Chương 94
Edit: susublue
Thứ Diệp Di Nhiên muốn được bồi thường, nói đơn giản cũng không đơn giản, nói không đơn giản thì lại thành đơn giản. Đó chính là lúc Chu Lăng không làm thêm giờ thì phải đi học nấu ăn với cô.
" Được." Chu Lăng không chút nghĩ ngợi mà đồng ý. Theo như anh biết thì trong nhà bếp, động một chút là Hứa Mạch sẽ làm rớt bể chén dĩa. Nói không chừng lần này anh có thể vượt qua Hứa Mạch thì sao? Không còn cách nào khác, đối với Chu Lăng mà nói, Hứa Mạch quả thật đã trở thành một ngọn núi lớn không thể vượt qua, dù anh cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua.
"Quá tuyệt vời!" Có Chu Lăng đi theo, Diệp Di Nhiên thật sự có thêm không ít động lực, ôm Chu Lăng hoan hô nói.
Nhìn nụ cười trên mặt Diệp Di Nhiên, Chu Lăng không nhịn được cũng cười theo. Vào lúc này, đột nhiên anh cảm thấy dù anh không học được cách nấu ăn giỏi thì cũng không phải chuyện gì to tát. Bởi vì cái anh muốn nhìn thấy là nụ cười trên mặt Diệp Di Nhiên.
Chuyện Chu Lăng đi theo đến lớp học nấu ăn đã bị Cố Nhiên cười nhạo. Theo Cố Nhiên thì đàn ông nào không thông thạo chuyện nấu nướng giống như Hứa Mạch cũng không cần phải cố gắng đi học làm gì.
"Ngu si." Ném cho Cố Nhiên hai chữ này rồi Tần Nam không khách sáo khinh bỉ nói, "Loại người như cậu sớm muộn gì cũng bị Triệu Tuyết Nhi vứt bỏ."
"Này! Sao cậu lại nguyền rủa tôi như vậy? Chửi tôi không biết, làm như cậu biết vậy?" Cố Nhiên mất hứng trợn mắt nhìn Tần Nam. Nói cái khác thì anh đều chịu được, nhưng không cho phép nói anh và Tuyết Nhi sẽ chia tay.
"Ai nói tôi không biết làm? Tôi còn được công nhận có thiên phú rất cao." Thật bất ngờ là Tần Nam lại biết nấu cơm, dien;dafn*lle#quysdo0n hơn nữa còn cố ý học bài bản nữa. Dĩ nhiên anh học vì để quay phim truyền hình về đồ ăn.
"Nấu cơm có thiên phú thì rất đáng giá kiêu ngạo sao?" Cố Nhiên bĩu môi một cái, xem thường.
"Quả thật có thể kiêu ngạo vì nó." Người nói chuyện không phải Tần Nam, mà là Lâm Du, người bị buộc ngồi nghe mấy tên đàn ông này tán dóc không biết bao nhiêu lần. Đứng ở góc độ phụ nữ, mặc dù yêu cầu chọn chồng không phải là phải biết nấu cơm nhưng như vậy sẽ mang lại cảm giác rất thân mật.
"Nghe đi, tôi lấy được sự chứng nhận đầy uy quyền." Thấy Lâm Du đứng về phía anh thì Tần Nam lại càng đắc ý. Anh ngẩng cao đầu, liếc xéo Cố Nhiên nói.
"Không thể nào?" Cố Nhiên không thể tưởng tượng nổi há to mồm nhìn Lâm Du, giọng nói bất giác cao hơn, "Chẳng lẽ Lâm Du đang ghét bỏ Hứa đại ca không biết làm cơm sao?"
Hứa Mạch vừa mới mở cửa phòng làm việc của Lâm Du ra thì liền nghe thấy Cố Nhiên hô to. Nhướn mày đứng tại chỗ, lặng lẽ đợi câu trả lời.
"Không phải." Lâm Du không phát giác ra Hứa Mạch đến, tiếp tục vùi đầu làm việc.
"Nhất định là phải!" Bởi vì quá kích động nên Cố Nhiên trực tiếp đứng lên, vỗ vào đống giấy tờ trước mặt Lâm Du, "Ô kìa, đừng cắm đầu vào công việc nữa, nói chuyện với bọn em một chút đi, không phải là chị ghét bỏ Hứa đại ca không biết làm cơm chứ? Nói thật đi, em cũng không ngờ Hứa đại ca toàn năng như vậy mà khi đụng đến phòng bếp lại biến thành một người nhỏ bé. Nói đi nói đi, đừng ngại, Lâm Du chị thừa nhận..."
Giấy tờ bị Cố Nhiên đè lên, Lâm Du không có cách nào để tiếp tục làm việc, chỉ đành phải ngẩng đầu lên. Nhìn Cố Nhiên không chớp mắt, Lâm Du tỏ vẻ nghiêm túc: "Tần Nam biết nấu cơm, tất nhiên có tư cách kiêu ngạo. Giống vậy, tôi cũng có thể nấu cơm cho Hứa Mạch, cũng lấy đó làm kiêu ngạo. Nói như vậy đã hiểu chưa?"
"Nói rất hay!" Nghe Lâm Du đỡ đòn tấn công không chút sơ hở nào, Tần Nam vỗ tay cổ động cho Lâm Du.
Không ngờ được Lâm Du nói cả buổi vẫn không thể làm Hứa Mạch bất mãn, Cố Nhiên thất vọng quay về chỗ ngồi: "Ai da, thật là không còn tinh thần."
"Xem ra Cố Nhiên rất hy vọng Tiểu Du sẽ nói vài câu oán hận với anh!" Hứa Mạch đột nhiên lên tiếng, dọa Cố Nhiên sợ đến mức mông vừa mới chạm tới ghế thì hai chân đã mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi trên đất.
Cố Nhiên đầy hoảng sợ nghiêng đầu qua, phát hiện thật sự đúng là Hứa Mạch thì xua tay lia lịa, cố gắng giải thích: "Không phải không phải, em chỉ muốn giúp Hứa đại ca thăm dò suy nghĩ của Lâm Du một chút. Nếu như Lâm Du thật sự có ý gì về chuyện này thì em lập tức tới báo cáo với Hứa đại ca..."
"Thật sao?" Đối với lời giải thích của Cố Nhiên, Hứa Mạch cũng không quá tin tưởng nên kéo dài âm điệu, nghi ngờ hỏi.
"Phải! Còn thật hơn so với vàng!" Sờ mông mình rồi bò dậy từ dưới đất, Cố Nhiên ưỡn ngực, gần như thề với Hứa Mạch.
"Mặc dù cảm thấy không đáng tin, nhưng nếu như vậy thì tha cho cậu lần này. Nếu còn có lần tới..." Hứa Mạch không nói hết lời, nhưng cũng đủ để tạo thành áp lực lớn cho Cố Nhiên.
"Không có lần tới, tuyệt đối không có." Cố Nhiên bị dọa đến phát khóc, lui về phía sau. Sao anh lại xui xẻo như vậy, chẳng qua chỉ đùa một chút để xem thử có thể nhìn thấy Lâm Du nói một câu oán hận Hứa Mạch không, ai ngờ lại bị Hứa Mạch bắt quả tang? Anh cảm thấy khoảng thời gian tiếp theo đây anh sẽ gặp phải vô số chuyện bất mãn.
Cố Nhiên đứng trước mặt Hứa Mạch giống như chuột thấy mèo, Tần Nam và Chu Lăng ngồi bên cạnh đều tỏ vẻ chế giễu. Ngay cả Lâm Du cũng không nói giúp, mặc cho Cố Nhiên bảo đảm.
Hứa Mạch cũng không thật sự tức giận, hù dọa Cố Nhiên một chút cũng không tiếp tục nữa. Liếc mắt thấy Chu Lăng cũng ở đây thì tự ý nói: "Tới tìm cậu, không ngờ cậu lại ở phòng làm việc của Tiểu Du."
"Báo cáo công việc." Giơ bảng khai báo tài vụ trong tay lên, Chu Lăng xụ mặt trả lời. Bây giờ phần lớn thời gian anh đều ở Chu thị, rất ít khi đến Thần Thiên. Mặc dù chuyển về Chu thị nhưng anh vẫn chưa từng muốn buông bỏ Thần Thiên. Chỉ có ở đây anh mới cảm thấy vui khi làm việc. Nơi này có thứ khiến anh an tâm.
"Nghĩ đến cũng đúng." Hứa Mạch gật đầu một cái, trực tiếp vào thẳng vấn đề chính, "Lâm Hồng Tín cho người gửi lời mời hợp tác với Hứa thị dưới danh nghĩa của tập đoàn lớn đứng sau lưng ông ta. Dĩ nhiên, bản thân ông ta không hề lộ diện."
"Sao? Ông ta coi chúng ta là kẻ ngu để đùa bỡn sao." Cho dù Lâm Hồng Tín giúp Chu thị kiếm một món lời lớn, Chu Lăng cũng không hề thay đổi cái nhìn về Lâm Hồng Tín. Không biết bắt đầu từ khi nào mà năng lực kinh doanh của anh bị mai mọt rồi, không còn nghiêng về phía mang lại lợi ích cho mình nữa.
" Hợp tác thành công với Chu thị, quả thật ông ta có thể mở rộng thị trường ở thành phố D. Lúc người kia tới Hứa thị đàm phán thì có nhắc tới Chu thị. Hình như là muốn dùng Chu thị làm ván cầu, thuận lợi ký được hợp đồng với Hứa thị." Hứa Mạch vừa nói vừa cười lạnh một tiếng, "Lần trước cậu làm thế nào để thám thính được tin tức xác thật, giúp tôi một chuyện được không?"
Chu Lăng vốn đang bận rộn phân tích động cơ của Lâm Hồng Tín, chợt nghe Hứa Mạch nói như thế thì nhất thời không nhịn được cười.
"Thế nào?" Nhìn nụ cười trên mặt Chu Lăng, Hứa Mạch bỗng nhiên có dự cảm bất an.
"Lần trước là nhờ phúc của Di Nhiên, cô ấy là bạn thân với thiên kim của ông chủ Lâm Hồng Tín." Chu Lăng nói thật không hề giấu giếm.
----- susublue ~ diendanlequydon -----
Hứa Mạch lập tức biết Chu Lăng đang cười cái gì. Thật đúng là phong thủy luân chuyển(1), không ngờ anh vừa mới đẩy Diệp Di Nhiên đi thì phải quay đầu lại đi tìm Diệp Di Nhiên giúp đỡ.
(1) Phong thủy luân chuyển: không có gì không thay đổi trong cuộc đời này.
"Chuyện này có thể tôi không giúp được gì, anh tự mình đi tìm Di Nhiên nói chuyện đi." Cho dù Chu Lăng muốn giúp cũng không được, chỉ cần vừa nhắc tới Hứa thị thì nhất định Diệp Di Nhiên sẽ chỉ đích danh Hứa Mạch đến nói chuyện với cô. Huống chi Chu Lăng cũng rất muốn xem thử coi Hứa Mạch sẽ thuyết phục Di Nhiên đồng ý chuyện này thế nào.
Hứa Mạch nhún nhún vai, quay đầu nhìn về phía Lâm Du: "Tiểu Du, giúp anh chuyện này được không?"
"Em sẽ cố hết sức, nhưng không bảo đảm sẽ thành công." Cô cũng biết Hứa Mạch bỏ không ít công lao trong chuyện bắt Di Nhiên học nấu ăn. Lâm Du bất đắc dĩ lắc đầu một cái, quả thực không ngờ Hứa Mạch lại bị đá vào tấm sắt nhanh như vậy.
Nói sao thì nói chuyện với Diệp Di Nhiên cũng rất dễ. Huống chi một chuyện khó khăn đối với người khác nhưng ở trước mặt cô thì lại là chuyện nhỏ, chỉ cần một cú điện thoại là có thể được giải quyết. Nhưng mà ai bảo Hứa Mạch tính toán kế cô trước? Mà cô thì lại cứ khăng khăng nhất định phải là Hứa Mạch đến gặp thì cô mới chịu đồng ý giúp đỡ. Cho nên cho dù Lâm Du tự mình ra mặt cô cũng không chịu thua.
Biết được Lâm Du đối chọi với Diệp Di Nhiên không được, Hứa Mạch hơi kinh ngạc. Anh còn tưởng rằng Di Nhiên sẽ không từ chối Tiểu Du, không ngờ lại đoán sai?
" Di Nhiên đã quyết tranh hơn thua với anh! Em còn chưa mở miệng thì đã bị con bé ngắt ngang, muốn anh phải chủ động đi tìm con bé. Em thấy con bé đã gọi điện thoại xác nhận chuyện này là thật hay giả rồi. Nói không chừng câu trả lời cũng đã ở trong tay con bé rồi." Lâm Du nghiêm túc phân tích cho Hứa Mạch nghe.
Hôm nay lúc Lâm Du thấy Diệp Di Nhiên, vừa mới mở miệng liền nghe thấy Diệp Di Nhiên hô to một tiếng "Dừng". Sau đó Diệp Di Nhiên liền uất ức kéo cô lại không ngừng tố cáo, không ngừng đưa ra dẫn chứng Hứa Mạch chèn ép Diệp Di Nhiên. Nói hết tất cả mọi chuyện nhỏ nhặt nhất từ trước cho đến bây giờ. Nói một câu đơn giản là: Diệp Di Nhiên tức giận, Hứa Mạch phải phụ trách dỗ dằn!
"Thật đúng là tùy hứng. Chẳng lẽ con bé thật sự cho là làm như vậy anh sẽ không thể làm gì sao?" Hứa Mạch có tính tình không dễ dàng thỏa hiệp. Chỉ có Lâm Du dùng chiêu này mới có tác dụng với anh, những người khác sợ là rất khó đạt được ý nguyện.
"Nếu không em đi mua quà rồi anh đưa cho Di Nhiên được không? Lần trước lúc đi dạo phố với Di Nhiên, Di Nhiên rất thích một đôi giày, nhưng mà lúc đó không có hàng nên Di Nhiên không thể mua được. Hôm nay em đi qua cửa tiệm đó có hỏi qua rồi, vừa đúng lúc có mã số mà Di Nhiên thích, ngày mai đang định rủ con bé đi xem một lần nữa." Biết tính khí Diệp Di Nhiên giống trẻ con, Lâm Du đề nghị.
"Không cần. Dù anh có cầm qua thì con bé cũng biết là thành ý của em, vẫn sẽ gây khó dễ với anh như thường." Hứa Mạch cười một tiếng, cầm điện thoại lên gọi về Nhà họ Hứa.
Hứa Chấn Thiên mới vừa ăn cơm nước xong, đang ngồi ở phòng khách uống trà thì liền nhận được điện thoại của Hứa Mạch.
Dở khóc dở cười nghe Hứa Mạch tường thuật ngọn nguồn sự việc xong thì Hứa Chấn Thiên lập tức vểnh mép, ném qua hai chữ: "Hồ nháo".
"Ông nội, lần này là Di Nhiên không đúng ở phía trước, không thể trách con. Con đề nghị con bé đến lớp họ nấu nướng là vì muốn dạy dỗ con bé cách làm một hiền thê lương mẫu. Bây giờ không biết cảm ơn, chờ sau này làm mẹ thì sẽ mới hiểu được dụng ý của con. Nếu không thì sao mẹ con và dì cũng đứng về phía con chứ? Ngược lại việc hợp tác của Hứa thị liên quan đến công ty, là chuyện lớn. Di Nhiên làm sai mà còn cáu kỉnh với con, ngay cả Tiểu Du đi nói cũng không có tác dụng. Con lại không thể ra mặt, không thể làm gì khác hơn là nhờ ông ra tay giúp đỡ." Dọn ra khỏi nhà ông nội, Hứa Mạch cũng không có chút chột dạ.
Thân là ông ngoại Diệp Di Nhiên, nếu ngay cả uy nghiêm này mà Hứa Chấn Thiên cũng không có thì đúng là để cho người ta chế giễu. Cho nên dù Hứa Chấn Thiên yêu thương Diệp Di Nhiên thế nào thì Hứa Mạch cũng không lo lắng ông sẽ không ra mặt.
"Thằng nhóc thúi, ngay cả ông nội cũng dám tính toán. Được rồi, chuyện này ông nội sẽ giúp con. Nhưng ông nội muốn cái gì thì chắc là con cũng biết. Không được thúc giục phía sau lưng mẹ con như vậy nữa, lão già như ta cũng không còn sống được bao nhiêu năm nữa, đang chờ ôm cháu nội đây!" Bây giờ Hứa Chấn Thiên đã không quan tâm nữa. Hứa thị rất lớn, cũng may có người nối nghiệp, ông cũng không lo lắng. Ngược lại là chuyện về cháu nội thì Hứa Chấn Thiên rất cố chấp.
Cũng có lẽ bởi vì cháu dâu là Lâm Du! Duyên phận lại không bắt đầu từ tình yêu, Hứa Chấn Thiên cũng không gượng ép được mà để thuận theo tự nhiên thì lại không yên lòng. Luôn nghĩ Hứa Mạch có thể nhanh chóng bắt được Lâm Du thì sẽ có hy vọng ôm được cháu nội, như vậy cũng không uổng phí ông nuông chiều Hứa Mạch.
"Ông nội, sao ngay cả ông cũng..." Nhờ giúp đỡ ngược lại lại bị thúc giục, Hứa Mạch cảm thấy tự chui đầu vào lưới. Nhưng mà cảm thấy như vậy cũng không xấu, " Được rồi, con biết rồi. Ông nội yên tâm, con và Tiểu Du sẽ cố gắng."
" Ừ, vậy thì tốt." Lấy được câu trả lời hài lòng, Hứa Chấn Thiên không nói thêm nữa liền cúp điện thoại.
"A a a, quá hèn hạ! Anh họ đúng là tiểu nhân! Đáng ghét, quá đáng ghét!" Lúc trước Diệp Di Nhiên không có nóng nảy như vậy. Mặc dù tính cách của cô không an tĩnh tao nhã như vẻ bề ngoài, nhưng tuyệt đối không phải là người suốt ngày thích gào thét. Nhưng gần đây lại luôn nổi điên trước mặt Chu Lăng, Diệp Di Nhiên cũng tự cảm thấy đỏ mặt.
Nhưng mà không nổi điên thì không được! Từ trước đến giờ cô kính trọng nhất là Hứa Mạch, nhưng bây giờ chỉ một việc thôi mà đã phá vỡ niềm tin của cô, sao có thể không phát điên được?
"Thế nào? Có gì từ từ nói." Chu Lăng đang ở trong thư phòng làm việc, thấy Diệp Di Nhiên thở phì phò xông vào thì biết ngay là có liên quan đến Hứa Mạch.
"Còn không phải do anh họ sao. Anh ấy muốn moi tin tức từ miệng em nên đi tìm ông ngoại giúp đỡ! Quá đáng hơn là ông ngoại lại còn giúp anh họ không giúp em, rõ ràng là khi còn bé ông ngoại hiểu rõ em nhất..." Uất ức, quá uất ức mà. Diệp Di Nhiên vừa nói vừa chạy tới trước mặt Chu Lăng tìm sự an ủi.
Chu Lăng thuận thế sờ đầu Diệp Di Nhiên một cái, nhếch khóe miệng: "Vậy em có nói với ông ngoại chuyện em bị anh họ lấn ép ở nhà của anh ta không?"
"Nói rồi. Nhưng ông ngoại nói anh họ là vì tốt cho em, muốn bồi dưỡng em làm một hiền thê lương mẫu. Chu Lăng, anh nói đi, có phải em không xứng đúng không?" Không nói chuyện này còn đỡ, nói đến chuyện này thì Diệp Di Nhiên lại càng đau lòng. Cô có chỗ nào không xứng chứ? Không phải là không biết làm cơm thôi sao. Nhưng việc gì cô cũng lấy Chu Lăng làm chủ, tuyệt đối hướng về phía Chu Lăng.
"Không có, em rất tốt." Buồn cười phát hiện Diệp Di Nhiên mềm như vỏ chăn, Chu Lăng ôm Diệp Di Nhiên vào trong ngực, dịu dàng dụ dỗ nói, "Đối với anh thì em là người xứng làm bà xã nhất. Cho nên người khác nói gì cũng không quan trọng, em chỉ cần để lời anh nói ở trong lòng là được."
"Ừ!" Nặng nề gật đầu một cái, trái tim bị tổn thương của Diệp Di Nhiên thoáng chốc được an ủi. Hừ hừ, sau này cô cũng không muốn để ý tới những lời anh họ nói nữa, tất cả đều luôn đả kích cô. Lời nói của chồng mình lúc nào cũng rất dễ nghe.
Cuối cùng Diệp Di Nhiên vẫn nói cho Hứa Mạch biết câu trả lời từ cô bạn thân của mình. Một chữ: Giả. Hai chữ cũng là Giả. Công ty bên kia không hề nhận được đề án hợp tác từ công ty chi nhánh. Nói cách khác là cho dù Hứa thị đồng ý hợp tác với Lâm Hồng Tín thì tổng công ty bên kia cũng sẽ không chi tiền, dienxxdafnllequysdoon tất cả đều do Lâm Hồng Tín tự làm chủ.
"Nhưng mà có một việc khác muốn cho mọi người biết, coi như là chuyện tốt đi! Bạn em nói, bởi vì cô ấy thám thính hai lần nên anh cô ấy vô cùng coi trọng chuyện này. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chẳng mấy chốc anh họ sẽ được bên kia liên lạc. Cách liên lạc là em cho người ta, mau cám ơn em đi." Diệp Di Nhiên vừa nói xong liền bày ra vẻ mặt hưởng thụ "Mau tới khen ngợi em đi. "
"Tiểu Du, buổi tối em muốn ăn gì?" Hoàn toàn không để ý đến Diệp Di Nhiên, Hứa Mạch quay đầu, thành thật hỏi Lâm Du.
"Hả?" Kinh ngạc liếc mắt nhìn Hứa Mạch, Lâm Du bật cười, phối hợp nói, "Đi ra ngoài ăn! Anh mời khách."
"Đi! Tiểu Du nói xem muốn ăn gì, anh trả tiền." Hứa Mạch vừa nói vừa đi lấy xe.
"Này! Mấy người thật quá đáng? Ức hϊế͙p͙..." Đợi thật lâu mà vẫn không được khen ngợi, lại còn nghe thấy Hứa Mạch và Lâm Du thảo luận xem buổi tối ăn cái gì, Diệp Di Nhiên ngoác miệng ra, dậm chân hô.
" Di Nhiên, em muốn ăn cái gì? Tối nay rút khô máu anh họ em." Ngắt ngang tiếng gào thét của Diệp Di Nhiên, Lâm Du cười nói.
"Thật sao?" Diệp Di Nhiên sáng mắt lên, vẻ tức giận trên mặt lập tức biến mất hầu như không còn, đầy phấn khởi hô lên, "Em muốn ăn một bữa tiệc lớn, bữa tiệc lớn!"
Thật quá dễ dụ! Chu Lăng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn Diệp Di Nhiên đầy cưng chiều.
Như vậy mới là thật lòng không phải sao? Vui vẻ thì cười, không vui thì sẽ nói ngay. Đơn giản, thẳng thắn lại chính trực, so với bọn họ thì đáng yêu hơn nhiều... Liếc mắt nhìn Chu Lăng một cái, Lâm Du kéo Diệp Di Nhiên đang hưng phấn đi ra ngoài.