Chương 4: Du Học
Mộc Tinh đang nằm thẫn thờ trên giường nghe được tiếng chuông điện thoại chậm chạp cầm lên. Đập vào mắt cô là số điện thoại quen thuộc. Lí trí bảo cô không bắt máy nhưng con tim thì bắt buộc nhận điện thoại. Nhưng cô nhớ anh thật rồi, cô muốn nghe thấy được giọng nói trầm ấm đó. Đôi tay không tự chủ mà nhấc máy.
- Tinh Tinh!
Cô cố tỏ giọng như bình thường nhưng mắt đổ đầy lệ.
- Chuyện gì? Chúng ta còn gì để nói sao?
- Anh yêu em!
- Đừng nói những lời thừa thải.
Thì ra trước giờ cô xem tình yêu của anh là thừa thải. Cô đúng là biết cách để anh đau khổ mà.
- Sống tốt nhé! Tạm biệt em, người anh yêu!
Anh bị sao thế? Cô cứ có cảm giác anh rất lạ, giọng nói rất yếu ớt. Anh xảy ra chuyện gì sao? Cô nghẹn ngào.
- Doãn Minh Dương, anh làm sao vậy? Nghe em nói không? Em cũng yêu anh! Thật sự em rất yêu anh nhưng em không thể đến với anh được. Anh có nghe không? Trả lời em đi. Đừng làm em sợ.
- Minh Dương anh bị gì vậy, hức...hức!
Cô cứ hét trong vô vọng nhưng đâu ngờ người kia đã bất tĩnh rồi.
- Thiếu gia! Thiếu gia cậu sao vậy? Á máu! Người đâu thiếu gia tự tử rồi.
Tiếng hét thất thanh của quản gia vang trong điện thoại cô như sét đánh ngang tai. Anh ấy... tự tử sao? Là cô đã hại anh ấy thành ra như vậy.
- Không! Không thể nào! Minh Dương! Anh đừng dọa em mà.
Lòng cô dấy lên sự lo sợ khủng khiếp.
Bà nội Doãn và bà Doãn chạy đến hốt hoảng.
- Minh Dương con sao vậy nè!
Thấy cháu trai nằm vật vảnh dưới sàn nhà toàn máu. Bà đau đớn mà lên cơn tức ngực.
- Lão phu nhân! Bà sao vậy?
- Các người còn đứng đó làm gì? Đưa lão phu nhân nghỉ ngơi.
Lúc sau vệ sĩ nhà họ Doãn đến cấp bách đưa Doãn Minh Dương vào bệnh viện. Tịnh Lan thấy chiếc điện thoại của Doãn Minh Dương liền nhặt lên. Số điện thoại hiển thị có lưu tên " Tinh Tinh" máu trong người sôi lên.
- Cô coi lời nói của tôi là gió thoảng qua tai sao? Nếu đã vậy thì đừng trách tôi vô tình.
- Khoan đã dì Doãn! Tôi đã chia tay anh ấy rồi xin dì làm ơn đừng động đến mẹ tôi mà.
- Vậy cuộc điện thoại này là sao?
- Chỉ là tôi muốn anh ấy thêm hận tôi thôi.
- Được rồi! Coi như cô biết điều. Nếu tôi phát hiện cô còn giữ liên lạc với Minh Dương thì đừng trách tại sao nước biển lại mặn.
Tút! tút! tút!
Cô ngã người xuống giường khóc trong vô vọng. Cô hại anh rồi! Cầu mong trời phật phù hộ anh sẽ bình an vô sự. Có điều gì xin cứ trút lên người cô, đừng làm hại người cô yêu như vậy.
Một tuần sau.
Tại bệnh viện Nhân Ái.
- Hay là cậu ở lại vài hôm tịnh dưỡng rồi đi cũng không muộn.
- Không cần thiết!
- Cậu nghĩ thông suốt chưa?
- Rồi!
- Ừm, mình cùng đi với cậu!
- Cậu qua đó làm gì?
- Học chứ làm gì. Mà cậu định học hai ngành nghề khác nhau à.
- Ừm.
- Mình nghĩ cũng lạ thật. Cậu chỉ cần học làm giám đốc công ty là được rồi sao lại thích làm diễn viên như vậy?
- Tao cũng không biết? Chắc tại gia đình có công ty giải trí.
- Tùy cậu! Mình về đây!
Thật ra lúc trước Thanh Mộc Tinh rất thích những nam diễn viên đẹp trai. Cô rất hay để ảnh trai đẹp còn hay khen họ trước mặt anh. Từ đó anh quyết tâm thành một người trong làng giải trí mà hay thay, gia đình anh có một công ty giải trí cực lớn. Nhưng chia tay rồi sao anh còn nuôi dưỡng giấc mơ điên khùng ấy làm gì? Phải chăng anh không muốn cô quên anh?
Thời gian này anh đã nghĩ thông rồi. Cô đã phũ phàng với anh như vậy thì anh hà cớ chi phải điên cuồng vì cô. Con người xấu xa ích kỉ đó anh không muốn nghĩ tới. Từ tình yêu thương nồng nhiệt của anh đã chuyển thành sự hận thù sâu sắc. Lúc trước anh yêu cô bao nhiêu thì bây giờ anh hận cô bấy nhiêu.
Thanh Mộc Tinh! Đừng để tôi gặp lại cô. Nếu không tương lai sau này của cô phải đau khổ gấp trăm gấp ngàn lần tôi.
Sân bay Bắc Kinh.
Bà nội Doãn nắm chặt tay Doãn Minh Dương căn dặn.
- Qua bên đấy phải giữ gìn sức khỏe đó. Con không được rượu chè hư hỏng đấy nhé. Qua đấy nhớ gọi điện thoại cho bà.
- Dạ bà nội. Bà cũng phải giữ gìn sức khỏe thật tốt đó. Đến nơi con sẽ điện bà.
- Con nhớ học hành chăm chỉ đó. Ở bên đây chắc mẹ sẽ nhớ con lắm!
- Mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe. Con sẽ gọi cho mẹ thường xuyên.
Bố Doãn tuy bận nhiều việc nhưng cũng nhín ít thời gian để tiễn con trai đi du học.
- Rán học thành tài. Sau này công ty trong cậy phần lớn vào con.
Nghe đến đây mặt Tịnh Lan tối sầm nhưng cố gắng mĩm cười với anh.
- Vâng ạ! Ba đừng bận tâm việc công ty quá nhiều. Con sẽ cố gắng để gánh vác phụ ba.
- Ừm, rất hiểu chuyện!
- Mọi người yên tâm. Con sẽ chăm sóc cậu ấy.
- Lâm Vũ! Cháu cũng nhớ bảo trọng đó.
Bà nội Doãn cười với Lâm Vũ.
- Chúng con đi đây. Mọi người giữ gìn sức khỏe.
- Tạm biệt!
Máy bay bắt đầu khởi hành bỏ lại phía sau những kí ức buồn vui lẫn lộn.
Trước sâu bay. Thân ảnh cô gái nhìn theo chiếc máy bay dần mờ trên trời. Đôi chân mất đi cảm giác mà khụy xuống khóc tức tưởi.
- Tinh Tinh! Đừng buồn nữa, đến lúc phải quên hết tất cả rồi.