Chương 100: Anh muốn tới (4)
Editor: May
À, nếu cường ngạnh nói hai người ngồi ở một chỗ “Giao lưu”, vậy chỉ có -- mỗi lần khi về nhà cũ của nhà họ Lãnh, bọn họ đã là “vợ chồng”, sẽ bồi cha mẹ anh ăn một bữa cơm.
Nhưng hôm nay rõ ràng không phải như thế, cẩn thận nhớ tới, ngoại trừ lần trước ở STAR bị anh bắt được “Trừng phạt” bên ngoài, mỗi lần anh về nơi này, đều xem như “chuyện xảy ra là có nguyên nhân”, hôm nay đây là làm sao vậy?
Như là muốn trả lời nghi vấn trong lòng cô, Lãnh Tư Thành ở phía sau cô vừa mới mặc tốt quần áo, một cuộc điện thoại liền gọi vào -- là gọi vào máy bàn trong nhà.
Đầu năm nay, tất cả mọi người đều dùng di động, máy bàn trong nhà rất ít sử dụng. Chỉ là, Lãnh Tư Thành tựa hồ một chút cũng không ngoài ý muốn, anh thậm chí ở trước khi điện thoại gọi vào, ngón tay liền cầm ống nghe lên, sau đó, dùng ngữ khí ôn hòa anh có thể nói nhất mở miệng: “Mẹ, là con.”
Hóa ra là mẹ anh gọi tới! Lại nói tiếp, Lạc Thanh Tuyết mẹ Lãnh, là một trong những người có thể quản được được người của anh, thậm chí đến lực uy hϊế͙p͙ của ba Lãnh Lãnh Vân Đình đối với con trai, đều không có lớn như mẹ vậy.
Cô liền nói, Lãnh Tư Thành sao có thể vừa về nước liền đuổi chậm tới nơi này của cô, lại không phải bởi vì thích cô yêu cô, tiểu biệt thắng tân hôn, anh rõ ràng chính là ứng phó kiểm tr.a của mẹ!
Quả nhiên, trong phòng an tĩnh, cô có thể nghe được giọng nói của Lạc Thanh Tuyết bên kia điện thoại: “Tiểu Bảo, đã trở lại?”
Lãnh Tư Thành “Vâng” một tiếng, lần đầu tiên nghe được nhũ danh Tiểu Bảo của Lãnh Tư Thành, còn khiến Cố Thanh Thanh có chút ngoài ý muốn -- một người đàn ông lạnh lùng kiệt ngạo như vậy, sao sẽ có nhũ danh đáng yêu như thế?
“Mới vừa xuống máy bay? Ngồi thời gian dài như vậy khẳng định thực vất vả, bảo Thanh Thanh mở nước tắm cho con, ngâm tắm thật tốt, rồi nghỉ ngơi.”
Lãnh Tư Thành lại “Vâng” một tiếng, không phải ứng phó, trong giọng nói rõ ràng có chút mệt mỏi.
Nghe được con trai ngoan như vậy, Lạc Thanh Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm: “Chính là, về sau con cũng đừng chạy loạn khắp nơi, vừa công tác xong liền về nhà, biết không?”
Thân thể Lãnh Tư Thành hơi hơi cứng đờ, ngón tay khớp xương rõ ràng của anh nắm chặt ống nghe, qua một lúc mới gật đầu: Con đã biết.”
Những lời này, rõ ràng muốn qua loa hơn “vâng” vừa rồi nhiều. Anh nghe hiểu ý tứ của mẹ -- bảo anh đừng lưu luyến hoa hoa cỏ cỏ bên ngoài, trong nhà còn có một người vợ cưới hỏi đàng hoàng, đừng đùa đến quá mức.
Đặc biệt là, một trận gần đây, chuyện xì căng đan của bạn gái anh, nháo đến dư luận xôn xao, mẹ phỏng chừng cũng nghe nói đi?
Bên kia, Lạc Thanh Tuyết nghe thấy con trai đáp ứng rồi, mặc kệ trái lương tâm hay là thiệt tình, bà còn bỏ thêm một câu: “Để mẹ nói với Thanh Thanh hai câu.”