu kia mắng, chiếc Laptop trước mặt anh đột nhiên phát ra tiếng cười khẽ. Giọng nói của bạn tốt Chu Cẩn truyền tới, "Tâm trạng tồi tệ vậy, ai đã đắc tội với cậu thế?"
Lúc này Thiện Dục Dương mới phát hiện ra hai người đang chat webcam, vẫn chưa đóng cửa sổ, anh cảm thấy như bị người khác theo dõi nên tức giận, "Sao cậu vẫn còn ở đây? Không phải đã bàn xong chuyện hợp tác rồi sao?"
"Chuyện hợp tác bàn xong rồi, nhưng còn có chuyện khác mà, ví dụ như ‘t m chuyện’." Hình ảnh đầu bên kia: Chu Cẩn khoanh hai tay trước ngực, cười đến mặt sung sướng. Anh ta không thừa nhận bản thân muốn xem chuyện vui, "Nói đi, sao lại phiền muộn vậy? Thân là người anh em tốt nhất của cậu, tớ có nghĩa vụ giúp cậu giải quyết ưu sầu. Đã lâu lắm rồi tớ chưa thấy cậu có bộ dạng buồn chán như thế này."
"’T m chuyện’, lúc nào thì cậu có thói xấu giống đàn bà vậy? Cậu rảnh lắm à." Thiện Dục Dương nhướng đuôi lông mày lên trừng bạn.
"Thường thôi mà."
Thiện Dục Dương bị anh bạn mặt dày không biết xấu hổ kích giận, hít sâu mấy lần, cuối cùng vẫn là không nhịn được mở miệng, "Hiểu Huyên đã bốn ngày không đi làm rồi."
Chu Cẩn ngồi ngay ngắn người lại như thể nghe được tin cực kỳ tức xấu, "Tại sao? Bị bệnh? Từ chức? Hay là đã gây phiền cho cậu? Vậy mới nói, tớ tưởng cậu đã đổi thư ký mới rồi, còn tưởng rằng cậu chê Hiểu Huyên ngốc nghếch nên đã sa thải cô ấy."
Thiện Dục Dương nghĩ đến người này liền bực mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tớ chê cô ấy lúc nào? Đáng ghét nhất chính là mấy ngày trước người này vẫn còn bình thường, đột nhiên nói muốn nghỉ ngơi mấy ngày, tin tức còn do dì Đường nói cho tớ biết, tớ có thể từ chối được à? Mấy ngày nay tơ cũng không thấy cô ấy. Cô ấy coi công ty là cái gì, thích thì đến không thích thì đi chắc?"
Nghĩ tới đây mấy ngày không thấy đến Đường Hiểu Huyên, Thiện Dục Dương chỉ cảm thấy trong lòng rối loạn không giải thích được, nói xong vừa nóng vừa giận.
Chu Cẩn giật mình! Từ rất lâu lắm rồi anh chưa từng thấy tổng giám đốc Thiện xưa nay luôn bình tĩnh lại tức giận đến làm hỏng cả hình tượng thế này. Biểu hiện trên mặt kỳ quái nhìn bạn tốt, "Có thể là cô ấy không khỏe, cậu gọi điện thoại hỏi thăm xem, trực tiếp yêu cầu cô lập tức quay lại làm việc không phải là được rồi sao? Không phải em Hiểu Huyên của cậu vẫn luôn nghe lời cậu à?"
"Cô ấy không nhận điện thoại của tớ." Nghĩ đến cô gái này quả thật Thiện Dục Dương giận đến muốn giậm chân, hung ác trợn mắt nhìn Chu Cẩn một cái, "Nói qua cũng phải nói lại, trước nay cô ấy làm việc không hiệu quả, muốn nghỉ thì cho nghỉ."
"Cậu xác định đây là lời thật lòng mình chứ?"
"Tớ từng nói láo bao giờ chưa?"
"Vậy thì giờ cô ấy đã rời đi theo ý cậu rồi còn gì, sao lại tức giận thế? Rõ ràng không muốn để cô ấy đi, lừa gạt người khác thì thôi không nói, nhưng lừa gạt chính bản thân mình là trốn tránh thực tế đó. Mà cậu đâu phải loại người này." Nhất thời nhanh miệng nói ra đáy lòng lời nói, Chu Cẩn nhất thời buột miệng nói ra lời trong lòng cho đến khi bị cậu bạn nhìn bằng ánh mắt căm tức mới dừng nói, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được nói thêm mấy câu, "Dục dương, từ khi tốt nghiệp đại học, mặc dù chúng ta không thường xuyên liên lạc nhưng tớ nghe nói sự nghiệp của cậu thuận buồn xuôi gió, đường quan rộng mở. Nhưng tớ nói thật, gần đây vì chuyện giao tiếp để hợp tác dự án, tớ cảm thấy tính khí cậu thực sự không tốt lắm, không chỉ nóng nảy mà còn hay tức giận, quả thật như một con khủng long bạo chúa bị cắt mất đầu vậy, không giống cậu chút nào. Có phải giữa hai người đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao cô ấy lại đột nhiên như vậy?"
Thiện Dục Dương nhắm mắt lại xoa xoa trán, kể lại một mạch chuyện đã xảy ra ngày hôm ấy.
Nói đến đoạn Đường Hiểu Huyên chạy đi không còn bóng người, Thiện Dục Dương thở dài thườn thượt, "Tình huống lúc đó cậu cũng có thể tưởng tượng ra, cách tốt nhất chính là dàn xếp ổn thỏa, tớ biết rõ Hiểu Huyên sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng ở thời khắc quan trọng nhất, nói lời xin lỗi thật sự khó khăn lắm sao? Rốt cuộc cô ấy đang giận cái gì? Bắt đầu từ ngày đó cũng không đi làm còn luôn lẩn tránh tớ."
Thiện Dục Dương cũng rất bất đắc dĩ nhớ lại mấy ngày gần đây luôn gặp ‘trắc trở’ ơ nhà họ Đường.
Vẫn yên lặng nghe Thiện Dục Dương kể xong câu chuyện, nét mặt Chu Cẩn trở nên phẫn hận , "Dục dương, cậu thật sự không cảm thấy mình đã làm sai à? Hiểu Huyên là bởi vì đau lòng nên mới tránh mặt cậu."
Thiện Dục Dương nghe vậy nhíu mày, nhìn cậu bạn hỏi: "Tớ làm vậy là lấy đại cục làm trọng."
Chu Cẩn bị bạn nói cho nghẹn học, hết ý kiến luôn. Nếu như có thể anh thật sự muốn cầm búa bổ đầu Thiện Dục Dương ra xem thử xem bên trong có phải toàn sữa đậu nành không, "Cái gì gọi là ‘lấy đại cục làm trọng’? Cậu thật sự không cảm thấy mình đã sai sao? Không trách được nha đầu kia lại tức giận, nếu đổi lại là những người khác cũng đều sẽ không thể vui nổi. Cậu nói cậu tin tưởng Hiểu Huyên, vậy tại sao cậu không giúp cô ngược lại lại bắt cô ấy xin lỗi?"
"Đó là buổi tiệc rượu thương mại rất quan trọng. . . . . ." Thiện Dục Dương có chút chột dạ.
Chu Cẩn nghe nói như thế hừ lạnh một tiếng, bị cái lý luận ngu xuẩn này chọc tức muốn giết người, "Không trách được Hiểu Huyên lại đau lòng, cậu đúng là biết cách tổn thương người khác. Tất nhiên tiệc rượu quan trọng, nhưng nếu như đổi lại là nữ thư ký khác, cậu có thể lấy đại cục làm trọng bắt cô ta nói xin lỗi, nhưng cậu quên rằng, Đường Hiểu Huyên không chỉ là thư ký của cậu mà cô ấy còn là người con gái của cậu. Tống Vi Lạp thích cậu, mọi người chúng ta ai cũng biết, Hiểu Huyên cũng biết, đáy lòng cô vốn là bài xích người phụ nữ táo tạo này, vậy mà cậu còn bắt cô ấy phải xin lỗi, khốn kiếp! Cậu đúng là khốn kiếp cực độ, tớ muốn là anh của Hiểu Huyên để khi thấy cậu bắt nạt cô ấy như vậy tớ sẽ đánh cho cậu thành què quặt luôn."
Thiện Dục Dương chỉ muốn nói ra đáy lòng buồn khổ, chứ không nghĩ rằng bạn tốt lại kích động như thế, hơn nữa nghe thấy cậu bạn nói Đường Hiểu Huyên là ‘người con gái’ của anh , anh càng thêm bị dọa sợ, "Cậu nói lung tung cái gì thế, tớ và Hiểu Huyên không có gì. . . . . ."
Chu Cẩn không muốn tiếp tục dây dưa cái đề tài rõ rành rành này, cười đến quỷ dị, "Có ký hợp đồng không? "
"Không ký." Nói đến hợp đồng, Thiện Dục Dương ngược lại có chút lý trí, "Tớ từ chối."
"Cũng đúng, nếu không tại sao còn có thể có lần hợp tác này giữa chúng ta." Dựa trên ý tưởng muốn ‘đánh thức kẻ mơ hồ’, Chu Cẩn nói: "Không ký được hợp đồng cậu có hối hận không?"
Thiện Dục Dương lắc đầu, "Không."
"Tập đoàn Tống thị là một trong những tập đoàn gia tộc lớn nhất Đài Loan, bao nhiêu người muốn hợp tác với bọn họ, Dục Dương, nếu như cậu ký hợp đồng với cô ta, có thể sẽ có lợi hơn rất nhiều so với hợp tác với chúng tôi."
Thiện Dục Dương nghe nói như thế thiếu chút nữa mắt trợn trắng, cau mày nói, "Tớ không muốn ký hợp đồng."
"Cậu biết tại sao không?" Chu Cẩn nghe vậy cười một tiếng tiếp tục nói: "Bởi vì trong lòng cậu vốn đã cảm thấy rằng Tống Vi Lạp bắt nạt Hiểu Huyên, Hiểu Huyên không hề sai, cho nên cậutình nguyện không ký hợp đồng chứ không muốn khiến Hiểu Huyên chịu uất ức, nhưng cậu đã làm như vậy, tại sao còn phải bắt Hiểu Huyên xin lỗi, thể diện đối với cậu thực sự quan trọng đến vậy sao?"
Thiện Dục Dương không ngờ sẽ bị nói toạc ra chỉ trong một cậu, không nói một lời nào chỉ nhìn ngoài cửa sổ.
Biết lời nói của mình đã tác động đến tim người nào đó, Chu Cẩn than thở, "Hiểu Huyên thích cậu, cậu biết chứ?"
Thiện Dục Dương tỏ rõ thái độ của mình, "Tớ không hề có bất kỳ cảm giác gì với cô ấy."
"Gạt quỷ hả." Chu Cẩn im lặng.
"Thật sự không có mà."
Lần này Chu Cẩn không mắng chửi người nữa, anh quan sát kỹ vẻ mặt thản nhiên của bạn sau đó giật mình nói, "Dục dương, cậu cho rằng mình không thích Hiểu Huyên."
Lời nói này có chút ý khác nhưng Thiện Dục Dương vẫn rất ‘tỉnh’ (thứ lỗi em chém từ này), "Tớ từng nói thích côl.q.đ ấy à? Người ngốc nghếch kia khác xa với đối tượng làm vợ trong tưởng tượng của tớ. Tớ không thể cùng với cô ấy được."
Đối với lời này, Chu Cẩn không nói gì chỉ giữ im lặng trong chốc lát, "Thì ra cậu vẫn chưa hiểu trái tim mình. . . . . . Nếu cậu không nghe theo quyết định của tớ mà muốn theo ý mình, vậy hi vọng sau này cậu sẽ không phải hối hận."
Trước nay tính tình Chu Cẩn vốn cợt nhả, Thiện Dục Dương thấy cậu bạn trở nên nghiêm túc như vậy, tự nhiên giật thót, "Tớ và Hiểu Huyên chỉ là bạn rất thân thôi." Nói xong câu đó, anh vội vã tắt hình ảnh chat webcam đi, chỉ sợ bạn tốt nói thêm gì nữa.
Nhìn vẻ mặt bạn tốt muốn nói lại thôi biến mất cùng hình ảnh trên màn hình, Thiện Dục Dương mặt không biểu cảm ngả người trên ghế, thở dài một hơi. Không biết sao thế nhỉ, lúc đang nói ra câu nói kia trong lòng anh đột nhiên thắt lại, như thể bị người khác nhìn thấu bản thân, khiến anh cảm thấy cự kỳ lo lắng.
Giữa anh và Đường Hiểu Huyên tồn tại tình yêu ư, sao có thể? Một người từ nhỏ đến lớn quấn lấy mình lại là nha đầu ngốc vô tích sự, sao mình có thể thích cô ấy được? Cứ coi như quan tâm cô ấy, vậy cũng chỉ là sự quan tâm đối với em gái mà thôi. Một tiểu nha đầu nói rad:đ:l:q:đ tiếng yêu một cách dễ dàng thì tình cảm có thể kéo dài bao lâu? Nếu thực sự mình mắc vào chuyện này thì đó mới truyện cười.
Có điều anh thực sự không có cảm giác đối với nha đầu ngốc kia à? Đây là một vấn đề khó trả lời.
Nghĩ tới đây, Thiện Dục Dương cười khổ, nếu như tận đáy lòng anh và Đường Hiểu Huyên chỉ đơn giản là bạn bè cùng nhau lớn lên, vậy sự phiền não bây giờ là vì cái gì? Anh tự hỏi bản thân nhưng không thể tìm ra đáp án.
Trong phòng anh đang rất mờ mịt, hoàn toàn không có tâm trạng làm việc. Nhưng anh không biết rằng giờ phút này bên ngoài có người đã đứng yên thật lâu.
"Hiểu Huyên. . . . . ." Nhìn dáng vẻ ngây người đứng nơi đó của Đường Hiểu Huyên, thư ký tạm thời hận mình sao lại kéo cô ấy đến đây làm chi để cô ấy nghe được những lời này.
Đường Hiểu Huyên như thể không nghe được tiếng thư ký tạm thời gọi tên mình, người cô cứng đờ không nhúc nhích.
"Hiểu Huyên, Hiểu Huyên!" Thư ký tạm thời lắc lắc người cô, giọng nói trở nên lo lắng.
Đường Hiểu Huyên đột nhiên hoàn hồn, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, không khóc cũng không cười, "Thật xin lỗi, tôi không giúp cô được, cô làm lại phần kia đi nha, đúng rồi, làm ơn đừng nói cho Thiện tổng biết việc tôi đã đến đây."
Nói xong những lời này Đường Hiểu Huyên xoay người rời đi. Cô biết bộ dáng mình bây giờ nhất định rất nhếch nhác, chạy trối ch.ết không có tiền đồ. Có lẽ cô nên cười rồi quên như những lần bị từ chối trước, làm bộ như không có việc gì không hề bị tổn thương tiếp tục theo đuổi tình yêu của mình, nhưng giờ phút này không biết vì sao khi cô nghel/q/đ thấy lời nói kía cô chỉ muốn bỏ chạy.
Trong lòng nghĩ gì là cô làm theo như vậy. Đường Hiểu Huyên chạy đi không quay đầu lại, như thể làm như vậy có thể làm như chưa chưa từng xảy ra chuyện gì, mãi cho đến khi cô chạy khuất khỏi tầm mắt của thư ký tạm thời cô mới chán nản ngồi sụp xuống.
Lòng cô trống rỗng. Rõ ràng muốn nhưng lại không sao khóc nổi. ‘Tớ và Hiểu Huyên chỉ là bạn rất thân thôi’ – những lời nói của Thiện Dục Dương một lần nữa vang lên bên tai cô, rõ ràng cô bị từ chối rất nhiều lần, rõ ràng bị từ chối đã thành thói quen, nhưng tại sao lần này cả người cô như thể bị khoét thủng thế này?
Nhiều lần bị từ chối không phải Đường Hiểu Huyên không cảm thấy buồn, có điều cô nghĩ những thứ ấy chỉ là cô tưởng tượng thôi, thật ra Thiện Dục Dương của cô rất quan tâm cô - cô vẫn tự an ủi mình như vậy, cho dù bị tổn thương cũng có thể rất nhanh quên, nhưng cô không phải ngu ngốc, bị tổn thương cũng biết đau chứ.
Anh Dục Dương, em thích anh, nhưng anh từ chối như vậy khiến em rất đau lòng, chẳng lẽ anh đối với em tất cả đều là giả sao?
Đường Hiểu Huyên nhớ lại dáng vẽ quẫn bách vừa rồi của Thiện Dục Dương, lần đầu tiên cô cảm thấy hoang mang. Có lẽ thật sự cô đã quá ích kỷ, chỉ muốn tình yêu của mình mà quên đi cảm nhận của đối phương, vài câu nói kia như thể dao găm chọc thủng sự kiên cường của cô, trái tim vỡ nát, đáy mắt chứa đầy bi thương.
Thì ra tim thực sự có thể đau đến khó hít thở. Cô luôn đuổi theo anh, mỗi lần bị từ chối không phải không nghĩ tới chuyện buông tay, chỉ là cô tin chắc giữa hai người vẫn có hy vọng, nhưng bây giờ hình như cô thực sự nên buông tay rồi.
Yêu một người không phải nên khiến người đó hạnh phúc ư? Huống chi anh và Tống Vi Lạp thoạt nhìn rất xứng đôi, như một đôi kim đồng ngọc nữ từ trong tranh đi ra, rồi nhìn lại bản thân nhếch nhác, Đường Hiểu Huyên cười, cười một cách khổ sở. Cô khó khăn đứng lên xoay người rời đi.
Kể từ hôm nay em sẽ không quấn lấy anh nữa, anh Dục Dương. TẠM BIỆT!
"Dì Đường, con muốn gặp Hiểu Huyên." Trên mặt mang nụ cười ôn hòa, Thiện Dục Dương đứng ở phòng khách nhà họ Đường, liên tục nhìn lên phòng của Đường Hiểu Huyên trên lầu, "Nghe nói sức khỏe không tốt, con muốn thăm cô ấy."
Nhìn chàng trai trước mắt, trong lòng mẹ Đường rất rối rắm. Mặc dù không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết Hiểu Huyên mấy ngày nay không vui là có liên quan đến Thiện Dục Dương. Ngẫm lại chân bảo bối nhà mình sưng tấy lên mấy ngày không thể đi được là bà càng thêm tức giận. Nếu không phải trong lòng bảo bối quan tâm nó, thì mình đã đánh rồi đuổi nó ra khỏi cửa rồi.
Nghĩ tới đây mẹ Đường tức giận nói một câu: "Nó không có nhà, buổi sáng sau khi nhận được một cú điện thoại buổi trưa đã đi ra ngoài rồi, chẳng lẽ không đến công ty?"
Thiện Dục Dương vô thức nhíu mày, có chút nóng nảy hỏi: "Cô ấy không đến công ty, có phải vẫn còn giận không? Dì Đường à, con muốn giải thích với cô ấy."
"Không cần đâu, nó thực sự không có nhà, dì muốn xem tivi, con về đi." Mẹ Đường lạnh lùng từ chối Thiện Dục Dương, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
"Giờ này rồi sao còn chưa về? Dì thử liên lạc với cô ấy xem sao?"
“Con gái dì dì hiểu nhất, con không cần phải lo lắng. Thôi được rồi, về đi, đừng quấy rầy dì lúc dì đang xemTV”
Nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của mẹ Đường, Thiện Dục Dương nhíu chặt mày rậm. Từ nhỏ đã được dạy dỗ khiến anh không thể làm được chuyện như ‘ăn vạ’, chỉ đành yên lặng mà rời khỏi đó. Mới vừa ra khỏi sân nhà họ Đường anh đã thấy một chiếc xe màu trắng đang lái thẳng tới, dừng trước cửa nhà họ Đường.
Dưới ánh sáng lờ mờ của đèn xe có thể nhìn thấy hai người đang lục tục bước xuống.
Nhìn xe ngừng lại, Đường Hiểu Huyên nhìn về phía nhà, không nghĩ rằng sẽ gặpThiện Dục Dương vào lúc này. Mấy ngày nay chân cô bị thương nên vẫn trốn tránh không đi làm, cũng không muốn lén gặp anh, hai người đã bốn năm ngày không gặp mặt, hiện tại nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa cô cảm thấy có mấy phần kỳ lạ và không được tự nhiên.
Từ nhỏ đến lớn Đường Hiểu Huyên và Thiện Dục Dương vẫn như hình với bóng, lâu như vậy không thấy không phải là không muốn gặp, chỉ là nhìn thấy mặt anh cô sẽ nhớ đến hình ảnh ngày hôm đó, còn có câu nói của anh: ‘tớ và Hiểu Huyên chỉ là bạn rất thân thôi’. Nghĩ tới đây, Đường Hiểu Huyên chỉ cảm thấy lòng mình đau nhói.
Sau khi nghe được những lời đó, mình ngay cả chút mặt mũi, dũng khí cũng không có, nhếch nhác chạy ra khỏi công ty, một mình thẩn thơ đi trên đường, lúc đến khúc quẹo, Đường Hiểu Huyên chỉ nghe được tiếng còi inh tai, nhìn xe lao về phía mình, đầu óc cô trống rỗng, may là chiếc xe dừng cách cô một bước, người đàn ông trên xe hạ cửa sổ xe xuống rống lên.
"Cô điên à! Không biết nhìn đường à? Muốn ch.ết thì cứ ch.ết, liên lụy tôi làm gì."
Đường Hiểu Huyên thẩn thờ ngẩng đầu, lắp bắp nói: "Xin lỗi, thật xin lỗi."
Người đàn ông trên xe tâm trạng đang kích động, tính khí nóng này, nhưng khi thấy gương mặt của Đường Hiểu Huyên anh ta đã bình tĩnh lại, đột nhiên gọi tên cô, "Đường Hiểu Huyên, cậu là Đường Hiểu Huyên à! Này, còn nhớ bạn học cũ này không? Tôi là Giang Mặc nè."
Bạn học cũ gặp lại ai nấy đều xúc động, lúc uống xong ly rượu thứ nhất, Đường Hiểu Huyên liền khóc tu tu, kể hết mọi chuyện. Cô quá mệt mỏi, tâm trạng bị dồn nén không chỗ xả, khiến bản thân cô rất khổ sở.
Nghĩ tới chuyện ngày hôm nay, từ lúc Đường Hiểu Huyên nhìn thấy Thiện Dục Dương tâm trạng đang phập phồng đã bình tĩnh lại một chút, bên cạnh cô còn có Giang Mặc nữa mà, ban ngày cô đã rất mất mặt rồi, bây giờ không thể để điều đó tái diễn nữa
"Giang Mặc, cám ơn cậu đã đưa tôi về."
"Không có gì, bạn bè cũ mà, chút chuyện nhỏ này có đáng là gì."
"Hôm nay thật xấu hổ, đã khiến cậu chê cười rồi."
"Không có gì đâu, cậu biết không? Hiểu Huyên, tôi rất vui khi thấy nước mắt cậu, trước kia ngày nào cậu cũng đều ngây ngô, cười như búp bê, bây giờ như vậy làm tôi cảm thấy càng thân thiết hơn."
"Cậu cười tôi."
Giang Mặc xoa xoa tóc cô, cười to nói: "Không có không có."