Chương 49: Trời sinh một đôi
Edit: Nấm
Người phụ nữ kia vô cùng bất ngờ trước việc làm của Phương Trì Hạ, không nói tới việc cô còn trẻ như vậy, ngay cả chính mình gặp phải loại sự tình này, cũng không nhất định thể lập tức nghĩ ra nên làm thế nào!
“Mới vừa rồi một tên tiểu quỷ đưa cho cái này, không nghĩ tới vừa đúng lúc dùng tới.” Phương Trì Hạ mở ra đèn pin ánh sáng tím trên tay, cười cười với người phụ nữ.
Người kia nhẹ gật đầu một cái, dẫn cô đi đến nơi sáng hơn một chút, đưa chiếc vòng cổ trên tay cho cô, “Giúp tôi đeo lên một chút!”
“Được!” Phương Trì Hạ đặt đèn pin sang bên cạnh, giúp bà vén sợi tóc sau cổ lên, thật cẩn thận đeo chiếc vòng kia vào.
Đây là một chiếc vòng cổ vô cùng xinh đẹp, xâu chuỗi là hai ngôi sao một lớn một nhỏ, xen lẫn nhau là hai hình dáng độc lập, nhưng lại đan chéo cùng nhau theo quy luật, như là hai người không có chút điểm tương đồng nào, trong lúc lơ đãng vận mệnh lại cứ vướng mắc hai người vào.
Chiếc vòng cổ này, còn có một cái tên vô cùng đẹp ——Asteria.
Asteria, lấy tên trong thần thoại Hy Lạp chính là nữ thần bóng đêm, ngụ ý là: Ở trong bóng tối vô biên, ngươi là ánh sáng rực rỡ nhất của ta.
Đây là tác phẩm tâm huyết kinh điển của Thi Kỳ Nặc - nhà thiết kế trang sức thiên tài ở Pháp, toàn thế giới chỉ có một cái như này!
Mà một cái duy nhất này, nhiều năm trước, đã sớm bị Lạc Hi Thần lấy danh nghĩa của Dung Hi mua về tặng cho vợ mình là Sa Chức Tinh!
Về cơ bản, chiếc vòng cổ này là một dấu hiệu, nhìn thấy người đeo vòng cổ này, là có thể đoán được thân phận đối phương.
Nhưng mà, Phương Trì Hạ cũng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy Asteria là cái dạng gì, cho nên, dù đang cầm trong tay, cô cũng không biết.
Chuyên chú giúp người phụ nữ trước mặt đeo vòng cổ, động tác của cô rất cẩn thận, sợ nhất chính là không cẩn thận làm hỏng một kiệt tác như này.
Ánh mắt của người phía trước thoáng lướt qua trên cổ cô, thực cố tình dừng lại vài giây trên chiếc nhẫn kia.
“Chiếc nhẫn trên vòng cổ của cô thật xinh đẹp.” Khóe môi ngậm một nét cười, người phụ nữ kia lơ đãng nói chuyện với cô.
“Cám ơn, phu nhân.” Phương Trì Hạ tỏ thái độ lễ phép.
“Biết là ai thiết kế không?” Người phụ nữ phía trước lại nói chuyện.
“Không biết ạ.” Phương Trì Hạ thành thật trả lời.
“Biết ý nghĩa của chiếc nhẫn này không?” Người phụ nữ phía trước mỉm cười lại hỏi.
“Xin lỗi, phu nhân, tôi không biết.” Phương Trì Hạ giúp bà đeo lại vòng cổ nghiêm chỉnh, lại cẩn thận giúp bà sửa sang lại mấy sợi tóc, “Như vậy thì tốt rồi.”
“Nếu đến đây rồi, thì đi vào đại sảnh đi tiếp khách của bữa tiệc đi!” Người phụ nữ ghé mắt nhìn cô một cái, dẫn đường phía trước cô đi về hướng đại sảnh bữa tiệc.
Lúc người này nói chuyện, phong thái rất nhẹ nhàng thanh nhã, nhưng lại có một loại ung dung và đẹp đẽ quý giá.
Phương Trì Hạ căn bản không biết thân phận của bà, nhưng vẫn quyết định đi theo.
Mẹ chồng nàng dâu lần đầu tiên gặp mặt, từ lúc nhìn thấy chiếc nhẫn trên cổ cô, Sa Chức Tinh đã đoán được thân phận của cô gái, nhưng mà, Phương Trì Hạ nhìn thấy bà, từ đầu tới đuôi lại là hoàn toàn không biết gì cả.
Chỉ là cảm thấy giọng nói của cô có điểm giống như đã từng quen biết, không hơn.
Lúc hai người đi vào đến đại sảnh, hiện trường vẫn còn rất nhiều người.
Lạc Dịch Bắc bị một cô gái còn trẻ tuổi lôi kéo, đi qua đi lại giữa các nhóm khách khứa để xã giao.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo giống như người được vẽ từ trong tranh bước ra, cùng anh sóng vai đứng chung một chỗ, như là một loại phong cảnh đẹp đẽ nhất, hấp dẫn không ít ánh mắt của những người xung quanh đây.
Quan hệ của hai người dường như rất thân mật, thỉnh thoảng cô gái kia lại nghiêng đầu dán vào lỗ tai anh nói vài câu gì đó, trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông mang theo lạnh lẽo, thế nhưng khi ấy lại tỏa ra nét ôn nhu khác thường.
Phương Trì Hạ đứng trong đám người phía sau, lẳng lặng nhìn một màn này, trong đôi mắt trong suốt dường như không thấy có việc gì sai cả……