Chương 12
Trở lại phòng làm việc, cô ngồi đó tính toán, mình nên đợi mọi người về hết rồi mới bước ra hay là mình sẽ về trước khi mọi người tan ca.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng cô quyết định mình về trước mọi người mới được.
Còn chưa đến giờ tan ca, cô liền ra khỏi phòng làm việc. Vừa đến cửa công ty, cô nhanh chóng bước về phía trước, chờ khi Lục Kiếm Thăng nhìn thấy cô thì cô chỉ còn cách anh khoảng hai mươi mét.
Lục Kiếm Thăng cũng nhấn chân ga vọt tới trước mặt cô, anh hạ cửa sổ xe xuống, la to: "Sao vậy? Chạy đi đâu?"
Tần Thanh do dự một chút mới mở cửa xe bước lên. Vừa ngồi lên xe, cô nói với anh: "Về sau, anh có thể đừng đón tôi tan ca?"
"Tại sao?" Lục Kiếm Thăng lạnh nhạt hỏi.
Tần Thanh trêu ghẹo nói: "Tôi sợ mình sẽ lên đầu trang tin tức bát quái với anh. Tôi cũng không phải là minh tinh người mẫu màn bạc nên nếu bị lên báo thì sau này sẽ sống thế nào đây?"
Lục Kiếm Thăng cười to: "Sao lại không sống được?"
"Ai cũng nghĩ tôi là người phụ nữ ham giàu nên về sau làm sao tôi lập gia đình được đây?"
"Vậy em không ham giàu sao?"
"Nếu không thể giàu có thì tôi đành an phận làm người bình thường." Tần Thanh bắt chéo hai tay mình nói.
"Em cũng có thể ham giàu được mà, em hoàn toàn có quyền giàu có." Lục Kiếm Thăng nghiêm túc nói.
Tần Thanh không để ý tới lời giải thích của anh, cô chỉ nói: "Tóm lại, về sau anh không cần phải đứng trước cổng công ty chờ tôi. Đây cũng là lần cuối cùng, từ nay về sau tôi cũng sẽ không lên xe của anh nữa."
Lục Kiếm Thăng đột nhiên hỏi: "Có phải trong công ty có người theo đuổi em?"
Cũng không đợi Tần Thanh đáp lại, anh liền tự trả lời: "Cũng không thể nào có chuyện đó, anh không tin trong toà cao ốc này lại có người dám theo đuổi em."
Tần Thanh kinh ngạc nói: "Thì ra chính anh rêu rao khiến người khác nghĩ tôi xấu không dám yêu thích tôi?"
Lục Kiếm Thăng không e dè, đáp: "Đúng thì sao? Anh không làm thì ai làm?"
Tần Thanh tức giận: "Chính anh hại tôi."
Lục Kiếm Thăng nghiêng mặt sang một bên, nhìn cô nói: "Em yên tâm, nếu không có lệnh của anh thì những nhà báo sẽ không ai dám viết tin về chúng ta."
“Muốn viết bài về tôi thì phải hỏi qua ý anh sao?" Tần Thanh khó tin hỏi.
Lục Kiếm Thăng có chút hài lòng, nói: "Dĩ nhiên, muốn viết bài về anh thì phải hỏi ý anh chứ?"
Tần Thanh không hiểu, nói: "Nói cách khác, anh và những nữ minh tinh kia không phải là xì căng đan, mà chính là sự thật?"
"Sao vậy? Ghen à?" Lục Kiếm Thăng chuyển tay lái, thản nhiên giải thích: "Cũng do họ cầu xin anh nên anh mắt nhắm mắt mở đồng ý. Anh nghĩ chuyện đó cũng không đáng gì."
Tần Thanh cũng nhanh chóng nói: "Anh cũng đừng có hiểu lầm, nếu tôi ghen thì người đó cũng không phải là anh. Tôi chỉ tò mò mà thôi."
Lục Kiếm Thăng cười: "Thôi được rồi, đừng giận, em muốn anh tặng em quà gì."
Tần Thanh nghiêm mặt nói: "Anh đừng hiểu lầm, giữa tôi và anh không có quan hệ gì nên anh cũng không cần thiết dụ dỗ tôi vui vẻ."
"Đương nhiên là cần thiết, vậy quan hệ của chúng ta bây giờ là như thế nào?"
"Coi như là có quen biết anh thì cùng lắm cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Hơn nữa…” Tần Thanh dừng lại một chút, sau đó nói rõ từng chữ từng câu: "Nói về việc làm bạn với những người khác phái thì anh nên nhớ tôi không chỉ có một mình anh."
Lục Kiếm Thăng cười một hồi, vẻ mặt khinh thường, môi mấp máy muốn nói gì nhưng rồi lại thôi.
Đúng vào lúc này, điện thoại trong túi xách Tần Thanh vang lên, báo hiệu có tin nhắn. Nếu lúc trước thì cô sẽ chẳng thèm đọc nhưng bây giờ cô không nhịn được lấy điện thoại di động ra. Không phải quảng cáo mà chính là tin nhắn của Dương Tấn, nội dung rất đơn giản: "Cậu đang làm gì vậy?"
Tần Thanh đang chuẩn bị trả lời tin nhắn.
Bất thình lình, Lục Kiếm Thăng đoạt lấy điện thoại di động và nhìn xem: "Ai vậy? Dương Tấn? Là nam sao? Là người bạn khác phái bình thường sao?"
Chưa nói dứt câu, anh bất chợt quăng điện thoại ra ngoài cửa sổ xe.
Xe sắp qua sông Đại Kiều, Tần Thanh trơ mắt nhìn chiếc điện thoại màu hồng của mình bị cuốn trôi vì dòng nước chảy xiết.
Tần Thanh kinh hãi, thân thể không tự chủ chồm người qua. Một lúc sau, cô thét lên thành tiếng: "Anh làm gì đấy? Đó là điện thoại di động của tôi, tại sao anh dám ném nó xuống sông? Anh có bệnh à?"
Lục Kiếm Thăng không còn vui mừng mà trên gương mặt thể hiện đầy bất mãn nói: "Để anh bồi thường cho em là được."
Khoé mắt Tần Thanh đỏ lên vì tức giận, cô vỗ mạnh vào cửa xe: "Dừng xe! Để tôi xuống xe!"
Lục Kiếm Thăng không để ý đến cô, anh tự nhiên chuyển hướng lái.
Tần Thanh nhìn theo anh ta, hung hăng nói: "Lục Kiếm Thăng, tại sao anh tới trêu chọc tôi? Tìm thú vui sao? Hay tìm đồ mới lạ? Hay muốn đổi khẩu vị? Mặc kệ mục đích của anh là gì, tôi cho anh biết, anh cũng đừng mơ tưởng. Tốt nhất là anh dừng xe ngay lập tức, đừng để tôi nhìn thấy anh một lần nào nữa."
Quả nhiên, Lục Kiếm Thăng bị chọc giận, anh vỗ mạnh xuống tay lái. Xe lúc này đã đi ngang qua sông Đại Kiều, chạy về phía thành thị. Lúc này anh không nhìn Tần Thanh mà thắng gấp để xe dừng ở bên đường.
Tần Thanh mở cửa xe, xách túi nhảy ra ngoài. Mà anh ta cũng không chờ đóng cửa xe mà cho xe vội vã lao nhanh ra đường lộ.
Đi chưa được mấy bước, cô liền nghe tiếng motor nổ vang sau lưng mình, tiếng gầm nhẹ từ từ xa dần.
Cô đi bộ rất lâu, cuối cùng cô cũng đến được trạm xe điện ngầm. Cô phải đi hai chuyến xe điện ngầm, lại còn phải chuyển xe buýt, vất vả cả ngày cuối cùng cô cũng về đến nhà.
Cô cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, nằm gục trên giường.
Ngày hôm sau, Tần Thanh lợi dụng thời gian nghỉ trưa chạy đi mua một chiếc điện thoại mới. Cô lại dùng thẻ căn cước để phục hồi sim điện thoại cũ của mình.
Nhưng không may, nhân viên làm việc nói xin lỗi cô và cho biết: "Số sim này chưa đăng ký, nếu muốn phục hồi phải nói ra 3 số điện thoại mà cô thường hay liên lạc nhất."
Đây thật đúng là việc khó khăn đối với Tần Thanh, cô nghĩ mãi nhưng vẫn không nhớ số nào. Ngay cả người thân nhất với cô là Lưu Thư Tình nhưng cô cũng viết sai. Cuối cùng, cô chỉ có thể mua một chiếc sim mới.
Trở về công ty, cô lập tức nhắn tin cho Lưu Thư Tình thông qua QQ, báo cho cô ấy biết mình đã đổi sim mới.
Rồi cô lại phải báo cho các đồng nghiệp và trưởng phòng Giao biết.
Sau đó, quả nhiên Lục Kiếm Thăng tự động biến mất, Tần Thanh lại cô đơn như lúc trước, sống một đời sống bình thản không âu lo.
“Mong các vị dừng tay một lát." Trưởng phòng Giao đi vào phòng làm việc, hắng giọng nói, "Hai vị đồng nghiệp mới, Lữ Đan và Tần Thanh đều đã trải qua ba tháng thử việc, và hôm nay đã trở thành nhân viên chính thức, cũng trở thành một thành viên trong phòng ban của chúng ta. Vì vậy, hôm nay tôi quyết định sau giờ tan ca mọi người sẽ tổ chức buổi tiệc chào đón nhân viên mới. Địa điểm ở cao ốc Tường Vân, thuộc tập đoàn Đỉnh Thành. Buổi tiệc sẽ do công ty chi trả."
Dứt lời, mọi người vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.
Tần Thanh và Lữ Đan cùng nhau đáp hưởng ứng trưởng phòng Giao. Còn những đồng nghiệp khác cũng kích động la hét vang cả góc phòng.
Ngồi trong xe, Lữ Đan không ngừng dùng điện thoại di động chụp hình đăng lên Microblogging. (tựa như Facebook vậy đó)
Trưởng phòng Giao vừa lái xe vừa nói điện thoại với ai đó.
Tần Thanh tựa đầu vào cửa sổ xe, cẩn thận đếm từng cao ốc xẹt qua lại trước mặt.
Xe đang chạy trên đường chính, xa xa có những kiến trúc thật lạ kỳ. Nhà thấp đến nỗi cô có thể thấy được nóc nhà mỗi khi đi ngang qua đây.
Cũng sắp đến công ty, thật ra cũng chưa tới nhưng vì xe chạy quá nhanh khiến cô có cảm giác mình đã gần tới.
Kiến trúc có đến mấy tầng được xây hình bậc thang uốn quanh lên cao. Nhìn từ mặt bên trông như dòng nước xoáy đang xoay tròn, nếu nhìn từ phía trên trông giống đoá hoa đang nở rộ, mỗi cánh hoa có hình bầu dục từ từ mở rộng ra ngoài.
Xe càng đến gần, Tần Thanh càng thấy rõ, kiến trúc có chữ màu bạc "Đỉnh Thành – cao ốc Tường Vân".
Tần Thanh nói: "Thì ra đây chính là cao ốc Đỉnh Thành mà chúng ta cho thuê hoặc bán lại sao? Mỗi buổi sáng, tôi đều nhìn thấy nó cho đến khi tôi bước vào trạm xe điện ngầm."
"Cô biết không kiến trúc này là do chủ tịch của chúng ta đích thân thiết kế và xây dựng. Khi đó anh ta vẫn còn học đại học, anh ta cũng học ngành kiến trúc. Nếu không làm tổng giám đốc, anh ta nhất định trở thành kiến trúc sư nổi tiếng rồi." Bộ trưởng Giao đã cúp điện thoại, nghe lời nói của Tần Thanh thì cũng lên tiếng.
"Anh ấy thật tài giỏi." Lữ Đan ngồi bên cạnh thật lòng khen ngợi.
"Lầu trên thì sao? Cho thuê hay bán lại?" Tần Thanh hỏi.
"Tầng mười là khu trung tâm mua sắm, còn tầng bảy là khu ăn uống, tầng cao nhất là tầng mười sáu dùng cho những hộ cư dân cao cấp.” Trưởng phòng Giao vui vẻ nói: "Không biết tổng giám đốc thiết kế thế nào mà có rất nhiều tạp chí thời trang muốn hẹn chụp hình phỏng vấn. Nhưng dù họ muốn quảng cáo kiến trúc Đỉnh Thành, Tổng Giám Đốc cũng không phê duyệt." Trưởng phòng Giao gật đầu khẳng định "Mà cũng đúng, anh ấy cũng nên tạo cảm giác, bí mật một chút. Nếu công bố ra, mọi người cảm thấy cũng không có gì ghê gớm."
"Kia là tầng hai mươi đây sao?" Tần Thanh hỏi tới.
"Đây cũng là căn hộ, mỗi tầng có hai căn hộ, buổi đấu giá đã lên hơn sáu vạn rồi." Trưởng phòng Giao nói.
Lữ Đ cũng tiếp lời: "Hơn sáu vạn sao? Nếu so với mức lạm phát nghiêm trọng như hiện nay thì giá này cũng không đắt lắm."
Tần Thanh âm trầm nói: "Tớ dùng tiền lương cả đời cũng mua không nổi căn hộ như thế này."
Trưởng phòng Giao cười: "Vốn không phải bán cho dân bình thường, bên trong chính là nơi để bàn chuyện thương mại."
Lữ Đan bĩu môi: "Cũng không có gì tốt, nhiều người ra vào tấp nập."
Trưởng phòng Giao cười ha ha: "Cũng có rất nhiều lối đi thang máy, cũng không ảnh hưởng lẫn nhau."
Đến quảng trường dườới lầu, trưởng phòng Giao để hai cô xuống, sau đó lái xe vào tầng ngầm giữ xe.
Ngồi trong thang máy ngắm cảnh, Tần Thanh dán mắt vào cửa thủy tinh nhìn ra ngoài, hết tốp này đến tốp khác bước vào khu trung tâm, cảnh tượng bứng bừng khí thế vui vẻ.
Còn có một đám đồng nghiệp ở lầu bảy biết rõ nơi này có nhiều thể loại tiệc đứng, màu sắc rực rỡ cùng thức ăn ngon đang đợi bọn họ.
Lữ Đan bưng chén canh, ngồi trước mặt Tần Thanh nói: "Canh Thái đây, cậu có muốn một phần không?"
Tần Thanh lắc đầu: "Cám ơn, tớ sợ cay, ăn không hết."
“Cay một chút cũng không được sao? Vậy món ăn Hàn Quốc cũng không ăn được? Tớ cực kỳ thích món cơm trộn nồi đất của Hàn Quốc cùng một ly nước đá lạnh bên cạnh." Lữ Đan vừa ăn vừa nói.
"Tớ dị ứng rất nhiều thứ." Tần Thanh nói.
"Còn tớ dị ứng với hải sản." Lữ Đan nói.
Tần Thanh ăn chút sushi, thịt nướng và bánh ngọt. Sau đó, cô cũng không thể ăn được thứ gì nên rảnh rang ngồi một chỗ.
Những đồng nghiệp khác đi hát karaoke, nhìn dáng vẻ lịch sự như vì hai cô mà bọn họ mới tiếp đón như vậy. Thật ra bọn họ cũng không hề xem trọng hai cô.
Lữ Đan kéo tay Tần Thanh, nói: "Đi thôi, chúng ta đến lầu chín tắm hơi. Trưởng phòng Giao nói có thể nghỉ ngơi ở một phòng, thừa dịp bọn họ đều đi ca hát, hai chúng ta cũng đi hưởng thụ."