Chương 37
Tần Thanh chớp mắt nhìn anh ta, vì bị bất ngờ nên cô hoàn toàn nghe không hiểu.
Lục Kiếm Thăng nói tiếp: "Nếu em đồng ý kết hôn, anh bảo đảm em sẽ được hạnh phúc, không cần ra ngoài làm việc cũng không cần chen lấn chật chội trên xe bus đông người." Giọng anh kiên định bổ sung, nói tiếp: "Những việc khác em cũng không cần phải quan tâm nhiều."
Tần Thanh nghe rõ từng câu từng chữ, cô ngây ngô nhìn Lục Kiếm Thăng, cảm thấy người này quả thực rất kỳ dị, không thể hiểu được anh ta đang nghĩ gì.
Lục Kiếm Thăng tỏ vẻ nghiêm túc đến cực điểm, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, anh ta như nhà ảo thuật lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc hộp nhung màu đỏ đưa tới trước mặt Tần Thanh mở ra. Chiếc hộp loé lên ánh sáng màu trắng và bên trong là một chiếc nhẫn sáng lấp lánh. Trong phút chốc Tần Thanh cảm thấy bối rối.
Lục Kiếm Thăng nhìn vẻ mặt cô biến hoá như vậy, tiếp tục tấn công nói: "Chúng ta kết hôn đi."
Anh kéo tay Tần Thanh về phía mình, muốn đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô.
Ngay lúc Tần Thanh hốt hoảng đến nỗi không nói được gì, cô liền nhìn thấy xuất hiện một tia sáng lấp lánh. Ánh sáng yếu ớt thoáng qua khiến lòng Tần Thanh bị chấn động mạnh, cô tỉnh táo nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Cô liền ngăn cản hành động của Lục Kiếm Thăng, hỏi: "Tại sao?"
"Cái gì tại sao?"
"Tại sao muốn kết hôn với tôi?"
"Muốn kết hôn với người phụ nữ mình yêu thích thì cần gì có lý do tại sao?" Lục Kiếm Thăng biểu hiện sự phản bác.
"Anh cho rằng kết hôn giống như việc rủ ai đó đi uống rượu à? Nói kết hôn liền kết hôn."
Lục Kiếm Thăng bỏ nhẫn lên trên bàn, thoáng ảo não hỏi: "Em luôn cho rằng anh không yêu em sao? Anh làm vậy chưa đủ chứng minh? Vậy em muốn như thế nào thì cứ nói, anh sẽ làm như ý em muốn."
Tần Thanh suy nghĩ, chầm chậm nói: "Anh yêu bất cứ ai thì sẽ cầu hôn người đó sao? Anh không cảm thấy hành động này mang tính chất nông nỗi và quái dị lắm hay sao? "
Trên mặt Lục Kiếm Thăng tỏ vẻ chán chường và tức giận nhưng anh ta vẫn nhẫn nhịn nói: "Em và những người khác không giống nhau."
"Sao không giống?" Tần Thanh lập tức hỏi.
Lục Kiếm Thăng nghiêm mặt, gằn từng chữ: "Anh chỉ muốn kết hôn với em thôi còn với người khác thì không."
Tần Thanh đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Xin lỗi, tôi không muốn kết hôn với anh. Anh nói tôi chỉ thích những người đàn ông mập mờ, đúng vậy nhưng đó là lúc trước còn hiện giờ thì không phải." Cô dừng một chút, ánh mắt u ám nói: "Khi nào anh gặp người anh yêu thật lòng anh sẽ hiểu, cùng một lúc mà anh mập mờ với người khác cũng là một loại tội lỗi."
Tần Thanh mạnh mẽ nói những lời thật lòng sau đó chuẩn bị xoay người rời khỏi phòng.
Lục Kiếm Thăng bước đến ngăn cô nói: "Em không thể cứ vậy mà bỏ đi." Anh ta có chút kích động nói: "Anh đã theo đuổi em mấy tháng rồi, cũng đã áp dụng đủ mọi biện pháp mà em cứ thế không quan tâm đến anh. Vậy giờ em cứ nói thẳng, em muốn thế nào thì mới chịu gả cho anh?"
Tần Thanh nhìn Lục Kiếm Thăng với ánh mắt kiên định, cô chỉ cảm thấy khó mà tin nổi vì sao anh ta lại cố chấp như vậy. Trong nhất thời cô không thể tìm được lời nào để ứng đáp câu hỏi của anh ta, chỉ có thể trợn to mắt nhìn anh tựa hồ như muốn tìm điểm đặc biệt gì trên gương mặt anh.
Lục Kiếm Thăng bị cô nhìn chăm chú có chút chột dạ tự thở dài, lại trêu chọc nói: "Thật không biết loại người phụ nữ như em đang nghĩ gì nữa? Anh chưa từng mất quá nhiều công sức để theo đuổi một người phụ nữ như thế bao giờ." Anh tự giễu cười cười "Vậy anh cũng sẽ không ép em nữa."
"Tôi là loại người nào?" Tần Thanh thuận miệng hỏi.
Ánh mắt Lục Kiếm Thăng sáng lên, bước về phía gần cô, vẻ mặt khá thật lòng đáp: "Loại phụ nữ thích hợp để kết hôn." Anh ta giơ tay phải lên, làm biểu tượng thề thốt nói: "Tần Thanh, bây giờ anh rất thật lòng nói với em, lúc trước do anh đào hoa, để lại nhiều tai tiếng. Nhưng bây giờ có thể nói trừ em ra, anh không rung động với bất cứ người nào hết. Lúc còn trẻ, anh phong lưu, chơi bời chỉ nghĩ đùa giỡn với những người phụ nữ khác mà thôi. Nếu hôm nay em chịu gả cho anh, anh bảo đảm mình sẽ là một người chồng tốt, sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt, tương lai sẽ không khiến em phải đưa ra yêu cầu ly hôn cũng như chắc chắn sẽ không ly hôn với em."
Nghe xong những lời như thế, Tần Thanh cũng không rõ trong lòng mình cảm thấy thế nào chỉ cảm thấy có chút khó chịu. Từng lời nói của Lục Kiếm Thăng khiến cô thật sự khó chịu.
Cô nhìn dáng vẻ Lục Kiếm Thăng hạ mình như thế cũng không biết làm thế nào cho phải.
"Anh còn trẻ như vậy, sao nghĩ tới chuyện kết hôn sớm như vậy?" Tần Thanh hiếu kỳ hỏi.
"Sớm muộn gì cũng phải kết hôn, nhất là giờ anh đã gặp người thích hợp, đương nhiên anh phải biết nắm bắt thời cơ." Lục Kiếm Thăng nhanh chóng đáp.
"Chúng ta thích hợp chỗ nào?" Tần Thanh càng tò mò.
"Chỗ nào cũng đều thích hợp." Giọng Lục Kiếm Thăng kiên định nói.
"Tôi không thấy chúng ta thích hợp ở bất kỳ điểm nào hết." Tần Thanh cảm thấy buồn cười, nhún vai nói: "Chúng ta không hề có điểm chung."
Tần Thanh xoay người mở cửa bước đi, Lục Kiếm Thăng kéo cô lại, đưa hai tay chống đỡ trên tường giam cô ở giữa bức tường.
"Anh muốn làm gì?" Tần Thanh đưa tay chặn hai bờ vai anh ta lại.
"Gả cho anh, chỉ đơn giản như vậy." Lục Kiếm Thăng bướng bỉnh đáp.
Tần Thanh tự biết sức mình không đấu lại Lục Kiếm Thăng, nếu chọc giận đến anh ta thì người chịu thiệt sẽ là cô.
"Anh cũng nên cho tôi một quãng thời gian để suy nghĩ kỹ." Tần Thanh ôn hòa nói: "Khoảng thời gian này tôi muốn được yên tĩnh nên nếu tôi không liên lạc với anh thì anh cũng đừng phiền tôi. Chúng ta cần yên tĩnh để suy nghĩ kỹ về vấn đề này." Tần Thanh bướng bỉnh đáp.
"Anh đã suy nghĩ rất kỹ rối, em cần thời gian bao lâu để suy nghĩ?"
"Sẽ không lâu, anh cứ chờ đi, được không?"
"Được." Lục Kiếm Thăng xoay người cầm ly rượu đỏ trên bàn, uống một hớp đến cạn:"Anh cho em thời gian một tháng để suy nghĩ. Qua một tháng, nếu em không liên lạc thì anh xem như em đã đồng ý."
Lục Kiếm Thăng còn chưa nói hết, Tần Thanh cũng thừa cơ hội mở cửa đi ra ngoài. Vào lúc cửa sắp đóng lại, cô còn nghe được âm thanh chiếc ly thuỷ tinh rơi xuống đất vỡ tan tành.
Tần Thanh bất đắc dĩ cười lắc đầu một cái, thật là một thiếu gia giàu có tùy hứng. Những lời nói này cô cũng sẽ không coi là sự thật.
Vào buổi tối mùa đông, Tần Thanh bước ra cửa chính của hội quán, một trận gió mạnh mẽ kéo tới khiến cô không tự chủ rụt cổ vào áo khoác. Nhiệt độ phương nam vào mùa đông vẫn lạnh lẽo, giờ phút này cô cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tuỷ.
Cô chầm chậm đi ven đường, đi cũng không được bao xa, một chiếc xe màu đen bỗng dừng lại trước mặt cô. Dĩ nhiên Tần Thanh nhận ra chiếc xe này, thậm chí bảng số xe chẳng biết lúc nào cô đã thuộc nằm lòng. Dù vậy, cô vẫn thản nhiên làm như không biết, vẫn bước thẳng đi trên con đường của mình.
Tống Vũ Thành bước xuống xe, gọi cô lại. Anh còn bước vòng qua mở cửa vị trí gần bên ghế tài xế, nói: "Lên xe, anh có chuyện nói với em."
Tần Thanh có chút chần chờ nhưng trong lòng cô quả thật rất vui mừng. Cô hy vọng nghĩ: có lẽ anh ấy vẫn còn quan tâm đến mình, hay là anh ấy muốn giải thích lý do, sau đó lại làm lành đây?
Cô ngồi vào xe, Tống Vũ Thành đóng cửa xe lại, anh lại đi vòng qua đầu xe và ngồi vào chỗ lái xe. Xe chậm rãi khởi động chạy đi, Tống Vũ Thành cũng không nói gì.
Tần Thanh không nhịn được quay đầu nhìn anh, chỉ thấy Tống Vũ Thành đang cau mày nhìn về phía trước, tay anh còn dùng sức nắm tay lái như đang nhẫn nhịn cơn tức giận trong lòng.
Tần Thanh nhìn bàn tay anh, trong đầu không nhịn được nhớ lại lòng bàn tay ấm áp của anh khi áp vào má mình. Cô thật sự không muốn tiếp tục nghĩ nữa nên chủ động mở miệng nói: "Có chuyện gì?"
"Em không muốn tạm biệt Lục Kiếm Thăng à?" Giọng Tống Vũ Thành trầm thấp nói.
Câu này rất rõ ràng cho thấy sự quan tâm của anh khiến ánh mắt Tần Thanh thể hiện vẻ hạnh phúc.
Tống Vũ Thành nói tiếp: "Lục Kiếm Thăng không thích hợp với em. Em có thể tìm bạn trai, có thể lập gia đình nhưng nên tìm một người an phận, thật lòng tốt với em là được."
Tần Thanh nghe xong kinh ngạc.
Tống Vũ Thành chân thành nói tiếp: "Chỉ cần người đó đối xử tốt với em Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, là được, không cần quan tâm người đó có giàu có hay không đâu. Chờ đến khi em kết hôn, anh sẽ cho em tất cả, sẽ không để em bị ức hϊế͙p͙." Anh nói rất nhanh, rất lưu loát giống như là đã chuẩn bị tốt lời kịch sẵn rồi.
Tần Thanh cực kỳ giật mình nhìn anh.
Tống Vũ Thành lúc nói chuyện vẫn nhìn đằng trước, thấy cô vẫn im lặng không lên tiếng, anh mới quay đầu nhanh chóng nhìn cô một chút.
Thân thể Tần Thanh run rẩy, cô đang cảm thấy oan ức đến cực điểm, trợn trừng mắt nhìn anh.
Tống Vũ Thành thấy cô như vậy, vội vàng giải thích: "Anh cũng không có ý đùa bỡn tình cảm của người khác, chính anh cũng rất căm hận loại người như vậy. Hiện giờ anh cũng hiểu em đang nghĩ gì nhưng anh..." Tống Vũ Thành lắp bắp giải thích.
"Anh không muốn giải thích quá nhiều, nói chung, chúng ta không thích hợp." Tống Vũ Thành mạnh mẽ kết luận.
Không thích hợp? Cái gì không thích hợp? Thân phận địa vị không thích hợp? Lúc anh yêu em thì không phải em vẫn như vậy sao? Lẽ nào bây giờ anh mới biết em vốn không phải thiên kim đại tiểu thư gì hết? Tần Thanh thầm nghĩ, trong lòng đau như cắt ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Cô cố gắng không để mình rơi lệ, mở miệng nói: "Giữa chúng ta không là gì thì tại sao em phải nhận tiền của anh? Lúc trước em cũng không phải vì tiền mới đồng ý yêu anh. Nếu anh cũng thật lòng với em thì hôm nay cũng sẽ không nói ra những lời như vậy."
Cuối cùng, vẫn không thể nhịn xuống, nước mắt theo gò má trượt xuống. Giọt nước mắt lớn đến nỗi đủ thấm ướt lớp vải trên đùi cô.
Giọng Tần Thanh bắt đầu run rẩy: "Những người có tiền có phải đều như thế? Dùng tiền để giải quyết tất cả, đâu phải ai cũng yêu tiền như các người."
Tống Vũ Thành phản bác lại cô: "Em biết anh không phải có ý này, xưa nay anh không hề nghĩ về em như vậy."
Anh đột nhiên dừng ở ven đường, xoay người nắm tay Tần Thanh. Ánh mắt anh lấp lánh như đã hạ quyết tâm rất lớn, càng dùng sức nắm tay cô chặt hơn.
Tống Vũ Thành vừa muốn mở miệng, Tần Thanh lại đột nhiên vùng thoát khỏi tay anh, cũng nhanh chóng mở cửa xe xuống xe, nhanh chân chạy đi.
Buổi tối ở thành thị, khắp nơi ánh sáng lập loè đến kỳ lạ.
Tần Thanh đi được một đoạn, sau đó cô đi vào một cửa hàng trong quảng trường náo nhiệt. Cô ngồi xuống chiếc ghế dài trên quảng trường.
Cô có cảm giác vừa uể oải lại lạnh giá, run rẩy không ngớt. Nước mắt không ngừng rơi xuống, cánh tay cô để lên hai bên đùi, cúi đầu đem mặt chôn vào đầu gối.
Con đường đi đến quảng trường, có không ít người đi đường qua lại. Mặt khác trên quảng trường có rất nhiều người chơi đùa lại có cả nhảy vũ đạo tập thể.
Thế giới náo nhiệt như vậy, ai cũng có thế giới của chính mình, sẽ không ai để ý đến một người đang cô độc thống khổ như cô. Cô đang cần một người quan tâm đến mình, mang lại ấm áp đến cho mình.
Tần Thanh không muốn chịu một cuộc sống chật vật, cô độc, thống khổ như vậy.