Chương 7: Tôi nhận quà từ một người lạ
Cái cách mà Tantalus hiểu về điều đã xảy ra là lũ chim Stymphalian kia đơn giản chỉ bận rộn việc của chúng trên cây và không lao vào tấn công nếu như Annabeth, Tyson và tôi không quấy rầy chúng với cỗ xe xấu xí của chúng tôi.
Điều này quá bất công. Tôi đã nói với Tantalus đuổi theo một cái bánh donut nhưng điều này không giúp cho tâm trạng của ông ta tốt hơn được. Ông ta phạt chúng tôi đến phụ giúp trong nhà bếp – cọ nồi, rửa chén bát vào tất cả các buổi chiều ở nhà bếp dưới mặt đất với các nữ yêu quái mình người cánh chim. Các nữ yêu quái đó làm sạch mọi thứ với dung nham thay vì nước, nhằm mang lại sự sáng bóng cho bát đĩa và giết được 99,9% các loại vi khuẩn. Vì thế tôi và Annabeth phải đeo găng tay và tạp dề làm bằng chất amiăng.
Tyson chẳng quan tâm tới chuyện ấy. Cậu ấy cứ nhúng cả đôi tay to đùng vào trong và bắt đầu cọ rửa, nhưng tôi và Annabeth phải chịu đựng công việc nguy hiểm và nóng bức này suốt mấy tiếng đồng hồ, đặc biệt từ khi có thêm hàng tấn đĩa bẩn nữa. Tantalus yêu cầu một bữa tiệc thật thịnh soạn để tổ chức ăn mừng chiến thắng trong cuộc đua xe ngựa của Clarisse – một bữa tiệc lớn với thịt chim Stymphalian tẩm bột chiên.
Điều duy nhất tốt đẹp trong vụ trừng phạt này là nó đã giúp Annabeth và tôi có một kẻ thù chung và có rất nhiều thời gian nói chuyện với nhau. Sau khi lại nghe tôi kể về giấc mơ có Grover, nom cô ấy như bắt đầu tin tưởng tôi.
“Nếu cậu ấy có thể tìm được nó,” cô ấy lẩm bẩm, “và nếu chúng ta có thể lấy được nó…”
“Khoan đã,” tôi nói. “Cậu hành động giống như thể… thứ mà Grover tìm thấy là một thứ duy nhất trên thế giới có thể cứu được trại. Đó là cái gì vậy?”
“Tớ sẽ cho cậu một gợi ý. Cậu sẽ có gì khi lột da một con cừu?”
“Một đống lộn xộn à?”
Cô ấy thở dài. “Một bộ lông. Áo khoác của con cừu được gọi là một bộ lông. Và nếu con cừu này lại có lông bằng vàng…”
“Bộ Lông Cừu Vàng ư? Cậu nói thật không đấy?”
Annabeth đổ một đĩa đầy xương chim vào trong dung nham. “Percy, có nhớ tới chị em nhà Grey không? Họ nói rằng họ biết rõ địa điểm thứ mà cậu tìm kiếm. Và họ đề cập tới Jason([7]). Cách đây ba ngàn năm, họ nói với ông ta cách tìm Bộ lông cừu vàng như thế nào. Hẳn cậu biết chuyện về Jason và Argonauts ([8])?”
“Ừ!” tôi đáp. “Một bộ phim cổ với những bộ xương bằng đất sét.”
Annabeth đảo mắt. “Ôi thánh thần ơi! Percy! Cậu thật không có hy vọng gì.”
“Cái gì?” Tôi hỏi gặng.
“Nghe này. Câu chuyện thật là về Bộ Lông Cừu Vàng nói về hai đứa con của thần Zeus là Cadmus và Europa, được chưa? Khi họ bị loài người dùng làm vật hiến tế, họ đã khẩn cẩu thần Zeus cứu mình. Thế nên thần Zeus đã gửi con cừu biết bay với Bộ Lông Cừu Vàng tới cứu họ ở Hy Lạp và đưa họ tới Colchis ở Asia Minor. Ừm, thực sự thì con cừu chỉ mang Cadmus đi thành công. Europa bị ngã và bị ch.ết dọc đường. Nhưng điều đó không quan trọng.”
“Điều đó có thể quan trọng với cô ấy.”
“Điểm mấu chốt là, khi Cadmus tới được Colchis, cậu ta đã hiến tế con cừu vàng này cho các vị thần và treo Bộ Lông Cừu Vàng lên một cái cây giữa kinh thành. Bộ Lông Cừu Vàng này mang lại sự phồn thịnh cho vùng đất đấy. Động vật không bị ốm nữa. Cây trồng xanh tốt hơn. Nông dân có các vụ màu bội thu. Các loại dịch bệnh không bao giờ xuất hiện. Đó là lý do tại sao Jason muốn có Bộ Lông Cừu Vàng. Nó có thể tái sinh bất cứ mảnh đất nào mà nó được đặt xuống. Nó chữa trị được bệnh tật, xóa ô nhiễm, làm thiên nhiên thêm khỏe khoắn…”
“Và có thể chữa được cây của Thalia.”
Annabeth gật đầu. “Và nó hoàn toàn có thể tăng cường sức mạnh cho đường ranh giới của Trại Con Lai. Nhưng Percy này, Bộ Lông Cừu Vàng đó đã mất tích hàng thế kỷ rồi. Đã có rất nhiều anh hùng ra đi tìm kiếm no nhưng không hề gặp may.”
“Nhưng Grover đã tìm ra nó.” Tôi nói. “Cậu ấy đang tìm kiếm thần Pan và thay vào đó lại tìm ra Bộ Lông Cừu Vàng. Vì cả hai đều có phép thuật bức xạ tự nhiên. Việc đó thật có ý nghĩa, Annabeth. Chúng ta có thể giải thoát cho cậu ấy và cứu trang trại cùng một lúc. Thật hoàn hảo!”
Annabeth ngần ngừ. “Hơi quá hoàn hảo đấy, cậu không nghĩ vậy sao? Nếu là một cái bẫy thì sao?”
Tôi nhớ tới hè năm ngoái, Kronnos đã thao túng cuộc tìm kiếm của chúng tôi ra sao. Ông ta gần như đã lừa được chúng tôi vào việc giúp ông ta khởi dậy một cuộc chiến tranh có thể phá hủy cả nền Văn minh phương Tây.
“Chúng ta có lựa chọn gì cơ chứ?” tôi hỏi. “Cậu có định giúp tớ giải cứu Grover hay không?”
Annabeth liếc nhìn Tyson lúc này đã không còn hứng thú với câu chuyện của chúng tôi và đang hớn hở tạo ra những con thuyền đồ chơi từ đám thìa và cốc trong dung nham.
“Percy,” cô ấy nói khe khẽ, “chúng ta sẽ phải đánh nhau với một Cyclops. Đó là Polyphemus – kẻ tồi tệ nhất trong đám Cyclops. Và hòn đảo của hắn ta chỉ có thể ở một nơi duy nhất. Biển Quái Vật.”
“Nó ở đâu?”
Annabeth nhìn tôi chằm chằm như thể nghĩ rằng tôi đang giả ngu. “Biển Quái Vật. Giống tên bờ biển mà Odysseus([9]) từng đi ngang qua và Jason, Aeneas([10]) và tất cả những người khác.”
“Ý cậu là Địa Trung Hải?”
“Không. Ừm, đúng vậy… nhưng không.”
“Một câu trả lời thẳng thắn khác đây. Cám ơn.”
“Nghe này, Percy. Biển Quái Vật là biển mà tất cả các anh hùng đều đi qua trong chuyến phiêu lưu của mình. Nó từng ở Địa Trung Hải, đúng vậy. Nhưng cũng như tất cả mọi thứ khác, nó đã di chuyển địa điểm khi trung tâm quyền lực của phương Tây di chuyển.”
“Giống như việc núi Olympus hiện đang ở phía trên Tòa nhà Empire State và thần Hades hiện đang ở bên dưới Los Angeles.”
“Đúng thế.”
“Nhưng cả một biển đầy quái vật – làm sao cậu có thể che giấu được thứ như vậy chứ? Con người không chú ý tới những điều bất thường đang xảy ra ư… như tàu bị nuốt và những điều vớ vẩn như thế?”
“Tất nhiên họ chú ý chứ. Họ không hiểu, nhưng họ biết có điều gì đó sai lầm về phần đại dương này. Biển Quái Vật hiện giờ nằm cách xa bờ đông nước Mỹ, phía đông bắc Florida. Con người thậm chí còn đặt tên cho nó.”
“Tam giác Bermuda phải không?”
“Chính xác.” Tôi hoàn toàn hiểu được điều đó. Tôi đoán rằng nó không lạ lẫm gì hơn so với các điều tôi biết được kể từ khi tôi tới Trại Con Lai. “Được rồi… ít nhất chúng ta cũng biết phải tìm ở đâu.”
“Đó là một khu vực rộng lớn, Percy à. Tìm kiếm một hòn đảo nhỏ trong vùng nước lúc nhúc quái vật như thế…”
“Này, tớ là con trai thần biển đấy nhé. Đấy là nhà tớ. Có gì khó khăn cơ chứ?”
Annabeth cau mày. “Chúng ta sẽ phải nói chuyện với Tantalus để có sự đồng ý cho việc tìm kiếm. Ông ta sẽ nói ‘Không’ cho mà xem.”
“Sẽ không nếu chúng ta nói với ông ta vào tối nay trước tất cả trại viên ở cạnh lửa trại. Cả trại này sẽ nghe thấy. Họ sẽ gây áp lực cho ông ta. Ông ta không thể từ chối được.”
“Có lẽ vậy.” Một chút hi vọng len lỏi trong giọng nói của Annabeth. “Tốt hơn là chúng ta phải xử lý xong chỗ chén dĩa này. Đưa hộ tớ cây súng phun dung nham nào!”
Tối đó ở lửa trại, khu nhà thần Apollo chủ trì buổi đồng ca. Họ cố gắng khơi dậy tinh thần mọi người nhưng điều đó thật không dễ dàng sau một buổi chiều bị lũ chim tấn công. Tất cả chúng tôi ngồi quanh những bậc đá hình bán nguyệt, miễn cưỡng hát theo và ngắm nhìn ngọn lửa đang được đốt cháy khi những cậu con trai nhà Apollo chơi guitar và kéo đàn lia.
Chúng tôi hát hết tất cả các bài hát tiêu biểu của trại: “Xuôi theo dòng Aegean”, “Tôi là người ông Cố-Cụ-Kỵ của chính mình”, “Đây là Đất của Minos”. Ngọn lửa như được bỏ bùa, thế nên bạn càng hát lớn, nó càng bùng lên, thay đổi màu sắc và ấm lên với tâm trạng của đám đông. Trong những buổi tối tuyệt diệu trước kia, tôi thấy ngọn lửa phải cao tới sáu mét, màu đỏ tía và nóng tới mức khiến cả đám kẹo dẻo ở hàng phái trước bùng cháy. Nhưng tối nay, ngọn lửa chỉ cao một mét, chỉ vừa đủ ấm và lửa có màu bạc thếch.
Dionysus bỏ đi từ sớm. Sau khi chịu đựng vài bài hát, ông ta cần nhằn một điều gì đó như thà chơi bài pinoch với bác Chiron còn thú vị hơn nhiều. Rồi ông ta liếc nhìn Tantalus đầy khó chịu và đi về phía Nhà Lớn.
Khi bài hát cuối cùng kết thúc, Tantalus reo lên, “Ôi tuyệt quá!”
Ông ta bước ra phía trước và đưa tay lấy một que kẹo dẻo nướng và cố lấy ra khỏi que xiên. Nhưng trước khi ông ta có thể chạm được vào nó, kẹo dẻo tự rơi ra khỏi que xiên. Tantalus điên cuồng chụp lấy nó, nhưng đám kẹo đã tự vẫn, lao hết vào đám lửa.
Tantalus quay trở lại chỗ chúng tôi, cười lạnh lùng. “Nào, bây giờ là một số thông báo cho lịch trình của ngày mai.”
“Thưa ông!” tôi cất tiếng.
Mắt Tantalus co rúm lại. “Nhóc nhà bếp của chúng ta có gì muốn nói sao?”
Một số trại viên nhà thần Ares khúc khích cười. Nhưng tôi sẽ không để cho bất kỳ ai làm tôi ngượng nghịu dẫn đến việc tôi sẽ im lặng không nói gì cả. Tôi đứng dậy và nhìn Annabeth. Cám ơn Chúa, cô ấy cũng đứng dậy cùng tôi.
Tôi cất tiếng. “Chúng tôi có ý tưởng này để cứu trại.”
Toàn trại im lặng phăng phắc. Nhưng tôi có thể nói rằng mọi người đều rất hứng thú vì ngọn lửa trại đã bùng lên ánh sáng vàng nhạt.
“Thực vậy sao,” giọng Tantalus đầy mỉa mai. “Tốt, nếu cậu có bất cứ điều gì để làm cùng cỗ xe…”
“Bộ Lông Cừu Vàng,” tôi nói. “Chúng tôi biết nó ở đâu.”
Ngọn lửa đã chuyển sang màu da cam. Và trước khi Tantalus có thể kịp bắt tôi dừng lời, tôi đã kể hết giấc mơ của mình về Grover và hòn đảo của Polyphemus. Annabeth đế theo và nhắc cho tất cả mọi người biết rằng Bộ Lông Cừu Vàng có thể làm được gì. Những gì cô ấy nói ra đều mang tính thuyết phục cao.
“Bộ Lông Cừu Vàng có thể cứu được trại,” cô ây kết luận. “Tớ khẳng định về điều này.”
“Nói bậy,” Tantalus phá ngang. “Chúng ta không cần cứu vãn cái gì cả.”
Tất cả mọi người đều nhìn ông ta chằm chằm cho đến khi Tantalus bắt đầu thấy không thoải mái.
“Hơn nữa,” ông ta nhanh chóng nói thêm, “Biển Quái Vật ư? Đó là địa điểm hầu như không chính xác. Ngươi thậm chí còn không biết nó ở đâu.”
“Không, tôi biết!” Tôi khẳng định.
Annabeth nghiêng đầu về phía tôi và thì thầm, “Cậu biết hả?”
Tôi gật đầu vì Annabeth đã gợi ra điều gì đó trong trí nhớ của tôi khi cô ấy nhắc tới chuyến tắc xi với chị em nhà Grey. Lúc đó, những thông tin họ cho tôi tưởng như vô nghĩa. Nhưng bây giờ thì…
“Ba mươi, ba mốt, bảy lăm, mười hai,” tôi nói.
“Được rồi,” Tantalus miễn cưỡng. “Cám ơn người đã chia sẻ những con số vô nghĩa này.”
“Đó là các tọa độ đi biển,” tôi nói. “Vĩ độ và kinh độ. Tôi, ừm, đã học về chúng trong các môn xã hội.”
Thậm chí cả Annabeth nom cũng bị ấn tượng. “30 độ, 31 phút Bắc, 75 độ, 12 phút Tây. Cậu ấy nói đúng đấy. Chị em nhà Grey đã cho chúng tôi những tọa độ này. Nó ở nơi nào đó trên Đại Tây Dương, cách xa bờ biển Florida. Biển Quái Vật. Chúng ta cần một cuộc tìm kiếm.”
“Khoan đã,” Tantalus kêu lên.
Nhưng các trại viên đã đứng dậy hô vang khẩu hiệu. “CHÚNG TA CẦN MỘT CUỘC TÌM KIẾM! CHÚNG TA CẦN MỘT CUỘC TÌM KIẾM!”
Những ngọn lửa nhảy múa cao hơn.
“Điều đó không cần thiết!” Tantalus khăng khăng.
“CHÚNG TA CẦN MỘT CUỘC TÌM KIẾM! CHÚNG TA CẦN MỘT CUỘC TÌM KIẾM!”
“Được rồi!” Tantalus gào lên. Đôi mắt ông ta đầy tức giận. “Lũ bướng bỉnh các người muốn ta đồng ý cho đi tìm kiếm Bộ Lông Cừu Vàng phải không?”
“ĐÚNG!”
“Được thôi,” ông ta chấp thuận. “ta sẽ cho phép người chiến thắng thực hiện chuyến đi đầy nguy hiểm này để tìm bằng được Bộ Lông Cừu Vàng và mang nó về trại. Nếu không người đó phải ch.ết.”
Trái tim tôi đầy xúc động. Tôi sẽ không để Tantalus hù dọa tôi. Đây chính là điều tôi cần làm. Tôi sẽ cứu Grover và trại. Không có gì có thể ngăn cản được tôi.
“Ta sẽ cho phép người tham gia tìm kiếm thỉnh cầu ý kiến của Nhà Tiên Tri!” Tantalus công bố. “Và lựa chọn hai người bạn đồng hành cùng tham gia cuộc tìm kiếm này. Ta cho rằng việc lựa chọn người chiến thắng là điều hiển nhiên.”
Tantalus nhìn Annabeth và tôi như thể ông ta muốn lột da sống chúng tôi vậy. “Người được chọn phải là người được các trại viên tôn trọng, tháo vát trong cuộc đua ngựa và dũng cảm trước sự tấn công của trại. Người nên chỉ huy cuộc tìm kiếm này… Clarisse!”
Ngọn lửa nảy lên thành một ngàn màu sắc khác nhau. Đám nhà thần Ares bắt đầu sung sướng reo vang, “CLARISSE! CLARISSE!”
Clarisse đứng lên, khá sửng sốt. Rồi cô ta nuốt nước bọt, ngực ưỡn căng đầy kiêu hãnh. “Tôi chấp nhận cuộc tìm kiếm này!”
“Khoan đã!” Tôi kêu to. “Grover là bạn tôi. Giấc mơ đó đến với tôi cơ mà.”
“Ngồi xuống!” Một trong số các trại viên khu nhà Ares kêu lên. “Cậu đã có cơ hội vào hè năm ngoái rồi!”
“Ừ, cậu ta chỉ muốn được mọi người chú ý đến!” một người khác đế vào.
Clarisse liếc nhìn tôi. “Tôi chấp nhận cuộc tìm kiếm này!’ cô ta nhắc lại. “Tôi, Clarisse, con gái thần Ares, sẽ cứu trại này!”
Các trại viên nhà thần Ares cổ vũ cho Clarisse ngày càng lớn hơn. Annabeth phản đối và các trại viên khác thuộc nhà thần Athena cũng nhảy vào. Tất cả mọi người còn lại bắt đầu chia phe – kêu thét, cãi cọ và ném kẹo dẻo vào nhau. Tôi nghĩ rằng nó sắp chuyển thành một cuộc chiến tranh thực sự cho tới khi Tantalus hét lên. “Im lặng nào, lũ trẻ hư!”
Giọng ông ta cũng làm tôi choáng váng.
“Ngồi xuống!” ông ta ra lệnh. “Và ta sẽ kể cho các ngươi nghe một câu chuyện ma.”
Tôi không biết ông ta muốn làm gì nhưng tất cả chúng tôi đều miễn cưỡng quay lại ghế ngồi. Ánh sáng ma quái toát lên từ Tantalus mạnh như bất kỳ con quái vật nào mà tôi từng chạm trán.
“Ngày xửa ngày xưa có một vị vua của loài người được nhiều thần linh yêu quý!” Tantalus đặt tay lên ngực mình và tôi có cảm giác như ông đang kể chuyện về chính mình.
“Vị vua đó,” ông kể tiếp, “thậm chí từng được phép dự tiệc trên đỉnh Olympus. Nhưng khi ông ta cố lấy một ít đồ ăn và rượu của thần thánh xuống trái đất để tìm hiểu công thức – dù chỉ là một chiếc túi đựng thức ăn thừa nhỏ xíu, xin hãy nhớ kỹ - các vị thần đã trừng phạt ông ta. Họ cấm ông ta mãi mãi không được tham gia vào các bữa tiệc của các vị thần. Thần dân của ông ta thì chê giễu ông ta. Con cái ông ta trách móc cha mình. Và, ừ, các trại viên à, ông ta có những đứa con kinh khủng. Những đứa con – giống – như – các ngươi – vậy!”
Ông ta cong một ngón tay chỉ vào một vài người đang đứng trong đám khán giả, trong đó có cả tôi.
“Các người có biết ông ta đã làm gì đối với lũ con bạc bẽo đó không?” Tantalus dịu giọng hỏi. “Các người có biết ông ta đã đáp trả lại sự trừng phạt tàn nhẫn của các vị thần như thế nào không? Ông ta đã mời các vị thần trên đỉnh Olympus tới dự tiệc ở chỗ của mình, chỉ để bày tỏ rằng ông ta không hề oán hờn gì họ cả. Không ai chú ý tới việc những đứa con của ông bị mất tích. Và khi ông ta thết đãi bữa tối cho các vị thần, hỡi các trại viên yêu quý của ta, các ngươi có thể đoán được cái gì làm nên món thịt hầm?”
Không ai dám trả lời. Lửa trại bùng lên một màu xanh đậm, phản chiếu sự tà ác trên gương mặt khoằm khoằm của Tantalus.
“Và các thần đã trừng phạt ông ta dưới cõi âm.” Tantalus rền rĩ. “Họ đã làm đúng như vậy. Nhưng ông ta cũng có được sự thỏa mãn, phải không? Lũ con ông ta không bao giờ có thể cãi lại hay nghi ngờ về uy quyền của ông ta được nữa. Và các ngươi có biết hay không? Có lời đồn rằng linh hồn của vị vua này giờ đây vẫn trú ngụ trong trại này, chờ cơ hội để trả thù những đứa trẻ vô ơn, bất trị. Vì thế… có lời phàn nàn gì nữa không trước khi chúng ta gửi Clarisse đi tìm kiếm?”
Im lặng.
Tantalus gật đầu với Clarisse. “Hãy đi hỏi Nhà Tiên Tri, cháu yêu quý. Đi đi.”
Clarisse nom không thoải mái, giống như thể thậm chí cô ta không muốn bất kỳ vầng hào quang nào nếu phải giả vờ trở thành vật cưng của Tantalus. “Thưa ông…”
“Đi đi!” Tantalus cằn nhằn.
Cô ta lúng túng nhượng bộ và vội vã đi về phía Nhà Lớn.
“Còn ngươi thì sao, Percy Jackson?” Tantalus hỏi. “Không có lời phàn nàn gì về chỗ chén dĩa ngươi đã rửa phải không?”
Tôi không nói gì nhưng không định để cho ông ta hài lòng trừng phạt tôi lần nữa.
“Tốt,” Tantalus nói. “Và để ta nhắc nhở tất cả mọi người rằng – không một ai được phép rời trại mà không có sự chấp thuận của ta. Bất kỳ ai cố tình… ồ, nếu những người đó cố thử, họ sẽ bị đuổi ra khỏi trại mãi mãi, nhưng điều đó sẽ không xảy ra. Các nữ yêu quái mình người cánh chim sẽ thực hiện việc giới nghiêm từ bây giờ và họ luôn luôn bị đói! Thôi tạm biệt các trại viên yêu quý của ta. Ngủ ngon nhé!”
Tantalus phẩy tay, ngọn lửa trại tắt ngúm. Các trại viên lục tục đi về phía khu nhà đang chìm trong màn đêm của mình.
Tôi không thể giải thích mọi chuyện cho Tyson. Cậu ấy biết tôi buồn. Cậu ấy biết tôi muốn đi nhưng Tantalus không cho.
“Cậu sẽ đi bằng bất cứ giá nào phải không?” cậu ấy hỏi.
“Tớ không biết,” tôi thừa nhận. “Điều này rất khó. Vô cùng khó.”
“Tớ sẽ giúp.”
“Không. Tớ… ừ. Tớ không thể yêu cầu cậu làm điều đó được, người anh em to lớn ạ. Quá nguy hiểm.”
Tyson nhìn xuống những mẩu kim loại mà cậu ấy đang lắp ráp trên vạt áo của mình – những chiếc lò xo, các bánh răng, và những cuộn dây bé xíu. Beckendorf đã đưa cho cậu ấy một số dụng cụ và những linh kiện thừa. Và giờ đây Tyson đã dùng tất cả các buổi tối để hàn chúng lại, mặc dầu tôi không rõ làm thế nào đôi tay to lớn của cậu ấy lại có thể xử lý được những mẩu thanh mảnh, bé tí tẹo đó.
“Cậu đang làm gì thế?” Tôi hỏi.
Tyson không đáp. Thay vào đó, cậu ấy rên rỉ trong họng. “Annabeth không thích người Cyclops. Cậu… không muốn mình đi cùng cậu phải không?”
“Không, không phải thế,” tôi đáp không thật lòng trăm phần trăm. “Annabeth quý cậu mà. Thật đấy.”
Tyson ứa nước mắt.
Tôi nhớ tới Grover, cũng giống như các thần rừng khác, cậu ta cũng có thể đọc được những cảm xúc của con người. Tôi tự hỏi liệu người Cyclops có cùng khả năng tương tự như thế không.
Tyson bọc kỹ công trình tinh tế của mình trong một mảnh vải dầu. Cậu ấy nằm ườn ra giường và ôm chặt cái bọc của mình như một chú gấu teddy. Khi cậu ấy xoay mặt về phía tường, tôi có thể thấy những vết sẹo gớm ghiếc trên lưng cậu ấy, giống như thể ai đó cày qua người cậu ấy bằng máy cày. Tôi tự hỏi hàng triệu lần không biết cậu ấy đã đau đớn thế nào.
“Cha luôn quan tâm tới… t-tớ,” cậu ấy sụt sịt. “Nhưng… giờ tớ nghĩ ông thật đáng xấu hổ khi có một đứa con trai là một Cyclops. Tớ không nên được sinh ra.”
“Đừng nói như vậy. Thần Poseidon đã nhận cậu, có đúng không? Thế nên… cha phải quan tâm tới cậu… rất nhiều…”
Giọng tôi kéo dài khi tôi nghĩ về tất cả những năm tháng Tyson sống vất vưởng trên các đường phố New York trong chiếc hộp các-tông chứa tủ lạnh. Sao Tyson nghĩ rằng Poseidon quan tâm tới cậu ấy nhỉ? Ông bố kiểu gì mà lại để những điều đó xảy ra với con mình, dẫu nó có là quái vật đi chăng nữa?
“Tyson này… trại sẽ là căn nhà tốt cho cậu. Những người khác sẽ thích nghi với cậu. Tớ hứa đấy.”
Tyson thở dài. Tôi chờ đợi cậu ấy nói gì đó. Nhưng ngay sau đó tôi nhận ra cậu ấy đã ngủ thiếp đi.
Tôi ngả lưng xuống giường và cố nhắm mắt nhưng không tài nào làm được. Tôi sợ mình sẽ có một giấc mơ khác về Grover. Và nếu sợi dây linh cảm đó là thật… nếu điều gì xảy ra với Grover… liệu tôi có còn thức dậy được không?
Trăng tròn soi rọi qua cửa sổ. Tiếng sóng ầm ầm ở ngoài xa. Tôi có thể ngửi thấy mùi thơm ấm áp của các ruộng dâu, nghe thấy tiếng cười của các nữ thần cây khi họ đuổi theo những con cú xuyên qua cánh rừng. Nhưng có điều gì đó bất ổn về đêm – sự tàn tạ héo mòn của cây Thalia đã trả dài khắp thung lũng.
Liệu Clarisse có cứu được Trại Con Lai không? Tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu tôi nhận được giải “Trại viên xuất sắc nhât” từ Tantalus.
Tôi nhảy ra khỏi giường và mặc vội một bộ quần áo. Tôi gắng túm lấy cái chăn và một bịch sáu lon Coca dưới giường tôi. Dùng Coca là trái luật ở đây bởi đồ ăn vặt và đồ uống bên ngoài không được phép sử dụng trong trại. Nhưng nếu bạn nói chuyện với đúng người trong khu nhà thần Hermes và trả vài đồng drachma vàng, anh ta có thể lén mang vào bất cứ thứ gì từ cửa hàng tiện lợi gần nhất.
Lẻn ra ngoài sau giờ giới nghiêm cũng là trái luật. Nếu bị bắt, tôi sẽ gặp rắc rối lớn hoặc bị các nữa yêu quái mình người cánh chim ăn thịt. Nhưng tôi muốn nhìn thấy đại dương. Tôi luôn cảm thấy dễ chịu hơn khi ở đó. Những suy nghĩ của tôi rõ ràng hơn. Tôi rời khỏi khu nhà và hướng về phía biển.
Tôi trải chiếc chăn ra gần mặt nước biển và mở một lon Coca. Vì một lý do nào đó đường và chất caffeine luôn làm dịu bộ não hiếu động thái quá của tôi. Tôi cố nghĩ ra cách để cứu trại nhưng chẳng có ý tưởng nào xuất hiện trong đầu tôi. Tôi ước gì thần Poseidon có thể nói chuyện với tôi, cho tôi vài lời khuyên hoặc thứ gì đó.
Bầu trời sáng trong và đầy sao.Tôi đang kiểm tr.a các chòm sao mà Annabeth đã dạy tôi – chòm sao Nhân mã, chòm sao Heracles, chòm sao Bắc Miện – thì ai đó cất tiếng, “Chúng đẹp phải không?”
Tôi gần như phun hết nước trong miệng ra.
Đứng ngay sát bên phải tôi là một người đàn ông mặc quần soóc thể thao bằng vải nylon và áo phông chạy marathon của thành phố New York. Ông ta thon gọn và khỏe mạnh với mái tóc muối tiêu và nụ cười ranh mãnh. Ông ta khá quen thuộc nhưng tôi không thể giải thích tại sao.
Suy nghĩ đầu tiên của tôi là ông hẳn đang chạy bộ vào nửa đêm phía dưới bờ biển và đi lạc vào trong địa phận của trại. Điều này không nên xảy ra. Vì những người thường không thể vào được thung lũng. Nhưng có thể do phép thuật của cây Thalia đã yếu nên ông ta vào được. Nhưng vào lúc nửa đêm sao? Ở đây chẳng có gì ngoài đất nông trại và khu bảo tồn quốc gia. Người đàn ông chạy bộ này có thể đến từ đâu nhỉ?
“Ta có thể ngồi cùng cậu không?” ông ta cất tiếng. “Ta đã không ngồi nhiều năm rồi.”
Và giờ đây tôi đã hiểu – một gã đàn ông kỳ lạ xuất hiện lúc nửa đêm. Theo lẽ thường: tôi phải chạy ngay ra khỏi đó và kêu cứu, vâng vâng… Nhưng ông ta cư xử rất điềm tĩnh về tất cả mọi thứ khiến tôi thấy khó lòng sợ hãi được.
Tôi đáp: “Ồ, được thôi.”
Ông ta mỉm cười. “Lòng hiếu khách của cậu sẽ được đền đáp. Ồ, cậu có Coca Cola nữa sao. Liệu ta có thể?”
Ông ta ngồi ở mép bên kia của tấm chăn, bật một lon Coca và uống một ngụm. “À… thật là gãi đúng chỗ ngứa. Thanh bình và yên tĩnh ở…”
Có tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi của ông ta.
Người đàn ông chạy bộ thở dài, kéo chiếc điện thoại ra. Và mắt tôi mở lớn khi thấy nó phát ra thứ ánh sáng xanh xanh. Khi ông ta kéo ăng ten điện thoại lên, hai sinh vật bắt đầu quằn quại quanh nó – đó là lũ rắn xanh, không lớn hơn giun đất là bao.
Người chạy bộ như không hề quan tâm tới chúng. Ông kiểm tr.a màn hình LCD và chửi rủa, “Ta phải nghe nó. Chỉ một giây…” Rồi sau đó ông ta nói điện thoại, “Xin chào!”
Ông ta nghe điện thoại. Những con rắn bé xíu vẫn dãy dụa lên xuống chiếc ăng ten được đặt sát gần tai ông ta.
“Ừ,” người đi bộ đáp. Nghe này, ta biết, nhưng… ta không quan tâm nếu hắn ta có bị xích vào đá và lũ kền kền đang móc gan hắn ta hay không; nếu hắn ta không có Số theo dõi, chúng ta không thể xác định được vị trí gói đồ của hắn ta… Một món quà rất tình người, tuyệt vời… Ông có biêt có bao nhiêu món như thế mà chúng tôi phải giao không? – Ôi, đừng bận tâm. Nghe này, chỉ cần nói hắn ta gọi đến Eris ở phòng dịch vụ khách hàng nhé. Ta phải đi đây.”
Ông ta cúp máy. “Xin lỗi, việc chuyển hàng nhanh qua đêm đang tăng vọt. Giờ thì, như lúc nãy ta đang nói…”
“Ông có lũ rắn trên điện thoại kìa.”
“Cái gì? À, chúng không cắn đâu. Nói xin chào đi, George và Martha.”
Xin chào, George và Martha đây, một giọng nam bực bội vang lên trong đầu tôi.
Đừng có nói với giọng châm chọc như thế, một giọng nữ nhắc nhở.
Tại sao lại không nhỉ? George hỏi gặng, Tôi làm tất cả trong thế giới thật.
“Ồ, không được làm như thế lần nữa!” Người chạy bộ nhét điện thoại vào lại trong túi áo. “Nào, chúng ta đang ở chỗ… à, đúng rồi. Thanh bình và yên tĩnh.”
Ông ta vắt chéo chân và ngắm nhìn các vì sao. “Đã rất lâu rồi ta không được thư giãn. Kể từ khi có điện báo – cứ hối hả, hối hả, gấp gáp. Cậu có chòm sao nào yêu thích không, Percy?”
Tôi vẫn hơi lo ngại về lũ rắn xanh nhỏ xíu mà ông ta đã nhét vào quần soóc, nhưng tôi vẫn đáp, “Ừ tôi thích chòm sao Heracles.”
“Tại sao?”
“Ừ… thì bởi vì anh ta có sự may mắn vô giá trị. Thậm chí còn tệ hại hơn của tôi. Nó khiến tôi thấy dễ chịu hơn.”
Người chạy bộ cười khúc khích, hỏi tiếp: “Chứ không phải vì cậu ta mạnh mẽ, nổi tiếng và tất cả những thứ đó sao?”
“Không.”
“Cậu là một anh bạn trẻ thú vị đấy. Và giờ thế nào đây?”
Tôi đột nhiên hiểu rõ điều ông ta đang hỏi. Tôi định làm gì với Bộ Lông Cừu Vàng?
Trước khi tôi trả lời, tiếng nghèn nghẹt con rắn tên Martha vọng ra từ túi của ông ta, Demeter ở đường dây số 2.
“Không phải bây giờ,” người chạy bộ nói. “Nói với cô ta để lại tin nhắn đi.”
Cô ta sẽ không thích như vậy đâu. Lần trước ngài không nghe điện thoại cô ấy, tất cả hoa đi giao đều bị héo rũ.
“Chỉ cần nói với cô ấy là ta đang họp!” Người đi bộ đảo mắt. “Xin lỗi lần nữa nhé, Percy. Cậu đang nói là…”
“Hừm đúng ra ông là ai vậy?”
“Tới giờ mà cậu vẫn chưa đoán được ra sao, một đứa trẻ thông minh như cậu?”
Cho cậu ta thấy đi! Martha nài xin. Mấy tháng rồi tôi chưa được trở về đủ kích cõ đây.
Đừng nghe cô ta nói! George đế vào. Cô ta chỉ muốn khoe khoang thôi.
Người đàn ông lại lôi điện thoại ra. “Hãy hiện nguyên hình.”
Chiếc điện thoại lóe lên một thứ ánh sáng xanh rực rỡ. Nó kéo dài thành một cây gậy gỗ dài tới một mét với đôi cánh bồ câu mọc trên đầu cây gậy. George và Martha giờ đã hiện nguyên hình thành đôi rắn xanh đúng kích cỡ, cuộn nhau lại ở phần giữa cây gậy. Đó là y hiệu, biểu tượng của khu nhà số Mười một.
Cổ họng tôi thắt lại. Tôi đã nhận ra rằng người chạy bộ nhắc nhở tôi với những đặc trưng tinh nghịch của mình và tia nhìn láu lỉnh tỏng ánh mắt của ông ta…
“Ông là cha của Luke,” tôi nói. “Thần Hermes.”
Vị thần bĩu môi. Ông cắm cây gậy gỗ vào cát như một cán dù vậy. “Cha của Luke. Thông thường, đó không phải cách đầu tiên mà mọi người giới thiệu ta. Thần ăn trộm, đúng thế. Thần của người đưa thư và người du lịch, nếu họ tử tế.”
Thần ăn trộm là được rồi, George đế vào.
Ôi, đừng quan tâm đến George. Martha le lưỡi về phía tôi. Nom cậu ta có vẻ chua cay thế vì thần Hermes thích tôi nhất.
Không phải vậy!
Có mà!
“Cư xử cho phải phép nào, cả hai đứa,” Hermes cảnh báo, “Không ta sẽ cho cả hai quay vào trong chiếc điện thoại di động và đặt ngươi ở chế độ rung. Nào, Percy vẫn chưa trả lời ta mà. Cháu định làm gì với cuộc tìm kiếm?”
“Cháu… cháu không được phép đi.”
“Dĩ nhiên là không được. Vậy việc đó sẽ ngăn cháu lại sao?”
“Cháu muốn đi. Cháu phải cứu Grover.”
Hermes mỉm cười. “Ta biết một cậu nhóc đã từng… ồ, lúc đó cậu ấy trẻ hơn cháu rất nhiều. Thực sự nó chỉ là một nhóc tì thôi.”
Rồi lại bắt đầu rồi, George nói, Ông ta luôn tự nói về mình.
Im lặng nào! Martha búng ngón tay, Anh có muốn bị cài đặt ở chế độ rung không?
Hermes phớt lờ chúng. “Một đêm, khi mẹ đứa trẻ không chú ý lắm, đứa trẻ liền trườn ra khỏi hang và trộm một vài con gia súc của thần Apollo.”
“Thế nó có bị nổ thành những mảnh nhỏ không?” tôi hỏi.
“Hừm… không. Thực ra mọi việc hóa ra khá tốt. Để bồi thường cho vụ trộm của mình, đứa trẻ liền cho thần Apollo một dụng cụ mà nó phát minh – cây đàn lia. Thần Apollo bị thu hút bởi thứ âm nhạc đó đến nỗi quên hết giận dữ.”
“Vậy bài học được rút ra là gì?”
“Bài học á?” thần Hermes hỏi. “Thánh thần ơi, cháu làm như thể nó là một truyện ngụ ngôn vậy. Đó là một câu chuyện có thật. Mà sự thực thì có bài học không nhỉ?”
“Ừm”
“Thế: Ăn trộm không phải lúc nào cũng xấu thì sao?”
“Cháu không nghĩ rằng mẹ cháu sẽ thích bài học này.”
Lũ chuột rất ngon, George gợi ý.
Việc đó có liên quan gì đến câu chuyện này? Martha hỏi gặng.
Chả liên quan gì, George đáp. Nhưng tôi đói quá.
“Ta hiểu,” thần Hermes nói. “Người trẻ thường không làm theo những gì chúng được chỉ bảo. Nhưng nếu họ có thể vượt qua được và làm những thứ tuyệt vời, đôi khi họ thoát khỏi sự trừng phạt. Như thế nào?”
“Vậy ông nói là cháu nên đi,” tôi nói, “thậm chí không cần sự chấp thuận.”
Thần Herme nháy mắt. “Martha, cho ta lấy gói đồ thứ nhất nào?”
Martha liền há miệng ra… và cứ há miệng mãi như vậy cho đến khi nó rộng bằng tay tôi. Cô ấy ợ ra một cái hộp nhỏ bằng thiếc không gỉ. Bên trong là một chiếc bình kiểu dáng cổ với chiếc nắp bằng nhựa đen. Hai mặt của chiếc bình được vẽ lên men với các hình ảnh thời Hy Lạp cổ đại màu đỏ và vàng – một người anh hùng giết sư tử, một vị anh hùng khác đang nhấc bổng con cho ba đầu Ceberus.
“Đó là Heracles,” tôi nói. “Nhưng làm thế nào…”
“Đừng bao giờ nghi ngờ quà tặng,” thần Hermes quở trách. “Đây là một phần của bộ sưu tập từ Heracles Busts Heads. Mùa đầu tiên.”
“Heracles Busts Heads ư?”
“Đó là một show diễn tuyệt vời.” Thần Hermes thở dài. “Trở về trước khi chương trình truyền hình Hephaestus đang làm những tiết mục thực tế. Tất nhiên, chiếc bình sẽ có giá trị hơn rất nhiều nếu ta có cả toàn bộ hộp ăn trưa…”
Hoặc nếu nó không nằm trong mồm của Martha nữa, George nói thêm vào.
Ta sẽ cho ngươi biết tay. Martha bắt đầu đuổi theo George vòng quanh cây gậy.
“Khoan đã,” tôi nói. “Đây là một món quà ư?”
“Một trong hai món đấy,” thần Hermes nói. “Nào, cầm nó đi.”
Suýt nữa tôi làm rơi chiếc bình vì một bên mặt nó lạnh cóng, còn bên kia lại nóng rãy. Điều tồi tệ là khi tôi xoay chiếc bình về phía mặt đối diện với biển cả - mặt phía bắc – lại luôn là mặt giá lạnh.
“Đây là một chiếc la bàn!” Tôi la lên.
Thần Hermes nom đầy kinh ngạc. “Rất thông minh đấy. Ta chưa từng nghĩ như vậy. Nhưng giá trị sử dụng ẩn chứa trong nó cò kịch tính hơn. Mở nắp bình, cháu sẽ thả hết gió từ bốn phương của trái đất để đẩy cháu đi theo hướng của cháu. Nhưng không phải bây giờ! Và tới thời gian thích hợp, chỉ cần nới lỏng nắp bình ra một chút. Những cơn gió sẽ ào ạt như ta – luôn không ngưng nghỉ. Liệu gió có thổi bốn phương cùng một lúc… à, nhưng ta chắc chắn sẽ cẩn thận. Và giờ là món quà thư hai của ta. George?”
Cô ấy đang chạm vào tôi, George phàn nàn khi anh ta và Martha đang trườn quanh cái cột.
“Cô ấy luôn luôn chạm ngươi mà,” thần Hermes nói. “Các ngươi luôn quấn với nhau. Và nếu người không ngưng việc đó lại, hai ngươi sẽ lại thắt nút vào nhau đấy.”
Lũ rắn ngưng vật lộn nhau.
George nhấc hàm ra và khạc ra một chiếc chai nhựa nhỏ có chứa đầy những viên vitamins.
“Ngài đang đùa sao?” tôi nói. “Chúng có hình đầu bò Minotaur sao?”
Thần Hermes nhấc chiếc chai lên và rung chúng. “À, những viên chanh thì đúng vậy. Những viên nho thì hình thần báo thù, ta nghĩ vậy. Hoặc chúng đều là rắn nhiều đầu phải không? Ở một tỷ lệ nào đó, chúng đều có sức mạnh đấy. Đừng dùng viên nào trừ phi cháu thực sự, thực sự cần nó.”
“Làm sao cháu biết được khi nào cháu thật sự thật sự cần nó?”
“Cháu sẽ biết thôi, cứ tin ta. Chín loại vitamin, các loại chất khoáng, acid amin… tinh chất. Ồ, tất cả những thứ cháu cần để cảm thấy lại mình lần nữa.”
Ông ta ném cái chai về phía tôi.
“Ừm, cám ơn ông,” tôi nói. “Nhưng thần Hermes, tại sao ông lại giúp cháu?”
Ông ta nở một nụ cười sầu muộn. “Có lẽ vì ta hy vọng cháu có thể cứu được nhiều người trong chuyến tìm kiếm này, Percy à. Không chỉ riêng anh bạn Grover của cháu đâu.”
Tôi nhìn ông ta chằm chằm. “Ông không có ý nói tới… Luke chứ?”
Thần Hermes không trả lời.
“Xem nào,” tôi nói. “Thưa thần Hermes, ý cháu là, cám ơn ông về tất cả nhưng ông phải thu lại các món quà của mình thôi. Không thể cứu Luke được đâu. Thậm chí nếu cháu có tìm ra anh ấy… anh ấy sẽ nói rằng anh ấy muốn giật đổ từng ngọn núi một của đỉnh Olympus mà thôi. Anh ấy đã phản bội những người mà anh ấy biết. Đặc biệt là anh ấy, anh ấy rất hận ông đấy!”
Hermes nhìn chằm chằm lên các vì sao. “Người anh họ yêu quý của ta, nếu có một điều mà ta học được qua các thời đại này là, ta không thể từ bỏ gia đình mình, bất kể họ trêu ngươi như thế nào đi chăng nữa. Cũng không có gì là quan trọng khi họ ghét bỏ ta, hoặc làm cho ta xấu hổ, hoặc đơn giản là không tán thành tài năng của ta trong việc phát minh ra Internet chẳng hạn…”
“Ông đã phát minh ra Internet ư?”
Đó là ý tưởng của tôi, Martha nói.
Lũ chuột rất ngon, George nói.
“Đó là ý tưởng của ta!” Thần Hermes nói. “Ý ta là Internet, không phải lũ chuột. Nhưng đó không phải là vấn đề. Percy, cháu có hiểu điều ta nói về gia đình không?”
“Cháu… cháu không chắc lắm.”
“Sẽ có lúc cháu hiểu ra thôi.” Thần Hermes đứng dậy và phủi cát ra khỏi chân mình. “Trong lúc chờ đợi, ta phải đi đây.”
Ngài có tới sáu mươi cuộc gọi phải trả lời đấy, Martha nhắc nhở.
Và một ngàn ba mươi tám emails, George thêm vào. Không kể đến các lời chào mời về thức ăn của thần thánh đang giảm giá trực tuyến.
“Và cháu, Percy,” thần Hermes nói, “có một thời hạn cuối cùng ngắn hơn so với nững gì cháu nhận biết để hoàn thành cuộc tìm kiếm của mình. Các bạn cháu đang đến… bây giờ.”
Tôi nghe thấy tiếng Annabeth đang gọi tên tôi từ những đụn cát. Cả tiếng Tyson đang gào to nữa.
“Ta hy vọng ta sẽ thu xếp tốt hành lý cho cháu,” thần Hermes nói. “Ta cũng có chút ít kinh nghiệm đi du lịch.”
Ông ta búng ngón tay và ba chiếc túi du lịch xuất hiện dưới chân tôi. “Tất nhiên là loại không thấm nước ấy. Và nếu cháu yêu cầu tử tế, cha cháu có thể sẽ giúp cháu bắt kịp chuyến tàu.”
“Tàu ư?”
Thần Hermes chỉ tay. Đúng như vậy, một con tàu du lịch đang băng qua đảo. Con tàu có ánh sáng màu trắng và vàng nổi bật trên nền nước màu xanh sẫm.
“Đợi đã,” tôi nói. “Cháu không hiểu gì về chuyện này. Thậm chí cháu chưa đồng ý đi.”
“Ta sẽ tập trung suy nghĩ trong năm phút tới, nếu ta là cháu,” thần Hermes khuyên. “Đó là khi các nữ yêu mình người cánh chim sẽ tới ăn thịt cháu đấy. Nào, giờ thì chúc ngủ ngon nhé, anh họ của ta và ta đã nói chưa nhỉ? Các vị thần sẽ dõi theo cháu.”
Ông ta xòe đôi tay ra, đôi rắn nhảy luôn lên đó.
May mắn nhé, Martha nói với tôi.
Nhớ mang cho tôi một con chuột về nhé, George dặn.
Y hiệu biến thành chiếc điện thoại di động và thần Hermes nhét luôn nó vào túi.
Ông ta chạy bộ xuống phía bờ biển. Chạy được chừng hai mươi bước, toàn thân ông ta tỏa sáng và tan biến dần, để lại tôi một mình với một cái bình, một cái lọ đựng vitamins có thể nhai được và năm phút để đưa ra một quyết định bất khả thi.