Chương 56: Quan tâm quá đáng
Kể từ từ lần trước Quan Vũ Hạm bị tập kích trong hang động, Lâm Trí đã dặn dò cô, không có việc gì thì ít đi ra ngoài, mà hai tuần gần đây, Quan Vũ Hạm giống như mất đi tự do, chỉ đi làm rồi tan việc. Khiến cô cảm thấy ngột ngạt, vì vậy liền gọi điện thoại hẹn bạn bè ra ngoài chơi đùa, vài người bọn họ đi tới quán KTV. Quan Vũ Hạm thoải mái ca hát: tên ngốc, tên ngốc, vì anh lo lắng. Tên ngốc, tên ngốc, cho anh trừng phạt. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tên ngốc, tên ngốc, rất yêu anh. Tên ngốc, tên ngốc, không có cách nào kiềm chế. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thật ra thì lần này Lâm Trí xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Quan Vũ Hạm mới thật sự hiểu được mình đã yêu cậu. Trước khi kết hôn cô đã nghĩ rằng mình đã thất thân vì cậu, cho nên mới cùng kết hôn với người kém mình năm tuổi, ở công ty cũng cũng biết gái ế và con trai của tổng giám đốc cưới nhau. Hôn nhân của họ đã trở thành một câu chuyện lớn, được coi là nam tài nữa sắc. Nhưng Quan Vũ Hạm đối với hôn nhân của mình là cam chịu. Mặc dù vẫn thực hiện nghĩa vụ làm vợ, nhưng trong lòng cũng không biết nên yêu cậu hay là hận cậu. Bởi vì lời nói dối của Lâm Trí, cô đã gả cho cậu, thậm chí cũng không có yêu đương gì. Cho nên Quan Vũ Hạm cho là không có gì, cũng chưa bao giờ nói yêu.
Cho đến ngày hôm đó cô ở trên mặt nước liều mạng gọi Lâm Trí, cô mới ý thức được, Lâm Trí đã sớm ở trong lòng mình, cái người đàn ông nhỏ hơn mình này, đã từ từ tiến vào lòng cô.
Thì ra là chuyện yêu đương sau khi kết hôn cũng sẽ xảy ra trên người của cô.
Cô ra sức hát, hi vọng có thể thức tỉnh bản thân mình. Âm nhạc mở rất to, đến tiếng điện thoại vang lên, cô cũng không hề biết.
"Vũ -- Hạm, cậu-- không có -- chuyện gì -- chứ?" Bạn họ tên San San của cô quan tâm hô to. Quan Vũ Hạm để mic xuống, cầm lên một cốc nước, uống cho đỡ khô cổ họng.
"Mình chỉ cảm thấy gần đây rất mệt mỏi."
"Sau khi cậu kết hôn, cũng không thấy cậu mấy, hai ngày nữa chúng mình còn có một buổi tụ họp bạn bè cũ, cậu sẽ tham gia chứ?" San San lớn tiếng nói.
"Ở đâu vậy? Đến lúc đó nhất định mình sẽ đi." Quan Vũ Hạm rất vui mừng, không có bạn bè thật sự là không có tinh thần.
Quan Vũ Hạm bên này đang cùng bạn bè chơi đùa, còn Lâm Trí sau khi tan việc không thấy cô đâu nên rất lo lắng, vì vậy đã gọi điện thoại, nhưng không có ai nhận, gọi liên tiếp chục cuộc, vẫn không có người nhận. Cậu bắt đầu đứng ngồi không yên.
Quan Vũ Hạm cùng bạn bè chơi đùa đến khuya mới giải tán, rời khỏi KTV mới lấy điện thoại di động ra nhìn, mười bốn cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là ông xã gọi tới, lúc ấy lại thấy vui mừng, nói rõ là cô rất quan trọng. Vì vậy gọi lại cho Lâm Trí.
"Alo -- em đang ở đâu vậy? Tại sao không nhận điện thoại?" Lâm Trí bởi vì sốt ruột, nên trong lời nói có mùi thuốc súng.
"Tôi và bạn bè ra ngoài ca hát." Quan Vũ Hạm trả lời, nhưng cũng không hài lòng với giọng nói quan tâm của Lâm Trí.
"Không phải anh đã nói với em không thể ra ngoài linh tinh sao? Đã trễ thế này em còn không biết đường về nhà à?" Lâm Trí vì sợ mất đi Quan Vũ Hạm, cho nên nói chuyện cũng không dễ nghe, khiến Quan Vũ Hạm không còn kiên nhẫn.
"Đương nhiên tôi biết về nhà, cậu phát cáu cái gì?" Lâm Trí quát to, chọc giận Quan Vũ Hạm.
"Em đừng có mà không biết lòng tốt của người khác được không? Đã mấy giờ rồi hả?" Lâm Trí làm ầm ĩ.
"Cậu bị thần kinh à." Quan Vũ Hạm tức giận cúp điện thoại.
"Mẹ kiếp, dám cúp điện thoại của cậu." Sở dĩ hôm nay Lâm Trí tức giận như vậy, tất cả là vì cậu đi tìm cô khắp nơi, kết quả là cô lại đi ca hát với bạn bè, đến gọi điện báo cũng không có, khiến cậu rất lo lắng.
Quan Vũ Hạm cúp điện thoại, có chút hối hận, thật ra thì cô nên nói trước cho cậu biết, nếu không thì cậu cũng không tức giận như vậy, tất cả cũng vì lo lắng cho cô. Nhưng lo lắng thì lo lắng, nhưng không thể nói dễ nghe một chút sao, đúng là quái thai.