Chương 92: Kiếm phù

Mọi người chứng kiến một màn như vậy, đều có cảm giác mình có phải bị hoa mắt hay không.


Lúc đầu mọi người thấy luồng sáng lờ mờ kia quay đầu bay về phía đám người Thất huyền môn, còn tưởng rằng Chu Nho thay đổi ý nghĩ, định giết hết những đệ tử có võ công yếu kém trước,[sau đó mới trở về đối phó với người áo xám.


Vậy mà luồng sáng lờ mờ nọ vừa bay đến trước đám người, đã bị một gã đệ tử thoạt nhìn rất bình thường, đưa tay lên dễ dàng thu hồi, diều này thật làm cho người ta khó có thể tin được!


Bên phía Thất huyền môn, kể cả Vương môn chủ và người áo xám, đều chưa từng thấy chuyện như vậy xảy ra, vừa vui mừng vừa sợ hãi.


Vương Tuyệt Sở mừng như điên, cảm thấy bản thân đáp ứng để cho Hàn Lập tham gia tử đấu là cực kỳ sáng suốt, hết sức may mắn. Hắn biết, hôm nay mọi người có sống sót được hay không, Thất huyền môn sau này có tồn tại hay không, tất cả đều trông cậy vào Hàn đại phu đột nhiên trở nên cao thâm khó lường như vậy.


Mà ngay cả Lệ Phi Vũ đối với Hàn Lập cũng rất là thân thiết, giờ phút này cũng há hốc miệng, hồi lâu cũng không khép lại được. Hắn mặc dù biết người bạn tốt này không giống với mọi người, nhưng có thể thu đi phi kiếm của kiếm tiên như vậy, thật là cho hắn cảm thấy u u mê mê như là nằm mở giữa ban ngày.


available on google playdownload on app store


Về phần Trương Tụ Nhi, Lý trưởng lão cùng đám người Cổ Thiên Long đối diện, càng là trợn mắt cứng lưỡi, vẻ mặt vạn phần đặc sắc khó mà diễn tả nổi.


Trong ánh mắt bao hàm sự e ngại, nghi vấn, vui mừng và sợ hãi, tất cả đều dồn hết về phía Hàn Lập, mà Hàn Lập ánh mắt vẫn tự nhiên, thủy chung vẫn mỉm cười, tựa hồ đối việc việc bị nhiều người nhìn như vậy, một chút cũng không để ở trong lòng.


Nhưng không ai biết được, bề ngoài Hàn Lập trông thong dong thoải mái như vậy, nhưng thật ra nội tâm giờ phút này đang lo lắng không thôi.


Có trời mới hiểu được, Hàn Lập căn bản không muốn ra tay và lúc này! Hắn vốn định đợi khi Chu Nho sơ suất khinh thường bỏ đi vầng kim tráo, thì mới ra tay đánh lén đối phương. Khi đó, hắn chỉ cần âm thầm lẻn ra sau lưng, dùng một quả
"Hỏa đạn"
nho nhỏ, là có thể dễ dàng kết liễu đối phương.


Nhưng ai biết người tính không bằng trời tính, Hàn Lập chỉ là bởi vì thấy luồng sáng lờ mờ bay tới bay lui, cũng cảm thấy khó chịu, bất tri bất giác, xử ra
"Khu vật thuật"
mà hắn đã luyện qua vô số lần, kết quả là dễ dàng đoạt lấy vật kia.


Thủ đoạn cướp đoạt quá dể dàng, quá sức ngoài dự tính. Hắn chỉ là đem pháp lực áp lên luồng sáng lờ mờ, là dễ dàng bỏ đi linh lực của Chu Nho trên đó, thành lập mối liên hệ mới giữa bản thân và luồng sáng lờ mờ kia. Luồng sáng lờ mờ nọ dưới sự chỉ huy của hắn, giống như đứa trẻ vừa mới tập đi, nhảy tưng tưng nay đến bên cạnh, để hắn thuận lợi nhận lấy.


Hàn Lập hôm nay, dể dàng đoạt được bảo vật trước mặt đối phương, trong lòng cũng rất vui. Về phương diện khác, vi phải không thể không đối mặt với Chu Nho, cũng có chút lo lắng.


Hắn rất rõ ràng, bản thân cxung không nắm chắc được bao nhiêu phần có thể mạnh mẽ kích phá được cái mai rùa này của đối phương, điều duy nhất khiến cho hắn có vài phần tự tin, đó là pháp lực của mình thâm hậu hơn mấy lần so với đối phương.


Đương nhiên theo vẻ mặt của Hàn Lập, cũng nhìn không ra bất kỳ dấu hiệu lo lắng nào. Bởi vì hắn biết rõ, nếu chiếm được thế thượng phong về mặt tâm lý, như vậy khi thực tế giao phong cũng sẽ chiếm được không ít ưu thế, như vậy phần thắng cũng sẽ thêm được mấy phần, điều này hắn đã học được trong Trát nhãn kiếm phổ.


Bởi vậy, khi thấy Chu Nho có bộ dáng như lâm đại địch, Hàn Lập ngược lại, lộ ra vẻ mặt hết sức tự tin.
Hắn hiện tại đang chú ý vào bảo vật ở trong tay. Luồng sáng lờ mờ ở trong tay, vẫn mười phần linh tính nhảy nhót bất định, hàn quang bắn ra, làm cho người ta nhìn không rõ hình dáng thật.


Hàn Lập ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chu Nho sắc mặt hơi trắng bệch, cười mỉm, hắn vận pháp lực bao lấy hai tay, đem luồng sáng lờ mờ nhẹ nhàng kẹp ở giữa hai tay, các tia sáng ở trên luồng sáng lờ mờ lập tức tiêu tán hết, lộ ra rõ ràng. Thì ra lại là một đạo phù lục, đạo phù lục khá kỳ lạ có vẽ một thanh tiểu kiếm màu xám ở trên.


Thanh tiểu kiếm màu xám ở trên tấm phù, được khắc họa trông rất sống động, giống như thật vậy, cho dù không có pháp lực thúc dục, trên tiểu kiếm vẫn tự tản ra lưu quang nhàn nhạt, hình như thật sự giống như là một thanh tuyệt thế lợi kiếm, hàn khí bức người.


Hàn Lập thấy vậy, trong lòng có chút thất vọng, cái này rõ ràng cũng không phải là pháp bảo phi kiếm gì, tuy có cổ quái một chút, nhưng vẫn chỉ là một đạo bùa.


Bất quá hắn nghĩ lại lúc đạo phù lục này đại triển thần uy, lại cảm giác có chút vui mừng, dù sao sự lợi hại của nó bản than đã chính mắt thấy, đối với hắn sau này khẳng định là có chỗ hữu dụng.


Hàn Lập thuận tay đem lá bùa nhét vào trong ngực, hắn cũng không dám trước mặt nguyên chủ nhân của nó, mà nghênh ngang sử dụng vật này, ai mà biết được đối phương trên phù lục cũng không có động tay động chân gì, hơn nữa
"Khu vật thuật"


cũng chỉ mới lần đầu sử dụng ở thực tế, do đó có sử dụng vật này, cũng rất khó mà đả thương được đối phương.


Kim quang thượng nhân ở phía đối diện trơ mắt nhìn Hàn Lập đem bảo vật của hắn thu vào trong áo, không nhịn được lửa giận đùng đùng, nhưng lại không có dũng khí tiến lên đánh, phải biết rằng đối phương nếu có thể dễ dàng xóa đi linh lực của hắn trên phù lục, cũng đã nói lên pháp lực của đối phương thâm hậu hơn hắn nhiều, hắn thật sự không có can đảm tranh đấu.


Hàn Lập thấy Chu Nho co tay rút chân, bộ dáng giận mà không dám nói gì, biết đối phương đã bị mình hoàn toàn trấn áp, cũng rõ ràng chi tiết về mình, lá gan của hắn không khỏi càng lớn hơn.


Hàn Lập quyết định giả quỷ giả thần, hắn liền thi triển Ngự Phong quyết, thân hình xẹt qua mấy cái, đã tới trước mặt Chu Nho.
Kim quang thượng nhân thấy Hàn Lập xuất quỷ nhập thần như thế, ý sợ hãi trong lòng càng tăng lên, hắn cũng không tự kìm hãm được lui ra sau mấy bước, sợ sệt thấp giọng nói:


"Ngươi muốn làm gì? Ta cũng không có xâm chiếm quáng sản nơi đây, cũng không có hái linh thảo linh dược, chỉ là kiếm một chút tiền vàng của tục nhân mà thôi, cũng không có xâm phạm lợi ích của gia tộc các người, ngươi không có lý do gì để giết ta"
.


Hàn Lập vừa nghe những lời này, trong lòng vui mừng, biết đối phương hiểu lầm mình là người trong gia tộc tu tiên, nhất thời sự tin tưởng lại tăng thêm vài phần, hắn cố ý thản nhiên cười, sau đó làm bộ như thần bí nhỏ giọng hỏi:


"Không biết các hạ là ai? Tại sao lại chủ động tham dự việc của tục nhân, nhiễu loạn trật tự của thế tục, điều này làm cho gia tộc của ta rất khó chịu!"


Chu Nho vừa nghe giọng điệu của đối phương rất ôn hòa, tựa hồ không ý muốn ra tay với hắn, hắn nhất thời tinh thần chấn chỉnh lại, hai con mắt nhỏ sau khi xoay chuyển vài vòng vội vàng nói:


"Ta là Tần Diệp Lĩnh đệ tử của Diệp gia, tới nơi này chỉ là đi ngang qua mà thôi, chỉ vì có chút quen biết với Bang chủ Dã Lang bang, cho nên bất quá do đối phương khẩn cầu, nên đã ra tay giúp một chút. Tuyệt không có cố ý xúc phạm gia tộc các người, mong rằng huynh đài thứ lỗi. Không biết quý gia tộc xưng hô như thế nào? Tại hạ sau này nhất định đến để tạ tội!"






Truyện liên quan