Chương 29
NHẬT KÍ # 23
(TIẾP THEO)
ZADAA
(@magic_178820 type)
Dù nói năng hùng dũng vậy, thật tình mình vẫn chưa biết phải làm sao để chiếm máy kiểm soát nước trung tâm, hoặc sau đó sẽ làm gì, nếu may mắn đóng được máy. Không có thời gian để lên kế hoạch. Không còn cơ hội để cân nhắc mọi khả năng và chọn ra giải pháp khôn ngoan. Tụi mình cứ làm cái đã, rồi từng bước một, tới đâu tính tới đó. Điều an ủi là, mình không thể có hai người đồng hành nào tài năng hơn Loor và Alder. Ba chúng mình đã từng cùng nhau cứu một lãnh địa. Đây là thời điểm cứu một lãnh địa khác.
Chúng mình trở lại những đường hầm chằng chịt, tìm trạm kiểm soát nước trung tâm. Bản năng và trí nhớ của Loor thật tuyệt vời. Không một lần rẽ lầm, tụi mình mau chóng tới cánh cửa sắt mở vào lối đi nhỏ bắn ngang qua căn phòng rộng chứa đầy máy móc.
Loor nhìn mình và Alder, đặt một ngón tay lên môi, ra dấu phải tuyệt đối im lặng. Sau khi hai đứa mình gật đầu, cô mở cửa, và chúng mình vội lách vào. Bên dưới rộn rịp hơn khi tụi mình tới đây lần trước. Bốn kỹ sư đứng bên máy kiểm soát. Dù đứng trên cao, chúng mình có thể thấy vẻ căng thẳng trên mặt và trong ngôn ngữ cơ thể của họ. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Họ đang lãnh trách nhiệm đẩy con người tới bờ diệt chủng. Mình tự hỏi, họ đang nghĩ gì. Có hiểu rõ hành động của họ sẽ đem cái ch.ết tới cho mấy ngàn con người không? Họ tin rằng, giết hàng loạt người là con đường duy nhất để tự cứu mình? Hay thực tại đang đè nặng lên họ? Dù là gì, tụi mình phải ngăn cản họ.
Nhưng chúng mình chưa thể làm điều đó. Dưới phòng còn có những bảo vệ Tiggen. Họ đứng ngay dưới các chân thang dẫn lên bệ kiểm soát. Trông họ khá thoải mái. Họ không ngờ có cuộc đột kích vào trạm. Dấu hiệu tốt cho tụi mình.
Nhìn xuống, mình biết có bảo vệ. Mình biết có kỹ sư. Mình không biết còn một nhóm thứ ba nữa. Cùng nhau ngồi trên những cái ghế được kê tại đó nhân dịp đặc biệt này, là mười thành viên trong hội đồng ưu tú của Rokador. Chắc họ tụ tập tại đây để làm nhân chứng. Hầu hết đều ngồi chăm chú, vẻ bồn chồn, cau có. Mình không trách họ. Các kỹ sư trên bệ kiểm soát có thể là những người khởi động máy, nhưng quyết định tiêu diệt Batu tùy thuộc vào nhóm còn lại trên sàn. Lão già lụ khụ lại rũ người trên ghế. Ngủ và chảy dãi. Hai đứa nhóc ngọ ngoạy, thụi nhau. Thật không thể nào tin nổi. Mình tự hỏi lá phiếu của chúng có được tính như những người khác không? Mình cũng tự hỏi, có phải họ đang lo lắng về việc không thấy Saint Dane có mặt trong giờ phút quyết định này? Chắc họ đang lấy làm lạ vì sự vắng mặt của hắn. Trái lại, mình biết rõ đó là chuyện hoàn toàn bình thường. Mình biết, ông bạn quý hóa của họ, kiến trúc sư của màn kịch khủng khiếp này, chắc chắn đã chui vào ống dẫn, bay tới một lãnh địa khác, sau khi đã hoàn tất công việc một cách tốt đẹp.
Một điều khác mình chú ý là âm thanh. Mình đã kể với hai bạn, tiếng rì rì trong căn phòng này như đầy năng lượng thế nào rồi. Nhưng lúc này âm thanh đó mãnh liệt hơn nhiều. Nó tràn ngập không gian, làm cái sàn nhỏ mình đang đứng rung bần bật. Thậm chí, mình cảm thấy nó luồn lách vào tận bụng mình. Mình tin chắc, cái máy này chưa bao giờ vận hành với tốc độ như thế. Thật choáng váng khi nghĩ nó có sức mạnh chuyển động những cánh cổng khổng lồ dưới nước, kiểm soát dòng chảy của cả một đại dương. Mình thoáng hy vọng máy trục trặc, không hoạt động được. Như thế tụi mình sẽ bớt được rất nhiều khó khăn. Nhưng không thể tùy thuộc vào hy vọng. Tụi mình phải hành động.
Bên trái tụi mình có một tiếng rít nhẹ. Cửa vào lối đi nhỏ mở ra. Loor, Alder và mình nín thở. Tụi mình đã bị phát hiện. Hai bảo vệ Tiggen bước vào. Loor và mình rút vội vũ khí. Nỏ đặt trên vai, Alder sẵn sàng bắn. Bảo vệ Tiggen thứ ba bước vào – Alder bắn – nhưng mình thúc cùi chỏ, làm mũi tên sắt cắm phập vào vách tường trên cửa. Mình phải đẩy tay Alder để mũi tên không trúng đích là… Teek.
Mình nhận ra ngay hai Tiggen kia. Họ đã cùng Bokka đưa mình và Loor tới giao lộ. Họ là bạn. Ba Tiggen ngoái nhìn mũi tên sắt, rồi quay nhìn tụi mình, trợn mắt nói:
- Các người làm trò quái gì thế?
Alder nhún vai xin lỗi. Mình thúc Loor và Alder chạy theo mình tới Teek. Tất cả chúng mình ra khỏi sàn đi nhỏ và phòng máy. Đóng cửa lại, Teek lo lắng nói:
- Nước đang lên, mà tôi thì nghe những âm thanh bên kia đại dương. Tôi tin là đoàn quân xâm lăng của Ghee đã tới gần rồi.
Nhìn Teek và mấy bạn của anh ta, mình hỏi:
- Các anh có nhiệt tình giúp ngăn chặn vụ này không?
Thay mặt cả nhóm, Teek nói:
- Chúng tôi tin tưởng Bokka từ khi còn nhỏ. Bây giờ không có lý do gì làm tôi giảm niềm tin vào cậu ấy. Cậu ấy biết chuyện này là sai lầm, cần phải ngăn chặn. Vấn đề là: bằng cách nào?
- Có anh nào biết vận hành bảng kiểm soát không?
Ba bảo vệ Tiggen nhìn nhau. Chưa ai sẵn sàng làm cố vấn chuyên môn. Sau cùng Teek mở cửa sắt, nói:
- Đi.
- Chờ ở đây.
Mình nói với tất cả, rồi theo Teek trở lại sàn đi nhỏ, nơi chúng mình có thể nhìn xuống bệ kiểm soát. Như mình đã viết, bệ này xây dựng trên một ống đồ sộ, nằm ngang, một nửa chìm xuống sàn. Mình đoán, từ sàn lên bệ khoảng sáu mét. Đường lên là hai cái thang. Bảng kiểm soát nằm dọc chính giữa chiều dài của bệ, để các kỹ sư có thể đi chung quanh. Bảng kiểm soát có hai mặt, nghiêng nghiêng như mái nhà. Mỗi mặt có một hàng cần nắm dài bằng thép, trông như có thể bẻ sang hai bên. Trên mỗi cần nắm là những hàng chữ, mình tin chắc là để mô tả chức năng điều khiển của cần là gì. Bên trên hàng chữ là các đồng hồ đo… gì gì đó. Trên mỗi cần nắm đều có ba bóng đèn. Mình thấy, có những cần cả ba đèn đều chiếu sáng. Những cần khác chỉ một đèn sáng. Cũng có cần hai đèn chiếu sáng hay chẳng đèn nào sáng cả. Khác biệt duy nhất giữa hai mặt bảng là, một mặt có cần nắm lớn hơn. Hình như cần nhỏ nhiều gấp đôi cần lớn. Hai kỹ sư đứng hai bên mặt bảng, giám sát đồng hồ đo, có vẻ rất căng thẳng.
Teek thì thầm:
- Theo tôi hiểu, những cần nắm lớn hơn kiểm soát các cổng khổng lồ phía bắc. Tất cả đã mở cho nước biển dâng lên. Những cần nhỏ bên mặt kia dùng kiểm soát nhiều cổng nhỏ hơn ở phía nam. Những cổng này đã đóng, chờ tới khi Batu tới sát bờ.
- Như vậy là họ chưa định đưa nước vào những dòng sông khô cạn?
- Không. Họ chờ tín hiệu. Có một “dây” các bảo vệ Tiggen trên những con thuyền quay trở về đây. Họ sẽ truyền cho nhau tín hiệu khi thấy bóng dáng Batu.
Mình gật, rồi cùng Teek ra ngoài với mọi người. Mình nói:
- Chúng ta có một cơ hội. Họ chưa định cho lụt ngay. Dù làm gì, chúng ta phải làm cấp tốc.
Mình nhìn Loor khi nói mấy câu sau cùng. Cô ấy là lính nghề, phải đưa ra kế hoạch tấn công. Loor nói:
- Bất ngờ là vũ khí tốt nhất của chúng ta. Nhưng lợi thế đó không kéo dài. Tôi tin chắc, ngay khi chúng ta ra tay, sẽ có báo động. Bảo vệ Tiggen sẽ đổ xuống phòng máy. Kể cả nếu chúng ta thành công, kiểm soát được thiết bị, thì chúng ta cũng không thể cầm cự lâu dài.
Kế hoạch lớn của mình bỗng trở thành nhỏ xíu.
Alder hỏi:
- Nếu chúng ta chốt chặn lối vào?
Mình hỏi lại:
- Ý anh là chúng ta tự giam mình?
Nhưng Loor nói ngay:
- Như thế có thể cho các chiến binh Ghee đủ thời gian tới đảo và bắt các bảo vệ Tiggen.
Tụi mình nhìn Teek và hai bảo vệ Tiggen thân thiện. Họ buồn rười rượi. Từ khi trở lại Kidik họ toàn gặp những thực tế khắc nghiệt. Chẳng có gì tốt đẹp hơn. Họ muốn được giúp đỡ, nhưng bây giờ dường như họ đang phải tự đấu tranh với bản thân. Mình sợ họ sẽ đổi ý.
Teek nghiêm nghị nói:
- Các người yêu cầu tôi chống lại anh em mình vì giúp các người chiến thắng bộ tộc của chúng tôi?
Mình nói:
- Đúng là nếu làm như thế, Batu sẽ giành được quyền kiểm soát lòng đất. Nhưng nếu chúng ta không làm, chiến binh Ghee sẽ bị dìm ch.ết. Xhaxhu sẽ bỏ ngỏ cho những bộ lạc man rợ tấn công, cướp bóc.
Loor tiếp:
- Ngay sau đó, chúng sẽ tính sổ tới các anh.
Giọng đầy hy vọng, Teek nói:
- Nhưng nếu các đường hầm ngập lụt, chúng tôi vẫn an toàn trên đảo Kidik này.
Loor hỏi:
- Được bao lâu? Các anh sẽ ch.ết đói. Tất cả thực phẩm đều từ trên mặt đất. Chẳng bao lâu, các anh sẽ phải rút cạn nước đường hầm, bò lên mặt đất, và sẽ bị tàn sát như người Batu.
Mình nói:
- Tôi biết chuyện này rất khó thông cảm. Nhưng đó chính là điều Saint Dane muốn. Đó là lý do hắn đưa đẩy lãnh đạo của các anh vào kế hoạch này. Một kế hoạch sẽ chấm dứt nền văn minh của Zadaa.
Teek hỏi:
- Vì sao hắn làm thế?
Một câu hỏi không dễ trả lời. Mình nhìn Loor và Alder, rồi nói:
- Vì hắn cảm thấy khi Zadaa suy sụp, hắn có thể chiếm quyền, xây dựng một thế giới riêng trên đổ nát.
Mình chỉ có thể nghĩ ra cách giải thích ngắn gọn kiểu đó. Hy vọng vậy là đủ. Mình nói tiếp:
- Batu và Rokador đã từng sống chung hòa bình. Điều đó có thể lại xảy ra. Rokador có thể tái thiết và phát triển, mà không cần sự giúp đỡ và bảo vệ của Batu.
Teek nói:
- Chờ tôi một chút.
Anh ta tách hai bạn ra khỏi tụi mình để bàn bạc riêng.
Alder hỏi mình;
- Họ sẽ giúp chúng ta không?
Vừa rút vũ khí mình vừa nói:
- Nếu không, có nghĩa là họ chống lại chúng ta. Rất có thể trận đánh chiếm phòng kiểm soát bắt đầu ngay tại chỗ này.
Đó là một khoảnh khắc thật căng thẳng. Chúng mình nghe họ thì thầm sôi nổi. Sau cùng Teek trở lại, nói:
- Chúng tôi sẽ giúp chiếm trung tâm kiểm soát. Nhưng chúng tôi sẽ không tự giam mình trong này. Dù định mệnh an bài cho toàn thể bộ tộc tôi ra sao, chúng tôi vẫn sẽ tham gia cùng họ, cùng nhau chấp nhận mọi khó khăn.
Loor gật đầu nói:
- Vừa khôn ngoan vừa cao thượng. Đó là một hành động đúng đắn.
Mình nói:
- Được. Chúng ta sẽ làm gì?
Kế hoạch của Loor thật đơn giản. Không ngại các kỹ sư và hội đồng ưu tú, tấn công ngay đám bảo vệ Tiggen, bắt họ ra khỏi phòng kiểm soát trung tâm. Nếu kẻ nào muốn ra theo cũng được. Vấn đề là phải hành động thật nhanh, chiếm cứ, khóa cửa phòng kiểm soát trước khi họ biết chuyện gì xảy ra. Bảo đảm sao mọi việc xảy ra trước khi họ cho ngập lụt lòng đất. Teek cho biết chỉ có một lối ra vào bên dưới. Tụi mình sẽ vào bằng lối đó. Chúng mình quyết định, một người bạn của anh sẽ ở lại sàn đi nhỏ, để chốt chặn cửa vào phía trên. Sau đó chúng mình tự lo liệu.
Sau câu nói ngắn gọn “Chúc may mắn” với người bạn ở lại, Teek dẫn bọn mình ra khỏi tòa nhà. Chúng mình hấp tấp băng qua một bãi trống, để tới lối vào dẫn xuống sâu hơn, tới sàn phòng kiểm soát trung tâm. Teek giải thích, lối vào trên sàn đi nhỏ và lối vào dưới đất tách biệt nhau, đề phòng khi khẩn cấp. Không biết họ đề phòng khẩn cấp gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện “khẩn cấp” tụi mình đang làm.
Lối vào chỉ là một căn nhà nhỏ, không lớn hơn một ga ra xe hơi. Đi được nửa đường, chúng mình nghe một âm thanh kỳ lạ. Mình tiếp tục đi, vì tất cả những gì mình đã nghe và thấy đều kỳ lạ. Nhưng Teek đứng khựng lại. Rõ ràng âm thanh này làm anh ta bị bất ngờ. Anh chàng Tiggen kia cũng vậy. Họ đứng phắt lại ngó lên trời. Thật ra làm gì có bầu trời nào để ngó. Trên đầu chúng mình chỉ là trần đá của hang động mênh mông, chứa đựng đại dương Kidik.
Alder hỏi:
- Tiếng động gì thế?
Mình nhận ra âm thanh đó quen quen nhưng chưa biết là gì, cũng không biết phát ra từ đâu. Vì Teek và bạn anh ta nhìn lên, mình đoán âm thanh dội từ trên xuống. Nhưng không thể. Trên đó chẳng có gì, ngoài một trần đá. Tiếng động liên tục, rầm rầm đến từ khắp nơi, có vẻ như bị chặn lại, giống như bị một vật gì cản trở âm thanh thật sự.
Loor cũng nhìn lên, hỏi:
- Có thể là nó sao?
- Có thể là cái gì?
Mình có câu trả lời ngay. Tiếng động thình lình vang dội hơn, như thể dù vật cản là gì cũng đã bị bật ra. Âm thanh trở nên rin rít, sắc gọn. Nhớ ra đã nghe tiếng động này ở đâu, mình la lên:
- Một chiếc dygo!
Nguyên nhân âm thanh không bị tắc nghẹn nữa là vì nó đã khoan qua đá và đang đi xuyên qua. Trong một giây, mình tưởng Saangi đã tìm thấy một chiếc dygo và lái tới tham gia cùng chúng mình. Không gì lầm hơn. Tuốt trên cao, một chiếc dygo đã đục thủng trần đá.
Alder la lên:
- Không! Họ không biết là đang khoan xuống một hang động!
- Sao một người Rokador lại không biết có một hang động ở đây?
Loor buồn rầu nói:
- Vì đó không là người Rokador. Batu đã tới.
Sự thật gớm ghiếc quất vào mình. Những kẻ điều khiển chiếc dygo đang khoan xuống kia tưởng là gặp một đường hầm. Trái lại, họ sẽ gặp một khoảng không. Mũi khoan qua trước, sau đó là quả cầu bạc quen thuộc. Một lát sau, trọng lực kéo chiếc dygo rơi xuống từ độ cao… vài trăm mét. Chút may mắn duy nhất là nó không rơi trúng đảo Kidik, mà xuống nước. Chiếc dygo lao xuống theo chiều thẳng đứng. Mũi khoan quay tít một cách vô dụng. Khó lòng nhìn nổi cái cảnh này. Chỉ vài giây, dygo hạ cánh như một phi thuyền trở về trái đất mà… không có dù.
Mình nhăn mặt. Không thể hình dung người ngồi trong sẽ phải chịu những gì.
- Liệu họ sống sót không?
Nghe mình hỏi, Teek đáp:
- Có thể. Nếu họ buộc kỹ dây an toàn.
Alder nói:
- Nhưng cũng bị ch.ết đuối!
- Không, dygo sẽ chìm xuống đáy. Nếu còn sống và hiểu biết, họ có thể lái nó ngang qua đáy biển. Bên trong có đủ không khí cho một thời gian ngắn.
Chúng mình vẫn có suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra, khi mọi việc trở nên khó khăn hơn. Bạn của Teek kêu lên:
- Nhìn kìa!
Chúng mình nhìn theo tay anh ta: thêm sáu mũi khoan nữa đang xuyên qua trần đá. Lực lượng Batu đang tràn vào và… sẽ chung số phận với người bạn tiên phong của họ.
Mình la lên:
- Khủng khiếp quá! Tất cả sẽ tan nát hết sao?
Loor nói ngay:
- Không đâu. Kế hoạch là tiến vào từ nhiều ngả. Các Ghee này đã chọn phải lộ trình bất hạnh nhất.
Lần lượt từng chiếc dygo khoan qua trần đá, rồi đâm đầu xuống biển. Mình khiếp đảm nhìn và hy vọng các Ghee trong đó sẽ sống sót. Rồi mình chợt nghĩ đến một điều còn khủng khiếp hơn:
- Nếu lực lượng xâm lược đã vào đây, chúng ta không còn đủ thời gian nữa rồi.