Chương 30: Hoàng Phong Cốc [Cầu đề cử]
Tên tu sĩ họ Vương nhanh chóng rời đi, trong phòng chỉ còn Hàn Lập và lão giả họ Diệp
“Hàn sư điệt, ta có một đứa cháu trai đã đến Luyện Khí tầng 9, ta muốn mua lại Trúc Cơ đan của ngươi, chẳng biết ý sư điệt thế nào?” Lão già họ Diệp không lòng vòng, trực tiếp đưa ra đề nghị.
Thấy Hàn Lập không có trả lời, hắn tiếp tục nói: “Hàn sư điệt yên tâm, ta sẽ không để ngươi thiệt thòi, ta dùng bảy viên linh thạch trung phẩm để trao đổi, hơn nữa ta sẽ sắp xếp cho sư điệt một công việc tạp vụ nhẹ nhàng.”
Hàn Lập giả vờ trầm ngâm, con ngươi lóe lên một tia huyết quang rồi biến mất, giống như là đưa ra một quyết định quan trọng “Được! Ta trao đổi Trúc Cơ đan với sư thúc.”
“Ha ha! Sư điệt cứ yên tâm, ta nói tuyệt đối sẽ giữ lời.” Lão giả cười ha hả vỗ vai Hàn Lập, quay đầu đi ra khỏi phòng.
Bất quá, hắn không biết rằng có một tia sáng màu xanh lá từ trên tay Hàn Lập bay đến sau lưng hắn. Đây là Nguyền Rủa Phù, một loại phù chú ác độc đã thất truyền từ lâu, có một tác dụng duy nhất chính là nguyền rủa người dính phải lá bùa này.
Loại phù này cực kỳ khó chế tạo, đòi hỏi nguyên liệu cao cấp cùng tạo nghệ họa phù đỉnh cao. Với tài sản của hắn hiện nay, tối đa cũng chỉ có thể nguyền rủa Trúc cơ trung kỳ.
“Hắc hắc, đồ của ta cũng dám cầm, cũng không biết đến lúc ngươi nổi điên đem cháu trai của mình lột sạch đồ ném lên giường cưỡng ɖâʍ sẽ thú vị như thế nào?” Hàn Lập trong đầu nghĩ nghĩ, rợn hết cả người, bấm pháp quyết thi triển Thanh Tâm Tiên Thuật, trừ bỏ tạp niệm.
--------------------------
Hàn Lập sau đó theo lão giả họ Diệp đi gặp tông chủ Hoàng Phong Cốc, lại chọn một công việc tạp dịch tại Bách Dược Viên. Bằng vào Chưởng Thiên Bình, hắn thúc dục lượng lớn linh thảo để tàng tư, ngày sau sử dụng.
Thời gian qua đi một năm, Hàn Lập dường như không rời Bách Dược Viên, một bên thúc dục linh thảo sinh trưởng, một bên yên phận luyện chế lượng lớn linh đan, linh dược.
Trong thời gian này, Hoàng Phong Cốc cũng lại chiêu thu thêm một đám tân đệ tử, trong đó có không ít người có tư chất cực cao, chẳng hạn như huynh đệ song sinh họ Mộ Dung là lôi linh căn, thiếu niên họ Lý mười một tuổi có tu vi Luyện Khí tầng tám hay một tên đồng tử sở hữu Huyền m chi nhãn.
Nhất thời làm cho không khí trong Hoàng Phong Cốc náo nhiệt hẳn lên.
-----------------------
Linh thảo đã dùng hết để luyện đan, Hàn Lập cũng trực tiếp xuất quan, tại Hoàng Phong Cốc tản bộ hóng mát.
Đột nhiên một tiếng nổ lớn từ ngọn núi nhỏ không xa truyền tới, trên đỉnh núi có mấy luồng điện quang chớp động, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng hò reo.
Hàn Lập nhấc chân một cái, thân thể từ từ biến mất trong không khí, xuất hiện tại trên một cái cây lớn, không có bất kỳ ai có thể nhìn thấy hắn.
Bên trên đỉnh núi có hơn bốn mươi tên đệ tử đứng vây quanh hai gã thiếu niên chừng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi. Trước người bọn hắn có một cái lỗ đen thỉnh thoảng còn bốc lên luồng khói xanh nhạt, gió thổi khiến khói phiêu tán khắp nơi.
"Hửm? Đê giai Chưởng Lôi Tâm? Xem ra là đôi huynh đệ họ Mộ Dung lôi linh căn a..." Hàn Lập từ trên cây nhìn xuống, trong lòng thầm nghĩ.
Đám người vây quanh Mộ Dung huynh đệ khen ngợi hết lời. Ngươi một câu, ta một câu làm cho mặt hai người hưng phấn đỏ bừng. Hai người liếc nhìn nhau, gật đầu một cái, cùng nhau niệm chú. Trong tay bắt đầu hiện lên từng tia lôi quang chớp động, hai người cùng hất tay, hai đạo thiểm điện đánh xuống mặt đất vang lên tiếng nổ lớn cùng hai cái hố sâu hoắm, đen xì trên mặt đất.
Đám người tiếp tục hoan hô, cổ vũ hai người tiếp tục. Bất quá sắc mặt của cả hai đã trắng bệch, pháp lực cạn kiệt, không thể tiếp tục thi triển pháp thuật.
"Chỉ có như vậy! Lôi linh căn uy lực cũng không có gì đáng sợ, xem ra còn không bằng phong linh căn của ta!" Một đạo tiếng nói mang theo giọng điệu trêu chọc vang lên làm cho mọi người bốn phía xung quanh nhao nhao nhìn lại.
Một đôi nam nữ thanh niên sóng vai cùng một chỗ đi đến. Nam tử thì anh tuấn ngời ngời, nữ tử thì xinh đẹp như hoa.
Nam nhân kia vẻ mặt đầy kiêu ngạo, dường như đối với Chương Tâm Lôi của huynh đệ Mộ Dung có chút khinh thường. Còn nữ nhân bị mọi người nhìn chằm chằm, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, nhìn càng thêm kiều diễm.
Hàn Lập tự nhiên không đem tên nam nhân kia bỏ vào trong mắt, hắn hiện tại đang nhìn nữ tu xinh đẹp đi bên cạnh, người này chính là Trần Xảo Thiến, nữ tử từng đối với hắn có tình cảm nhưng không có duyên phận.
“Nam nhân kia là ai? Thật cuồng ngạo!"
"Phong linh căn? Đây cũng là một loại dị linh căn a! Chẳng lẽ hắn cũng có dị linh căn?"
"Người này ta biết, hắn chính là Lục sư huynh, cũng là một cao thủ am hiểu phong hệ pháp thuật, rất lợi hại".
Nam nhân họ Lục xuất hiện làm cho mọi người xung quanh nhốn nháo hết cả lên, một đám tụ đầu ghé tai bàn luận, tựa hồ muốn biết hắn có lai lịch gì.
Hừ, để ta cho các ngươi biết thế nào mới là dị linh căn! Hai ngươi cứ dùng lôi hệ pháp thuật công kích, nếu ta lùi nửa bước, tự khắc dập đầu nhận lỗi trước hai ngươi.” Nam nhân họ Lục ngạo nghễ nói.
“Tốt! Hai huynh đệ chúng ta đến thỉnh giáo ngươi.” Hai thiếu niên bị Lục sư huynh khinh thị, tự nhiên vô cùng tức giận, lập tức đồng ý.
Hai người đồng thời đưa ra một bên tay, áp vào nhau, hướng về phía Lục sư huynh, miệng nhẩm chú ngữ.
“Thiên lôi liên hoàn kích.”
Ầm ~
Trên bầu trời xuất hiện một đám mây đen lớn, giữa không trung lóe lên một đoàn bạch quang. Một đạo sấm sét đánh thẳng vào vòng bảo hộ trên người Lục sư huynh, khói bụi bay đầy trời.
Bụi mù tản đi, Lục sư huynh sắc mặt âm trầm đứng giữa một hố đen trên mặt đất, bộ dạng có chút chật vật, hiển nhiên cũng ăn không ít thiệt thòi. Hắn cười lạnh, hai tay vung ra hai bên, mỗi tay xuất hiện một đạo ánh sáng loan đao, sau đó ném về phía Mộ Dung huynh đệ.
Hai người này vẻ mặt kinh hoảng, thất thố nhìn xung quanh, dứt khoát chia hai hướng bỏ chạy. Theo chú ngữ từ miệng Lục sư huynh phát ra, hai thanh loan đao chuyển hướng đuổi theo.