Chương 45: Phụ nữ mà anh nhìn trúng, con mắt không tệ như
Trong phòng làm việc.
Tiêu Diễn và Tiêu Lăng Dạ cùng nhìn vào camera.
Trong camera.
Sau khi Tiêu Dục xuất hiện, biểu tình của Lâm Quán Quán thay đổi nhanh chóng, ánh mắt cô như dòng điện, lưng thẳng lên đối diện với Tiêu Dục.
Tiêu Diễn cần thận nhìn Tiêu Lăng Dạ một cái, thấp thỏm nói, “Anh..”
“Nói”
“Anh nói xem, Tiểu Quán Quán từ chối anh có phải là vì Tiêu Dục không? Anh nghe nhé, em phân tích cho anh nghe, anh nghe xem có lý hay không. Tiểu Quán Quán từ lúc 16 tuổi đã bắt đầu yêu cháu trái lớn của chúng ta, hai người yêu nhau đến lúc Tiểu Quán Quán 19 tuổi, cháu trai lớn của chúng ta là tình đầu của chị ấy, theo sự hiểu biết của em về phụ nữ thì phụ nữ thường rất khó quên tình đầu, huống hồ hai người họ còn yêu nhau tận 3 năm.”
Tiêu Lăng Dạ im lặng không nói gì.
Tiêu Diễn tiếp tục nói, “Theo em điều tr.a được từ lần trước, sau khi Tiểu Quán Quán “qua đời” thì Tiêu Dục lập tức yêu đương với Lâm Vi. Anh nói xem, có phải vì Tiêu Quán Quán phát hiện ra Tiêu Dục một chân đạp hai thuyền nên đau lòng và giả ch.ết đi để đến nước M, sau đó Tiểu Quán Quán ở nước M thay đổi bản thân, trở nên ưu tú hơn, sau đó chị ấy trở về nước, khiến cho Tiêu Dục nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của chị ấy, khiến cho Tiêu Dục cảm thấy hồi hận vì khi đó đã chọn Lâm Vi, như vậy hai người họ lại có cơ hội làm hòa.”
Nếu như Lâm Quán Quán nghe thấy những lời này của anh ta nhất định sẽ trừng mắt lên mà nhìn anh ta.
Bởi vì trí tưởng tượng của anh ta quá phong phú rồi.
Nhưng Tiêu Diễn lại cảm thấy lời phân tích của anh ta rất có đạo lý, ngay cả mục đích mà cô ấy vào đoàn làm phim “Yên phi truyện” cũng đã nghĩ xong rồi.
“Không thì anh nói thử xem, dựa vào dung mạo và thân hình của Tiểu Quán Quán, chị ấy muốn vào đoàn làm phim nào mà không được, tại sao nhất định muốn vào đoàn làm phim mà có Lâm Vi làm nữ chính?”
Càng nói Tiêu Diễn lại càng cảm thấy bản thân mình nói rất hợp tình hợp lý, cậu ấy nhanh chóng nói tiếp: “Công bằng mà nói, cháu trai lớn của chúng ta chỉ là có con mắt tệ một chút, nhưng cũng được di truyền những điểm tốt của Tiêu gia chúng ta, dung mạo và thân hình đều không tệ, Tiêu Quán Quán còn tình ý với nó cũng là chuyện bình thường.”
Nói xong, Tiêu Diễn không kiềm chế được nhìn anh trai của mình.
Nhưng cậu lại vô cùng ngạc nhiên vì anh trai mình rất bình tĩnh, không có chút phẫn nộ nào.
“Anh…” Không phải là chịu phải đả kích rồi chứ?
“Không phải!”
tỘT”, “Không phải vì Tiêu Dục.”
Ý là người trong lòng của Tiểu Quán Quán không phải Tiêu Dục. Anh ta kinh ngạc hỏi: “Sao anh biết?”
Tiêu Lăng Dạ bá đạo nói, “Người phụ nữ anh nhìn trúng, con mắt không tệ đến vậy.”
“cm Đoàn quay phim.
Đáng nhẽ chiều nay có phân cảnh của Lâm Quán Quán, nhưng mà vì trên mặt cô vẫn bị sưng nên đã đổi thành cảnh quay của Lâm Vi, còn cảnh của cô thì để hôm sau.
Lâm Quán Quán tẩy trang, thay quần áo của bản thân, ở lại tổ quay phim, mặt của cô vẫn còn sưng, nếu như bây giờ cô trở về, Duệ Duệ nhìn thấy cô như vậy nhất định sẽ lo lắng, vì vậy cô đã ở lại tổ làm phim một chút và đến xem Lâm Vi quay phim.
Xem cả buỗi chiều, Lâm Quán Quán phát hiện ra một vấn đè.
Đó là lúc quay nửa đầu của bộ phim “Yên phi truyện” thì diễn xuất của Lâm Vi cũng không tôi nhưng đến lúc quay nửa sau của bộ phim thì tình tiết của bộ phim đã làm cô ta cảm thấy khó khăn.
Lâm Quán Quán nghĩ một lúc liền hiểu ra.
Mặc dù Lâm Vi là lưu lượng tiểu hoa đán hạng nhất, có thể quay những bộ phim thần tượng thanh xuân vườn trường, những bộ phim thần tượng không có yêu cầu cao về diễn xuất, cô ta đạt được thành công không phải là do kỹ năng diễn xuất mà là do cô ta chọn kịch bản đúng.
Diễn xuất trong nửa sau của bộ phim “Yên phi truyện” của cô ta thật sự không hề tốt.
Lam Vi năm nay mới 22 tuổi, để cô ta vào vai một tiểu cô nương lương thiện chân thật, không cần kĩ năng diễn xuất thì đối với cô ta không hề khó chút nào, nhưng gần về phía sau, Yên phi gặp nhiều khó khăn trong hậu cung, trải qua sự phản bội của tỷ muội, sự hãm hại của các phi tần khác, sự bán đứng của các nha hoàn….Những mưu mô của Yên phi ngày càng thâm độc, nhưng trên mặt vẫn phải tỏ ra là người đơn thuần và dịu dàng.
Có thể nói, nhân vật Yên phi này, càng về sau thì càng có yêu cầu cao về diễn xuất.
Mà diễn xuất của Lâm Vi quá mò nhạt, cô ta không thể hiện được sự hắc hóa của Yên phi.
Nếu như diễn với cô ta là người có cùng năng lực như cô ta thì không có vấn đề gì, nhưng người diễn cùng với cô ta lại là người có năng lực rất cao, một người là Hoàng Linh, người còn lại là Sở Khiêm. Khi diễn cùng Hoàng Linh thì mọi ánh nhìn của mọi người đều nhìn về Hoàng Linh, khi diễn cùng Sở Khiêm thì mọi ánh mắt lại nhìn vê Sở Khiêm, mặc dù Lâm Vi là nữ chính một nhưng lúc này lại giống như một diễn viên phụ làm nền cho hai người họ.
Khí thế của cô ta đã bị hai diễn viên thực lực kia dập tắt.
Vì vậy, những cảnh quay lúc chiều không được thuận lợi.
Cả trường quay vang vọng những tiếng mắng mỏ của Lý Mưu.
“Cắt, cắt, cắt.”
“Lâm Vi! Rốt cục cô xem qua kịch bản hay chưa? Cô có biết diễn như nào không hả?”
“Lâm ViI Cô trừ việc trừng mắt lên thì không có biểu hiện nào khác sao? Kĩ năng diễn xuất như này, sao cô lại có thể tiến lên được nữ diên viên hàng đầu vậy?”
“Lâm Vi “Lâm Vi”
“Lâm ViIII”
Quay đến lúc cuối cùng, Lý Mưu thở hồng hộc, vô cùng tức giận, càng nhìn càng phẫn nộ.
Hai cảnh này đã quay cả buổi chiều rồi mà vẫn không xong.
Đây là tiến độ gì vậy?
Tất cả diễn viên ở trường quay không ai dám ho he, sợ bị đạo diễn trút giận lên đầu.
Một lúc sau.
Sở Khiêm đi qua đó, anh ấy với Lý Mưu đã hợp tác quay mấy bộ phim, vì vậy quan hệ cũng không tôi, anh ấy đi đến vỗ vỗ vai Lý Mưu: “Không cần phải tức giận như vậy mà, tiểu cô nương đều bị ông mắng đến nỗi khóc luôn rồi.”
Lý Mưu nới lỏng cà vạt ra, phẫn nộ hét, “Sức chịu đựng kém như vậy còn không bằng sớm cút đi.”
“Được rồi được rồi, người ta là diễn viên hàng đầu, đi đến đâu cũng được cưng chiều, ở chỗ ông chịu khổ như vậy, bị ông mắng cả một buổi chiều cũng không hề tức giận, thế là đã chịu đựng lắm rồi, ông đừng có yêu cầu quá cao.”
Lý Mưu lúc này mới nguôi giận, điều hòa lại hô hấp và gọi Lâm Vi đến.
“Đạo diễn….”
“Lâm Vi, không phải tôi nhằm vào cô! Cô đó, là một đứa trẻ tốt, nhưng điều này vẫn không đủ, hôm nay cô trở về nghĩ kĩ lại xem tâm trạng của Yên phi này phải biến hóa như nào, phải diễn như nào, ngày mai chúng ta tiếp tục quay.”
Lâm Vi cắn răng nói: “Xin lỗi đạo diễn…”
Lý Mưu xua tay, “Được rồi, về đi.”
Trời cũng trở nên tối hơn nhưng Lý Mưu vẫn chưa kết thúc công việc mà vẫn quay cảnh tiếp theo của các nhân vật khác.
Đúng lúc đó, trợ lý của ông ây chạy vào thì thâm gì đó bên tai ông, hai mắt ông sáng lên.
“Thật sao?”
“Thật ạ.”
Từ sáng đến giờ, đây được coi là một tin tốt.
Lý Mưu vỗ võ tay, ra ý bảo mọi người dừng việc quay phim lại một chút, sau đó gọi đến một diễn viên chính, đặc biệt gọi tên Lâm Quán Quán, “Quán Quán, qua đây tôi giới thiệu một người với cô.”
Lâm Quán Quán hoài nghỉ bước đến.
Từ xa, cô nhìn thấy một đám người đi đến, một người đàn ông cao lớn đeo khẩu trang đi tới, người đàn ông mặc áo khoác màu đen có họa tiết đầu lâu, một chiếc quần harem màu bạc, phía sau có một trợ lý đi theo.
Một mái tóc nhuộm màu xanh lá chói mắt.
Lâm Quán Quán đột nhiên mở to mắt ra.
Trong lúc nói chuyện, người đàn ông đã đi đến trước mặt, Lý Mưu vô cùng hưng phần nói với Lâm Quán Quán, “Quán Quán, đây là nam thứ trong bộ phim của chúng ta, Cơ Dã Hỏa.”
Đạo diễn vừa nói xong thì Cơ Dã Hỏa tháo khẩu trang xuống, cười với Lâm Quán Quán, hàm răng trắng và đều tăm tắp lộ ra.
Ôi trời!
Thật sự là anh ấy.
Suy nghĩ lúc này hiện lên trong đầu Lâm Quán Quán là—xong đời rồi.