Chương 63: Rút vốn đầu tư
Thanh Mộc Tinh bừng tĩnh sau giấc ngủ say, cô đưa tay lên dụi mắt mình.
Cảm nhận được cơn đau buốt ở nơi tận sâu của mình liền nhăn chặt mày, trong đầu dần nhớ lại chuyện lúc tối.
Cô mở mắt nhìn lấy nơi bên cạnh mình thì phát hiện không còn anh ở đây nữa, chỗ đó đã lạnh đi cho biết là Doãn Minh Dương đã rời đi một lúc lâu rồi.
Trong lòng Thanh Mộc Tinh đột nhiên thất vọng tràn trề, buổi tối hôm qua, cô và anh quấn quýt với nhau đến gần sáng, dù cô có cầu xin thế nào, anh cũng không chịu buông tha. Nhớ đến vẻ mặt hóa thú của anh lúc trên giường, cô bây giờcòn sợ hãi.
Nhưng mà lúc tối Doãn Minh Dương thật sự rất lạ, tại sao người anh nóng hổi, đỏ chói lại chảy nhiều mồ hôi như vậy chứ? Không lẽ là bị chuốc thuốc?
Thanh Mộc Tinh chợt kinh sợ trước suy nghĩ của mình, từ công ty của anh về đây cũng phải mất 20 phút, người bị chuốc xuân dược mỗi phút mỗi giây đều vô cùng khó chịu, bức rức mà sao anh lại không tìm một người phụ nữ nào để thỏa mãn, lại chạy về đây tìm cô? Đây chứng tỏ Doãn Minh Dương không thích thân mật với người phụ nữ khác, chỉ muốn xảy ra chuyện này với cô?
Nghĩ đến điều này trong lòng Thanh Mộc Tinh vui vẻ đến lạ thường, cô nhìn lấy khung cảnh ngoài cửa sổ nắng đã gắt gao liền ngồi dậy bước chân xuống giường.
Cơn đau tê tái trong người một lần nữa lại nhói lên, Thanh Mộc Tinh đau đớn ngã khụy xuống đất, đôi mày đẹp đẽ chau lại.
"Trời ạ! Sao đau như vậy chứ?"
Bị anh hành hạ xuống đêm đương nhiên là phải như vậy rồi, nhưng mà đến đứng cô còn chẳng đứng lên được đúng là thật khổ sở quá rồi.
Tầm mắt Thanh Mộc Tinh lúc này phát hiện được điều gì đó khác thường, đôi mắt mèo xinh đẹp liền nhìn lấy chiếc áo sơ mi hôm qua của Doãn Minh Dương đã bị anh quăng xuống đất.
Cô thấy được có gì đó đỏ đỏ ngay cổ áo liền với tay cầm lên, lúc này mới nhìn kĩ, trên cổ áo một vết son in nguyên hình đôi môi đỏ chói.
Tay cô run run bấu chắt lấy chiếc áo khiến nó bị nhăn nheo, trái tim bé nhỏ của Thanh Mộc Tinh quặng thắt đau đớn, những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống như những hạt trân châu đứt đoạn.
Thì ra trước khi tìm đến cô thì anh đã có một người phụ nữ để khác giải tỏa dục vọng rồi.
_________________
Về phía Doãn Minh Dương, từ lúc sáng sớm anh đã thức dậy, nhìn thấy cô gái gối đầu lên cánh tay mình ngủ say, trên cơ thể còn có vô số vết hôn mà anh để lại liền hoàn toàn tỉnh táo nhớ lại hết thải mọi chuyện hôm qua.
Doãn Minh Dương mệt mỏi xử lí công việc, đầu óc anh lúc này chỉ nghĩ về chuyện hôm qua mà chẳng đọc vô một chữ nào trên văn kiện.
Lúc này Lục Tấn đi vào nghiêm nghị cúi đầu.
"Doãn tổng!"
Anh đang thất thần thì chợt bừng tĩnh lại.
"Ừm, sao rồi!"
Hắn nghiêm túc báo cáo.
"Tôi đã làm theo lời anh nói, rút vốn đầu tư về công ty dệt may mới chúng ta đầu tư với Lam thị còn cả rút vốn đầu tư về xây dựng khu chung cư phía tây ngoại thành. Tình hình bên Lam thị đã bị hỗn loạn không ít!"
Doãn Minh Dương gật đầu một cái sao đó thì lên tiếng.
"Cậu chuẩn bị một bản hợp đồng vai nữ chính của một bộ phim chất lượng tốt và một bản hợp đồng quảng cáo của thương hiệu burberry, chút nữa lập tức đem đến đây cho tôi!"
"Được, tôi sẽ làm ngay!"
Lục Tấn chào anh rồi đi mất, trong đầu hắn cũng thầm hiểu anh là chuẩn bị cho ai rồi.
Lúc này điện thoại Doãn Minh Dương reo lên, là số của ba anh.
"Chuyện gì vậy ba?"
[Sao con lại làm như thế với Lam thị?]
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói già dặn của người đàn ông trung niên. Ông biết đứa con trai này của mình không thể tự nhiên mà rút vốn đầu tư với Lam Thị, ắc hẳn là có lí do mới làm vậy.
"Chiều nay ba hẹn tất cả người của Lam gia đến Doãn gia đi! Con sẽ cho mọi người hiểu tại sao còn làm vậy!"
Doãn Minh Hải đồng ý với anh sau đó cũng chẳng nói gì nhiều liền cúp máy.
__________________
Đến chiều Doãn Minh Dương về Lệ Chi viên quăng vào người Thanh Mộc Tinh hai bản hợp đồng lạnh nhạt cất lời.
"Kí đi!"
Cô ngơ ngát chẳng hiểu gì nhìn anh, Doãn Minh Dương ghét bỏ lên tiếng.
"Lúc trước tôi có hứa mỗi lần qua đêm với cô là sẽ trả cho cô một bản hợp đồng phim hoặc quảng cáo, đêm trước ở Doãn gia một cái, đêm hôm qua một cái, cô kí đi!". Ngôn Tình Tổng Tài
Nghe anh nói, trong lòng Thanh Mộc Tinh nhói đau, khoe mắt đã cay, cổ họng nghẹn lại, cô cố nuốt nước mắt vào trong quật cường nói.
"Tôi không kí! Đừng đưa bất kì bản hợp đồng gì cho tôi nữa!"
Doãn Minh Dương nhàn nhạt nhếch môi, ý tứ khinh thường hiện rõ ra mặt.
"Đã dơ bẩn còn bày đặt thanh cao!"
Anh đi đến dùng tay nâng mặt cô lên chế giễu.
"Hôm qua tôi là bị bỏ thuốc mới xảy ra chuyện động vào người cô chứ lúc bình thường cô có cho, tôi cũng chẳng thèm, trong mắt tôi cô chẳng đáng giá lấy một đồng!"
Nói xong anh hất mặt Thanh Mộc Tinh qua một bên rồi phủi lấy tay.
"Kí hay không kí thì tùy cô, tôi đã đưa hộp đồng rồi, không kí thì đừng có mà hối hận, tôi chẳng thiếu nợ cô cái gì cả, sau này đừng có khóc la đòi bất kì điều gì!"
Thanh Mộc Tinh đứng như trời trồng, nước mắt cô bây giờ chẳng kiểm soát được mà tuôn trào.
Doãn Minh Dương khi đi đến cửa đột nhiên dừng bước do dự một lúc rồi cất lời.
"Chuẩn bị theo tôi đến Doãn gia một chuyến!"