Chương 139: Pháp bảo Tàn Phiến
Về phần vài loại thuật pháp khác,
"Nặc thân thuật"
và
"Truyền âm thuật"
đều cùng với
"Thiên nhãn thuật"
là loại pháp thuật phụ trợ, chỉ cần ai có pháp lực là có thể học được, cho nên Hàn Lập rất dể dàng xử dụng.
Trong đó Truyền âm thuật, chính là Hàn Lập đã phải sử dụng mấy lần
"Truyền âm phù"
mới vận dụng được phù thuật này.
"Nặc thân thuật"
chỉ thuần túy là pháp thuật bình thường, là để cho linh lực bao vây toàn thân, làm cho thân thể biến thành lớp màu sắc bảo vệ giống như hoàn cảnh chung quanh, làm cho người ta không phát giác ra. Pháp thuật này có chút tính chất chơi cho vui, bởi vì
"Thiên nhãn thuật"
có thể dễ dàng phá nó, căn bản không thể dấu diếm được dưới tai mắt của người tu tiên khác.
"Lưu sa thuật"
và
"Băng đông thuật"
đều là pháp thuật, một cái thì có thể dùng pháp lực làm cho một khu vực đất trở thành cát, một cái thì làm cho một chỗ có nước ngưng kết thành băng.
Hai pháp thuật này uy lực lớn hay nhỏ, hoàn toàn là do người làm phép pháp lực thâm hậu đến đâu. Nếu là người có thần thông cao thi triển, có thể hóa ngàn dặm ruộng tốt thành sa mạc, ngưng sông Trường Giang thành băng, cũng không phải là không thể.
Những cái này sở dĩ bị liệt vào hàng pháp thuật sơ cấp, chỉ là bởi vì hai loại pháp thuật này tương đối dể học, chính là người tu tiên cấp thấp cỡ Luyện khí kỳ cũng có thể dễ dàng hội được, chỉ là pháp lực có hạn, phạm vi ảnh hưởng chỉ là nhỏ đến đáng thương mà thôi.
Hàn Lập lúc đầu học hai loại pháp thuật này rất cố sức, nhưng sau khi hắn đột nhiên đột phá tầng thứ chín pháp lực so với trước kia tăng lên gấp đôi, hai pháp thuật này cũng thực hiện thuận tay hẳn lên, đối với một khu vực lớn nhỏ, tùy tâm biến cát hoặc ngưng băng, làm cho Hàn Lập kích động không thôi.
Mà mấy loại pháp thuật còn lại, Hàn Lập nhất thời không cách nào lĩnh hội, dưới sự bất đắc dĩ chỉ có thể đợi sau này từ từ thúc đẩy và nghiên cứu. Bởi vì Thái Nam hội sẽ kết thúc, những người tu tiên tuổi trẻ tới tham gia giao dịch, rốt cục tại Thái Nam hội hai ngày cuối cùng đạt tới đỉnh điểm.
Lúc này, trong sân rộng giao dịch tại vị trí Hàn Lập, đã đầy hơn hai ngàn người tu tiên, sô người bán hàng càng nhiều hơn trước gấp mấy lần, bọn họ đa số đều muốn nắm bắt cơ hội cuối cùng này, đem những vật phẩm đưa đổi được, tất cả đều đưa ra ngoài. Mà rất nhiều người tu tiên cấp cao, cũng đều xuất hiện, bọn họ cũng muốn thừa dịp này, quan sát các đồng đạo có thể trở thành kình địch.
Hàn Lập nở nụ cười khổ, hắn phát hiện cho dù mình đã tiến vào tầng thứ chín, nhưng trong số người tu tiên nhiều như vậy, cũng chỉ có thể xếp hạng trung lưu, người trên tầng thứ chín vẫn rất nhiều!
Hàn Lập hiện tại không có linh thạch, đan dược cũng không còn mấy, cho nên không có ý niệm kiếm bảo vật trong đầu, chỉ là theo dòng người đi xem qua các quầy hàng. ĐI đến đâu, cũng chỉ nghe tiếng người tu tiên bàn luận cùng giải thích về việc mua bán vật phẩm, để tăng thêm kiến thức.
Đừng nói chỉ là một đoạn đường nghe ngóng, thật đúng là làm cho Hàn Lập mở rộng tầm mắt, đối với một vài pháp khí cùng vật liệu hiểu rõ hơn không ít. Ví dụ như nói: pháp khí phi tiêu có thể tự động truy theo địch, hồ lô có thể phun lửa ra ngoài, trường đao có thể chém vào người làm cho người ta đông kết, trứng của kiến cánh bạc có thể chế thuốc, xảy của Thiết tuyến xà trăm năm có thể đúc đồ, vân vân.
Hàn Lập càng nghe càng cảm thấy thú vị, bất tri bất giác đã đi tới giữa sân.
"Không được, vật này của ngươi ta không cần, đưa ra vật khác mà đổi!"
"Đây chính là pháp bảo Tàn Phiến! Dựa vào vật liệu cũng dư sức đổi với ngươi!"
"Ta lấy Tàn Phiến này có ích lợi gì? Còn có thể tìm được tu sĩ kết đan kỳ đem nó luyện hóa không được! Mơ tưởng đến lượt ta kiếm ăn!"
Một trận cải vả kịch liệt, truyền đến từ quầy hàng phía trước.
"Pháp bảo Tàn Phiến?"
Thanh âm này làm cho mọi người thất kinh, lập tức làm cho người tu tiên ở phụ cận ồn ào vậy lại đến giọt nước cũng không thông.
Phải biết rằng, pháp bảo là thứ người tu tiên cấp thấp nằm mơ ban ngày cũng không dám tưởng tượng, hôm nay lại xuất hiện tại Thái Nam cốc này, cho dù chỉ là Tàn Phiến, cũng tính là kỳ tích, làm cho những người tu tiên này giống như mèo ngửi thấy mùi cá rán, khó mà nhịn được.
"Ở nơi nào?"
"Để ta xem!"
"Đây là pháp bảo sao?"
"Hắc hắc! Thật đẹp!"
"Cái miếng ghẻ này sao!"
Hàn Lập bởi vì cách quầy hàng này tương đối gần, hơn nữa thân thủ vốn so với người tu tiên bình thường nhanh nhẹn hơn nhiều, cho nên hắn nhanh chóng đã đoạt được vị trí tốt, tất cả những gì xảy ra trước mặt đều thấy rất rõ ràng.
Chỉ thấy ở quầy hàng phía trước, một vị hán tử cỡ hai bảy hai tám tuổi đang đứng, hán tử này da tay ngăm đen, tay chân thô to, vừa nhìn cứ tưởng một nông phu nào vừa mới vào Thái Nam cốc, nhưng phàm là người chỉ dùng Thiên nhãn thuật xem qua pháp lực của hán tử này đều không khỏi hít vào một hơi. Hán tử đen đúa này, lại là đại cao thủ tầng thứ mười.
"Cạnh tranh cùng người này, không phải là tìm ch.ết sao?"
Có vài người tu tiên âm thầm lấy làm kỳ, đem ánh mắt rơi vào trên người chủ quầy kia. Người áo xanh chủ quầy trông rất bình thường, pháp lực bộ dáng chỉ có bảy tám tầng, nhưng đối mặt với hán tử trước mắt, trên mặt vẫn không chút sợ sệt.
Có người chú ý tới trên áo của chủ quầy có gắn một đồ án hình lá cây, lúc này các người tu tiên môn mới chợt hiểu ra. Thì ra vị này là đệ tử của gia tộc tu tiên Diệp gia Tần Diệp lĩnh, trách không được khong chút sợ hãi.
Ở tại quầy hàng của hai người này, có một cái bát màu vàng có hoa văn kỳ quái cùng một vật phẩm như là tấm vải có vẻ trong suốt.
Vật phẩm như tấm vải này, đầy nếp nhăn, xung quanh lại còn rát nát, cứ như là bị chó gặm. Điểm duy nhất làm người ta chú ý, chính mặt trên thỉnh thoảng lại lóe ra ánh sáng trắng, có chút kỳ lạ.
Đây là pháp bảo Tàn Phiến? Sau khi thấy vật này, đám người vây xem thất vọng không ít, vật trước mắt họ hoàn toàn khác so với tưởng tượng.
"Tàn Phiến này rất kỳ diệu! Chỉ cần dùng nó bao quanh vật thể, sẽ lập tức ẩn hình, hơn nữa một tia linh khí cũng không thể tiết ra ngoài, cũng không sợ linh khí từ bên ngoài tiến vào"
Người da đen nghiêm mặt, lớn tiếng giải thích.
Nói xong hắn đột nhiên rũ tay áo xuống, từ bên trong]lấy ra một con chuột màu bạc.
"Yêu thú bậc một Cật kim thử!"
Đám người tu tiên vây xem, có người kêu lên tên của con chuột này, lại khiến cho một trận xao động nhỏ.
"Thật không hỗ là cao thủ mười tầng! Ngay cả yêu thú bậc một cũng chế ngự được!"
Rất nhiều người không nhịn được âm thầm nghĩ.
Lúc này, hán tử da đen cầm lấy miếng
"vải"
kia trùm lên người của con chuột!
Kết quả, kỳ tích xuất hiện! con chuột cùng miếng
"vải"
lập tức biến mất không thấy. Cho dù rất nhiều người dùng Thiên nhãn để xem, cũng khôgn thấy đâu cả.
Hán tử chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, có chút hài lòng. Sau đó đột nhiên vung tay lên, trong tay lại xuất hiện mảnh
"vải"
, mà con chuột nọ cũng lập tức hiện ra.
"Hơn nữa không chỉ có vật còn sống, ngay cả vật ch.ết cũng có hiệu quả như vậy"
.
Nói xong, hán tử lại vung tay lên, một ngọn tiểu đao linh khí bức người phóng trên mặt đất, cũng lần nữa đem mảnh
"cải"
trùm lên trên, kết quả cũng là biến mất không tung tích, hơn nữa một tia linh khí cũng không lộ ra ngoài.
"Thật kỳ diệu!"
"Có thể ẩn hình!"
"Hắc hắc! Không thể nói gì!"
Đám người vây xem đều xôn xao bàn luận.
"Thế nào, đổi lấy cái bát của ngươi cũng là tương xứng chứ!"
Hán tử lần nữa gở xuống miếng
"vải"
, sau khi đem ngọn tiểu đao thu lại, hướng tới chủ quầy nói.
"Không đổi! Muốn ẩn hình, mua Độn hình phù sơ cấp bậc trung là được, hơn nữa nhỏ như vậy, có thể để ta ẩn đầu cái chân của ta sao?"
Chủ quầy lắc đầu, trào phúng nói.
"Không phải nói cho ngươi sao? Đây là pháp bảo Tàn Phiến, không phải tu sĩ Kết đan kỳ hoặc là tu sĩ Nguyên Anh kỳ luyện chế ra, không phải tu sĩ ngang cấp, ai có thể xem hoặc phá công hiệu ẩn giấu của nó? Độn hình phù làm sao có thể so với nó!"
Người da đen tức giận nói.
"Ngươi có nói thế nào! Ta căn bản cũng không cần vật ấy, muốn có nó! Ngươi cứ đưa ra ba mươi khối linh thạch, hoặc vật phẩm khác trao đổi!"
Quầy chủ lạnh lùng nói.