Chương 1: Đạo phi đạo
*Lời đề*
Có một điều ta phải nói ngay từ đầu.
Cuốn công pháp này được ta cải biên lại từ một cuốn bên sachiepvien. Ta vốn chỉ muốn dịch thuần việt cho các đạo hữu tham khảo, bất quá tình tiết trong cuốn đó nhiều chỗ rất khó ngửi như là tuyên ɖâʍ giữa đường, bạo ɖâʍ,…
Do đó ta đã liều mình cải biên lại trên nguyên tắc ba không, không ntr, không tuyên ɖâʍ, không loli bất quá vẫn có một chút bán nón.
Không phải ta thiên vị Hàn Lập, ta cũng không phải Phàm con gì gì đó mà các đạo hữu hay nhắc đến, chỉ là khi đọc một cái gì đó, ta hay nhập tâm vào nhân vật chính, do đó ta cũng không thể đặt bút viết những thứ làm ta khó chịu, cuộc sống đã giày vò ta và cả các vị quá nhiều, đừng quá đắng cay.
Phải nhắc lại lần nữa, cuốn này không phải thuần sáng tác mà là do ta cải biên, các vị nói ta đạo văn ta cũng phải chịu.
Còn bạn tác giả cũ à, ta biết bạn không thể nhìn thấy lời này của ta nhưng ta vẫn muốn nói với bạn.
Đ## cả nhà bạn, viết thì viết thôi, sang phần 2 cho NTR vô ăn ## à. Làm ta đạo tâm thương tổn, mất nhiều thời gian để hồi phục.
----------------------------------------------
Hắc Thổ tiên vực.
Một mảnh không gian rộng lớn, vô tận vô biên, bao trùm không gian là một màn sương mù trắng xóa, dày đặc khiến cho người ta cảm thấy thanh lãnh, thê lương.
Trong màn sương mù có một đạo thân ảnh lăng không mà đứng. Chỉ thấy người mặc một bộ thanh bào đơn giản, khuôn mặt thường thường không đẹp không xấu, hai mắt trong veo đầy tinh thần, toàn thân mảy may không phát ra một tia pháp lực, thoạt nhìn giống hệt một phàm nhân.
Thoạt nhìn giống như một thanh niên nông thôn chất phát, giản dị cùng hòa ái. Hắn chính là Hàn Lập – Hàn Thiên Tôn.
Sau khi đánh giết Cổ Hoặc Kim, để tránh bị Thiên Đạo ăn mòn, Hàn Lập đem toàn bộ thời gian pháp tắc tiến vào Chưởng Thiên Bình, tu vi rơi xuống Đại La cảnh đỉnh phong. Từ đó ẩn cư không gặp thế nhân.
Ngàn vạn năm qua đi, Hàn Lập một mực đi tìm nguyên nhân Thiên Đạo đồng hóa Đạo Tổ cảnh tiên nhân. Cuối cùng, hắn đưa ra một suy đoán lớn mật
“Có lẽ phiến thiên địa gọi là Tiên Giới này chỉ là một cái tiểu thế giới của một tồn tại khủng bố nào đó.”
“Cái gọi là Đạo Tổ đồng hóa với Thiên Đạo chỉ là một phương thức thôn phệ đại đạo làm tự thân lớn mạnh đạo của vị tồn tại kia.”
“Phiến không gian này chính là một cái lồng lớn còn tu sĩ chính là động vật bị chăn thả chờ ngày làm thịt.”
Hàn Lập ngẩng đầu nhìn lên trời cao, đôi mắt sáng ngời, trong veo nhìn chăm chú giống như có thể xuyên qua lớp sương mù mà nhìn thấy tận cùng của vòm trời.
“Đạo phi đạo, cắn nuốt chúng sinh.”
“Đạo phi đạo, thương chúng ta, nhiều giày vò.”
Hàn Lập than nhẹ, trong âm thanh mang theo một tia bình tĩnh cùng hiền hòa đến lạ.
“Nhớ năm đó, ta chỉ là một phàm nhân yếu đuối tiến vào Thất Huyền Môn làm tạp dịch đệ tử, không ngờ lại vô tình bước chân lên con đường tu tiên.”
“Từ đó đến nay đã không biết bao nhiêu năm tháng, ta theo đuổi bất tử bất diệt, tiêu dao tự tại.”
“Cuối cùng lại cay đắng phát hiện bản thân chỉ như một con thú bị nuôi nhốt chờ ngày làm thịt.”
“Haizz.”
Hàn Lập thở dài, hai tay nhanh chóng bấm ra hàng trăm đạo kết ấn phức tạp. Khí thế của hắn nhanh chóng tăng lên, ba động ầm ầm truyền ra bốn phía.
Không gian xung quanh giống như bị tấm gương dần dần xuất hiện những vết nứt, thời gian giống như sợi dây bị kéo dãn. Từng đạo pháp tắc tiến vào cơ thể Hàn Lập, khí thế tăng mạnh, chỉ chốc lát hắn đã tiến vào Đạo Tổ cảnh nắm giữ pháp tắc thời gian.
Hàn Lập lấy ra hai tấm ngọc giản, nhanh chóng bóp nát. Hai cỗ lực lượng pháp tắc khủng bố tràn ra hòa cùng với thời gian pháp tắc trên người Hàn Lập tạo thành một cỗ ba động không gì sánh được.
Trong không gian tràn đầy sương mù đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu đen khổng lồ, sâu không thấy đáy. Sấm sét ầm vang, trời đấy tối đen, sương mù càng thêm dày đặc, gió to, mưa lớn xuất hiện.
Ầm ầm ~
Vù vù ~
Rào rào ~
Thiên địa giống như vì hành động của Hàn Lập mà tức giận.
Hắn đứng trước vòng xoáy, mặc kệ cuồng phong như dao sắc cứa vào da thịt, thiên lôi đánh lên thân, trên mặt cười như không cười. Thân thể hắn chịu hàng ngàn hàng vạn vết thương, huyết đỏ đẫm áo bào, cơ thể dần dần mờ ảo rồi tan biến, từ hai chân đến đầu gối rồi đến eo. Đây chính là hậu quả khi tiến giai Đạo Tổ, càng vận dụng nhiều lực lượng lại càng nhanh chóng bị Thiên Đạo đồng hóa, cắn nuốt.
Trước khi hoàn toàn tan biến, trên mặt Hàn Lập treo một một nụ cười nhàn nhạt khó hiểu.
Đạo phi đạo, thương chúng ta, nhiều giày vò ~
Thanh âm vang vọng trong không gian rồi dần dần biến mất.
Hố đen khổng lồ dần dần biến mất, trả lại cho mảnh không gian trắng xóa tràn đầy sương mù sự thanh lãnh, thê lương.
Không một ai biết vị Hàn Thiên Tôn danh chấn Tiên Giới nay đã hòa vào Thiên Đạo.
---------------------------------
Tại thời không xa xôi.
Một thiếu niên mặc hoàng bào cũ nát, khuôn mặt phổ thông, làn da ngăm đen đi bộ trong sơn cốc. Tinh thần hắn uể oải, đôi mắt vô thần nhưng ẩn ẩn một tia sáng ngời, trong veo, hai mắt ngó nghiêng nhìn hai bên đường.
A~
Đột nhiên, hắn kêu lên một tiếng, khuôn mặt đen đúa nhăn nhó trở nên rất khó nhìn, cái miệng mở to ngoác đến tận mang tai. Theo phản xạ, hắn khom người xuống, hai tay ôm lấy lòng bàn chân phải, chân trái lảo đảo nhảy lò cò trên mặt đất.
“Cái quỷ gì đây! Là ai ám hại lão tử.”
Hắn ngồi phệt xuống đất, hai tay ôm lấy chân phải, gót chân ngửa lên. Hắn tháo giày, nhìn vết thương sưng đỏ trên lòng bàn chân, hai tay bắt đầu xoa bóp.
Qua một lúc lâu, hắn ghé mắt trên mặt đất, hai tay gạt đi lớp lá khô trên mặt đất, tìm xem đầu xỏ gây ra vết thương cho hắn.
Trên mặt đất lá cây tiêu điều, cái vàng, cái khô, cái lại héo úa. Nhìn cẩn thận lại, hắn phát hiện một cái bình nhỏ bám đầy bùn đất, màu sắc hoàn toàn là màu nâu.
Hắn cầm lên bình nhỏ, ngạc nhiên phát hiện cái bình nặng hơn xa so với kích thước của nó.
Không lẽ làm bằng vật liệu gì quý giá? Lần này ta phát tài rồi a.
Thiếu niên hứng thú đánh giá chiếc bình, bất chợt một đoàn hắc quang đột nhiên, lao thẳng về phía hắn.
A á ~
Một trận đau đớn đập vào trong hải não, thiếu niên hai tay ôm đầu, vẻ mặt cực kì thống khổ, cơ thể lăn lộn trên mặt đất.
Ít lúc sau, thiếu niên chợt trở người ngồi dậy, vẻ mặt bình tĩnh. Nguyên bản đôi mắt trong sáng, có thần trở nên tà dị, hấp dẫn. Kết hợp với khuôn mặt đen đúa, tầm thường khiến cho người ta cảm thấy kì quái, khác thường.
Cơ thể này chính là Hàn Lập thời thiếu niên nhưng tự nhiên không phải là Hàn Lập 15 tuổi nữa. Chiếm cứ cơ thể hiện tại là Hàn lão ma – Hàn Lập nguyên anh thứ hai.
Đây chính là hậu thủ mà Hàn Lập đã chuẩn bị.
Quả thực, cơ thể và nguyên anh thứ nhất đều đã bị Thiên Đạo cắn nuốt, ch.ết không thể nghi ngờ.
Nhưng hắn đã lợi dụng Luân Hồi pháp tắc để che mắt Thiên Địa.
Kết hợp Thời Gian pháp tắc cùng Không Gian pháp tắc tạo thành Thời Không pháp tắc.
Hố đen khi đó chính là thông đạo thời không, Nguyên Anh thứ hai ẩn giấu trong cơ thể lặng lẽ trốn vào thông đạo, trôi theo dòng thời gian trở về thời điểm niên thiếu như hiện tại.
Năm đó, Hàn Lập trảm tam thi, đột phá Đạo Tổ cảnh (tam thi bao gồm thiện thi, ác thi, bản thi ). Những hắn lo lắng chính mình tính cách thay đổi, đột phá thành công liền đem tam thi thôn phệ, chỉ còn dư một phần ác thi.
Một phần ác thi bị luyện hóa vào trong nguyên anh thứ hai gọi là Ma Anh. Qua ngàn vạn năm, Hàn Lập đem Ma Anh tu luyện đến Đại La, giấu trong cơ thể để chuẩn bị cho trường hợp chủ tu nguyên anh bị tiêu diệt.
Hiện tại, chủ tu nguyên anh đã tan biến, Ma Anh này chính là Hàn Lập. Nó là ký ức, ý chí, lý tưởng, chấp niệm của Hàn Lập. Duy nhất một điều là là tính cách bị đem thay đổi.
Thiện thi và bản thi không còn, một phần ác thi này đủ để khiến tính cách Hàn Lập biến khác trước kia.
Vị kia Hàn Thiên Tôn không phải tiểu nhân, không phải quân tử, không chủ động hại ai cũng tuyệt không cho phép ai đe dọa đến tính mạng mình, không có lợi ích thì không dậy sớm.
Vị này Hàn Lập, lấy ác niệm làm chủ, tính cách chỉ sợ là tà ác chiếm cứ chủ đạo. Nếu tính cách là một hồ nước, vậy thì hồ nước này đã đục ngày đến 8 thành.
Con ngươi Hàn Lập lóe lên một tia huyết quang quỷ dị rồi biến mất, khóe miệng cong cong
“Đạo phi đạo a.”
“Lão tử chính là Đạo Tổ chưởng khống Thời Gian pháp tắc.”
“Một thế này trùng tu nhất định phải tu Không Gian pháp tắc.”
“Đến lúc đó.”
Khặc khặc
“Thời Gian cùng Không Gian kết hợp.”
“Thời Không pháp tắc phá toái hư không, mở ra thông đạo giới diện.”
“Lão tử muốn xem xem mảnh thiên địa đằng sau tiên vực là bực nào thú vị.”