Chương 22: Trở về
Sáng sớm hôm sau, Hàn Lập mở mắt, thần thanh khí sáng. Bên cạnh là Mặc Ngọc Châu trần trụi thân thể nằm ngủ co người như mèo con, tóc dài tán loạn che mất gương mặt, quần áo từng kiện vứt lung tung, cả người mỏi nhừ, mềm nhũn.
Hàn Lập vươn người dậy, tiện tay tại trên đầu ɖú phấn hồng ngắt một cái làm nàng "ưm" lên một tiếng dụ người.
Nhìn đến ƈôи ȶhịȶ to dài, trắng như bạch ngọc dưới chân cương cứng lên, Hàn Lập kéo nàng nằm ngửa thẳng người, hai tay đem tách ra nàng hai chân định hành sự. Bất quá nhìn thấy Mặc Ngọc Châu bộ dáng mệt mỏi, trên cổ, trước ngực, bầu ɖú đầy dấu vết. Lại nhìn bên dưới tiểu huyệt kia sưng tấy, đỏ ửng, lông mu loạn thành một vòng, vẫn còn dính dính ɖâʍ dịch ẩm ướt, lấp lánh. Hắn cũng không có tiếp tục.
Hàn Lập đứng dậy, tay bấm pháp quyết, hai dòng nước ấm xuất hiện thanh tẩy thân thể hai người. Mặc xong quần áo, từ trong túi trữ vật lấy ra một viên phàm đan đưa vào trong miệng Mặc Ngọc Châu, xoay người đi ra khỏi lều, đến bên bờ sông.
Mặc Ngọc Châu sau khi nuốt xuống đan dược, cơ thể bắt đầu lấy lại một chút sức lực, mệt mỏi do đêm qua đại chiến dần dần biến mất. Nàng cũng không ngờ Hàn sư huynh dáng vẻ trông gầy yếu, mảnh mai khi giao hợp lại mạnh mẽ, bền bỉ như vậy, bắn ra nhưng ƈôи ȶhịȶ vẫn như cũ cứng rắn làm nàng vô cùng mệt mỏi. Bất quá tư vị đêm hôm qua quả thật quá yêu thích.
Hàn Lập ngồi trên cỏ xanh bên bờ sông, ngửa mặt lên trời hít thở thật sâu, cảm nhận gió mát đập vào mặt, mái tóc buộc gọn gàng sau đầu tung bay. Giai đoạn đầu tiên của tu sĩ là Luyện Khí, lúc này vẫn cần phải hít thở, thậm chí còn phải thật tinh tế để cảm nhận linh khí trong thiên địa. Sau đó bước vào Trúc Cơ, tu sĩ lúc này hoàn toàn có thể bế khí. Bất quá Hàn Lập từ sau khi ẩn cư tại Hắc Thổ Tiên Vực lại yêu thích hít thở sâu, cảm nhận hương vị của không khí. Thói quen này vô tình lại trở thành lợi thế khi trùng tu.
Từ ngày xuyên qua thời không trở về thời điểm này đã có sáu năm, mười chín tuổi, Luyện Khí tầng chín, linh lực cô đọng gấp bảy lần tu sĩ khác, tùy thời có thể Trúc Cơ. Phải biết tu sĩ có linh lực gấp đôi người khác khi đấu pháp đã có cực lớn lợi thế, còn hắn là gấp bảy, có thể nói là hãi thế tục.
Được một lát, hơn chục tên gia đinh cũng bắt đầu tỉnh dậy, sau đó là mấy vị công tử tiểu thư, cuối cùng là Mặc Ngọc Châu.
Nghe nàng chỉ huy, bọn họ tiếp tục đi săn đến chiều thì quay về Gia Nguyên Thành. Lần này chỉ có mấy con thú nhỏ, không còn xuất hiện thú dữ.
Để gia tăng thanh danh của Mặc Ngọc Châu, đám gia đinh đem tấm da hổ treo lên cao, chậm rãi cưỡi ngựa từ cửa thành về Mặc phủ, vừa đi vừa miêu tả cảnh tượng anh dũng diệt hổ của nàng. Dân chúng trong thành biết chuyện đều đến xem, nhìn nàng với ánh mắt ngưỡng mộ, sùng kính.
Bất quá, bọn họ lại không biết rằng anh hùng ở trước mặt bọn họ hiện tại đang bị người đùa bỡn.
Từ lúc đến cổng thành, Hàn Lập liền dùng huyễn thuật để đánh lừa mọi người, chính mình thì cùng Mặc Ngọc Châu cưỡi chung một con tuấn mã, bắt đầu trò đùa nghịch lưu manh trên cơ thể mềm mại của nàng, nhưng trong mắt dân chúng cũng chỉ là Mặc Ngọc Châu ung dung một mình cưỡi ngựa, hắn cũng không muốn người khác nhìn thấy thân thể tiểu thiếp của mình.
“ Sư huynh… n… thật là không ai nhìn thấy sao?”
“Hắc hắc… Đương nhiên!”
“Ngươi nhìn ánh mắt bọn họ có gì khác không?”
“ Ứ… Không !!!!!!”
Mặc Ngọc Châu ngồi trên ngựa dựa lưng vào trong lòng Hàn Lập phía sau, phía trước ngực y phục đã bị bung ra làm lộ chiếc áo yếm màu hồng quyến rũ, căng lên như sắp rách.
Mặt kề sát gáy ngọc ngửi mùi hương đặc trưng trên cơ thể người thiếu nữ, một tay ôm nàng vòng eo thon thả, một tay chui vào trong yếm bóp lấy bầu ɖú mềm mại, căng tròn, đem nó biến thành muôn hình vạn trạng.
Mặc Ngọc Châu hơn hai mươi tuổi, cơ thể đã phát dục đến một mức độ nhất định, quy mô bộ ngực so với Lý thị, Lưu thị còn muốn lớn hơn, một bàn tay Hàn Lập phủ lên còn không đủ. Nếu sau này thường xuyên được người nâng niu, có thể còn muốn lớn hơn Nghiêm thị.
Khoái cảm từ bộ ngực mang đến cùng kích thích khi thân thể bị trêu đùa ở trước mặt người dân là Mặc Ngọc Châu đầu óc như muốn bay, mơ mơ màng màng rên rỉ, tiểu huyệt không ngừng rỉ ra ɖâʍ dịch, ướt đẫm quần và yên ngựa.
“Bên dưới Ngọc Châu sư muội sao lại ướt như vậy a! Thật là ɖâʍ đãng.”
“Không lẽ sư muội thích bị làm trước mặt người khác.”
“Hức… Sư huynh không… không được nói.”
“Ngọc Châu không muốn… Ưm… Ngọc Châu chỉ là của một… n… một mình sư huynh.”
“Ứ, Ngón tay… Ngón tay sư huynh đừng…”
“Sư muội… Ứ… Muốn ra.”
Hàn Lập một bên tay chui vào Mặc Ngọc Châu trong quần, hai ngón tay vạch ra môi mật, ngón tay giữa chui vào trong âm đạo thăm dò. Ẩm ướt, trơn trượt, ấm nóng. Thành âm đạo co bóp lấy ngón tay, như vừa muốn đấy ra dị vật, vừa muốn giữ lại bên trong.
Đoàn người cứ như vậy về đến Mặc phủ. Vừa đến cửa lớn cũng là lúc Mặc Ngọc Châu đạt đến cao trào, tiết thân tại chỗ, cả người mềm nhũn vô lực được Hàn Lập bế về phòng. Sau đó lại là một màn điên long đảo phượng làm nàng mệt mỏi, ngủ đến tận đêm mới tỉnh dậy.