Chương 43: Súc sinh -- cút ngay
"Đại ca, là anh à? Em đang muốn tìm anh đây? Chuyện anh nhờ em bảo vệ cái cô gái đó? Lại còn không cho người khác đi làm chuyện này, phải bắt buộc em ra mặt, thì ra là người đã có chồng rồi? Khẩu vị của đại ca đủ nặng lắm đấy?" Mục Hung Hi giễu cợt nói.
"Ít nói nhảm thôi, gần đây thế nào rồi?" Đối phương nghiêm túc hỏi.
"Đại ca, người còn ở trong bệnh viện, không có gì phải đáng lo nữa."
"Bệnh viện? Tại sao lại ở bệnh viện?"
"Đại ca, cô ta bị xuất huyết, cũng may đã không sao rồi." Mục Hung Hi giống như báo cáo công việc. Nhưng người bên kia điện thoại không nói lời nào.
"Đại ca, anh đang nghe đấy chứ?" Mục Hung Hi cảm thấy đối phương không nói gì, liền xác nhận một chút.
"Ừm! Lần này đã vất vả cho cậu rồi."
"Đại ca, em thấy hồn anh đã bị cô ta câu mất rồi, có muốn em đi thủ tiêu luôn chồng cô ta không, như thế cô ta sẽ là của anh." Mục Hung Hi lấy lòng nói.
"Ngậm cái miệng thúi của cậu lại, không cho phép quấy rầy cô ấy." Đối phương liền cúp điện thoại.
"Đại ca luôn luôn lạnh lùng lại có thể chung tình với phụ nữ như thế! Nếu đã là anh em thì nên giúp thế nào đây?" Mục Hung Hi cúp điện thoại xong, ngồi ở chỗ đó suy nghĩ, vì anh em anh ta có thể lên núi đao xuống biển lửa. Nhưng phải làm thế nào mới có thể để đại ca co được cô ta đây? Nhất định phải nghĩ chu toàn một chút.
Lâm Trí đi ra khỏi phòng làm việc của Mục Hung Hi, trong lòng nghĩ xem là ai sai khiến anh ta làm như vậy, vừa rồi cũng không có hỏi vì sợ bứt dây động rừng, có lẽ người này chỉ là con cờ, là ai có thể sai khiến bang chủ Côn Luân như thế? Hơn nữa cái người sắc quỷ này lại còn không động tới Vũ Hạm, Vụ Hạm sinh non vì bị kinh sợ, chứ bác sĩ cũng không có nói cô ấy bị quan hệ dẫn tới sinh non, sau đó kiểm tr.a thân thể cô ấy cũng không có thứ gì, cũng không có dấu hiệu bị hành hạ.
Rốt cuộc người đứng sau là ai? Lâm Trí trở về bệnh viện, có lẽ cô ấy sẽ biết tất cả xảy ra thế nào.
"Gần đây cậu đang bận rộn gì vậy?" Quan Vũ Hạm hỏi Lâm Trí.
"Anh đang tìm người đã cứu em từ hang động?" Lâm Trí cẩn thận nhắc tới chuyện này.
"Vậy sao? Tìm được chưa?" Lâm Trí nhìn thấy cảm xúc của Quan Vũ Hạm rất ổn định liền tiếp tục nói.
"Tìm được rồi, nhưng mà anh ta chỉ nhận ủy thác của người khác, hết lòng làm việc cho người đó, cho nên cũng không biết anh ta là ai."
"Rốt cuộc người đó là ai chứ?" Quan Vũ Hạm tiếp tục hỏi.
"Vợ à, anh không có hỏi, bởi hỏi cũng sẽ không nói, anh ta lại là người đứng đầu ở đây, nhưng cách ứng xử cũng thấy thẳng thắn." Lâm Trí nhìn người rất chuẩn, coi như cậu hỏi, thì Mục Hung Hi cũng sẽ không nói cho cậu biết.
"Vợ à, hôm đó xảy ra chuyện gì em còn nhớ không? Điều này rất quan trọng, anh không muốn em bị nguy hiểm?" Lâm Trí rất lo lắng cho Quan Vũ Hạm mà an ủi.
Quan Vũ Hạm không có bất kỳ biểu tình gì, giống như cô cũng muốn biết chân tướng là ai? Vì vậy liền suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện xảy ra hôm đó, hy vọng có thể có chút đầu mối.
"Hôm đó, sau khi lẻ mình đi khỏi đoàn, tôi bỗng đi thật xa, cuối cùng cảm thấy rất nóng, vì vậy cũng định trở về, đi tới một cái ngách tối, đột nhiên có một bóng đen, lúc ấy tên đó dùng tay bít miệng tôi lại, sau đó tôi thấy chóng mặt liền ngồi dưới đất, không còn ý thức, tay chân thì không thể điều khiển, sau đó tên đó nắm tóc tôi, rồi kéo rơi khuyên tai của tôi xuống." Lúc này, Lâm Trí mới móc khuyên tai ra.
"Là cái này sao?"
"Cậu tới hang động à?" Quan Vũ Hạm hỏi.
"Đúng vậy, anh không thấy em đâu nên đã đi tìm!" Lâm Trí nản chí nói. Vũ Hạm tiếp tục nói tiếp.
"Tên kia đúng là súc sinh, hắn ta xé rách quần áo của tôi, tôi rất sợ hãi, nhưng không nhúc nhích được, đúng lúc này có một người tới, anh ta kêu ‘ dừng tay ’thì tên súc sinh kia vừa quay đầu lại, liền bị một cái gậy đánh phải. Sau đó tôi cũng không biết gì nữa." Quan Vũ Hạm đem hết những gì nhớ được nói ra.
"Vậy trước khi bị ngất, em có ăn gì hay không?" Lâm Trí đang nghĩ có người có thể hạ thuốc đối với Vũ Hạm?