Chương 109

Edit: susublue


Bác hai Hứa không ngờ Hứa Hoán lại nói chuyện trịnh trọng như vậy. Lúc Lâm Du mới vào Nhà họ Hứa, bà cũng không có ở đây. Bởi vì khi Hứa Mạch xảy ra chuyện, tâm trạng của mọi người cũng không tốt. Cũng vì vậy mà nếu có thể tránh thì nên tránh, cố hết sức không rước thêm bi thương và phiền não cho Hứa Chấn Thiên.


Nhưng mà điều tất cả mọi người đều không nghĩ tới chính là Lâm Du xuất hiện mang đến nhiều chuyển biến mới cho Hứa Mạch, cũng khiến cho Nhà họ Hứa nhận một ân tình lớn như vậy. Có thể nói mọi người đều đổi cái nhìn về Lâm Du đều nhờ Hứa Mạch. Mọi người coi Lâm Du là người một nhà cũng bởi vì Hứa Mạch công nhận Lâm Du.


Ở trong mắt bác hai Hứa, nếu như không có Hứa Mạch bảo vệ thì Lâm Du không thể thật sự trở thành người Nhà họ Hứa. Bà đứng trên phương diện tình cảm của Hứa Mạch nên mới giữ lễ với Lâm Du. Nếu như một ngày nào đó Hứa Mạch muốn ly hôn với Lâm Du thì cho dù là vô tình gặp trên đường bà cũng sẽ không chào hỏi Lâm Du, chỉ có thể làm như không thấy.


Đây chính là khác biệt giữa máu mủ ruột thịt, là vị trí của Lâm Du mà bác hai Hứa đã xác định. Bà vẫn cho rằng người Nhà họ Hứa cũng có cùng thái độ như vậy nhưng lại tuyệt đối không ngờ người đầu tiên đến chỉ trích bà lại là Hứa Hoán.


"Nghe nói em dâu bất mãn với Tiểu Du của chúng ta!" Tần Khả Tâm cũng không phải cố ý nghe lén bác hai Hứa và Hứa Hoán nói chuyện. Chẳng qua là bà đi ngang qua phòng khách nghe được cuộc đối thoại không thoải mái này trong lúc vô tình.


available on google playdownload on app store


"Chị dâu." Thấy Tần Khả Tâm, bác hai Hứa nhanh chóng thu lại vẻ mặt không vui, cười gọi.


"Em dâu vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của chị." Tần Khả Tâm là người mê âm nhạc nên tương đối cố chấp trong các mối quan hệ. Người mình thích thì bà sẽ thành tâm đối đãi. Người không thích thì bà sẽ hết sức xa cách. Mà Lâm Du vừa vặn là người mà bà đã nhận định. Không có liên quan gì với Hứa Mạch mà chỉ đơn thuần là vì bà thích Lâm Du mà thôi.


Sắc mặt bác hai Hứa có chút lúng túng. So với nhà dương cầm nổi tiếng quốc tế như Tần Khả Tâm thì vị trí của bà ở Nhà họ Hứa không hề cao như vậy. Dĩ nhiên, nếu không phải bởi vì chuyện này xuất phát từ lòng ghen tỵ to lớn đối với Tần Khả Tâm thì bà sẽ không vô lý đi ghen tị với Tần Khả Tâm như vậy. Dù sao chính bà không có tế bào nghệ thuật nên sẽ không thể trở thành nghệ sĩ đàn dương cầm nổi tiếng được...


Nếu là bình thường bác hai Hứa sẽ không tranh chấp và xung đột với Tần Khả Tâm. Thân là con dâu trưởng Nhà họ Hứa, dienxdafnleequysdoon tính cách của Tần Khả Tâm rất tốt, làm người cũng không tệ, không hề kiêu ngạo. Trước khi bác hai Hứa gả tới đây, Tần Khả Tâm cũng đã nổi danh. Sau khi bác hai Hứa gả tới thì cũng càng kính trọng và bội phục vị chị dâu nổi danh Tần Khả Tâm này, cũng thường xuyên cẩn thận lấy lòng bà.


Bác hai Hứa tự nhận không có tâm tư, chẳng qua là cảm thấy mặc cảm nếu so với Tần Khả Tâm. Vì vậy cho nên có rất nhiều chuyện bác hai Hứa rất có lòng tham, dù chưa từng có ý định cạnh tranh với Tần Khả Tâm nhưng cũng không có lòng gây mâu thuẫn với Tần Khả Tâm.


Bác hai Hứa cũng thật lòng thương yêu Hứa Mạch. Cho nên ngay từ đầu khi Hứa Mạch xảy ra chuyện cũng rất đau lòng. Mà sau khi Lâm Du đến thì bác hai Hứa cũng thấy chán ghét và thậm chí còn căm ghét. Nhưng Hứa Chấn Thiên lên tiếng nên bác hai Hứa đành phải cố gắng né tránh, cũng chưa từng đối mặt chính diện với Lâm Du.


Cho đến khi Hứa Mạch tỉnh lại, Lâm Du chính thức gả vào Nhà họ Hứa... Hứa Chấn Thiên không có ý kiến, Hứa Diệp Lỗi và Tần Khả Tâm cũng không phản đối nên tất nhiên không tới phiên bà tỏ thái độ. Huống chi sâu trong nội tâm bác hai Hứa và người Nhà họ Hứa đều cảm kích Lâm Du.


Qua mấy năm, Lâm Du và Hứa Mạch sống rất tốt, bác hai Hứa nhìn lại lòng mình, rồi cũng chậm rãi gỡ lớp ngăn cách không cần thiết xuống. Vì vậy cho nên lúc chọn đối tượng hẹn hò cho Hứa Hoán thì bác hai Hứa mới mời Lâm Du về để giúp kiểm định.


Đối với chuyện này, ngay từ đầu bác hai Hứa đã cảm kích Lâm Du, cảm thấy Lâm Du rất có tâm. Nhưng Hứa Hoán không thể coi mắt thành công, khó tránh khỏi việc làm cho bà hơi thất vọng.


Cũng đúng lúc đó bà biết được Tần Nam thuận lợi coi mắt thành công, hơn nữa còn do Lâm Du dẫn đường... Bác hai Hứa không cách nào để áp chế cơn giận, cảm thấy Lâm Du để ý Tần Nam hơn, cố tình lạnh nhạt với Hứa Hoán.


Vừa rồi nói chuyện với Hứa Hoán, bác hai Hứa nghe những lời đó thì cũng đặt ở trong lòng. Mặc dù ngoài miệng thì oán trách Lâm Du mấy câu nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ khắc khe với Lâm Du, đây là lời thật lòng, không giả dối.


Nhưng mà rất không đúng dịp, lời oán giận của bà lại bị Tần Khả Tâm nghe thấy. Nghĩ tới việc này bác hai Hứa liền gấp gáp, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích từ đâu.


"Tiểu Du là con dâu của chị, nếu như có chỗ nào sai, chọc giận bác hai như thím không hài lòng, thì thím nói với chị. Nếu Tiểu Du làm không đúng thì chị nhất định sẽ phê bình con bé, hơn nữa còn kêu con bé đi nói xin lỗi thím. Dù sao thím là trưởng bối, Tiểu Du thân là tiểu bối, không thể bất kính. Nhưng nếu như thím cố tình gây sự thì thật xin lỗi, chị sẽ kể lại cho Tiểu Du biết thái độ của thím, để cho sau này con bé tránh thím xa một chút, đỡ cho lại chọc thím buồn phiền." Tần Khả Tâm ít khi giận cá chém thớt người nhà. Cho dù ban đầu đối xử với Lâm Du, bà cũng ở đây lúc Hứa Mạch vẫn là người thực vật, bà vẫn phát thư mời đến cuộc thi dương cầm quốc tế cho Lâm Du. Như vậy cũng đủ để nhận ra tính tình của bà rất cao thượng, ít nhất bà sẽ không bị lòng riêng làm mờ lý trí.


Nhưng hôm nay sau khi nghe thấy bác hai Hứa oán trách Lâm Du thì Tần Khả Tâm rất tức giận nên tỏ vẻ khó chịu ngay trước mặt bác hai Hứa.


Phải nói chuyện Hứa Hoán chọn đối tượng hẹn hò vốn không liên quan tới Lâm Du. Lâm Du nguyện ý đến đây là vì tình cảm với Hứa Mạch, không muốn vi phạm lời của trưởng bối. Cũng giống vậy, cho dù Lâm Du không đến thì cũng không ai được nói cô không phải. Tần Khả Tâm nói vậy bác hai Hứa lại càng không đứng vững.


Điều kiện tiên quyết của chuyện này là bởi vì Tần Khả Tâm gọi điện nên ngày nào Lâm Du tan sở xong cũng tới trước cửa Nhà họ Hứa báo danh. Có lúc vì đợi đi ăn cơm cùng nên còn ngồi thật lâu mới về.


Tần Khả Tâm biết rất rõ, một tuần lễ qua không phải ngày nào Hứa Mạch cũng đều làm thêm giờ. Hứa Mạch có đến vài lần cũng gọi điện thoại cho bà để oán trách. Lúc ấy bà luôn cười mắng Hứa Mạch không ra gì, phải suy nghĩ cho em họ mình một chút. Nhưng kết quả thì thế nào? Bọn họ có ý tốt đến giúp đỡ nhưng cuối cùng lại mang tiếng xấu?


Lâm Du làm sai ở đâu? Tần Khả Tâm không cho là như vậy. Đối với chuyện giúp Hứa Hoán coi mắt, Lâm Du đã làm mọi thứ cô có thể làm, cũng xử lý rất tốt, rất thoả đáng. Đừng nói là bác hai Hứa mà toàn bộ Nhà họ Hứa đều không ai có thể chỉ trích Lâm Du xao nhãng.


Về phần Tần Nam thì chỉ là ngoài ý muốn. Ba đối tượng Tần Nam coi mắt đều do Nhà họ Tần lựa chọn, Lâm Du chẳng qua chỉ đi theo gặp mặt một lần, ngay cả một lời đề nghị cũng không, chỉ nhìn thái độ của Tần Nam mà thôi.


So với việc Hứa Hoán chọn hai người trong bảy người thì đúng là mỗi một vị tiểu thư đến nhà làm khách đều để lại ấn tượng... Tần Khả Tâm cho là dù Lâm Du có làm càng nhiều cho Hứa Hoán thì cũng phí tâm.


Chỉ vì Hứa Hoán không vừa ý hai đối tượng hẹn hò kia mà Lâm Du biến thành người ác sao? Lúc nghe thấy bác hai Hứa oán trách thì Tần Khả Tâm chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười, trong lòng cũng rất tức giận.


"Chị dâu, xin lỗi, em không có ý đó. Vừa rồi chỉ thuận miệng nói vậy, chỉ than phiền với Hứa Hoán hai câu mà thôi. Chị dâu đừng để ở trong lòng, sau này em sẽ không nhắc lại." Nghe Tần Khả Tâm nói không nể mặt như vậy, bác hai Hứa càng thấy không được tự nhiên, vội vàng xin lỗi.


"Thuận miệng nói sao? Than phiền hai câu ư? Em dâu, chúng ta là người một nhà, người một nhà thì không nói hai lời. Nếu đã than phiền thì nhất định vẫn bất mãn với Tiểu Du? Nói đi nói lại thì lúc này chị và thím cũng đều không sao cả, ngồi xuống trò chuyện một chút. Vẫn là câu nói kia, phàm là Tiểu Du có làm bất kỳ chuyện gì không đúng thì chị cũng có thể nói xin lỗi với thím." Bởi vì tức giận nên Tần Khả Tâm cũng không tính dàn xếp ổn thỏa, ngược lại còn hùng hổ đến dọa người.


Vào lúc này Hứa Chấn Thiên đi ra khỏi thư phòng. Nhưng bước chân của ông lại nhẹ, nên khi đứng ở lầu hai thì Tần Khả Tâm và bác hai Hứa đứng ở phòng khách dưới lầu cũng không chú ý đến sự hiện hữu của ông.


"Chị dâu, em thật sự không phải..." Bị Tần Khả Tâm nói đến mức mặt đỏ tới mang tai, bác hai Hứa phất tay, lên tiếng giải thích, “Bởi vì em nghe nói Tần Nam coi mắt thành công lại vội vã chung thân đại sự của Hứa Hoán cho nên mới nhất thời nhanh miệng nói sai, nhưng không phải thật lòng muốn nhằm vào Tiểu Du đâu, thật đó!"


"Là nhất thời nhanh miệng hay là thật lòng thật ý than phiền, chị còn chưa lú lẫn đến mức nghe không hiểu." Tần Khả Tâm lắc đầu một cái, chăm chú nhìn Hứa bác hai, "Thím nói với Hứa Hoán là chị đã nghe được hết rồi. Những lời mà Hứa Hoán khuyên nhủ chị cảm thấy rất có đạo lý. Hứa Mạch không phải là định hải thần châm, không phải nói chỉ cần thằng bé ngồi ở chỗ này thì nhất định có thể coi mắt thành công. Nhưng hình như em dâu cảm thấy Tiểu Du không hẹn đối tượng hẹn hò ra ngoài gặp mặt là không đúng phải không?"


"Nếu em dâu đã ngại chuyện này thì không phải nên thẳng thắn với chính mình một chút sao? Phải biết rằng chuyện gặp mặt các vị tiểu thư là do em dâu tự quyết định xong xuôi rồi mới thông báo cho chị và Tiểu Du. Từ đầu đến cuối, chẳng qua chị và Tiểu Du đều phối hợp với sự sắp xếp của em dâu mà thôi." Tần Khả Tâm nói tới chỗ này thì hơi dừng lại một chút.


Nhìn bác hai Hứa muốn nói lại thôi, giọng của Tần Khả Tâm bỗng nhiên liền lạnh xuống: "Dĩ nhiên, em dâu cũng có thể phản bác là Tiểu Du nên nói sự sắp xếp của thím không thích hợp, nên đề nghị hẹn mấy vị tiểu thư kia ra ngoài gặp mặt. Nhưng em dâu à, Tiểu Du không phải bà mai, trước đó con bé chưa từng trải qua những chuyện tương tự. Con bé chỉ là một tiểu bối, mọi việc cũng chỉ nghe theo trưởng bối. Con bé cũng không biết coi mắt phải hẹn ở bên ngoài mới có thể thành công, cũng không biết em họ coi mắt thì phải dẫn theo anh họ mới được. Em dâu không có nhắc nhớ Tiểu Du trước, cũng không dạy dỗ Tiểu Du. Như vậy xin hỏi một tiếng, rốt cuộc Tiểu Du sai ở chỗ nào?"


Bác hai Hứa vốn không muốn nhiều lời như vậy. Bà chỉ thuận miệng nói, vô tâm than phiền như những gì bà giải thích thôi. Nhưng bị Tần Khả Tâm phân tích như vậy thì bác hai Hứa đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với Lâm Du, thật giống như bà đã phạm một sai lầm rất lớn vậy?


Tình cảm của Hứa Hoán và Hứa Mạch rất tốt, bác hai Hứa vẫn luôn biết vậy, cũng chưa từng ngăn cản. Con cháu Nhà họ Hứa ở đồng trang lứa cũng không nhiều, Hứa Hoán và Hứa Mạch đều là con một, tình cảm của hai anh em tốt, sau này có thể hỗ trợ lẫn nhau, cục diện như vậy sẽ tốt đến không thể nghi ngờ.


Bác hai Hứa không hề muốn tranh giành tiền tài, quyền thế nên chưa bao giờ nghĩ tới việc xúi giục Hứa Hoán và Hứa Mạch tranh đoạt. Chỉ cần Hứa Hoán sống thoải mái thì dù không phải người thừa kế của Hứa thị cũng không quan trọng. Nhưng khi trơ mắt nhìn tình cảm của Hứa Mạch và Lâm Du ổn định, diễn dafnleequysdoon bất cứ lúc nào cũng có thể mang thai sinh con thì bác hai Hứa lại lo lắng cho hôn nhân của Hứa Hoán, nên lúc này mới vội vàng muốn chuẩn bị cho Hứa Hoán coi mắt.


Mời Lâm Du về giúp tư vấn vốn là ý của bác hai Hứa. Vốn dĩ bà cảm thấy rất thích hợp, sau đó cũng không cảm thấy không ổn. Nếu không phải nghe Tần Nam coi mắt thành công thì bà cũng không đến mức suy nghĩ nhiều thứ ngổn ngang... Nói tới nói lui thì vẫn do chính bà muốn nói vật, bác hai Hứa nhận sai.


"Được rồi, nếu quả thật em dâu cảm thấy mình sai rồi thì chuyện này đến đây chấm dứt. Từ nay về sau bất cứ chuyện gì có liên quan đến Hứa Hoán thì em cũng đừng gọi cho chị và Tiểu Du nữa. Giống vậy, dù em dâu có ngại thì chị và Tiểu Du cũng sẽ từ chối. Tiểu Du không từ chối thì chị cũng sẽ từ chối giúp con bé." Mặc dù bác hai Hứa lại nói xin lỗi lần nữa nhưng Tần Khả Tâm vẫn nén giận. Bỏ lại mấy lời như vậy rồi liền xách túi xách ra ngoài. Bà dự định đi tìm Tiểu Du để đi dạo phố, thay đổi tâm trạng.


"Chị dâu..." Lần này bác hai Hứa thật sự hối hận. Sớm biết vậy bà sẽ không nói những lời đó, vốn dĩ không có ý định va chạm với chị dâu. Lần này tốt rồi, sợ là rất lâu sau cũng không thể dỗ được chị dâu.


"Lần này đúng là con đã làm không đúng." Hứa Chấn Thiên đột nhiên lên tiếng, dọa bác hai Hứa giật mình.
"Ba." Thấy Hứa Chấn Thiên xuống lầu, bác hai Hứa đứng lên, "Thật xin lỗi, làm ồn đến ba."


"Không có làm ồn, chẳng qua là vô tình nghe thấy hai người tranh chấp." Hứa Chấn Thiên phất tay, mặc dù không nghiêm nghị chỉ trích nhưng ánh mắt khi nhìn bác hai Hứa cũng đầy vẻ không đồng ý, "Bản tính của con không xấu, nhưng mà lại luôn gấp gáp. Tuy ngoài miệng bô bô lại không xấu bụng, nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ làm người khác tổn thương."


"Vâng, con biết rồi. Nói thật, con thừa nhận mình ghen tỵ. Nghe nói Nhà họ Tần chỉ sắp xếp coi mắt ba lần đã thành công, còn chúng ta sắp xếp bảy lần lại không có chút hiệu quả nên trong lòng không thoải mái." Bác hai Hứa vừa nói vừa cười khổ một cái, trong mắt có chút áy náy, "Bởi vì không muốn trách cứ Hứa Hoán nên liền giận cá chém thớt sang Tiểu Du. Chuyện này là con không đúng, con nên nói xin lỗi với chị dâu."


"Xin lỗi thì nhất định phải nói. Nhưng không phải với chị dâu con mà là với Tiểu Du." Hứa Chấn Thiên vừa mới dứt lời thì bác hai Hứa liền kinh ngạc ngẩng đầu lên.


"Con cũng đừng cảm thấy mất thể diện, vì cái danh trưởng bối mà không chịu nhận sai. Sai lầm chính là sai lầm, không có gì là không thể thừa nhận. Tiểu Du không nợ Nhà họ Hứa chúng ta, ngược lại Nhà họ Hứa cũng không có quyền coi Tiểu Du như kẻ thù. Hứa Mạch tỉnh lại chính là niềm vui lớn nhất. Đồng thời Tiểu Du cũng biến thành ân nhân lớn nhất của nhà chúng ta. Nói qua nói lại thì không thể gạt hết sang một bên. Bọn nhỏ đều đã lớn rồi, để cho chính bọn chúng tự giải quyết mọi chuyện là được rồi." Từ khi Hứa Mạch tỉnh lại, Hứa Chấn Thiên vẫn luôn lấy hành động thực tế để thể hiện lập trường của ông với tất cả mọi người. Cũng có lẽ là ông chưa từng mở miệng nói gì nên mới khiến cho mọi người cảm thấy Lâm Du không quan trọng? Lần này Hứa Chấn Thiên dự định làm chỗ dựa cho Lâm Du.


Bác hai Hứa há hốc mồm rồi lại lắc đầu: "Ba, con không cảm thấy mất thể diện. Con chỉ nghĩ chuyện này có thể sẽ làm tổn thương cảm tình, nếu Tiểu Du không biết thì không nên nói với con bé. Sau đó con chủ động nói xin lỗi với chị dâu, một mực chờ đến ngày chị dâu tình nguyện tha thứ cho con mới thôi."


"Vô dụng." Hứa Chấn Thiên biết rất rõ tính tình của Tần Khả Tâm, "Không nghe thấy là chỉ trong hai câu, ba câu mà chị dâu con cứ nhắc tới Tiểu Du không rời sao? Một là con tới nói xin lỗi với Tiểu Du, hai là sau này sẽ để cho Tiểu Du tránh mặt con? Chị dâu con luôn kêu oan cho Tiểu Du, cho nên bất kể con nói xin lỗi con bé thế nào thì con bé cũng sẽ không hết giận. Điều mấu chốt ở đây là Tiểu Du, con đi tìm Tiểu Du nói rõ ràng chuyện này mới được."


Gieo nhân nào gặt quả đó. Giờ phút này bác hai Hứa mới cảm nhận được: " Được, con biết rồi, cám ơn ba đã nhắc nhở, con sẽ đi tìm Tiểu Du nói xin lỗi."


"Được, đi đi!" Thấy bác hai Hứa không từ chối mà lập tức chuẩn bị đi nói xin lỗi thì cuối cùng sắc mặt của Hứa Chấn Thiên cũng hòa hoãn được chút ít.


Lúc Tần Khả Tâm đến Thần Thiên thì Lâm Du đã nhận được điện thoại của bác hai Hứa. Bởi vì trong điện thoại không thể nói rõ ràng nên bá hai Hứa chỉ hẹn gặp mặt cô rồi cũng không nói gì khác.


"Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên tới đây?" Trước đó cũng không biết Tần Khả Tâm sẽ tới nên Lâm Du đứng lên, chủ động rót ly nước cho Tần Khả Tâm.


"Không có việc gì, rảnh rỗi ở nhà buồn chán nên muốn tới đây xem thử." Lúc trước Tần Khả Tâm vừa mới chuẩn bị một buổi diễn tấu xong, gần đây cố ý cho mình một kỳ nghỉ nên tương đối nhàn nhã.


"Vậy mẹ muốn xem cái gì? Gần đây công ty có vài nghệ sĩ mới đến, đang ở được học khóa huấn luyện cơ bản, trong đó cũng bao gồm dương cầm. Mẹ có hứng thú nghe thử hay không? Cũng có thể khai thác một ít mầm mống tốt?" Đối với sở thích của Tần Khả Tâm, Lâm Du đều biết rõ nên lúc này liền đề nghị.


"Không cần. Gặp được mầm mống tốt như con thì sợ rằng sẽ rất khó động tâm với những mầm non khác được." Tần Khả Tâm cười một tiếng, ở bất kỳ trường hợp nào cũng công nhận Lâm Du mà không hề che giấu.


"Vậy mẹ ngồi đây một lát được không? Trên bàn con còn một ít văn kiện chưa xem xong, xem xong là có thể tan ca sớm. Buổi tối con và Hứa Mạch ra ngoài ăn cơm với mẹ, gọi cả ba nữa có được không?" Dần dần dưới sự dẫn dắt của Hứa Mạch, Lâm Du cũng học được cách sống chung với trưởng bối. Nhất là trưởng bối Nhà họ Hứa, kể cả Hứa Diệp Lỗi và Tần Khả Tâm.


" Ừ, cứ vậy đi! Con cứ làm việc đi, mẹ không làm trễ nãi công việc của con nữa, ngồi đây đọc tạp chí giết thời gian là được." Tần Khả Tâm thấy ở nhà hơi mệt mỏi nên mới muốn ra ngoài một chút.


Lúc đầu Tần Khả Tâm chưa từng nghĩ sẽ đến Thần Thiên, dự định lát nữa khi Lâm Du và Hứa Mạch tan tầm thì gọi điện thoại hẹn hai người cùng đi ăn cơm. Nhưng mà bởi vì chuyện của bác hai Hứa nên tâm trạng Tần Khả Tâm không thoải mái, vì vậy mới không chút suy nghĩ liền trực tiếp tìm tới giải trí Thần Thiên.


Đợi đến khi vào văn phòng Lâm Du, nghe Lâm Du hỏi nguyên do đột nhiên tới thì bỗng nhiên Tần Khả Tâm lại không mở miệng được. Ở Nhà họ Hứa, ít nhất từ trước đến nay thái độ của mọi người đều rất nhiệt tình với Lâm Du, không có biểu hiện bất cứ sự bất mãn nào, ít nhất ngoài mặt cũng nhìn không ra.


Nhưng bởi vì Lâm Du có lòng tốt giúp Hứa Hoán coi mắt nên liền vô duyên vô cớ bị Hứa Nhị thẩm oán trách. Chỉ suy nghĩ một chút thôi thì Tần Khả Tâm đã thấy không thoải mái. Nhưng nhìn sự kinh ngạc và nghi ngờ trong mắt Lâm Du thì bà lại nhịn xuống, không nói gì nữa.


Lúc bác hai Hứa tìm tới thì Tần Khả Tâm đi xuống đón người.
Vốn dĩ nhận được điện thoại tới chơi, Lâm Du dự định mời bác hai Hứa lên lầu nhưng Tần Khả Tâm lại kêu Lâm Du làm việc trước, không đợi Lâm Du trả lời đã đứng dậy đi ra ngoài.


Thật giống như có gì đó không đúng? Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Tần Khả Tâm thì trong lòng Lâm Du có chút cảm giác quái dị. Một lát sau, Lâm Du lắc đầu một cái, không nghĩ nhiều nữa mà tập trung hoàn thành công việc trước!


Thấy Tần Khả Tâm xuất hiện phòng khách lầu một của Thần Thiên, bác hai Hứa ngẩn người, ngay sau đó nở nụ cười khổ, nghênh đón: "Chị dâu, chị cũng tới sao."


"Có chuyện gì?" Tần Khả Tâm đi thẳng vào vấn đề, thái độ cũng không quá ôn hòa, "Sẽ không phải thím đến tìm Tiểu Du để oán trách đó chứ?"


"Không phải, tuyệt đối không phải." Biết rõ mình đã để lại ấn tượng xấu trong lòng Tần Khả Tâm, bác hai Hứa vội vàng giải thích, "Em tới nói xin lỗi với Tiểu Du. Lúc trước nói những lời than phiền kia là do em quá hẹp hòi, theo lý phải đến nói một câu xin lỗi với Tiểu Du."


"Không cần." Tần Khả Tâm quả quyết bác bỏ dự định của bác hai Hứa, trực tiếp nói, "Chị không có nói với Tiểu Du chuyện đó, thím có thể yên tâm, sau này cũng không cần nói thêm gì nữa. "


"Không được. Là em đã làm sai, lẽ ra phải nói xin lỗi. Nếu không nói rõ ràng mọi chuyện với Tiểu Du thì sau này khi gặp mặt nhất định em sẽ không thản nhiên được như lúc trước, Tiểu Du cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên." Mặc dù bà cũng không muốn nhắc lại nhưng sau khi được Hứa Chấn Thiên chỉ điểm thì bác hai Hứa hoàn toàn có thể xác định chuyện này vẫn chưa kết thúc, diễn dafnlê quysdôn hơn nữa sẽ trở thành một cái gai trong lòng Tần Khả Tâm, nếu như không cố gắng giải quyết thì sợ là khoảng cách để lại sau này sẽ càng ngày càng lớn.


"Không cần." Thái độ của bác hai Hứa thay đổi nhanh như vậy khiến Tần Khả Tâm không thể không hoài nghi là có người đứng phía sau chỉ điểm bác hai Hứa. Theo bản năng, Tần Khả Tâm cảm thấy người đó là Hứa Hoán cho nên mới hoài nghi về thành ý của bác hai Hứa.


"Chị dâu, chị để cho em gặp mặt Tiểu Du một lần được không? Trước khi tới em có gọi điện hẹn Tiểu Du rồi." Bác hai Hứa không dự liệu được là sẽ chạm mặt Tần Khả Tâm ở Thần Thiên. Sớm biết sẽ là trường hợp này thì bà nhất định sẽ trực tiếp hẹn Lâm Du ra ngoài để nói xin lỗi. Bây giờ bị Tần Khả Tâm cản trở, bác hai Hứa rất bất đắc dĩ nhưng lại không biết phải làm sao.


"Mẹ, bác hai, sao hai người lại ở đây? Tìm Tiểu Du sao?" Hứa Mạch tan việc trước thời gian, dự định sẽ đến đón Lâm Du đi ăn cơm. Không ngờ vừa đi vào Thần Thiên đã thấy Tần Khả Tâm và bác hai Hứa.


Hỏng bét! Nghe thấy giọng Hứa Mạch thì bác hai Hứa càng phát giác hôm nay không phải ngày thích hợp. Một Tần Khả Tâm đã rất khó đối phó rồi, nếu bị Hứa Mạch biết bà oán trách Lâm Du ở sau lưng thì nhất định mọi chuyện sẽ càng không dễ trôi qua.


"Ở nhà không có việc gì nên muốn tìm con và Tiểu Du đi ăn cơm tối chung." Không giống cục diện mà bác hai Hứa nghĩ tới, Tần Khả Tâm cũng không nói tới những chuyện không vui giữa hai người mà tìm một lý do khác để giải thích.


"Như vậy sao! Vậy thì quá tốt, con cũng tới đón Tiểu Du ra ngoài ăn cơm. Nếu không thì đến phòng làm việc của Tiểu Du ngồi một chút đi được không? Có thể cô ấy còn bận chút công việc." Chỉ đồng hồ trên cổ tay, Hứa Mạch cười giải thích.


"Vậy thì không..." Bác hai Hứa vừa muốn nói không cần, sau đó sẽ tìm cơ hội gặp mặt Lâm Du sau. Nhưng bà còn chưa nói hết thì đã thấy Lâm Du xách túi đi xuống lầu.


Lâm Du nhanh chóng làm xong công việc trong tay trước thời hạn. Thấy Tần Khả Tâm xuống lầu rồi không lên nữa, gọi điện thoại xuống tiếp tân, biết được Tần Khả Tâm và bác hai Hứa vẫn còn ở đại sảnh lầu một thì liền tự mình xuống đây. Sau đó thì liền nhìn thấy Hứa Mạch cũng ở đây.


Thật đúng là vừa vặn! Không cần gọi điện thoại nữa. Lâm Du dừng động tác trong tay lại, bỏ điện thoại di động vào lại trong túi xách, đi nhanh đến trước mặt Hứa Mạch: "Sao anh cũng tan ca sớm vậy?"
"Nhớ em." Cười giúp Lâm Du sửa lại mái tóc dài, Hứa Mạch tự nhiên dắt tay Lâm Du, "Buổi tối muốn đi đâu ăn cơm?"


"Hỏi ý kiến mẹ đi! Mẹ đã cố ý đến tìm chúng ta ăn cơm! Đúng rồi, còn có bác hai nữa, cùng nhau đi đi!" Có Tần Khả Tâm ở đây, Lâm Du không tính làm chủ. Ngay sau đó cũng mời bác hai Hứa đang đứng ở bên cạnh.






Truyện liên quan