Chương 73: Ngoại truyện 1: Hoa Từ Ngọc và Hoa Bạch Ân
#1.
Nhiễm Cách mang thai!
Hoa Nguyệt Dã cầm tờ giấy xác nghiệm đứng ngẩn ngơ ở bệnh viện hơn nửa ngày trời.
Sau khi đưa cô về nhà cũng còn ngẩn ngơ.
Ăn cơm cũng dùng đũa ngược đầu, thay vì ăn bằng miệng thì anh lại ăn bằng mũi.
Vừa mới mở cửa phòng tắm bước vào đã trượt chân té, đập đập vào bồn cầu đau đớn nhưng anh vẫn ngẩn ngơ. Nhiễm Cách nghe tiếng động hoảng hốt đi vào thì thấy chồng mình ngồi ngây người ra, trên trán còn sưng một mảng đỏ. Cô hết cách, đành gọi anh ra nói chuyện.
Nhiễm Cách: "Nếu anh chưa muốn có con bây giờ thì có thể phá..."
Hoa Nguyệt Dã: "Cái gì? Không được phá!"
Nhiễm Cách: "Thế sáng giờ anh ngẩn người cái gì? Không phải anh không thích có con sao?"
Hoa Nguyệt Dã: "... Không phải."
Anh ngồi trên giường thở dài, đáng thương nhìn cô: "Em nói xem, giữa Hoa Từ Ngọc và Hoa Từ Lan, tên nào đẹp hơn?"
"..."
Cô bật cười, xoa xoa bụng nhỏ của mình, "Anh lo hơi sớm rồi đấy!"
Hoa Nguyệt Dã nghiêm túc mím môi, "Không sớm, anh đã nghĩ ra tên cho đứa thứ hai của mình rồi."
"..."
#2.
Hoa Từ Ngọc ra đời vào một buổi sớm mai, nhìn y tá bế con gái mình trên tay. Hoa Nguyệt Dã mặt nhăn nhó, nắm chặt bàn tay yếu ớt của vợ mình đang nằm trên giường bệnh.
Nhiễm Cách mới sinh xong, sắc mặt còn nhợt nhạt, môi cũng không còn màu hồng nhuận như ngày thường. Nhưng chỉ có đôi mắt là sáng rỡ đến kinh người.
"Dã, con em đâu?"
Hoa Nguyệt Dã bất mãn xụ mặt, "Em đừng kích động, anh đi bế con."
Hoa Nguyệt Dã vừa dứt lời đã bước ra khỏi phòng bệnh. Nhiễm Cách nằm đợi rất lâu vẫn không thấy anh trở lại, trong lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Từ Ngọc có chuyện gì sao?
Lát sau, bên ngoài vang lên tiếng quát lớn của mẹ chồng:
"Này! Con làm gì thế hả? Biết da em bé non nớt thế nào không?"
Lần đầu tiên Nhiễm Cách nghe mẹ chồng nặng lời như thế. Cô hơi tò mò định ngồi dậy xem có chuyện gì ở ngoài thì Hoa Nguyệt Dã đang bế con nhăn mặt đẩy cửa vào, mẹ chồng cũng đi theo sau.
Mẹ chồng thấy cô định ngồi dậy thì nhanh đi tới đỡ cô dựa vào gối, vừa bận rộn rót một ly nước ấm cho cô.
"Con xem thằng chồng con kia! Tự nhiên lại đi mượn son phấn của y tá để trang điểm cho Từ Ngọc!"
Nhiễm Cách kinh ngạc đến ngây người, lại nhìn khuôn mặt trầm ngâm của Hoa Nguyệt Dã, cô có chút muốn cười, nhưng con gái vẫn quan trọng hơn, thế là cô nghiêm mặt hỏi:
"Tại sao anh lại làm như vậy?"
Hoa Nguyệt Dã cúi xuống nhìn con gái trên tay, rồi lại nhìn Nhiễm Cách mệt mỏi dựa vào gối đang chờ câu trả lời của mình.
"Anh... thấy con gái xấu quá, anh định trang điểm cho nó đẹp hơn..."
Nhiễm Cách và Sở phu nhân há hốc mồm: "Cái gì?"
Hoa Nguyệt Dã đặt em bé cạnh Nhiễm Cách: "Anh sợ em không thích nó..."
Cô sửng sốt, sau đó bật cười, khóe mắt cong cong:
"Sao anh lại ngốc thế hả? Em bé nào mới sinh ra cũng như vậy hết, đợi một thời gian ngắn nữa thì sẽ thấy rõ diện mạo của bé thôi."
Hoa Nguyệt Dã ngờ vực: "Thật không?"
"Thật!" Cô gật đầu chắc nịch. Sau đó quay sang xem bé con của mình. Trong lòng tự nhủ, con gái à, sau này con sẽ là một tuyệt sắc đại mỹ nhân.
#3.
Thôi nôi của Từ Ngọc được tổ chức ở Sở gia, mọi người đều vây quanh bé con được một tuổi đang nằm ê a trên nôi.
"Ui ui, bé xinh quá!"
"Mắt giống mẹ, mũi và môi giống ba này!"
"Bé cười kìa, đáng yêu quá..."
Mọi người đang xúm lại khen lấy khen để Từ Ngọc, Nhiễm Cách ngồi bên cạnh khẽ đu đua chiếc nôi, cô mỉm cười. Sau khi sinh xong, cô càng trở nên đẫy đà hơn, môi hồng nhuận, mặt mày dịu dàng, bây giờ khó có thể nhìn ra nét sắc sảo như ngày xưa mà chỉ còn vẻ thanh nhã, tinh khôi.
"Tách"
Nhiễm Cách ngẩng đầu, thấy một chàng trai khoảng hai mươi tuổi đang cầm điện thoại chụp bé con của mình. Hoa Nguyệt Dã vừa đi làm về thì bắt gặp cảnh đó, anh chỉ nhướng mày, đi tới xách cổ cậu ta.
"Thằng oắt con, chụp làm gì vậy hả?"
Đây là em họ Hoa Nguyệt Dã, tên Bắc Hoành, hiện đang là sinh viên ngành Luật của trường Đại học Tây Thái. Cậu chàng có một khuôn mặt tuấn tú nhưng lại mang hơi hướng playboy, mắt đào hoa, mũi cao và môi mỏng. Chiều cao cậu xấp xỉ Hoa Nguyệt Dã, lúc bị xách cổ cũng không yếu thế hơn, giơ tay xách lại cổ áo sơ mi của anh.
"Anh họ, em chỉ chụp một tấm thôi nhé!"
"Chụp làm gì?"
Bắc Hoành nhún vai, thờ ơ nhìn vào điện thoại: "Để so sánh, con của em thế nào cũng đẹp hơn con anh."
Nhiễm Cách ngẩn ra, mọi người cũng không thể ngờ được lý do của cậu lại là như vậy. Chỉ có Hoa Nguyệt Dã cười nhếch môi, nụ cười có chút xấu xa.
"Sao? Chú mày bắt được con sẻ nhỏ rồi à?"
"Sắp rồi."
Hoa Nguyệt Dã ghét bỏ nhìn cậu, "Chưa bắt được thì đừng phách lối, cút sang một bên!"
Bắc Hoành liếc anh một cái, cà lơ phất phơ đút tay vào túi đi vào nhà trong.
Tối hôm đó, Nhiễm Cách nghe Hoa Nguyệt Dã lẩm bẩm đứng trước nôi Từ Ngọc.
"Con gái, bố sẽ cho con đi học võ. Mốt con của chú Bắc Hoành ra đời thì con nhớ tẩn nó một trận trả thù cho bố nhé!"
"...."
#4.
Hoa Bạch Ân đã được bốn tuổi, cậu bé nhìn cô chị Từ Ngọc hơn mình hai tuổi đang làm nũng với mẹ, ánh mắt hiện ra vẻ ghét bỏ.
"Chị không thể bớt trẻ con hơn được sao?"
Từ Ngọc liếc cậu, "Chị còn nhỏ."
Bạch Ân chau mày, đặt một tay lên bàn, nghiêng đầu chống cằm suy nghĩ. Bao nhiêu tuổi mới có thể coi là lớn nhỉ? Bé muốn lớn thật nhanh, thật nhanh nữa cơ!
Sau đó Bạch Ân nhìn xuống cái bụng tròn tròn đầy sữa của mình, thở dài. Bé có ăn uống thế nào vẫn không thể cao hơn nữa, bé buồn quá đi!
Nhiễm Cách thấy cậu con trai chống cằm thở dài như ông cụ non của mình, cô bật cười:
"Sao thế con trai?"
Bạch Ân nhíu mày nhìn mẹ, miệng đầy sữa nói: "Con có nói mẹ cũng không hiểu được đâu." Rồi lại thở dài một hơi.
Nhiễm Cách dở khóc dở cười, đi đến cạnh cậu, vuốt chỏm tóc nhú lên của cậu, "Con có thể nói mẹ nghe mà, mẹ sẽ cố gắng hiểu."
Bạch Ân như có điều suy nghĩ, "Bố nói... con phải lớn nhanh để đi làm kiếm tiền, sau đó...."
Nhiễm Cách: "Sau đó sao con?"
"Sau đó lăn ra khỏi nhà."
"..."
Bạch Ân thở dài, "Con cũng muốn lớn nhanh lắm chứ, Thi Thi cũng đang chờ con lớn để cưới bạn ấy nữa. Nhưng con uống sữa mãi mà không lớn thêm tí nào hết..."
Thi Thi là một cô bé xinh xắn ở nhà trẻ, ngày thường Bạch Ân thích chơi với cô bé nhất, có đồ gì ngon cũng nhường cho bé.
"..."
Nhiễm Cách nghĩ, tối nay cô phải cho ông chồng nhà mình một trận. Dám đầu độc con trai cô!