Chương 31
Thời điểm Tống Đỉnh Hưng được chôn cất thì Tần Thanh đang đứng trên lầu hai nhìn xuống dưới đất qua cửa sổ trong phòng.
Tần Thanh có cảm giác mình như người ngoài cuộc đến xem cảnh náo nhiệt nào đó. Từ đầu đến cuối, cô cũng chưa từng hành lễ, thật có chút không lịch sự nhưng vào lúc này mọi việc cứ như thế tiếp diễn khiến cô không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nhìn quanh tìm bóng dáng của Tống Vũ Thành đang ở đâu.
Vì khoảng cách khá xa, cô cũng nhìn không rõ nét mặt của Tống Vũ Thành, thậm chí hình dáng anh cũng bị người khác ngăn cách.
Nhưng cô hiểu rõ, người cô yêu đang đứng đó, người cô yêu nhất đời đang hiện hữu nơi đó.
Thời tiết hôm nay cũng được coi là tươi sáng, chỉ có die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. không khí trang nghiêm lạnh lẽo bởi những nghi thức đám tang khiến lòng người buồn bã và đau khổ. Không khí chùng xuống cả một mảnh trời.
Trước mộ bia, mọi người lại lần nữa cúi chào, sau đó cũng dần dần tản đi.
Tống Vũ Thành vẫn đứng nơi đó cho đến khi mọi người đều ra về hết, cuối cùng chỉ còn một mình anh. Anh ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thanh, sau đó quay người bước về phòng, nơi Tần Thanh đang đứng.
Tống Vũ Thành mới vừa bước vào đến phòng nghỉ ngơi, Tần Thanh bước đến nói: "Anh dẫn em đi đến trước mộ bái lạy bác được không?"
Tống Vũ Thành nhìn cô, gật đầu một cái. Anh nhất quyết khoác chiếc áo mình đang mặc trên người cho Tần Thanh và nắm tay dắt cô đến trước mộ ba mình.
Tần Thanh cúi đầu lạy ba cái, còn Tống Vũ Thành vẫn cúi người đứng đó nhìn di ảnh trên mộ Tống Đỉnh Hưng, nói: "Ba, cô gái đang đứng trước mặt ba chính là người con yêu nhất. Ba hãy chúc phúc cho con và cô ấy nhé."
Tần Thanh đứng bên cạnh nghe được lời anh nói, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào, nhất thời tâm tình có chút rung động.
Cô còn chưa kịp tỉnh lại thì đã bị Tống Vũ Thành nắm tay rời khỏi mộ.
Trên đường trở về thành phố, Tống Vũ Thành lái xe chở Tần Thanh về.
Anh vẫn trầm mặc không nói, ánh mắt khó nén bi thương.
Tần Thanh lo lắng nhìn anh, cảm thấy so lúc anh vừa mới từ nước Mĩ trở về thì bây giờ trông anh còn khổ sở hơn, tựa như anh rất khó khăn mới tiếp nhận được sự thật rằng ba mình đã qua đời.
Càng đi vào nội thành, Tống Vũ Thành cũng dần thả chậm tốc độ xe lại.
"Hôm nay em ở bên cạnh anh một lát có được hay không?" Anh đột nhiên mở miệng "Hôm nay anh không muốn ở nhà một mình."
Xa xa, Tần Thanh cũng ngắm nhìn những toà nhà với lối kiến trúc thật độc đáo, chạm trổ những hoa văn thật đẹp mắt.
Càng đi bảng chữ màu bạc "cao ốc Đỉnh Thành" càng ngày càng rõ ràng hơn.
Xe đi tới tầng hầm, sau khi bảng điện tử phát sáng xác nhận xe thì Tần Thanh quay đầu hỏi: "Anh ở đây sao?"
Tống Vũ Thành hạ thấp giọng "Ừ" một tiếng.
Cửa vừa mở ra, xe cũng nhanh chóng tiến vào.
Tần Thanh khen ngợi: "Kiến trúc này thật đẹp, trên nóc được thiết kế giống như một đóa hoa."
"Thật sao? Không giống lưới?" Tống Vũ Thành thuận miệng nói.
Trong thang máy, Tống Vũ Thành nhấn tầng năm mươi mốt.
Tần Thanh nhớ lại lần đầu tiên gặp Tống Vũ Thành trong thang máy. Lúc đó dáng vẻ cô vừa mạo hiểm lại vùa bối rối, dáng vẻ hẳn rất buồn cười.
"Thế nào? Sao lại có vẻ mặt như vậy?" Tống Vũ Thành ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi.
"Anh nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ở đâu không?" Tần Thanh nghiêm mặt hỏi.
Tống Vũ Thành có chút mờ mịt, có lẽ cũng không nhớ rõ, anh hỏi: "Ở đâu?"
"Chính là trong thang máy này." Tần Thanh dịu dàng đáp.
Tống Vũ Thành hơi gật đầu, cũng không có nói gì.
"Vậy trong trí nhớ của anh, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở đâu?" Tần Thanh tiếp tục hỏi.
"Là trên đỉnh núi." Tống Vũ Thành đáp.
Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt cô là một phòng khách có ghế sa lon, có loa âm tường, có TV, có giá sách. Trên giá sách còn có xếp vài bộ sách, trong góc còn có một chiếc bàn nước.
"Vào đây à?" Tần Thanh hỏi.
"Không phải." Tống Vũ Thành đi qua phía bên trái cánh cửa, nói: "Vào đây, ở đó chỉ là khu để khách chờ."
Tống Vũ Thành mở cửa ra, bên cạnh còn có một chiếc hộp bạc làm bằng kim loại. Anh nhấn đè lên công tắc, cửa lập tức được mở ra.
"Mời vào." Tống Vũ Thành đứng ở cửa nói.
Tần Thanh thận trọng bước vào.
Không ngoài dự đoán của cô, vừa bước vào cửa chính, một phòng khách thật lớn được trang trí bằng những vật dụng xa hoa xuất hiện trước mắt cô. Những ngọn đèn nhỏ màu xanh dương có hình ngôi sao chiếu sáng khắp nơi, chính giữa còn là một chiếc đèn màu bạc to lớn hình trăng lưỡi liềm, còn có vô số đèn ngôi sao bao quanh. Từ dưới nhìn lên chính là một bầu trời đêm đầy sao thật sáng ngời, tuyệt diệu.
Tống Vũ Thành bước đến tủ lạnh, vừa đi vừa hỏi: "Em muốn uống gì?"
Tần Thanh thuận miệng đáp: "Nước lọc là được rồi."
Tống Vũ Thành đưa nước cho cô, nhắc nhở nói: "Em có thể đi lên lầu hai xem một chút, biết được tại sao tầng cuối cùng là tầng sang trọng nhất."
Phía bên phải có một cầu thang xoắn ốc, Tần Thanh bước dọc theo cầu thang đi lên, đi tới phòng trên lầu hai.
Vừa đẩy cửa ra, trước mắt cô là một khoảng không gian bao la rộng lớn, bên ngoài là một hồ bơi lộ thiên to lớn hình bầu dục, bốn phía được rào bằng thủy tinh trong suốt, sóng gợn lăn tăn trên mặt nước, phía xa là bầu trời bát ngát vô hạn.
Tần Thanh bước tới tường rào bằng thuỷ tinh, thân thể và mặt đất có độ chênh lệch cực lớn khiến người khác có loại cảm giác mình thật nhỏ bé giữa bầu trời bao la rộng lớn như thế này.
Cô mới nhìn mà sợ hết hồn hết vía, vội vàng thối lui đến đầu bên kia lầu hai.
Bên kia là phòng tập Gym và nhà kính bằng thủy tinh. Chung quanh phòng Gym còn có treo đầy bao cát, bốn phía còn có rất nhiều máy tập thể hình.
Trong nhà kính, hoa thực vật mọc thưa thớt, chỉ có mấy quả cây tiên nhân cầu nằm rải rác đâu đó. Mọi thứ trông có vẻ hết sức trống trải.
Tần Thanh xuống lại lầu dưới, Tống Vũ Thành đang ngồi trên chiếc ghế sô pha màu đỏ sậm. Anh cũng thay cho mình trang phục thoải mái mặc die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. ở nhà màu xanh dương, tay cầm chiếc cốc, ánh mắt rơi vào nơi hư không. Từ góc độ của Tần Thanh nhìn sang chính một đôi gò má đầy ưu thương, sầu khổ.
Tần Thanh nhìn đồng hồ đeo tay, cũng đã là hơn một giờ chiều.
"Phòng bếp ở đâu? Em làm chút đồ cho anh ăn." Tần Thanh đi tới, dịu dàng nói.
"Không cần phiền phức như vậy, anh đã kêu đồ ăn, lát nữa có người sẽ mang đến." Tống Vũ Thành đáp.
Tần Thanh nhìn anh buồn bực không vui, rất không đành lòng nên ngồi sà xuống bên cạnh, hỏi: "Vậy em có thể làm gì giúp anh không?"
"Làm bạn với anh là tốt rồi." Tống Vũ Thành giơ cánh tay mình lên, ôm bả vai của cô.
"Đây là rượu mạnh sao?" Tần Thanh cầm lấy cái cốc trong tay của anh hỏi.
"Em nếm thử một chút đi."
Tần Thanh nếm thừ, miệng nhỏ lướt qua, sau lại chu mỏ nói: "Thì ra là nước."
Tống Vũ Thành hơi trách cứ xoa đầu cô: "Ban ngày mà uống rượu gì."
"Chẳng lẽ uống rượu chỉ có thể uống buổi tối?" Tần Thanh cố ý nói nhiều để vơi bớt phần sầu khổ trong lòng anh.
"Tốt nhất là em không nên uống rượu dù bất cứ lúc nào." Tống Vũ Thành nghiêm túc đáp "Nhất là ở trước mặt người khác."
Tần Thanh cười gật đầu lia lịa.
Lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng kèn tây Scotland, âm lượng từ từ lớn dần, giống như tự nơi nào bay tới.
Tần Thanh ngồi thẳng dậy: "Là anh đàn sao?" Cô nhìn khắp mọi nơi "Em thích phong cách âm nhạc này."
Tống Vũ Thành cầm hộp điều khiển ti vi lên, một chiếc TV màn hình phẳng bên trái vách tường hiện ra hình ảnh.
Trên màn hình là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng có cài nơ trông thật lịch lãm.
Tống Vũ Thành lại ấn vào chiếc hộp điều khiển ti vi, cửa mở ra vang lên một tiếng “đinh”.
Người đàn ông đẩy chiếc xe thức ăn màu bạc bước vào.
"Chào ngài, tiên sinh Tống." Người đàn ông lễ phép mỉm cười, quen thuộc đẩy xe thức ăn vào trong.
Tần Thanh đứng dậy vội vàng đi theo, đi qua quầy rượu tới một hành lang hình chữ S, sau đó liền tới đến phòng ăn, phía sau phòng ăn chính là một kiểu phòng bếp mở rộng.
Nhân viên giao thức ăn bày từng chiếc đĩa màu bạc trên bàn, lễ phép lui ra ngoài.
Bốn món mặn một món canh, có mặn có chay vừa với phần ăn của hai người.
Khi tiễn nhân viên giao thức ăn ra cửa, Tống Vũ Thành cũng cầm ví tiền theo.
"Anh ta đẩy xe đi rồi." Tần Thanh cảm thấy hơi bối rối.
"Họ cũng ở lầu này." Tống Vũ Thành vừa đáp vừa đi đến phòng bếp lấy hai cặp đũa. Khi ra ngoài, anh đưa cho cô một đôi nói: "Đũa này là dành cho chúng ta."
"Bình thường anh cũng đều ăn cơm như vậy sao?" Tần Thanh hỏi.
"Ăn ở nhà đều là vậy."
"Căn phòng kia cũng có người thường xuyên đến quét dọn sao?"
Tống Vũ Thành gật đầu: "Mỗi ngày đều có người tới quét dọn một lần, tầng lầu có quản gia."
"Mấy giờ?" Tần Thanh lập tức hỏi.
"Thời gian mình có thể đặt ra, nhưng thường là mười giờ sáng."
Tống Vũ Thành gắp thức ăn cho cô: "Em quá gầy, ăn nhiều một chút."
Ăn cơm xong, Tống Vũ Thành kéo Tần Thanh vào thư phòng, cầm mấy album ảnh từ trên giá sách đưa cho cô xem.
Album đều là hình anh từ nhỏ đến lớn.
"Đây là lúc anh được một trăm ngày." Tống Vũ Thành chỉ vào một tấm ảnh có hình bé trai đang mặc chiếc áo khoác có in hình những nhân vật hoạt hoạ.
"Lúc anh ấy còn nhỏ trông thật đáng yêu." Tần Thanh đang thầm khen ngợi trong lòng.
"Con chó này đi theo anh đã mười ba năm. Sau khi nó ch.ết, anh cũng quyết định về sau không tiếp tục nuôi chó nữa." Tống Vũ Thành chỉ tới một hình khác, trong hình là một cậu bé đang ôm con chó.
Tần Thanh nhìn hình, thuận miệng hỏi: "Tại sao?"
"Tuổi thọ của chó quá ngắn mà cuộc sanh ly tử biệt nào cũng quá đau khổ." Tống Vũ Thành đáp.
"Đây là ngọn núi gì?"
"Đây là núi Pyrénées ở Pháp."
"Anh thích leo núi?"
"Ừ, trước kia đã leo rất nhiều ngọn núi."
......
Đối với Tần Thanh, xem ra đây là một buổi chiều vô cùng vui vẻ, chỉ cần có thể cùng Tống Vũ Thành ở chung một chỗ thì dù im lặng ngồi cạnh bên nhau cô cũng cảm thấy vui vẻ. Huống chi anh và cô nói rất nhiều chuyện, trao đổi rất nhiều kinh nghiệm. Cô càng hiểu rõ anh hơn, thương anh càng nhiều thì cô càng có cảm giác mình phải có được anh bên cạnh mình.
Cũng sắp tối, Tống Vũ Thành nói với cô: "Buổi tối chúng ta có hẹn với bác Vạn ăn cơm. Khó có cơ hội bác ấy về nước nên anh phải đi tiếp đãi ông."
Tần Thanh nhớ lại ánh mắt của bác Vạn khi nhìn mình thì cả người cảm thấy lúng túng. Cô vội vàng từ chối nói: "Em không đi, hôm nay em hơi mệt, em muốn về nhà sớm nghỉ ngơi. Còn có...... Hôm nay em xin nghỉ một ngày, ngày mai sẽ có rất nhiều công việc phải làm."
Đột nhiên Tống Vũ Thành như là nhớ ra việc gì, anh đứng dậy từ thư phòng đi vào phòng. Tần Thanh tò mò đi theo phía sau: "Sao vậy?"
"Khi nãy trở về anh đã tắt điện thoại." Tống Vũ Thành lấy điện thoại di động ra từ bộ quần áo âu phục.
Vừa mới mở máy, điện thoại di động liền phát ra những âm thanh nhắc nhở. Sắc mặt Tống Vũ Thành vẫn bình tĩnh nhìn từ trên xuống dưới.
"Có chuyện quan trọng sao?" Tần Thanh hỏi.
"Không có việc gì lớn, những chuyện vặt vãnh Trần Thụy sẽ thay anh xử lý." Tống Vũ Thành đáp.
"Trần Thụy là con trai nuôi của bác Vạn sao?" Tần Thanh khẩn trương hỏi.
"Đúng, anh ta là cô nhi được bác Vạn nhặt nuôi. Bác Vạn có rất nhiều con nuôi nhưng ông ấy thương nhất chính là cậu ta." Tống Vũ Thành tùy ý đáp.
"Bác Vạn làm gì?" Lúc Tần Thanh hỏi việc này thì trong lòng cô cũng khẩn trương không ít.
Tống Vũ Thành đến gần cô, nghiêm túc nhìn mặt cô: "Em làm sao vậy?"
"Không có...... Không có gì. " Tần Thanh cứng rắn cười cười "Em chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, cũng không còn sớm, em muốn về nhà."
"Anh đưa em về." Tống Vũ Thành không truy hỏi nữa, xoay người bắt đầu cởi nút áo chuẩn bị thay quần áo.
Tần Thanh thấy thế vội vàng lui ra ngoài.
Cô cũng không phải người hiếu kỳ nên cô sẽ xem những chuyện kia không liên quan gì đến cô cũng như không cần phải hao tổn tâm trí vì những việc như vậy.
Trên đường trở về, Tống Vũ Thành mua một Bát Bảo cho cô, cũng dặn cô phải ăn bữa tối.