Chương 27: Vẽ bùa (1) [Cầu đề cử]
“Muội muội!” Một giọng nói mạnh mẽ phá vỡ khoảng lặng giữa hai người, Hàn Lập cùng Hàm Vân Chi đều ngẩng đầu lên, một tên cự hán vóc người to lớn chạy đến, dọc đường va chạm vào ba bốn tên tu tiên giả làm bọn hắn giận dữ, bất quá trông thấy dáng người cự hán về sau, tất cả đều vuốt mũi bỏ đi.
“Muội muội! Đồ ta mang đến rồi đây.” Cự hán hùng hục chạy đến trước mặt hai người, mang theo một luồng gió mát đập vào mặt Hàn Lập làm hai bên tóc mái của hắn tung bay, hướng Hạm Vân Chi đưa tới một cái hộp gỗ đóng kín.
Hạm Vân Chi nhân lấy hộp gỗ, từ bên trong lấy ra một cây bút lông màu vàng, tỏa ra ánh kim chói mắt, đưa cho Hàn Lập.
Đây là Kim Trúc Bút, ngòi bút làm từ lông yêu thú cấp hai Kim Tình Viên chế thành, thân làm từ kim tinh cùng ô thiết, chính là bảo vật gia tộc ta lưu lại. Đáng tiếc hai huynh muội chúng ta không ai am hiểu phù đạo, giữ lại có chút phung phí, mà chúng ta dự định tham gia Thăng tiên đại hội, vì vậy mới phải đem đổi lấy đan dược cho đạo hữu.”
Hàn Lập cầm lấy Kim Trúc Bút, từ trong túi trữ vật lấy ra năm bình Hoàng Long Đan cùng năm bình Kim Tủy Hoàn đưa cho Hạm Vân Chi. Mùi thuốc từ trên đan dược phát tán ra làm nàng ngạc nhiên cùng vui mừng, hai mắt cười đến cong lên. Cũng khó trách như vậy, trình độ luyện đan của Hàn Lập tại Tiên giới cũng là hiếm thấy, nồng độ dược lực trong đan dược hắn luyện chế so với tu sĩ khác đều nồng đậm hơn gấp hai lần.
"Đan dược này... Đúng là tuyệt phẩm, có thể giúp huynh muội chúng ta đột phá bình cảnh trước mắt! Chúng ta coi như có một phần cơ hội tiến vào tông môn." Hạm Vân Chi cầm trên tay đan dược, mặt mũi tràn đầy hưng phấn nói.
"Cô nương muốn chiến thắng Thăng Tiên đại hội? Thật ra vẫn còn một cách nữa."
“Cách gì?” Chưa đợi Hạm Vân Chi phản ứng, cự hán bên cạnh đã lớn tiếng cướp lời.
“Hắc, chính là phù lục, ta mới nghiên cứu ra một loại linh phù làm tăng tốc độ tu luyện dành riêng cho nữ tu sĩ .” Hàn Lập cười cười, chờ đợi phản ứng của hai huynh muội nhà này
“Này… Hàn đạo hữu thật là chế phù sư sao? Không biết đạo hữu ra giá cả như thế nào.” Hạm Vân Chi vui vẻ đáp lại, hôm nay có thể thu được đan dược đã làm nàng phi thường cao hứng, nếu có thể lấy thêm phù lục hỗ trợ tu luyện, như vậy huynh muội bọn họ không cần chia nhau đan dược, cả hai đều có thể đột phá.”
Hàn Lập nhìn Hạm Vân Chi cùng cự hán, bình tĩnh vung tay, đem một đoạn hình ảnh truyền vào trong đầu hai người, đợi một lát, mở miệng.
“Không biết hai vị có ý kiến gì? Nếu hỗ trợ ta làm thí nghiệm này, thất bại ta sẽ cho hai vị ba bình đan dược, nếu thành công hai người cũng không mất gì, còn được hai tấm phù miễn phí.
"Muốn dùng thân thể vẽ bùa sao? Như vậy có làm ảnh hưởng đến muội muội ta không?" Cự hán gãi gãi đầu, hoài nghi hỏi, đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe thấy cách vẽ bùa này, không khỏi có chút lo lắng cho muội muội.
“Hắc, nếu như tổn thương tới thân thể người, ta đây còn vẽ phù làm gì nữa? Ta hiện tại muốn thí nghiệm hai loại phù triện, loại thứ nhất là Tụ Khí Phù giúp cho tốc độ tu sĩ hấp thu thiên địa linh khí nhanh hơn một thành; một loại khác là Thủ m Phù, chỉ có thể vẽ trên người xử nữ tu sĩ, giúp cho linh khí không bị thất thoát ra ngoài cơ thể khi tu luyện." Hàn Lập vẻ mặt tràn đầy tự tin, diễn y hệt như ảnh để
"Trên đời lại có loại linh phù thần kỳ như vậy."
"Đương nhiên, cho dù là vẽ bùa thất bại cũng không cần phải lo lắng đến Vân Chi cô nương, loại linh phù phụ trợ này muốn đả thương nhân cũng không có khả năng ."
Hàn Lập dẫn theo hai người đến một quán trọ nhỏ, thuê một gian phòng, để cự hán đứng ở bên ngoài hộ pháp, chính hắn cùng Hạm Vân Chi đi vào bên trong.
-------------
Trong phòng nhất thời chỉ có hai người.
"Như vậy, kế tiếp còn phiền toái cô nương cởi xuống quần áo."
"Toàn bộ, toàn bộ sao?" Hạm Vân Chi sau khi nghe được, toàn thân run rẩy một chút, ngượng ngùng hỏi.
"Đương nhiên, bùa này phải vẽ trực tiếp trên người cô nương, nếu có quần áo, ta biết vẽ như thế nào?"
"A... Được..." Hạm Vân Chi thẹn thùng, ngồi tại đầu giường, chậm rãi cởi xuống từng kiện quần áo, thân thể mềm mại yêu kiều tràn ngập thanh xuân khí tức bại lộ trong không khí, rất giống với khí chất trên người Mặc Thải Hoàn.
"Hắc... Không tệ! Không tệ!" Hàn Lập nhìn Hạm Vân Chi giống như hàng hóa, mở miệng đàm luận thân thể trần truồng của thiếu nữ.
"Bầu ɖú không to cũng không nhỏ, căng tròn, trắng mịn, rất vừa tay. Đầu ɖú màu hồng nhạt, quầng ɖú phấn hồng, xem ra vẫn chưa có ai chà đạp. Eo thon, mềm mại. Bất quá mông có chút nhỏ thành ra có chút tiếc nuối a..."
"Vâng... Thực xin lỗi, làm Hàn đạo hữu thất vọng rồi." Hạm Vân Chi chỉ là một cái thiếu nữ ít trải đời, lại được ca ca bảo vệ từ bé, nào có bị nam nhân thị gian bao giờ, hơn nữa thân thể còn bị coi như hàng hóa, tùy tiện bị người đánh giá. Lúc này tự nhiên là xấu hổ không thôi, hai tai ửng đỏ, nóng rực. Cả khuôn mặt xinh xắn giống như là muốn chôn vào bộ ngực, cúi thấp đầu, nhỏ giọng đáp lại.
"Được rồi, ngươi đem môi mật vạch ra để ta nhìn một chút."
"A!" Hạm Vân Chi hơi cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng suy nghĩ mãi cũng không ra vấn đề. Tuy rằng cảm thấy vạn phần ngượng ngùng, bất quá vẫn là chậm rãi đưa hai tay xuống, tại trước mặt Hàn Lập tách cặp môi mật béo múp, lộ ra nơi riêng tư thần thánh nhất của thiếu nữ.
"Thỉnh... Thỉnh đạo hữu nhìn... ?"
Hàn Lập đưa mặt tới gần, chăm chú nhìn chằm chằm nơi ấy, ngay cả hô hấp đều phả tại bên trên tiểu huyệt, tay phải đưa ra vân vê hòn le.
"Ưm… đạo hữu!"
Chỉ thấy Hạm Vân Chi nằm tại trên giường, hai tay vạch ra chính mình xử nữ ɖâʍ huyệt, tùy ý để nam nhân kích thích.
Tách ra môi mật mũm mĩm, bên trong là những thớ thịt mềm mại, hồng hào. Hòn le nằm ở vị trí cao nhất, sau đó đến niệu đạo, cuối cùng là âm đạo hay còn gọi là lỗ thịt được che đậy bởi môi bé.
(Cập nhật kiến thức sinh học nè, xin đừng gọi ta là lão tác, gọi là là thầy nhé nhưng đừng là thầy ông nội)
"Hạm cô nương tiểu huyệt thật xinh đẹp a! Phấn nộn hồng hào như vậy… Chậc Chậc..."
"Tạ... Tạ Hàn đạo hữu thưởng thức... ?" Hạm Vân Chi toàn thân bị nhìn, xấu hổ run rẩy, nguyên bản làn da trắng nõn đều nhiễm lấy một chút màu hồng nhạt, giữa hai chân không hiểu vì sao sinh ra cảm giác kỳ lạ, vi diệu.
"Như vậy, muốn họa phù trước tiên phải lấy mực a!" Hàn Lập thưởng thức Hạm Vân Chi tiểu huyệt rất lâu, lúc này mới một lần nữa đứng lên.
"Mực? Họa phù không phải là dùng đan sa sao?"
"Hắc hắc, loại phù triện đặc thù như vậy há có thể dùng đan sa bình thường vẽ?"