Chương 57: Trong tháng

Chu Lăng rất muốn hung hăng ngủ cả một ngày một đêm, nhưng mà con gái của cô không phải bây giờ vẫn còn ở trong bụng, mà đã đi ra ngoài, đương nhiên là sẽ không nhu thuận như ở trong bụng đâu, cô cảm thấy mình vừa mới bắt đầu ngủ thì đã bị một trận tiếng khóc lớn của trẻ con, làm bừng tỉnh: "Cục cưng. "


Mẹ già thấy cô tỉnh, vui rạo rực ôm cháu gái đi tới: "Tiểu Lăng, đến xem con gái con, nhìn trông giống con rất nhiều a. "


Ba già đỡ Chu Lăng ngồi dậy tựa vào đầu giường, thế này mới thăm dò nhìn xuống đứa bé trong tã, nhíu mày nói: "Quá xấu, vừa hồng mặt lại nhăn, nhìn trông giống như con khỉ con, làm sao mà giống con?"


Mẹ già vỗ lên đầu cô một chút, sẵng giọng: "Đều đã làm mẹ, mà còn nói hưu nói vượn như vậy. Trẻ con sinh ra đều như vậy, con xem ánh mắt, cái mũi là giống con, còn lông mi cùng cái miệng là giống tiểu Ngô, còn cái cằm thì giống mẹ... "


Chu Lăng cẩn thận quan sát nửa ngày, vẫn là nhìn không ra giống nhau ở điểm nào, bĩu môi: "Mắt còn không có mở ra, mẹ làm sao thấy được ánh mắt giống con?" Thật sự là quá xấu, hơn nữa khóc mặt lại đỏ bừng, càng giống con khỉ con, "Nó như thế nào vẫn khóc? Có phải hay không đói bụng? Âm thanh khóc ghê gớm thật. "


"Cục cưng mới sinh ra, không được uống sữa ngay, phại đợi mấy tiếng nữa. Y tá vừa cho uống nước... Nếu không con ôm cục cưng một lát? Nói không chừng vừa rời khỏi trong bụng mẹ, chưa quen đâu. Bất quá thân thể cục cưng rất tốt, tiếng khóc vang dội, vóc dáng cũng cao, tương lai khẳng định có dáng người cao gầy, giống tiểu Ngô. "


available on google playdownload on app store


"Nào có thần kỳ như vậy. " Chu Lăng không tin, nhưng tay vẫn tiếp nhận con gái, "Rất mềm, cũng không giám dùng sức. Giống Ngô Ngôn rất tốt, đừng giống mẹ nhỏ như vậy, ngũ quan của hai chúng con cũng được, đến lúc đó vóc dáng cục cưng lại cao nữa, khẳng định là rất được a. " Rất may là thời điểm mấy năm trước chị họ sinh thêm đứa thứ hai, cô có đến chăm sóc một thời gian, coi như là đã luyện tập qua, tuy rằng trong lòng có chút khẩn trương, nhưng tư thế ôm cục cưng vẫn chính xác. 


Cũng không biết có phải hay không hai mẹ con tâm linh tương thông, cục cưng được Chu Lăng ôm, thì lập tức ngừng khóc, ở trong lòng mẹ nặng nề ngủ. Chu Lăng vừa mệt, vừa khốn, nhẹ nhàng đem con gái đặt ở sau gối bên cạnh, còn bản thân mình cũng ngủ. 


Này vừa cảm giác được ngủ thẳng đến năm giờ chiều, tuy rằng hạ thân vẫn còn đau, nhưng tinh thần thì mười phần. Nhưng chính là xấu hổ về chuyện đi tiểu tiện, đau quá, nếu không phải không nín được, cô thật sự sẽ không nghĩ đi toilet. Bị thúc giục, không biết miệng vết thương khi nào thì mới lành? Nếu một lần tiểu tiện thì miệng vết thương sẽ bị nước tiểu dính vào một lần, kia không phải là cầm dao nhỏ cắt vào thịt mình sao? Trời ạ, giết cô đi!


Lúc này cũng đã đến giờ ăn cơm chiều, ngửi thấy mùi thức ăn, bụng lại reo lên. Một ngày như vậy, buổi sáng cô cũng có ăn chút gì, nhưng sinh đứa bé phải dùng hết sức lực để giận sinh, lên tiêu hao rất nhiều năng lượng, cô cảm thấy bản thân mình đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi. 


Cũng may mẹ già cũng biết cô khẳng định rất đói, nên sớm đã làm cơm đưa tới đây. Chu Lăng nhánh chóng mở cặp lồng cơm ra, bên trong tất cả đều là các món bổ dưỡng dành cho cô, cô bỏ đồ ăn ra ngoài, còn có bát canh gà nóng hầm hập, Chu Lăng mồm to ăn hết đồ ăn, nhưng không có ăn bát canh gà, chỉ dùng nước sôi dính dính môi một chút cho đỡ khát. 


Mẹ già nhíu mày nói: "Làm sao không uống canh gà? Không có mỡ, mẹ đã vớt hết vãng mỡ ở trên mặt bỏ đi rồi, nhanh thừa lúc còn nóng hãy uống đi, để lạnh uống không tốt. "


"Không uống, uống nhiều nước sẽ phải đi vào phòng vệ sinh nhiều. " Chu Lăng nhăn mày nói, cô vốn thích nhất là uống nước canh, nhưng bây giờ đến nước cũng không dám uống, thật sự là đòi mạng a. 


Mẹ già giật mình, nhưng cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể an ủi nói: "Con cố chịu đựng vài ngày, miếng vết thương này chỉ cần đến hai, ba ngày là có thể khỏi, đến lúc đó sẽ không đau... Nước tiểu có thể tiêu độc, trước kia còn có rất nhiều người bị thương, rồi lấy nước tiểu cho vào để tiêu độc đó. "


"Trời ạ, kia cũng quá ô uế đi!" Chu Lăng sợ hãi than, "Hơn nữa rất xót đau lắm a. "


"Trước kia người lại rất nhiều bệnh viện lại ít, làm sao sẽ vì vết thương nhỏ mà phải đi gặp bác sĩ, hơn nữa khi đó cũng không giống như bây giờ có nhiều thuốc trữa trị, nên nước tiểu được coi như là thứ thuốc tốt, con không biết trong con ngươi nước tiểu là thuốc tốt sao?"


"Biết... "Làm sao bây giờ, mùi canh gà thơm ngào ngạt, mà cô như thế nào lại càng xem càng giống nước tiểu đây... "Đúng rồi, còn chưa có gọi điện thoại báo cho Ngô Ngôn đâu, không biết anh có thích có con gái hay không. "


Mẹ già khinh bỉ nói: "chờ đến bây giờ con mới nói, mẹ đã sớm gọi điện báo cho con rể rồi, biết là con gái con không biết con rể vui mừng như thế nào đâu. "


Chu Lăng mỉm cười: "Anh ấy vẫn nói có con gái đều không sao cả, nhưng dù sao cũng có rất nhiều người đều là muốn có con con... hơn nữa trong nhà anh ấy chỉ có mỗi mình anh ấy. Con đi gọi điện thoại cho anh ấy một cái. "


Ngô Ngôn đã muốn sớm gọi điện thoại cho Chu Lăng, nhưng lại sợ làm phiền đúng lúc cô đang nghỉ ngơi, nên khi nhìn đến di động hiện lên hai chữ Tiểu Lăng, thì liền vội vàng bắt điện thoại, nói: "Tiểu Lăng, em có khỏe không?"


"Em tốt lắm, chúng ta có con gái, rất đẹp... "Lời của cô vừa nói xong thì nhận được ánh mắt khinh bỉ của mẹ già, cũng không biết là ai vừa mới chê tiểu bảo bảo xấu. 
Bé Phúc Binh ăn cơm chiều xong cũng theo ông ngoại tới đây: "Mẹ, em gái đâu, con muốn xem em gái. "


Chu Lăng vẫn còn đang nghe điện thoại, cô vẫy tay: "Tìm bà ngoại của con đi. "
Thằng bé kia liền trông mong nhìn chằm chằm bà ngoại, mẹ già thấy vậy liền cúi thấp người xuống đem tiểu bảo bảo đang ở trong lòng cho bé xem: "Đến đây, bà ngoại đưa em gái cho Phúc Binh xem. "


Bé Phúc Binh nhìn em gái, nửa ngày nhăn mày lại nói: "Em gái quá xấu, con nghĩ muốn có em gái xinh đẹp. "


Trong phòng bệnh mọi người bị lời của nói của bé mà nở nụ cười, mẹ già cười nói: "Em gái mới xinh ra nên trông như vậy, chờ vài ngày nữa sẽ đẹp ngay. Cháu có thể lấy tay nhẹ nhàng sờ kiểm tr.a mặt em gái... Sờ nhẹ nhàng. "


Bé Phúc Binh liền vườn một đầu ngón tay nho nhỏ, thật cẩn thận huých một chút trên khuôn mặt hồng hồng của cục cưng, sau đó rất nhanh rút tay lại, kêu lên: "Bà ngoại mặt của em gái rất mềm a!"






Truyện liên quan