Chương 20
NHẬT KÍ # 22
(TIẾP THEO)
ZADAA
(@Tiamol type)
Những gì mình nhìn thấy sau cánh cửa thật bất ngờ. Như Bokka đã nói, ở đây có một máy kiểm soát nước nữa. Nhưng bộ máy này khiếp lắm. Chắc phải lớn gấp bốn lần cái máy-sau-thác-nước-không-còn-là-thác-nữa. Đường kính của những ống dẫn nước rộng khoảng hai mét. Chắc chắn đây là máy chủ lực.
Nhưng máy đã đóng. Hang động này vắng ngắt, không thấy bóng dáng một người Rokador nào. Mình lẩm bẩm:
- Lạ thật cứ tưởng họ sợ người Batu chiếm quyền kiểm soát nơi này.
Tiến lại gần để quan sát kĩ hơn bộ máy đồ sộ này, mình thấy các kim đồng hồ kiểm soát đều chỉ số không. Máy không phát ra một âm thanh nào. Mình chạm vào, im lìm như đá. Lạ lùng hơn nữa, tất cả các núm vặn, cần điều khiển đều biến mất, chỉ còn lại những cuống chốt nhỏ. Vừa xoa ngón tay, chùi những mặt kính đồng hồ phủ những lớp bụi dày, mình vừa nói:
- Máy này không được sử dụng lâu rồi.
- Vì không có nước lâu rồi.
- Vậy thì tại sao hôm qua họ vẫn canh gác? Tại sao Bokka nói với cô đây là bộ máy quan trọng?
Loor cũng chẳng biết gì hơn mình, nhìn qua bộ máy, mình thấy hang này hẹp dần thành một đường hầm nhỏ, đi sâu xuống lòng đất.
- Tôi đoán đó là Đường Gạch Vàng (Yellow Bridge Road: là con đường trong truyện Phù thủy xứ oz của nhà văn L. Frank Baum)
- Đường gì?
- Đường Kidik.
Ghi nhớ: Đừng có liên hệ chuyện ở đây với những câu chuyện ở Trái Đất Thứ Hai nữa.
Loor nhìn bản đồ nói:
- Đây, điểm đầu tiên của những dấu hiệu kì lạ.
Trên bản đồ mình nhìn thấy hang động chứa bộ máy khổng lồ này. Mình cũng thấy chỗ hang thu hẹp thành đường hầm nhỏ. Bọn mình đứng ngay trên miệng hầm đó đó. Nhưng có điều lạ là trên miệng hầm có ba chữ X. Mình hỏi Loor:
- Biết ý nghĩa là gì không?
Loor lắc đầu. Tay nắm vũ khí, hai đứa mình sẵn sàng cuộc hành trình đến Kidik, thủ phủ của thế giới người Rokador. Chạy tới cuối hang, hai đứa mình ngừng lại ngay trước miệng đường hầm nhỏ hơn. Nhìn thoáng qua mình tuyên bố:
- Không có chữ X tại đây.
Vừa tiến vào đường hầm một bước, lập tức mình nghe một âm thanh rầm rầm nổi lên. Chắc là mình đã khởi động một thứ gì đó.
Nhảy vội qua, mình la lớn:
- Mau.
Không lưỡng lự Loor nhảy gấp theo mình. Phản ứng cấp kì đó đã cứu mạng cô. Vì ngay khi cô vừa nhảy vào đường hầm, từ bên trên hang loạt cọc sắt bắn xuống như những ngọn lao, đóng lại cửa hầm. Nếu chỉ chậm hơn một tích tắc, Loor đã bị xiên qua người.
Hai đứa mình cầm tay nhau, đứng thở dốc. Cửa hầm đã bị những cọc sắt đóng lại như một hàng rào thẳng đứng.
Mình bảo:
- Trong cái may có cái rủi. Đường tới Kidik rất có thể là bẫy mìn.
- Bẫy mìn là gì?
- Là đầy bất ngờ nguy hiểm như vừa rồi. Chỉ sai sót một chút là lãnh đủ.
- Còn…cái may là gì?
- Là bản đồ của Bokka sẽ cứu chúng ta. Tôi bảo đảm mấy dấu X kì cục này cho chúng ta biết nơi có gài bẫy.
Tụi mình nhìn lại bản đồ. Bây giờ những dấu X rất quan trọng và…đầy rẫy trên lộ trình tới Kidik. Loor nói:
- Bản đồ này có thể cho chúng ta biết nơi có bẫy, nhưng không biết là loại bẫy gì.
- Ờ, chắc sẽ còn nhiều trò thú vị.
Không thể cứ đứng đó mãi để nhìn bản đồ, hai đứa mình tiếp tục tiến bước. Bản đồ đưa mình và Loor qua nhiều địa đạo và hang động khác nhau. Càng nhìn mình càng kinh ngạc vì người Rokador đã “đào” ra cả một nền văn mình trong lòng đất. Mình hỏi Loor:
- Các địa đạo này là do thiên nhiên hay người Rokador đào?
- Cả hai. Tôi tin những hang động lớn do tự nhiên nhưng những địa đạo nối kết là do người Rokador tạo ra.
- Bằng cách nào? Toàn đá cứng?
- Lịch sử Rokador phải do người Rokador kể mới chính xác. Nhưng tôi đã quen với những Dygo.
- Hả?
- Dygo. Máy khoan đường hầm. Chúng ta sẽ thấy trong chuyến đi này.
Mình quyết định không hỏi gì hơn nữa cho đến khi nào tận mắt thấy. Hơn nữa mình quá căng thẳng, sợ lại lọt bẫy nữa. Sợ hãi đánh bại tò mò. Lạ lùng là đi trong những đường hầm chằng chịt này không có cảm giác sợ nơi khép kín. Đương nhiên là có những đường hầm hẹp, nhưng chúng thường dẫn vào một hang động có trần cao vời vợi như trong một thánh đường. Ánh sáng chan hòa, nên không có cảm giác nào là đang đi sâu dần xuống lòng đất. Thú thật mình không dám nghĩ đến điều đó. Không thể tưởng tượng có thể sống dưới vô vàn tấn đá, trừ khi … là một con kiến.
Không thấy một bóng người. Không gặp một sinh vật. Chúng mình đi qua cả trăm phòng khác nhau, chỉ chứa đầy thiết bị máy móc. Có những nơi giống như không gian sinh sống với giường ngủ, bàn ghế. Nơi khác lại đầy những thùng và dụng cụ. Đã có người từng ở đây. Và cũng chỉ mới đây thôi. Mình luôn nghĩ đến một từ “bỏ hoang”.
Cứ chốc chốc, con đường lại đưa chúng mình đi qua một khu ít được mở mang - nơi có đánh dấu trên bản đồ báo hiệu có bẫy. Một lần, Loor vừa tiến một bước, mặt đất bỗng rầm rầm chuyển động. Cô nhảy vọt tới trước, mình nhảy thụt lùi đúng một giây trước khi đất bùn sụp thành một hố đen ngòm, sâu thăm thẳm. Hai đứa mình ở hai bên cái hố rộng từ vách này hay vách kia. Bất hạnh là mình đang ở bên này, không có cách nào vượt qua.
Loor chỉ tay nói:
- Kìa.
Mình thấy một gờ đá mỏng chưa rơi xuống. Gờ đá rộng không hơn một viên gạch, nhô ra từ một bên vách hố.
Mình khiếp đảm nói:
- Cô bảo tôi đi qua bằng cái gờ đó?
- Trừ khi anh có thể nhảy qua.
Đương nhiên là mình không thể. Cái hố rộng cỡ mười mét. Mình phải đi trên một cái gờ. Căng thật, áp mặt vào vách, mình rón rén đặt mấy ngón chân lên, ấn thử. Gờ đá không bị vỡ. Nhưng vẫn rất… căng. Vì nó chỉ rộng mấy phân. Ná thở. Mình phải ép ngực sát vách đá, không có gì để bám víu, rê chân theo. Vụ này làm mình nhớ lại những buổi tập vượt qua hố tại Mooraj. Chỉ khác một điều, với cái hố này, rớt xuống là… ch.ết. Mình nhích chân phải trước, rồi tới chân trái, không thể bước chân qua nhau. Chắc chắn sẽ bị mất thăng bằng. Hai lòng bàn tay đặt sát vách đá, thận trọng rờ rẫm, tìm một kẽ nhỏ để có thể níu vào. Má trái mình cũng ép sát vách, mấy ngón chân vẫn kiễng lên… tìm mọi cách để giữ lực hút trọng tâm tiến tới.
Mình cố không nghĩ đến việc mông mình đang đu đưa trên khoảng không. Hoàn toàn tập trung giữ cho trọng lượng sát tường. Mình cứ nhích như vậy, rất chậm, nhưng đã có di chuyển. Gờ đá vẫn còn vững và mình tiến gần tới an toàn. Nhưng gần tới bờ kia, mình không còn may mắn nữa. Vách đá hơi nhô ra. Không nhiều nhưng đủ để mình bắt buộc phải khom lưng, lách qua. Động tác quá tồi. Mình cảm thấy bị nâng vào khoảng không, những ngón tay chới với chạm mặt vách đá một cách tuyệt vọng, Mình đang rơi xuống.
Mình xuống không xa.Một vật thúc vào lưng mình. Rất mạnh. Nhìn sang phải, mình thấy đã gần tới bờ và Loor dùng gậy kẹo mình vào vách.
Cô ấy đã cứu mạng mình. Một lần nữa.
Loor ra lệnh:
- Tiếp tục đi.
Có cô giữ cho mình sát vách đá, mình thêm tự tin, tiếp tục nhích tới. Chỉ vài giây sau mình đã vượt qua.
- Cám ơn.
Không thể không nói cám ơn, chứ còn biết nói gì khác nữa? Cứu mạng nhau dần trở thành chuyện khá bình thường. Loor không cần cảm ơn. Cô đã sẵn sàng cho thử thách tiếp theo. Kỳ lạ không? Mình mới cận kề cái ch.ết. Nhưng không ch.ết, vì vậy tụi mình lại tiếp tục tiến tới như đó chỉ là chuyện nhỏ. Bây giờ đời mình là như thế đó. Không nên phàn nàn. Ít ra mình vẫn còn sống để viết lại chuyện này.
Loor nói:
- Có vẻ như Rokador đã bỏ những địa đạo này, họ đặt bẫy để ngăn chặn những kẻ theo đuổi.
- Ờ…là chúng ta đó.
- Hoặc là người Batu tấn công. Rokador không là chiến binh. Lâm trận họ sẽ bị các Ghee tiêu diệt.
- Còn các bảo vệ Tiggen thì sao?
- Chắc Bokka không đồng ý với tôi, nhưng họ không thể sánh được với Ghee. Thậm chí nếu sánh nổi thì quân số của họ cũng ít hơn chúng tôi. Nếu hy vọng thắng cuộc chiến chống lại Batu, họ sẽ phải dùng tài trí, chứ không phải là sức mạnh.
Mình đồng ý với Loor. Từ những gì mình đã thấy, bảo vệ Tiggen không là những chiến sĩ như Ghee. Khỉ thật, ngay cả mình mà cũng cầm cự được với họ. Lâm li bi đát quá hả? Mình nói:
- Những cái bẫy này có thể gây khó khăn cho chúng ta. Nhưng không thể ngăn chặn một đạo quân.
- Đúng, không thể. Từ những gì chúng ta đã gặp cho tới lúc này. Chúng ta tiếp tục thôi.
Mình đã đoán đúng, bản đồ đánh dấu tất cả những điểm có gài bẫy.. Không có nó hai đứa mình đã thành… dĩ vãng. Cám ơn anh, Bokka. Nhưng những dấu hiệu chỉ cho chúng mình biết nơi có bẫy, chứ không chỉ cách tránh từ đầu. Hai đứa mình đã xém toi mạng cả chục lần rồi. Mấy lần đá lở, một lần đất chuyển, để lộ ra những bánh răng cưa ngay dưới chân, suýt xay tụi mình ra thành món thịt bằm. Hành trình hai đứa mình vượt qua y chang một trò chơi điện tử thời trung cổ với đầy cạm bẫy và bất ngờ. Chỉ có điều … đây không là trò chơi.
Dọc đường đi mình thấy mấy thứ cần kể lại: mỗi khi tới một hang động rộng, mình lại thấy hai bên vách có những đĩa khổng lồ bằng kim loại, chìm trong đá. Mỗi đĩa đường kính khoảng mười mét. Khi thấy cái đĩa đầu tiên, mình dừng lại để quan sát. Mình chưa kịp hỏi, Loor đã nói ngay:
- Không biết đó là gì, chưa bao giờ tôi đi vào lãnh địa của Rokador xa như thế này.
Mình luôn tự hỏi chúng là gì và có gây rắc rối cho hai đứa không? Không thấy chúng trên bản đồ, hy vọng là chúng vô hại. Sau khi đi qua mấy trăm cái đĩa khổng lồ như thế, mình cũng chẳng biết gì về chúng hơn những cái đĩa đầu tiên. Dù vẫn rất tò mò, nhưng vấn đề chính là chúng không làm hại gì tới tụi mình, vì vậy mình phải lơ chúng đi.
Rất thận trọng, hai đứa mình đi suốt mấy giờ. Không cách nào biết chúng mình đã đi được bao xa, vì thường phải ngừng lại tìm đường tránh bẫy. Bản đồ cực kì chính xác. Chỉ rõ từng giao lộ, đường hầm, hang động. Y như những gì tụi mình thấy trên thực tế. Qua một khúc quanh, chúng mình gặp một hình ảnh thật lạ kì. Ngay bên một hang lớn là một quả bóng bạc khổng lồ. Quá bất ngờ, mình giật lùi một bước. Nhưng Loor thì lại rất thản nhiên nói:
- Đó là một dygo.
Dygo? Ồ nhớ rồi. Máy khoan địa đạo. Quá đẹp. Nhìn kĩ thiết bị lạ lùng này, mình thấy quả bóng bạc thật ra là một xe chở hành khách. Không lớn hơn xe đẩy trong sân golf, trông nó như có thể chở được hai người, với cửa sổ trong suốt bao quanh một nửa quả cầu. Quả bóng bạc khổng lồ được đặt trên những bánh xích, như một xe máy kéo, có thể tiến, lùi, hay quay ngang ngay tại chỗ. Nhưng ấn tượng nhất là thiết bị gắn ngoài xe. Đó là một máy khoan gần hai mét, hình dáng như một loa máy hát cổ, với đường kính của đế rộng bằng quả cầu bạc, rồi hẹp dần xuống thành một đầu ròng có đường kính chừng ba mươi phân. Dọc theo than khoan là hàng chục vòng khoen với những mấu tua tủa trông như những dao cắt. Đầu mũi khoan có những răng dày độ hai phân, trông như có thể xuyên qua bất cứ vật gì.
Mình hỏi:
- Đây là cách họ đào đường hầm?
- Phải. Nhưng đây chỉ là một chiếc xe nhỏ.
Mình lại gần, chiêm ngưỡng cái máy kéo, khoan, ăn đá và … đủ thứ.
- Tôi cứ tưởng họ dùng một thứ gì hơn cuốc xẻng, ai ngờ…khiếp thật.
- Bokka và tôi thường chạy đua dygo qua các hang động.
- Họ cho phép sao?
- Không.
Hiểu. Mấy nhóc quậy phá.
-Vậy là cô biết lái cái này?
Loor cười tinh quái như nhớ lại những lần đua xe lén lút đầy thú vị:
- Chúng chạy nhanh lắm.
- Vậy chúng ta hãy nhảy lên, phóng tới Kidik. Nếu nó có thể khoan thủng đá, thì cũng có thể bảo vệ chúng ta ra khỏi mấy cái bẫy.
- Trừ khi bẫy là những cái hố không đáy.
- Ôi … đúng thế.
Mình đã quên khuấy vụ này. Tụi mình đã vượt qua nhiều bẫy, phải tỉnh táo để không hỏng việc. Ra khỏi hang có chiếc xe khoan kì lạ, hai đứa lại tiếp tục cuộc hành trình. Dọc đường, mình thấy thêm nhiều dygo nữa. Có những chiếc nằm im lìm trong góc tối. Nhiều chiếc đậu thành hàng trong hang động lớn, như đang chờ cho một dự án lớn sắp tới. Càng lúc mình càng thêm thắc mắc về người Rokador. Trong nhiều phương diện, họ chứng tỏ rất tiến bộ về khoa học kĩ thuật. Vậy mà lại chọn cách sống dưới đất như loài chuột chũi. Hy vọng có ngày mình hiểu hơn về họ… trước khi họ bị đội quân Ghee tiêu diệt.
Sau cùng Loor tuyên bố:
- Gần tới nơi rồi.
Mình nhìn tấm da thuộc. Chỉ còn vài khúc rẽ nữa là tới sát mí bản đồ. Các đánh dấu cho thấy đường hầm cuối cùng dẫn vào một khu không có chi tiết. Chắc là Kidik. Mình bắt đầu cảm thấy phấn khởi. Không chỉ vì tụi mình đã gần tới cuối hành trình nguy hiểm, mà mình nóng lòng muốn thấy thành phố trong lòng đất của lãnh địa Zadaa này như thế nào. Mình cố không nghĩ tới sự thật là tụi mình đang đi từ chảo lửa này đến một chảo lửa khác. Hai đứa mình là dân Batu. Ít ra thì Loor là Batu. Mình thuộc dạng công dân danh dự thôi. Tóm lại, hai đứa mình là kẻ thù của họ. Khả năng nào cũng là người Rokador sẽ bắt tụi mình, tống vào nhà giam. Hay còn tệ hơn vậy nữa.
Mình đề nghị:
- Nghỉ một phút đi.
Loor và mình kiểm tr.a lại bản đồ, để biết chắc không còn mìn bẫy quanh đây nữa. Ngồi xuống, mình nói với Loor:
- Chúng mình có chuyện cần bàn.
- Chuyện gì vậy?
Từ lúc quyết định ra đi tìm Kidik. Mình luôn bận tâm một việc. Một việc mình không biết phải giải quyết ra sao. Bây giờ gần tới Kidik, mình cần phải chia sẻ mối băn khoăn với Loor.
- Chúng mình vẫn chưa có bằng chứng là Saint Dane kiểm soát những sự kiện dưới này.
- Nhưng hắn đã có mặt trong khi thái tử Pelle a Zinj bị ám sát. Và Bokka bảo là hắn có mặt tại đây…
- Tôi biết, nhưng chúng ta vẫn không biết hắn định làm gì. Chúng ta mới chỉ đoán thôi. Có thể hắn lang thang để … quan sát.
- Nói gì vậy, Pendragon?
- Chúng ta xuống đây với ý nghĩ là phải ngăn chặn cuộc chiến. Tôi không biết chúng ta sẽ ngăn chặn như thế nào, nhưng đó cũng là lý do chúng ta tới đây. Chúng ta sẽ làm gì, nếu sau cùng khám phá ra Saint Dane không liên quan tới những sự kiện ở đây, và chiến tranh giữa Batu và Rokador chỉ là … chuyện phải thế thôi? Lúc đó chúng ta sẽ làm gì?
Đây thực sự là chuyện khó xử. Nếu Saint Dane không điều khiển những sự kiện tại đây, thì Lữ khách không được can thiệp vào. Tụi mình không được phép làm rối loạn số phận tự nhiên của một lãnh địa. Đó không phải là công việc của Lữ khách. Hai đứa mình đã làm đảo lộn sự việc khi đứa Pelle a Zinj vào một vị trí để bị giết.
Loor nói:
- Theo tôi, câu hỏi thực sự là: tôi ở đây để làm việc của một người Batu trung thành, hay của một Lữ khách? Là Lữ khách, tôi phải làm tất cả để ngăn chặn Saint Dane. Nhưng là một người Batu, tôi phải trung thành với bộ tộc của tôi.
- Đúng nhưng điều đó cũng có nghĩa là, rất có thế đang là người muốn ngăn chặn chiến tranh, cô thoắt trở thành chiến binh đầu tiên lâm trận.
Loor trầm ngâm nhìn mặt đất. Cùng ngồi trong hang, chỉ còn cách Kidik mấy mét, chúng mình thật sự không biết Loor tới đây như một người gìn giữ hòa bình, hay là một kẻ xâm lăng.
Sau cùng Loor nói:
- Đó là thử thách đầu tiên của chúng ta. Ngay sau khi tìm hiểu và biết ý đồ của Saint Dane, chúng ta sẽ quyết định tiến hành như thế nào.
Có lý. Chưa tìm ra Saint Dane, chúng mình sẽ chưa biết phải làm gì. Mệt mỏi thở dài, mình hỏi:
- Liệu nhiệm vụ của lữ khách sẽ dễ dàng hơn không?
- Tôi không tin thế.
Tụi mình tiếp tục tiến qua phần cuối của đường hầm. Phía trước mình thấy hành lang đá rẽ sang phải, đúng như trong bản đồ. Tim mình đập rộn ràng. Qua góc phải đó là điểm đến của hai đứa mình. Kidik. Vừa hồ hởi vì những gì sắp thấy, vừa … sợ ch.ết được, mình hỏi:
- Sẵn sàng chưa?
- Không biết hay sao mà phải hỏi?
Mình cười trừ. Hai đứa tiếp tục đi tới góc hầm, rẽ phải và đối diện ngay với một… ngõ cụt!
Không có Kidik.