Chương 5
Gửi Oli thân mến
Chúc mừng bồ về vụ thức tỉnh. Có lẻ bây giờ cậu rất bực tức về vụ mất kiểm soát _ nghỉ thôi cũng đã cảm giác tệ hại rồi_
mong là cậu sớm ngày vượt qua. À cảm ơn về quyển sách, mình đã mong có nó lâu rồi, nó rất tuyệt_ nếu có cậu ở bên và ngồi bình luận với tớ thì càng tuyệt hơn.
Có lẻ mấy bửa nay cậu không biết về điều này. Tớ vô tình nghe papa với mama bàn về vụ của nhà California? Cậu biết người con trai út của ông ấy chứ_ có lẽ cậu đã gặp qua_ cậu ta bị nuốt chửng bởi anh trai mình, quá yêu ớt, không thể thức tỉnh. Mình xin lỗi, mình rất sóc. Bồ biết đó,.... ừm, cuộc sống của chúng ta, kể như rất bình yên nhưng áp lực lại lớn vô cùng, tớ hiểu điều đó, papa cũng rất mong mình có thể thức tỉnh huyết thống_ may là gia tộc mình chỉ có nhà mình_ nên việc cậu thức tỉnh làm cho tớ bớt đi một nỗi lo, tớ cũng hiểu trách nhiệm của những người thức tỉnh càng nặng nề hơn và cô độc hơn ai hết_ đặc biệt là những người kế thừa như chúng ta_ Vui vì cậu có thể thức tỉnh bạn thân.
Đã kể từ ba tháng cuộc chiến diễn ra rồi Oli. Số người ch.ết ngày một tăng lên cả phía chúng ta và loài người. Họ mù quan trong tôn giáo của họ, không chỉ vậy, nghe nói bên giáo hội cũng có giết lầm cả con người. Có lẽ hội đồng rất mong muốn papa mình tham gia cuộc chiến, nhưng ông ấy không hề có động tỉnh nào_ cả mẹ mình cũng không rõ ràng lắm_ thật sự tớ rất lo. Mấy ngày gần đây có một nổi lo sợ trong lòng tớ, mỗi ngày thức dậy tớ cảm giác một cách rõ ràng hơn nỗi sợ, nó cứ ngập tràn trong cơ thể tớ, cứ như nước lũ tràng về _ nếu có cậu ở đây thì tốt quá_ cậu cho tớ lời khuyên được không, mình cần một lời khuyên Oli ơi. À, xém tí thì quên, Mong là cậu thích món qua tháng trước tớ gửi cho bồ. Mong sớm ngày có gặp lại cậu.
Bạn tốt
Rosalie Johannessen
cô cắm lại cây bút long vũ vào lọ mực, nhìn màu xanh xâm khô dần đi của bức thư, nét chữ non nớt gọn gàn kèm theo đâu đó là sự nhẹ nhàn nhưng cũng đầy quyết liệt, chỉ qua nét chữ có thể thấy tính cách con người đó như thế nào.
Ba tháng rồi, ba tháng kể từ ngày hội đồng chấp nhận bỏ phiếu để cuộc chiến diễn ra, thì bóng tối trong lòng cô ngày một gần hơn. Sợ hãi, ám ảnh, tức giận, cuồng nộ, cô đều có đủ. Mọi thứ trong cô cứ rối thành một đoạn lên. Cô gấp phong thư lại, nhỏ lên vài giọi nến đỏ như máu, nhìn nó lan tràng sung quanh miệng lá thư, rồi nhấn lên con dấu hoa hồng lửa của gia tộc.
“ Black mong mày có thể đưa thư tới tay Oli”: cô bước tới bên cửa mở rộng.
“ quạ, quạ”: con quạ kêu kên vài tiếng như đáp lời cô. Cô đưa cho nó một mãnh vụn thịt hun khói coi như trả công cho nó. Sau khi ăn song bửa ăn nhẹ, con quạ hả hê ngậm bức thư bay vút vào không chung, xa dần chỉ còn lại một bóng đen trong bầu trời chiều đỏ rực.
Cô bước ra ban công lộ thiên, dựa vào thành lang can đen tuyền được tao hình hoa và mặt gương đầy sự thanh lịch, nhìn xa xa là khu vườn hoa hồng nhung được nhựm màu bởi ánh sáng mặt trời cuối ngày. cô biết rõ trong huyết tộc không có sự yếu kém, chỉ có sự cao ngạo từ huyết thống, sức mạnh của bản thân, nêu không chỉ có thể làm thức ăn cho kẻ mạnh. Cô biết bản thân mình vô cùng yếu nhược, ngay cả ban ngày mà cô không thể chịu đựng được như bao đứa trẻ khác,thì rõ ràng cở nào thất bại, cô có thể nhiễm những căn bệnh của nhân loại_ hiện giờ bản thân cô đan bị cảm, ôi trời ơi!_ ăn thức ăn nhân loại, kể cả những hành động nhân từ đối với nhân loại. Yếu đuối đến nổi lúc nào cũng có thể ch.ết vì bệnh tật.
Cô biết papa với mama ít cho cô xuất hiện trong các bửa tiệc “đẫm máu” là vì cô sẽ chịu không nỗi cảnh như vậy, đồng thời để cho những kẻ mạnh hơn trong lúc lơ là đánh chủ ý lên người cô_ nguồn máu của huyết tộc thuần túy, làm cho đối phương nâng cao sức mạnh_.Cô tường nghe kể rằng, ở loài sói chúng luôn nhăm nhe soi con của con đâu đàn, chỉ con con sói con đi sai một bước thì sẽ bị phanh thây, hiến máu thịt cho những con sói khác, tình trạng của cô bây giời cũng như vậy. Tuy họ không trực tiếp ức hϊế͙p͙ cô, nhưng nếu ba, mẹ cô có chuyện gì đó thất thủ, thì cô chính là bửa tiệc ngon cho bọn họ. Cô cần phải nhanh trong trở lên mạnh mẽ hơn vào lúc này.
“ Ros sao con lại đứng đấy? haizz đưa nhỏ này”: mama cô bước vào phòng nhìn đứa con gái đứng trước cửa quay ra ban công đang đón gió chiều với cơ thể bệnh tật. Bà nhăn mày khó chịu.
Cô rên rỉ biện minh cho bản thân” mama con đở hơn rồi mà”.
“ hửm. Ros con lại đây cho mama coi nào”: bà bỏ khay trà bằng bạc lên trên bàn sách. Quay qua nhìn cô vắt tay.
“ ôi Ella” cô nhỏ giọng than thở bước tới bên bà. Nhìn bà đặt bàn tay mềm mịn, lành lạnh lên cái trán nónghôi hổi của mình. Ôi thôi rồi, chắc mặt mình tệ lắm đây, cô than thở ở trong lòng.
“ trời ạ! Ros con vần còn nóng hầm hầm này, con còn bướng nửa thì mama sự bảo papa mang con đi “thăm ông David” ”: bà nhìn khuôn mặt nhỏ bé không còn vẻ khỏe khắn nửa mà thay vào đó là sự đỏ bường vì sốt, đôi mắt xanh xẫm đến nổi như chuyển thành màu đen,dấu ấn hình long vũ bên khóe mắt cũng không rược rở như thường ngày, trông con bé yếu xìu đến đán lo. Bà có nên một mình mang con bé đến chổ David không nhỉ? Bà tự hỏi ở trong lòng mình. Nếu con gái quý báu của bà biết trong lòng bà nghỉ gì thì chắc chắn nó sẽ làm ầm ỷ lên rồi bấu víu vào trụ giường mà khóc lóc.
“ ôi, con biết rồi mama, con sẽ ngon mà, xin người đấy”: cô chưng ra khuôn mặt bệnh tật của mình năn nỉ bà. Một lần là quá đủ rồi, cô không muốn uống mấy cái lọ có mùi vị như đồ ôi đâu_ tuy rằng chúng rất hiệu quả_ với lại ông lão là người khó tính với bệnh nhân. Cô không muốn bị ba, mẹ gửi lại cho ông ấy điều trị, cứ như bị bỏ tù í.
“Ros ăn đi con. Súp trứng, với trà lá tầm ma. Không có đồ ngọt nhé”: bà kê cái bàn nhỏ lên giường, rồi bưng khay trà đến. Vừa nhìn con gái vừa trêu đùa vẻ ngoài tròn tròn của con gái.
“ôi, không đồ ngọt?”: cô phụng phịu than thở vì món ngọt vừa tao nhã đưa lên miệng muỗng súp trứng.”ừn, không tệ” cô trong lòng đưa lời ken tặng cho vị đầu bếp di nhất trong lâu đài. Cả hai đều im lặng chỉ có tiếng lách cách của chiếc muỗng va nhẹ vào thành bát.
ngoài kia mặt trời lặn dần xuống nuối tiêp đoán màng đêm ch.ết chóc. Đêm nãy sẽ là một đêm rất dài, một đêm rực cháy trong cơn gió nhè nhẹ. như sắp đón chào cho một đêm rữa tội.