Chương 3
Phạm Ấu Hâm tức giận xông vào phòng làm việc của mình. Phạm Tư Hâm vừa mới kết thúc một cuộc điện thoại, nhìn thấy bộ dạng của em gái mình như muốn lấy dao chặt chân người khác vậy.
Phạm Tư Hâm giương lên nụ cười tươi: “Tiểu Ấu, nếu em muốn chặt đứt mục tiêu giống như chị, chị có thể mở rộng ra chi em tham gia vào.”
Phạm Ấu Hâm rất tức giận, cô lo lắng đi qua đi lại trong phòng: “Em không thể tin được! Làm sao anh ta có thể nói những lời như vậy! Em thật sự không thể tin được anh ta có thể nói ra những lời đó!”
Phạm Tư Hâm rất tò mò, rốt cuộc cái tên đàn ông họ Hạng kia đã nói cái gì, lại để cho tiểu thư Phạm gia lại nổi cơn giận: “Anh ta không phủ nhận anh ta tìm phụ nữ à?” Cô đoán thử.
“Không phải!”
“A, vậy anh ta thừa nhận là anh ta thích người phụ nữ kia à?”
Phạm Ấu Hâm nắm chặt quả đấm: “Cũng không phải! Anh ta nói là anh ta còn yêu em!”
Phạm Tư Hâm trừng to hai mắt: “Anh ta nói cái gì?”
Phạm Ấu Hâm tức giận ném mình lên ghế sô pha: “Em hoàn toàn không muốn lặp lại những cái đánh rắm này.”
Phạm Tư Hâm nhíu mày nhắc nhở: “Ở nhà chúng ta nếu nói chuyện thô tục sẽ bị xử phạt rất nhiều hình thức: “Trước đây là giam lỏng không cho đi chơi, lớn một chút là không cho tiền tiêu vặt, lớn hơn chút nữa là sẽ phạt tiền. Chúng ta đều đã lớn như vậy rồi, không biết mẹ sẽ dùng chiêu gì để xử phạt đây?”
Phạm Ấu Hâm lấy tay che mặt, cô rất tức giận nhỏ giọng gào thét lên: “Tư, làm sao anh ta có thể…. Làm sao anh ta có thể khinh địch mà nói anh ta yêu em như vậy chứ? Em và anh ta đã ly hôn! Em và anh ta đã ly hôn rồi mà!”
Phạm Tư Hâm vỗ vỗ lưng em gái mình: “Đàn ông luôn luôn giải thích chỗ phạm lỗi của họ….Ừ, nên nói thế nào nhỉ? Anh ta nói anh ta yêu em đúng là….. một lý do không tốt.”
“Không chỉ không tốt, mà là quá thối nát mà.” Phạm Ấu Hâm ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy nước mắt, nói yếu ớt.
Phạm Tư Hâm thở dài, người đàn ông này đã làm cảm xúc của em gái rối loạn lên rồi: “Về nhà đi, buổi tối đến nhà hàng năm sao ăn một bửa cơm thật no để đánh tan cơn giận này, ngày mai chúng ta đến suối nước nóng Dương Minh Sơn tắm cho khuây khỏa.”
“Em cũng nghĩ đây là ý kiến hay.”
Phạm Tư Hâm đứng lên cầm lấy ba lô của em gái: “Tất nhiên đây là ý kiến hay rồi.”
Cô nắm lấy tay em gái chuẩn bị rời khỏi văn phòng, cửa phòng vừa mở ra, không nghĩ tới Hạng Tĩnh Thần đang đứng trước cửa,
Cả hai chị em đều giật mình, Phạm Tư Hâm quắt mắt trừng lớn với anh: “Có chuyện gì sao? Hạng tiên sinh!”
“Tiểu Hâm!”
Lúc sự việc kia xảy ra đến nay, Hạng Tĩnh Thần chưa bao giờ cười nhưng giờ phút này lại cười thật tươi, bộ dạng đắc ý của anh ta như muốn được ăn đòn.
Phạm Ấu Hâm nghi ngờ nhíu mày lại, vẫn không quên lạnh nhạt nói: “Chuyện gì? Chúng tôi đang muốn đi, anh đừng ở đây cản đường tôi.”
“Anh nghĩ rằng điện thoại của em có vài cuộc gọi nhỡ.” Anh nói, khóe môi nhếch lên càng cao.
Phạm Ấu Hâm nhíu chặt chân mày: “Có cuộc gọi nhỡ? Anh có ý gì?”
“Cho dù có, cũng không liên quan gì đến anh!” Phạm Tư Hâm đứng một bên nói thêm vào.
Hạng Tĩnh Thần đưa điện thoại của mình ra: “Lúc nãy anh nhận được điện thoại của Cục Dân Chính, Đối với anh mà nói, đây là một chuyện lớn.”
Phạm Ấu Hâm hừ lạnh: “Thông báo có giấy chứng minh mới phải không? Xem ra anh rất mong đợi thân phận độc thân của mình.”
Hạng Tĩnh Thần cười lên, đôi mắt đen long lanh tỏa sáng: “Hiểu lầm này rất lớn, Hạng mỗ không độc thân, và em cũng không phải.”
Phạm Ấu Hâm có linh cảm không tốt: “Cuối cùng là anh muốn nói cái gì?”
Hạng Tĩnh Thần kích động ôm lấy “bà xã” của mình. “Tiểu Hâm, thủ tục ly hôn của chúng ta vẫn chưa xong, em vẫn còn là vợ của Hạng Tĩnh Thần anh. Đây là do ông trời ban ơn mà!”
Thủ tục ly hôn vẫn chưa xong? Đây quả thực là sấm sét giữa trời quang mà! Phạm Ấu Hâm kinh ngạc không thôi: “Vẫn chưa xong? Tôi không hiểu….”
“Làm sao lại có thể không xong? Anh đang nằm mơ giữa ban ngày sao?” Phạm Tư Hâm cũng có vẻ mặt hoang mang.
Nhìn vẻ mặt Hạng Tĩnh Thần không có một chút nào hoang mang cả, anh ôm chặt vợ mình: “Thủ tục bên Cục Dân Chính xảy ra vấn đề, vì vậy thủ tục vẫn chưa làm xong. Bất luận như thế nào, bây giờ anh tuyệt sẽ không để em đi dễ dàng như vậy.”
Tuyệt đối không thả em đi dễ dàng sao?
Một lời hứa hẹn thật tốt đẹp! Cái ôm quen thuộc này, nhiệt độ cơ thể quen thuộc, hương vị quen thuộc, toàn bộ cảm giác tốt đẹp trong nháy mắt như thủy triều lên, gợi lên rất nhiều kỉ niệm ngọt ngào, làm cô muốn choáng váng.
“Tùy em, nhìn thấy tâm trạng của em không tốt, anh chỉ muốn đi cùng em.”
Kỉ niệm của cô, sự phản bội của anh, trong đầu ông lại kêu gào đan xem lẫn nhau. Những kỉ niệm đẹp thật ngọt ngào làm sao, sự phản bội của anh đã chặt đứt cuộc hôn nhân của cô và anh rất tàn khốc, làm cô không thể quên được.
Phạm Ấu Hâm cắn chặt răng, dùng sức đẩy anh ra: “Tôi mặc kệ thủ tục hay không thủ tục, ly hôn đúng là sự thật, xin anh không được cản đường.”
Hạng Tĩnh Thần cũng không có ý định tránh qua một bên: “Tiểu Hâm, tội phạm giết người đều có cơ hội kháng án, anh hy vọng em cho anh một cơ hội.”
Phạm Ấu Hâm lạnh lùng nhìn anh: “Cho anh hy vọng? Ai sẽ cho tôi hy vọng? Hạng Tĩnh Thần, chúng ta đã ly hôn, tất cả quan hệ của chúng ta đã kết thúc, cứ như vậy đi.”
Cô dùng lực đẩy người đang đứng cản dường kia ra, kéo tay chị gái mình đi đến văn phòng tổng đài. Cô còn nhớ rõ trợ lý Man Tú từng nói với cô, cô nhân viên tổng đài họ Vương kia giúp cô giải quyết thủ tục ly hôn là mẹ của cô ấy, cô cũng rất muốn hỏi em gái tổng đài này xem rốt cuộc bây giờ đã xảy ra chuyện gì?
Tổng đài viên vừa nhìn thấy bà chủ nổi giận đùng đùng đi tới, lập tức nhảy ra khỏi quầy cúi đầu xin lỗi: “Hạng phu nhân, thật xin lỗi, mẹ em không phải cố ý làm mất đơn ly hôn của chị và Hạng tiên sinh đâu. Chị có biết là tất cả cơ quan trên cả nước đang gấp rút việc đổi giấy chính minh này…… gấp rút quá sẽ có sai sót, thật ra mẹ em không cố ý, bà chỉ nói chị và Hạng tiên sinh điền vào đơn ly hôn một lần nữa, rồi sau đó đóng dấu vào một lần nữa là có thể, em có thể giúp chị chuyển đi, chị không cần phải đi nữa.”
“Gấp rút quá sẽ có sai sót?” Phạm Ấu Hâm chỉ biết há hốc mồm ra. Việc ly hôn cần thay đổi giấy chứng minh, ô vợ chồng bị xóa bỏ, bởi vì trùng hợp với việc thay đổi giấy chứng minh mới, giấy chứng minh cũ không thể đổi lại, mà giấy chứng minh mới lại qua nhiều cơ quan an ninh, không thể nhận trong ngày được, mẹ em nói họ sẽ thông báo ngày đến nhận lại. Không ngờ vừa thông báo xong, thật ra thủ tục ly hôn của chị phải làm lại một lần nữa.”
Phạm Ấu Hâm không thể tin được, cô thật muốn thét lên một tiếng mà.
“Mẹ em vừa mới gửi cho em đơn xin ly hôn có chỗ trống, chị và Hạng tiên sinh điền vào xong có thể gửi lại cho em.”
Hai tay Phạm Ấu Hâm run nhẹ nhận lấy bản kê khai mà cô nhân viên tổng đài đã chuẩn bị sẳn, loại cảm giác này như bị lột da hai lần, kết hôn hai lần.
Cô nhận xong liền thở dài, xoay người lại trừng mắt nhìn người đàn ông đang đứng sau lưng: “Đưa cho tôi con dấu của anh .”
“Không cần.” Người đàn ông này nói không chút suy nghĩ.
Phạm Ấu Hâm nhún vai nói: “Không sao, tôi tự mình đi khắc con dấu khác.”
Hạng Tĩnh Thần rất đắc ý: “Con dấu của anh có in chứng nhận giám sát, cái khác Hạng mỗ sẽ không thừa nhận.”
Phạm Ấu Hâm tức điên lên, cô chống hai tay lên eo: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Đàn ông ngoại tình đều vô lại như vậy, không nói đạo lý à?”
“Anh sẽ giải thích lỗi lầm này.” Ánh mắt anh kiên quyết.
Phạm Ấu Hâm cảm giác được ánh mắt “nồng nàn” của anh liền từ chối: “sai là sai, không có gì phải giải thích, Tôi muốn con dấu của anh.”
Hạng Tĩnh Thần nín thở nhìn vợ mình. Cảm ơn ông trời, anh chưa bao giờ biết cảm giác mất mà lại được đúng là tốt đẹp như vậy: “Đêm hôm đó xảy ra quá đột ngột làm anh trở tay không kịp, ngốc đến nổi đồng ý lời yêu cầu ly hôn của em. Nhưng hiện tại ông trời đồng ý cho anh thêm một cơ hội nữa. Tiểu Hâm, có nói gì đi nữa anh sẽ không buông tay đâu.”
Nếu trên tay có một thanh đao, Phạm Ấu Hâm sẽ không suy nghĩ mà đâm thẳng vào trái tim anh ta: “Cái gì mà quá đột ngột? Tôi không tin anh và cô ta chỉ qua lại với nhau trên những tin nhắn này. Không phải các người đã gặp mặt sao? Đồng thời cũng ăn bửa tối lãng mạn bên ánh nến rồi sao? Hay là anh cần tôi đem những lời đối thoại của hai người trong lúc đó ra để nhắc nhở anh? Tôi đồng ý ly hôn, anh nên cảm ơn người vợ này đã toàn thành mới đúng, mà không cần giải thích những lời vô vị này. Hạng Thần, tôi muốn con dấu.”
Câu sau cùng, Phạm Ấu Hâm dùng sức rống lên. Cô hoàn toàn không thể khống chế được, Phạm Tư Hâm đang xoa nhẹ sống lưng em gái mình đang kích động đến run rẩy.
“Chị suy nghĩ thế nào? Hạng phu nhân?”
Phạm Ấu Hâm nhìn ra ngoài cửa sổ, vụng trộm lau đi nước mắt trên khóe mắt cô.
“Tôi không phải đền số tiền lớn.”
“Thủ tục không hoàn trả tiền, dựa trên luật Dân Sự hai người vẫn còn là vợ chồng.”
“Tư, anh ta nói anh ta yêu em, anh ta xin em hãy tha thứ, chị có thấy như một trò đùa hay không? Rốt cuộc là anh ta điên hay là em điên rồi?”
Phạm Tư Hâm âm thầm thở dài: “Chị không thể trả lời được.”
Sau khi kết hôn với Hạng Tĩnh Hàng, Ấu Hâm thật hạnh phúc. Cho nên lúc đem tin tức ly hôn về nhà, mọi người trong nhà đều không ai tin, không thể chấp nhận được sự thay đổi này.
Phạm Tư Hâm khởi động xe, theo thói quen mở kênh radio lên. Cứ tưởng rằng âm nhạc có thể làm cho sự yên tĩnh trong xe tăng nhiệt độ lên một chút, không nghĩ tới bài hát vang lên càng làm người ta đau buồn hơn.
Sau khi anh xúc phạm anh giải thích cuối cùng tim đã ch.ết lại bắt đầu rối loạn lên.
Tưởng là đã hiểu thật rõ khi anh gọi tên em là để quay lại.
Từng nghĩ ra sau này anh là của cô ấy nhưng hiện tại anh lại còn có thể có có em.
Hóa ra em không thể quên được cô ấy từng tồn tại trong thế giới của chúng ta.
Em không thể khôi phục lại hạnh phúc không thể đưa bản đồ tình yêu trở lại.
If you come back to me
Em có thể nhớ kỹ anh đã từng cho em những đau khổ
Có thể chấp nhận những ngón tay anh đụng chạm
Có thể cảm nhận được nhiệt độ trong lòng anh
If you come back to me
Từng bị anh phản bội làm sao em tin tưởng
Anh sẽ không để cho em khóc.
Không thể nào? Phạm Tư Hâm trừng mắt nghe âm nhạc đang vang lên trong xe, không thể tin được trên đời lại có bài hát gần đúng với tâm trạng như vậy. Cô khiếp sợ nhìn em gái đang ngồi bên cạnh, tiếp nhận ánh mắt đang oán hận của cô ấy.
“Bài hát dở.”
“Chị đồng ý.”
Nhưng sự thật, cô lại thích lời bài hát này, cô nhạy bén làm trái lại với lòng mình. Cô linh hoạt lái xe vào làn đường, mục tiêu là ngôi nhà ấm áp ngọt ngào kia.
If you come back to me.
Từng bị anh phản bội làm sao em tin tưởng
Anh sẽ không để cho em khóc.
Phạm Ấu Hâm hít sâu. Cô cố gắng tắt kênh radio đi, bên trong xe khôi phục lại sự yên tĩnh lần nữa.
Tất nhiên là dì cả không muốn cháu ngoại gái của mình sống một cách yên ổn. Ngày hôm sau, các cô con gái Phạm gia sắp xếp lại tất cả công việc, dự định lái xe đến suối nước nóng Dương Minh Sơn tắm suối nước nóng ăn rau dại, dì cả lại đến chơi vào lúc sáng sớm.
Mục đích đến chơi của bà lại làm cho các cô con gái Phạm gia trợn mắt há hốc mồm.
“Chị cả, ý chị là sẽ tìm cho Tiểu Ấu hôn sự khác à?” Mẹ Phạm ngạc nhiên hỏi.
Dì cả gật đầu chắc chắn: “Cái gì gọi là cái cũ không đi, cái mới không tới. Lần này chị nhất định sẽ giúp con bé tìm một người đàn ông tốt, để cho nó quên cái tên lòng lang dạ sói kia.”
Mẹ Phạm không thể không bái phục “dịch vụ” mai mối rất có hiệu quả của chị gái: “Nhưng mà em thấy Tiểu Ấu ly hôn chưa được một tuần lại đi tìm bạn trai mới, khó tránh khỏi bị người ta đàm tiếu.”
Dì cả cười nhạt: “Có gì mà không hay chứ? Sao em lại có ý nghĩ đó? Tương lai Tiểu Ấu là quan trọng nhất, em muốn nó sống cô đơn đến già hay sao?”
Con gái thứ hai Phạm gia lạnh giọng nói chen vào: “Tiểu Ấu còn có con và chị cả mà.”
Dì cả dùng ánh mắt sắc bén quét qua một vòng. Trong nhà họ Phạm chỉ có con gái thứ hai là khó tính nhất, cho tới bây giờ vẫn không cổ động việc thân cận của bà.
"Hả? Đợi đến khi các người lập gia đình xong đều bận rộn vất vả, không tự lo nổi mình, thì sao có thể để ý đến con bé được nữa?
“Chúng con sẽ không.”
“Khó nói lắm.”
Phậm Tư Hâm thật muốn giội một chậu nước lạnh lên người dì cả mà, trực tiếp làm cho Tiểu Ấu ly hôn không thành công, chỉ là chị em sinh đôi nhưng đêm qua cô cũng hiểu được, Tiểu Ấu sẽ cố gắng bổ sung thêm thủ tục ly hôn, không cần quấy rầy đến mẹ và chị cả nữa.
“Dì cả, dì không thể để cho Tiểu Ấu nghĩ ngơi một thời gian rồi hãy nói có được không?” Phạm Tư Hâm tức giận.
“Muốn rèn sắt phải rèn khi còn nóng. Còn con nữa? Khi nào thì đồng ý cùng dì sắp xếp đi gặp bạn trai đây?”
Phạm Tư Hâm lắc đầu không dám lên tiếng nữa. Dì cả ra đòn sát thủ đúng là biện pháp hay.
Phạm Ấu Hâm xoa xoa huyệt thái dương. Cả đêm qua cô không thể ngủ ngon, lúc này đầu cô đau như muốn nổ tung ra.
“Được, con đồng ý.”
“ Tiểu Ấu?” Cả nhà kêu lên sợ hãi.
Cô mệt mỏi nói với dì cả: “Tất cả đều do dì cả quyết định.”
Sau khi dì cả đạt được đồng ý của bên liên quan, lập tức vui vẻ rời khỏi Phạm gia.
Phạm Hâm lo lắng nhìn em gái: “Tiểu Ấu, em xác định sao?”
Phạm Ấu Hâm thở dài: “Chỉ cần để cho dì cả yên tĩnh một chút, cái gì em cũng đồng ý.”
Cả nhà đồng ý mà cười tươi.
“Xuất phát thôi.”
Mẹ Phạm ra lệnh một tiếng, cả nhà đều đi ra cửa. Hiển nhiên sáng sớm quấy rầy sự yên tĩnh của Phạm gia không chỉ có dì cả mà còn một người nữa.
Mẹ Phạm trừng mắt nhìn con rể “trước” đang đứng trước mặt.
“Mẹ, sớm.” Hạng Tĩnh Thần tháo kính râm xuống, lịch sự chào hỏi.
Mẹ Phạm thở dài. Bà luôn yêu thích đứa con rể này, đến khi Ấu Hâm đem tin tức ly hôn về nói cho bà biết. “Cậu có thể đổi cách xưng hô lại.”
Hạng Tĩnh Thần mỉm cười: “Mẹ, cái này không cần thiết.”
“Hạng Tĩnh Thần!” Phạm Ấu Hâm lao tới, ngăn cản Hạng Tĩnh Thần tuyên bố tin tức việc ly hôn không thành công. “Anh đến nhà của tôi làm gì?”
Anh luôn duy trì nụ cười ôn nhu: “Anh đến đón em đi làm.”
Phạm Ấu Hâm khoanh tay lại, lạnh lùng trả lời: “Tạm thời tôi rời khỏi nơi công tác rồi.”
“Không tính.”
“Cái gì mà không tính? Ngày hôm qua tôi đã bàn giao công việc với anh rồi mà không phải sao?”
“Khách hàng của em anh không quen.”
“Dù sao anh vẫn là người thiết kế, có gì mà gọi là không quen? Tôi chỉ là người phụ trách thiết kế không gian, có khó như vậy sao?”
Hạng Tĩnh Thần làm ra vẻ vô tội nhún nhún vai: “Khách hàng của em thật sự là anh không quen.”
“Anh, anh da mặt thật dày.” Cô há hốc mồm, tức giận muốn hét chói tai lên.
Mẹ Phạm đứng bên ngoài quan sát cảm thấy có sự kì lạ. Có thể Ấu Hâm đã hiểu lầm rồi sao? Ánh mắt của người đàn ông này rất sạch sẽ, hoàn toàn không giống như người bị sai lầm chút nào.
“Tiểu Ấu, công việc của con vẫn chưa kết thúc sao?” Mẹ Phạm mở miệng hỏi.
Phạm Ấu Hâm hừ lạnh, tức giận không muốn nhìn người đàn ông trước mắt này: “Có người không tiếp nhận sổ kế toán, làm sao con có thể chứ?”
Mẹ Pham xoa lưng con gái: “Trước tiên con cùng Tĩnh Thần về công ty xử lý công việc đi, hôm khác chúng ta có thể đến Dương Minh Sơn mà.”
Phạm Ấu Hâm lắc đầu phản đối: “Con không cần đâu.”
“Ngoan.”
“Mẹ…..”
Chỉ là ánh mắt của mẹ và các chị gái đều có ý đồng ý, cô chỉ còn cách cầm túi xách của mình, không cam tâm tình nguyện bước lên xe anh.
Xe thuận lợi chạy vào làn xe.
Xe như chủ nhân của nó, màu đen BMW735 luôn giữ vững khí phách. Đây là từ sau khi ly hôn, cô ngồi xe của anh.
“Cô ta có ngồi ở vị trí này không?” Cô chỉ chỉ chỗ ngồi dưới mông mình, nhỏ giọng mỉa mai.
“Có.”
Tim Phạm Ấu Hâm như thắt lại: “Anh rất thành thật.”
"Điều đó không có bất kỳ ý nghĩa gì."
“Đối với tôi, đó chỉ là một ý nghĩa.”
Ngoài cửa sổ xe, đừng phố quen thuộc lướt qua nhanh.
Cảnh tượng giống nhau, nhưng tâm tình lại khác nhau. Mũi cô cay cay, hốc mắt hàm chứa nước mắt, có nguy cơ tan vỡ bất cứ lúc nào.
Cô hít thật sâu. Cố lên Ấu Hâm!
“Tôi biết cô ta sao?”
“Biết.”
Phạm Ấu Hâm lấy tay chống vào cửa kính xe, lòng bàn tay để trên trán. Tay trái nắm chặt đùi phải. Cô không muốn hỏi, sự thật vẫn là sự thật, tim cô cũng đã ch.ết, lý trí cô càng muốn cố gắng quên đi, không nên tìm tòi tr.a cứu tất cả…… “Là ai?”
“Em không cần biết.”
Tay cô run rẩy kiềm nén nước mắt: “Không nở để cho tình nhân bị phơi bày sao? Yên tâm, tôi không đả kích chuyện người khác đâu.”
“Bởi vì không phải cô ấy, cho nên em không cần biết.”
“Anh thích cô ta.”
“Anh yêu em.”
Không được khóc….
“A..A…Tôi cũng nhớ rõ là cô ta nói yêu anh.”
“Anh đối với cô ấy không có loại tình cảm này.”
“Ít nhất là anh thích cô ta.”
“Tùy em, nhìn tâm tình em không vui, anh chỉ muốn đi cùng em.”
Trên đời này có loại thuốc nào có thể quên được không? Để cho cô có thể quyên đi những kỉ niệm này, không cần nhớ những lời luôn khắc sâu trong đầu cô, kích thích cô, níu chặt cô, cô phải dùng tất cả sức lực, mới có thể để cho cảm xúc trong lòng mình ổn định không sụp đổ được.
“Tôi không yêu anh nữa rồi.”
“Em giận anh”
“Đúng vậy, cho nên anh có thể giơ cao đánh khẽ, để cho tôi được tự do.”
Đèn đỏ, anh dừng xe lại, quay người nhìn chăm chú vào vợ mình. “Anh không làm được.”
Phạm Ấu Hâm co người lại, cô dựa vào ghế ngồi như muốn né tránh. “Tùy anh, tôi sẽ đi, anh tuyệt đối sẽ không cản được.”
Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của vợ mình, Hạng Tĩnh Thần không kiểm soát được lòng tràn đầy sợ hãi, anh đưa tay ra ôm vợ vào trong lòng, cằm đật lên đỉnh đầu cô: “Đừng rời khỏi anh, Tiểu Hâm, anh yêu em.”
Rốt cuộc Phạm Ấu Hâm không thể kiềm nén được nước mắt lăn dài trên má cô. Cô vùng vẫy yếu ớt: “Buông ra.”
“Anh không buông, em hiểu lầm rồi, anh và Shelly không phải như em tưởng tượng loại quan hệ này đâu.”
Shelly? Trong nháy mắt cô đã hiểu ra tất cả.
Shelly là trường hợp của năm, cô là người phát ngôn nổi tiếng, xinh đẹp, gợi cảm, xinh đẹp vô cùng, cáo bởi vì có cô mà vụ án bị hủy bỏ hoàn toàn, cuối năm nay có vài trường hợp được lên kế hoạch, thậm chí phòng kế hoạch tiếp thị đồng ý trả giá cao để mời cô về làm người phát ngôn. Hôm đó cô còn nhớ rõ mười hai giờ đêm Hạng Tĩnh Thần mới về đến nhà.
Tiệc cuối năm vào đầu năm nay, cô nhớ rõ Shelly như con chim nhỏ khép vào bên người chồng cô, Man Tú từng nhắc nhở cô, nhưng cô lại ngốc nghếch cho rằng Hạng Tĩnh Thần chỉ là làm đúng trách nhiệm ông chủ của mình, còn cảm ơn cô ta đã làm người phát ngôn cho trường hợp của công ty quá thuận lợi.
Tết âm lịch năm nay, đúng vào lúc mùa hoa anh đào nở, công ty chiêu đãi toàn thể nhân viên công ty cùng gia đình đến Nhật Bản ngắm hoa đào nở. Họ tuyên bố rằng tình cờ gặp gỡ Shelly đang làm việc trong vườn hoa Heian Shrine tại Nhật Bản. Hai bên lại cùng ở chung một khách sạn. Sau đó suốt cả hành trình, Shelly không để ý đến toàn bộ hành trình công việc của mình mà tham gia vào. Hàng Tĩnh Thần nhanh chóng gọi cô lại, mà cô lại mê thưởng thức cảnh đẹp của hoa anh đào nở, không để ý đến ngày càng cách xa chồng mình. Cuộc gặp gỡ này ngẫu nhiên không thể tin được, Tư Hâm từng nói ra nghi ngờ của cô ấy, như cô vẫn cho rằng Tư Hâm thường hay nói nhiều.
Giờ phút này tất cả mọi chuyện đều đã rõ rồi. Có lẽ Hạng Tĩnh Thần đã phản bội từ năm trước rồi.
“Buông ra” Phạm Ấu Hâm suy sụp. Cô nắm hai tay mình, dùng lực thoát khỏi cái ôm của anh “Tôi nói anh buông tôi ra.”
Cô rơi lệ đầy mặt, run rẩy mà tố cáo: “Các người ở cùng một chỗ bao lâu rồi? Hạng Tĩnh Thần sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Tháng trước tôi còn mở cuộc hợp cùng cô ta, vậy trong lòng cô ta đang cười nhạo tôi thế nào hả?”
Hạng Tĩnh Thần nắm lấy tay cô. Đèn xanh, nhưng anh không để ý đến tiếng kèn xe của những chiếc xe khác kêu in ỏi ở phía sau: “Bọn anh không có bất kì quan hệ gì, tin anh đi, thật sự anh không có.”
“Tôi không tin!” Cô dùng sức hất tay anh ra: “Đừng đụng vào tôi.”
Rốt cuộc cô không thể chịu nổi nữa: “Tôi hỏi anh. Khi đến Nhật Bản có vài đêm anh về trễ, có phải đều ở cùng một chỗ với cô ta, khó khăn chia lìa phải không?”
“Tiểu Hâm………”
Cô khóc lóc kể lể: “Anh không cần phải nói rõ với tôi, tôi sẽ tác thành, thật sự sẽ tác thành cho hai người, lén lúc như vậy rất vất vả rồi phải không?”
“Tiểu Hâm, anh không có.”
Cô thét chói tai: “Tôi không tin là các người không có gì với nhau.”
Phạm Ấu Hâm mở cửa xe, xem như bên ngoài không có dòng xe đông nghịch kia.
“Tôi không thương anh, anh đừng để tôi phải hận anh.”
Sau đó cô xuống xe, dứt khoát rời đi.