Chương 40: Bảy ngày vòng quanh thế giới - Ngộ

Tiên thức của Phạm Ngọc chu du khắp chốn, thỉnh thoảng cũng dừng lại theo bước chân của nhân sinh. Hắn thấy rất nhiều. Sinh lão bệnh tử ngàn đời vẫn thế.Có những cảnh thậm chí làm xúc động cả người qua đường như hắn.


Ở đâu có người ở đó có tranh đấu. Đấu với trời, với đất với cả mệnh khổ.
Trong Thái Thuỷ Kinh cũng ghi lại một đạo như thế. Cuộc sống chỉ có vươn lên dù bình đạm qua ngày cũng không thể vô vi.
- Tiên nhân tiêu dao thiên địa, không tại luân hồi, vậy tại sao vẫn có đấu tranh?


Lúc ở học viện Tiên Đô, Phạm Ngọc đã hỏi một câu như thế.


- Vì mấy chữ Tâm Động Cầu Tĩnh. Đấu tranh, nghịch đạo đi lên đều do Tâm Động để cầu cái bằng an tĩnh tại. Hùng bá thiên hạ cũng thế mà ở ẩn tầm đạo cũng thế. Sinh ra đã vốn động nên cầu cái tĩnh. Mộng cũng thế mà Mị cũng thế. Bên đạo gọi đó là Mệnh, còn bên Phật gọi là Khổ thực ra là vậy.


Vị Tiên Sư kia sau khi suy nghĩ rất lâu đã nói một câu sâu xa như thế.
Sau đó vị Tiên Sư này cũng không còn xuất hiện lại nữa. Nghe nói ông ta đã rời khỏi học viện đi tìm cái tĩnh của mình.
- Ở trái đất này không lẽ cũng vậy hay còn có thứ gì khác?


Phạm Ngọc băn khoăn tự hỏi. Thế rồi Tiên thức của hắn bị đánh động.
- Aaaa....Aaaa...
- Cố lên, ráng thêm chút nữa!


available on google playdownload on app store


Tiếng một người phụ nữ la lên thất thanh. Âm thanh chứa đựng sự thống khổ vô cùng nhưng quyết không buông bỏ. Bên cạnh đó là tiếng một người phụ nữ lớn tuổi đang ra sức động viên. Trên cả hai người đều ướt đẫm mồ hôi.
- Aaaaaaa.....


Người phụ nữ kia lại gằn lên từng tiếng. Cơ thể gồng căng lên từng đợt như cố sức ép ra nỗi đau. Cứ tiếp tục như thế một lúc lâu.
- Oa, Oa, Oa!


Tiếng khóc trẻ con vang lên như đánh thức cả trời đất. Người phụ nữ trẻ nằm bẹp vì mất sức, hạnh phúc nhận lấy đứa trẻ. Đứa bé mở đôi mắt to, màu đen tinh khiết nhìn ngó thế giới lạ lẫm.


Trên người đứa bé lúc này Phạm Ngọc nhìn thấy một tầng hào quang rực sáng. Hắn biết đó là linh khí của trời đất khi đứa trẻ sinh ra còn sót lại đang thoát ra.


Bên cạnh họ một người đàn ông đen trũi, tóc tai rối bù đang nắm lấy bàn tay của vợ mình, tay kia xoa lên gương mặt mũm mĩm đang nhoẻn cười, đôi mắt rất trìu mến.
- Cảm ơn em.
Người đàn ông dịu dàng lên tiếng.
- Ừm... con trai của chúng ta...nhìn thật cứng cáp, giống anh quá.... Anh... anh đặt tên cho con đi.


Người phụ nữ đáp lại. Giọng nói ngắt quãng vì kiệt sức nhưng đầy ngọt ngào.
- Ừ...
Người đàn ông ngẩn ra suy nghĩ. Có rất nhiều cái tên Anh ta đã định sẵn nhưng giờ đến đây lại thấy không hợp.
- Tên của con sẽ là An Bình. Anh chỉ mong cả nhà an bình thôi.


Sau khi suy nghĩ một lúc anh ta mới nói. Giọng nói như chứa đựng sự quyết tâm nào đó.
- Ừm, An Bình là cái tên tốt, cũng vần với cái tên Bính của anh nữa. Ở nhà, em sẽ gọi con là Bi.


Người phụ nữ nghe vậy vui vẻ nói. Đứa trẻ bên cạnh thì liếc ngang liếc dọc chẳng hiểu mô tê gì. Đoạn này làm cả hai người vui lắm.
- Thôi, Anh đi làm đi. Chiều về đón mẹ con em. Em gọi mấy cô y tá rồi ngủ một lát.


Người phụ nữ mệt mỏi nói. Sau đó cô ta vươn tay nhấn một cái nút trên giường bệnh. Y tá lập tức chạy tới ẵm đứa trẻ đặt vào một cái nôi thông minh bên cạnh. Cái nôi tự động lắc lư cùng phát ra âm thanh du dương. Chỉ tức khắc đứa trẻ đã chìm vào giấc ngủ.


Sau đó người đàn ông rời khỏi bệnh viện đi tới đón một chiếc xe công cộng ra ngoài thành phố. Anh ta rất hăng hái, vừa đi vừa huýt sáo nhè nhẹ, ánh mắt vui vẻ, khuôn mặt chai sạn cũng thoáng cười.


Tiên thức của Phạm Ngọc đi theo người này. Thấy hình ảnh hạnh phúc đó hắn tự nhiên hâm mộ. Không ngờ việc tạo ra tính mạng mới của phàm nhân lại chứa đầy đạo lí sâu xa như vậy.


Chiếc xe chạy rất nhanh hướng tới một địa bàn hoang vu. Nhà cửa, cây cối tụt lại tít phía sau. Khung cảnh liên tục thay đổi, hết hoang vu rồi lại tới thành thị. Cuối cùng sau khi thay đổi ba lượt như thế chiếc xe mới dừng lại trước một khu mỏ khoáng thạch rất lớn.


Ngày nay với vận tốc vận tải siêu nhanh nên việc đi làm xa mấy ngàn cây số cũng là bình thường.
- Kịch.
Người đàn ông xuống xe. Có rất nhiều người như ông ta. Họ kéo nhau đi xuống một lối đi ngầm rất lớn. Khu mỏ khoáng thạch nằm sâu dưới lòng đất.


- Anh Bính hôm nay có vẻ vui. Sao, ở nhà có chuyện gì tốt à?
Một người đàn ông đi bên cạnh bỗng chạy tới lên tiếng hỏi.
- Minh, Vợ tôi mới sinh, con trai, haha.
Bính vui vẻ đáp lời.


- Trời, chuyện tốt như vậy sao. Tôi cứ tưởng phải ít ngày nữa, còn định mua quà thăm nữa. Vậy mà muộn rồi, thật đáng trách quá. Để chiều nay tôi về nói với nhà tôi mai mốt rảnh ghé sang thăm Anh chị và thằng bé.
Minh nghe vậy thì sửng sốt sau đó tự trách.


- Ôi, không sao đâu, Anh đừng ngại. Anh đã giúp đỡ chúng tôi nhiều rồi. Tại vợ tôi bị sinh non mấy ngày. Anh đến nhé.
Bính nghe vậy thì nhanh chóng ngăn lại. Tay Minh này là một người rất tốt, ân nhân của vợ chồng Anh ta.
- Ừ, tiếc quá. Thằng bé tên gì, được mấy kí, chỉ số gien ra sao?


Minh nghe vậy vẫn thấy tiếc và hỏi.
- Tôi đặt là An Bình, được có 5 kí nhưng nó mạnh lắm. Chỉ số gien tới cấp C lận, haha.
Bính nghe hỏi vậy thì sảng khoái trả lời. Anh ta rất vui, rất tự hào vì điều này.
- An Bình, tên tốt đấy. A, cái gì? cấp C lận hả? Haha, việc vui lớn đây. Phải ăn mừng mới được.


Được Bính cho biết mình há hốc mồm sau đó vui mừng nói. Bên cạnh mấy người thấy thế thì quay đầu lại, ánh mắt tỏ ý chúc mừng cùng kinh ngạc.
- Haha, Anh Bính, vậy là sắp tới không ai tranh máy đào với anh được rồi. Chắc nó lớn lên sẽ ra trò lắm đây.
Một tên da ngăm bên cạnh cũng cười lớn.


- Đúng vậy Anh Bính, với cấp gien sơ sinh mạnh thế có thể cho nó học trường chiến sĩ. Biết đâu nó sẽ đạt đến cấp chiến sĩ cao cấp, có khi còn hơn thế. Sau này sẽ được nhờ lắm đó.
Một tên mặt tròn khác cũng quay sang nói.


- Ừm, cảm ơn mọi người, tôi chỉ cần nó an bình là được. Còn tu luyện, con của dân thợ mỏ chúng ta thì nhiều lắm đạt đến cấp bốn, cấp năm để kiếm miếng cơm thôi. Chứ cao hơn nữa tôi hi vọng gì. Thôi đi làm nào. Dãy quặng sâu đó khá khó đào đó.


Bính nghe thế thì cũng vui vẻ cám ơn mọi người. Đúng như anh nói, cơ hội của đám thợ mỏ bọn họ là rất ít vì trường học chiến sĩ đòi hỏi nỗ lực rất nhiều cùng nguồn tài chính tốt. Gien sơ sinh cấp C đúng là khá tốt nhưng không có những thứ khác thì cả đời cũng chỉ tầm thường mà thôi.


Bọn họ chính là đáy của xã hội rồi.
Sau đó cả đám đi sâu vào lòng đất. Tiên thức của Phạm Ngọc không dò xét được nữa. Hắn biết đây là hạn chế của hắn hiện nay.


Đến chiều người đàn ông lại cùng đám bạn lên chiếc xe công cộng khổng lồ đi về thành phố. Anh ta sau khi xuống xe ngay lập tức ghé vào bệnh viện, đón vợ con về. Đứa bé qua một ngày đã lém lỉnh tinh ranh thêm một chút.


Thời nay, trên trái đất trẻ con lớn rất nhanh, như thổi vậy. Nó tuỳ thuộc vào cấp độ gien sơ sinh. Nhiều đứa chỉ
cần hai tháng tuổi là đã bước đi được, ba tháng là biết nói. Trường hợp cá biệt còn nhanh hơn thế.


Mấy ngày tiếp theo người đàn ông tên Bính cứ vậy, sáng đi chiều về. Gia đình họ thật ấm áp trải qua từ thời khắc trong cuộc sống.


Có một ngày khu mỏ xảy ra sự cố phát nổ năng lượng. Một người bị ch.ết đi, Minh bị thương nặng còn Bính do cứu Minh thậm chí bị mất một cánh tay. Nhưng thật lạ người này vẫn vui vẻ, nói cái gì việc phải làm thôi khiến người tên Minh cứ than trách, cảm ơn mãi. Sau đó Anh em trong khu mỏ quyên góp cho Bính một ca cấy ghép cánh tay mới. Thế là Bính có lại cách tay, lại lầm lũi và vui vẻ như trước.


Phạm Ngọc xem đến đây bỗng cảm thấy thứ gì đó thay đổi. Hắn có thêm cái gì đó hoà nhập vào thế giới này. Khi nhìn đám người đó hắn bỗng thấy như có một sợi dây liên kết họ lại.
Cái này gọi là tình cảm phàm tục sao?


Cuộc sống vậy mà có lúc nhẹ nhàng như vậy. Không có đấu tranh, không có tu luyện chém giết, chỉ an bình mà sống. Nhưng nó khiến tâm hắn vẫn cứ động.
- Hử, xong rồi sao? Ta cũng phải trở về thôi. Chắc đã qua bảy ngày rồi. Cha mẹ chắc lo quýnh lên mất.


Tiên thức hắn khẽ động, vậy mà cảm nhận được năng lượng từ cơ thể. Cái quá trình quỷ dị kia cũng đã ngưng lại. Phạm Ngọc thấy vậy vui mừng thầm nhủ. Hắn vô tình không để ý tới đã nói ra hai tiếng cha mẹ thật tự nhiên.


Nghĩ vậy, Phạm Ngọc lướt qua người đàn ông kia. Một người bình dị. Hắn chắc cũng sẽ không gặp lại ông ta nữa. Ông ta đang đi trên đường về nhà qua một đoạn có nhiều cây cối.


Bỗng nhiên có năm bóng đen xuất hiện phía sau nhẹ nhàng đi theo Bính. Trên người bọn chúng sát khí ẩn hiện. Phạm Ngọc định la lên báo hiệu nhưng không được.
- Có mấy dân thường phía trước cản đường, giết không?
Một tên quay qua hỏi.


- Ừ, nếu không giết thì rất có thể bị lộ, số 2, giao cho cậu, nhớ làm ngọn lẹ.
Một tên có vẻ là kẻ cầm đầu nhìn về phái trước, suy nghĩ rất nhanh rồi đưa ra quyết định dứt khoát.
- Rõ.
Một tên khẽ hô lên sau đó ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ miệng. Cả bọn lao nhanh về phía trước.
- Mục tiêu?


Phạm Ngọc nghe bọn chúng nói thì tản Tiên thức ra. Theo ánh mắt của tên cầm đầu thì phía trước Bính có mấy người nữa, đặc biệt khoảng hơn hai cây số, trên đại lộ có một người trung niên đang nhàn nhã dạo chơi. Có vẻ đây là mục tiêu của năm tên kia.
- Viu viu...


Phía sau Bính khoảng năm mươi mét một Thanh niên đang vui vẻ huýt sáo thì bỗng một bóng đen lao tới.
- Xẹt...
Chỉ nghe xẹt một cái đầu anh ta đã lìa khỏi cổ, trên mặt vẫn còn đọng lại nét cười.
Sau đó năm tên tiếp tục lao nhanh.


Khoảng cách năm mươi giây với tốc độ của bọn sát thủ này thì chỉ mất gần một giây. Một tên trong đó tách ra tiến lên trước nhất, môi hắn nhếch lên, trong tay ánh bạc chợt loé. Phạm Ngọc thông qua tiên thức thấy thế gấp gáp gần như muốn hét lên nhưng không thể làm được.
- Đinh!


Một tiếng vang làm cả đám sát thủ và Phạm Ngọc dừng lại. Chỉ thấy tên số 2 vừa chém ra một đao kia bị bật lại còn kẻ dân thường phía trước thì chạy thục mạng, tốc độ vậy mà không thua kém gì bọn họ.


Bính hoảng sợ chạy. Anh biết chỉ còn có cách này. Ngay từ lúc đi vào con đường này Anh đã có đực cảm không hay. Rồi khi nghe thấy tiếng đao xẹt qua anh thấy rợn cả tóc gáy. Bọn kia tưởng anh không nghe thấy nhưng nào biết Anh có học qua một môn Võ cổ truyền gọi là Lục Nhĩ công nên tai rất thính. Tuy vậy anh vẫn giả bộ bình thường, nhờ đó mới ngăn lại được một đao của tên kia.


Sát thủ? Sao Anh lại đụng vào bọn máu lạnh này cơ chứ? Sao anh kém may mắn như vậy?
- A, Chạy đi.
Phạm Ngọc thầm hét lên kinh ngạc. Khoảnh khắc sinh tử đó, Bính này bộc phát tu vi cỡ cấp năm, hơn hẳn một cấp so với thường ngày. Nhưng Phạm Ngọc vẫn rất lo sợ. Bọn kia tên nào cũng cấp bảy, cấp tám cả.


Bính vừa chạy tay vừa chảy máu xối xả. Tuy anh cản lại được đao đó nhưng mấy tên này lực lượng quá mạnh mẽ nên anh bị thương. Anh chỉ còn cách cắm đầu chạy, lòng hoảng sợ vô cùng. Cũng may anh có năng khiếu trong khoản tốc độ, lại tập qua Võ cổ truyền nên có thể chạy nhanh như vậy.
- Xẹt...


Ánh đao loé lên khi Bính vượt qua một người phía trước. Không dám quay đầu anh cũng có thể thấy cảnh chiếc đầu của người đó trượt khỏi cổ mà trên mặt vẫn vô tư không biết gì. Mấy giọt máu nóng hổi thậm chí còn bắn vào người anh. Nhưng anh chẳng có cách nào ngoài chạy cả. Ngay cả hét lên anh cũng không dám. Hơn một cây số nữa thôi là đến gần đại lộ. Bọn chúng chắc sẽ không dám làm càn ở đó.


- Nhanh, nhanh, nhanh nữa lên.
Phạm Ngọc thì gào thét cố lên, tất nhiên chỉ mình hắn biết. Hắn ước gì có chút lực lượng nào đó để giúp Bính.
Bảy trăm mét.
Năm trăm mét.
Hai trăm mét.


Chân Bính như muốn gãy ra, người lảo đảo nhưng Anh vẫn cố chạy. Năm tên đằng sau đã bám sát. Dường như chỉ cần một bước là chúng có thể chạm vào anh. Đôi mắt mơ Hồ của Bính thoáng nhìn thấy một thân ảnh nhàn nhã phía trước đang ở trên địa lộ. Anh biết chỉ cần anh chạy đến đó thì có thể thoát.


- Xoẹt...
Một tiếng động sắc lẹm vang lên. Bính hoảng sợ nghiêng đầu nhưng thanh đao lạnh buốt vẫn ăn sâu vào cơ thể anh.
- A...


Lúc này Bính mới kịp kêu một tiếng đau đớn. Tiếng kêu của anh làm một người trên đại lộ kinh ngạc nhìn lại còn năm tên sát thủ kia thì biến sắc. Sau đó chúng mau chóng bỏ qua anh lao nhanh về phía người kia lúc này đã chạy mất.
- A, sao lại thế!


Phạm Ngọc cũng gào lên trong Tiên thức của mình. Hắn vô cùng giận dữ mà không hiểu nguyên do. Hắn muốn chạy lại dùng tu vi cường đại của mình, bất chấp tất cả cứu người kia nhưng hắn không thể. Hắn chỉ là một đoàn ý thức cường đại thôi.


Bính nằm đó ôm lấy phần thân thể đang đứt ra của mình, đôi mắt đau đớn và không cam lòng. Anh ta có thể tưởng tượng ra hình ảnh vợ con đang đứng chờ mình trước ban công. Anh chẳng thấy đau gì cả, chỉ thấy tiếc nuối và tuyệt vọng.


Bính trợn mắt lên nhìn trời xanh như oán trách. Sau đó anh dùng hết sự sống còn lại của mình hét lên.
- Có ai không? Hãy giúp tôi nói với thằng bé, hãy sống bình an con nhé. Em, Anh xin lỗi.
- Aaaaaaa!


Trong phòng bệnh, Phạm Ngọc cũng bật dậy với tiếng hét. Cha mẹ hắn ở bên cạnh thì giật mình sau đó mừng rỡ đến bên hắn.






Truyện liên quan