Chương 7: Dáng người ma mị lộ ra ngoài

Lâm Trí không có rời đi, ngược lại đi về phía Quan Vũ Hạm: "Bởi vì tôi rất nhớ cô, mới đến tìm cô, cho nên tại sao phải rời đi? Mà cô là muốn nói tơi nụ hôn lần trước là nụ hôn đầu sao? Nếu như vậy thì tôi nên nghiêm túc một chút, hôn lâu hơn một chút mới đúng! Cho cô nhớ lại một chút kỉ niệm tốt đẹp! Đều tại cô không chịu phối hợp! Hết cách rồi, nụ hôn đầu không thể đền bù, cho nên đành để lần sau vậy! Tôi sẽ cho cô nhớ lại làm kỷ niệm."


Ánh mắt của cậu rất thâm tình, khiến Quan Vũ Hạm cũng không thể không thừa nhận cậu tự sướng đến dọa người, nói thật, cô đã bị hấp dẫn. Trời ơi-- nhất định là ông muốn khảo nghiệm cô mà. . . . . . . . .


"Chuyên tâm một chút được không?" Lâm Trí phát hiện Quan Vũ Hạm lại đang ngẩn người, mà những lời cậu mới vừa nói thì cô lại không có nghe vào trong lòng, vì vậy lấy tay nhắc nhở cô.


Lúc này Quan Vũ Hạm mới phát hiện cánh tay Lâm Trí đã ôm lấy eo nhỏ của mình, cô vừa muốn mở mồm nói chuyện, đã bị Lâm Trí mạnh mẽ hôn lên môi. Vũ Hạm dùng sức đẩy Lâm Trí ra, bởi vì cha cô sắp trở về rồi, nếu như bị cha nhìn thấy thì không bị tức ch.ết mới lạ. Trái lại cha cô sẽ không bị tức ch.ết, ông vẫn luôn lo lắng cho hôn sự của con gái, chỉ sợ không ai thèm lấy. Nếu như mà biết được con gái có bạn trai, khẳng định đã nói A Di Đà Phật, cuối cùng đã có người nhận thấy vẻ đẹp, con gái trong lòng ông hoàn mỹ không tỳ vết, không có gì so sánh nổi, tóm lại con gái là giỏi nhất.


Thật ra thì cha mẹ cô đã để lại một tấm giấy, nói là đi ra ngoài du lịch, tối mai mới trở về, Lâm Trí vừa vào cửa đã nhìn thấy, cho nên mới dám lớn mật như vậy.


Đôi môi Lâm Trí vừa đụng đến đôi môi mềm mại của Quan Vũ Hạm thì đã không thể ngăn cản nổi, nụ hôn của cậu rất lỗ mãng, hai tay cậu ôm lấy người đẹp trong ngực, cô lại mặc ít như vậy, vẻ đẹp của cô có thể kích thích cậu, mùi hương phái nữ của cô khiến cậu không có cách nào kháng cự, mà chỗ nào đó trên thân thể cũng không chịu thua kém cứng lên, kể lên bụng cô, dục vọng thân thể cậu càng ngày càng mãnh liệt, hoàn toàn không có biện pháp khống chế.


available on google playdownload on app store


Ở phút cuối cùng này, Quan Vũ Hạm dùng sức đẩy cậu ra, thở hổn hển nói: "Không -- được, cậu điên rồi sao?.


Lâm Trí dừng lại tất cả động tác, buông Quan Vũ Hạm ra, nhắm mắt lại nói: "Cô đi mặc quần áo tử tế vào, nếu không đừng trách tôi không bảo đảm tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì!" Quan Vũ Hạm chạy về phòng ngủ, Lâm Trí đi vào nhà tắm rửa mặt, để cho mình tỉnh táo chút hơn.


Quan Vũ Hạm mặc quần áo tử tế đi ra, Lâm Trí ngồi ở trên ghế sa lon nói: "Thật xin lỗi, mới vừa rồi rất xin lỗi, mỗi một lần đối mặt với cô, tôi đều không thể khống chế mình, không thấy được cô, tôi đều không có hứng thú với cô gái khác, xin tha hãy tha thứ cho tôi. Mà chúng ta cũng nên ra ngoài hóng mát một chút!" Cậu cười xấu xa nói.


"Được, chúng ta đi ra ngoài đi! Cùng cậu ở chung một chỗ thật sự là quá nguy hiểm. Tôi không phải là Hamburg của cậu, đói bụng là có thể gặm, nếu sau này cậu còn như vậy, tôi sẽ không khách khí." Quan Vũ Hạm đưa ra nắm đấm đe dọa, đưa tay mở cửa, vừa đúng lúc đụng phải Hàn Vinh Hi muốn nhấn chuông cửa.


"Vũ Hạm, em muốn đi ra ngoài sao? Tôi muốn dẫn em đi bơi? Có rảnh không?" Quan Vũ Hạm không biết trả lời như thế nào. Thì Lâm Trí đã ở trong nhà giảo hoạt thò đầu ra ngoài nói"Tốt quá, chúng ta cùng đi đi."
"Tại sao cậu lại ở đây?" Hàn Vinh Hi vô cùng nghi hoặc.


"Cũng như anh, cũng đến tìm Vũ Hạm, nếu chạm mặt, không bằng mọi người cùng đi!" Lâm Trí chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội ở gần Quan Vũ Hạm.


"Đi thôi!" Lúc này Quan Vũ Hạm thật sự đành chấp nhận. Hàn Vinh Hi rất không bằng lòng, nhưng mà đối mặt với Vũ Hạm nên đành phải giữ phong độ, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn. Ba người họ lên xe Hàn Vinh Hi.


"Thằng nhóc ch.ết tiệt, ra cửa cũng không lái xe, khiến người ta chiếm lấy ưu thế." Người nói chuyện chính là Lâm tổng, thì ra là sáng sớm nay, sau khi Lâm Trí ra cửa, ba mẹ cậu cũng đuổi theo tới, luôn luôn ở bên ngoài chờ đợi. Cho nên tất cả mọi chuyện trước mắt bọn họ đều thấy được.


"Nhanh lên, ông xã mau đuổi thao." Vợ ông thúc giục.
"Bọn chúng định đi chỗ nào? Trước mắt không phải hồ bơi sao!" Mẹ Lâm sợ nhất là nước, là vì di truyền, cho nên Lâm Trí cũng luôn sợ xuống nước, chỉ thấy nước là đã hoa mắt.


"Ôi trời -- bọn chúng dừng lại, tiến vào, quả thật là tới hồ bơi, A Trí định làm gì thế?" Mẹ Lâm bắt đầu lo lắng. Còn nét mặt Lâm tổng không có biểu cảm, ông tin tưởng xe tới trước núi tất có đường. Mà thời điểm thí nghiệm con trai đã tới






Truyện liên quan