Chương 31: Xuân tiết hiến tế (nhất)

Hoa Lê cúi người bò trên đồng cỏ, y một thân chocolate giữa đồi núi của Bộ lạc Lạc Mông, như hòa thành một thể với đất đỏ, nhưng là ở Hô Luân thảo nguyên hoa cỏ tốt tươi, hoàn toàn nổi bật. Y tới bờ sông Khuê, định bí mật lặn xuống sông bơi tới trại huấn luyện bí mật bờ bên kia, nhưng nước sông đột nhiên chuyển hướng, vây y giữa con sông, dòng nước buộc chặt tứ chi của y, nâng lên mặt nước. Nháy mắt kinh hoảng, Hoa Lê liền thả lỏng tứ chi, nằm trong xiềng xích, vẻ mặt thích ý: “Ai ta phát hiện ngươi càng ngày càng mạnh, làm ta muốn bắt ngươi về nhà a~”


Dòng nước cuốn y thành tư thế quỳ sấp, hung hăng đánh mông y một cái, rào rào tản ra, Hoa Lê ngoi lên khỏi Khuê hà, vuốt nước trên mặt cười ha ha, có điều y biết, muốn tiếp cận trại huấn luyện bí mật của Kim Hi là tuyệt đối không thể.


Kỳ thật ban đầu vây khốn Hoa Lê cũng không phải Kim Hi, mà là Bạch giác phụ trách thủ vệ do Bộ lạc phái tới, cái đánh mông Hoa Lê kia, mới là của Kim Hi mới vừa phát hiện tình hình, nếu không việc này tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế.


Kim Hi nhìn con sông trước mặt, thỉnh thoảng gợn lên con sóng nhỏ. Đúng như hắn sở đoán, Băng cức quả Dung nham quả ngoài hiệu quả xúc tiến mang thai, còn có thể khiến Giống đực cảm nhận được dao động ẩn chứa trong đó, từ đó học cách vận dụng loại năng lực này. Đối với Kim Hi mà nói, một lần cảm thụ có thể để hắn nhớ kỹ loại dao động này, mà Bạch giác cần thời gian xấp xỉ một tuần, thực lực mạnh như Hồng giác cũng cần gần một tháng. Hơn nữa theo phản ánh từ Bạch giác trong Bộ lạc, mỗi Bạch giác chỉ có thể nắm giữ một loại dao động, nổi bật như Bạch Linh, Kiệt, Tàng, Quang Nhật Lãng cũng chỉ có thể nắm giữ năng lực của hai loại phổ biến là Dung nham quả và Băng cức quả. Bạch Thiền từng nói, Băng cức quả và Dung nham quả chính là hai loại xúc tiến mang thai chủ yếu nhất của Thần miếu, cho nên hẳn là dễ học nhất. Cho dù như vậy, tất cả Bạch giác trong Bộ lạc đều có thể nắm giữ năng lực trái cây, đã đủ để hoàn toàn thay đổi thế cân bằng giữa mấy đại Bộ lạc, càng đừng nói còn có một phần Hồng giác thực lực trác việt.


Có điều trong Thần miếu còn có rất nhiều trái cây có vẻ hung tàn hơn, năng lực ẩn chứa bên trong tựa hồ cũng không phải năng lực thông thường, cho dù là Kim Hi, không tự mình thử cũng vô pháp biết rốt cuộc là dạng năng lực gì. Trái cây đó, xem như đạo cụ trừng phạt Hoa Lê không nghe lời đi. Khóe miệng Kim Hi câu lên một nét tươi cười, nhìn tiết mục dần thành hình trước mặt, chờ mong xuân tiết hiến tế đến.


Hai Bộ lạc cùng cử hành hiến tế, cũng không phải thật sự đồng thời tiến hành, mà là bắt đầu theo thứ tự, sau đó so sánh chọn ra Bộ lạc thắng lợi, có thể nhận toàn bộ đồ tế của đối thủ. Bộ lạc Lạc Mông ở xa tới là khách, cho nên bọn hắn ưu tiên cử hành hiến tế trước.


available on google playdownload on app store


Ô Giang từng bước thong thả đi lên bậc thang Đá trắng, hắn giơ cao quyền trượng trong tay, đứng trước tượng thần Áo Lạp Hách, cao giọng niệm: “Toàn thể con dân Bộ lạc Lạc Mông, khẩn cầu nữ thần Bảo Phù Thụy ban cho Lạc Mông thực vật phong phú, phù hộ hài tử Lạc Mông khỏe mạnh, làm Bộ lạc Lạc Mông thế thế đại đại, hưng thịnh không thôi.”


Hắn xoay người cao giọng hô: “Xin dâng đồ tế lên nữ thần Bảo Phù Thụy!”


Cái rương thần bí Bộ lạc Lạc Mông mang đến rốt cục mở ra, bốn Thú nhân chiến sĩ cao lớn khoẻ đẹp — trong đó có Hoa Lê — nâng một giá gỗ chậm rãi đi lên bậc thang, trên giá đặt một khay gỗ, chỗ trũng giữa khay đặt một viên phỉ thúy tinh khiến đường kính mười phân, lóng lánh trong sáng, xanh biếc trong suốt, chứng thật là nhân gian hoa lệ chí bảo.


Tộc trưởng Lạc Mông thét dài một tiếng cầm lấy phỉ thúy, đứng trên bậc thang Đá trắng triển lãm trước toàn Bộ lạc Bỉ Mông: “Đây là bảo vật trân quý chúng ta tìm được từ Thánh Địa, chỉ có Bảo Phù Thụy nữ thần mới có thể hưởng dụng chí bảo từ Thánh Địa này.” Nói xong trịnh trọng đặt phỉ thúy lại, cung phụng trước tượng thần tới khi chấm dứt hiến tế hôm nay, là có thể thu hồi phỉ thúy, bọn hắn tin tưởng Bộ lạc Bỉ Mông khẳng định không có đồ tế tốt hơn.


Nhóm Giống đực tinh nhuệ của Bộ lạc Lạc Mông cùng đứng trước tượng thần, cúi lạy, diễn cảm thành kính mà trang trọng. Phía sau bọn hắn là Hoa Lê cầm đầu Thú nhân, y đứng ở vị trí đầu não trong đám Thú nhân, nhưng lại phải lạy sau Giống đực.


Nghi thức ngắn gọn như vậy chính là phần chủ chốt trong hiến tế, dâng đồ tế lên sau đó toàn bộ Bộ lạc đến tham bái tượng thần, sau đó cùng hưởng dụng một bữa tiệc lớn phong phú, lấy lại khí lực sau thời gian bận rộn chuẩn bị xuân tiết, cũng dự báo năm nay mùa màng càng bội thu. Có điều năm nay Lạc Mông tới Bộ lạc Bỉ Mông liên hợp tổ chức, chỉ cần vài người đại diện trong Bộ lạc lần lượt tham bái, là quá đủ. Còn hàng ngũ phía sau liền miễn đi.


Cho nên cái gọi là so sánh, kỳ thật chỉ là so sánh đồ tế mà thôi, ít nhất trong mắt Ô Giang Đại Tế ti Bộ lạc Lạc Mông, ít nhất trước khi Kim Hi lên bình thai, hắn vẫn cho là như vậy.


Hiến tế xong, Ô Giang Đại Tế Ti, Tiếu Tộc trưởng cùng người trong tộc cùng đến bên trái Thần miếu, chờ Bộ lạc Bỉ Mông dâng đồ tế, cực kỳ tự tin, Bỉ Mông tuyệt đối không tìm được đồ tế trân quý như thế.


Lòng bàn tay Bạch Thiền cũng không khỏi ướt mồ hôi, tuy rằng hắn mơ hồ nghe nói Kim Hi dùng lực lượng lớn trong Bộ lạc, chuẩn bị thứ gì đó cực kỳ phức tạp, nhưng hắn cũng không biết cụ thể kế hoạch hiến tế, theo hắn thấy, chỉ cần đồ tế thua, thứ khác căn bản không đủ để vãn hồi thế thua. Dù sao người cả hai Bộ lạc đang nhìn, bọn hắn diệt được sứ giả Bộ lạc Lạc Mông, lại chắn không được vết thương trong lòng người dân Bộ lạc Bỉ Mông. Tin tức giữa mấy đại Bộ lạc đều là canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, nhưng ba Bộ lạc vẫn luôn giám thị lẫn nhau, hành động càng lớn càng dễ bị phát hiện. Bộ lạc Lạc Mông cách Thánh Địa gần hơn, số lần thăm dò cũng nhiều, chiến sĩ Bỉ Mông cưỡi song đầu kiêu căn bản không có khả năng phát hiện phỉ thúy, mà cố tình này khối phỉ thúy lại cực kì thưa thớt, là bảo vật thể tích nhỏ khó tìm lại trân quý nhất, chỉ có thể nói Bộ lạc Lạc Mông quá may mắn, Bỉ Mông quá bất hạnh. Bỉ Mông hiện tại may mắn duy nhất, chính là Kim Hi, Bạch Thiền lại không biết có thể tin tưởng nhi tử vừa mới tỉnh lại một tháng được hay không.


Kim Hi đứng trên bậc thang đá trắng, dùng thanh âm lớn hô lên: “Chuẩn bị, lễ nhạc!”


Mười bốn Thú nhân cao lớn khoẻ đẹp khiêng một vật thần bí che bằng da thú bước tới khoảng sân rộng trước bậc thang đá trắng, ăn khớp cùng dừng lại, trang trọng vén da thú, lộ ra trống đất tạo hình kỳ lạ, phía trên có mười hai ký tự vừa vặn hướng về phía Thần miếu, mỗi một văn tự đen nổi bật trên trống đất đỏ tươi, vì thị giác tương phản mà hết sức rõ ràng, cũng tràn ngập thần bí như văn tự thần linh viết xuống.


Các Thú nhân theo sau lấy dùi trống từ thắt lưng ra, đồng thời đặt trên mặt trống. Đông, âm thanh nặng nhất cũng vang nhất cổ đại được gõ lên, một tiếng này khiến tim mọi người run lên, đồng thời nhìn về phía người đánh trống. Tay trống đầu tiên tiết tấu thong thả vững vàng gõ lên đại cổ, người thứ hai ăn ý gia nhập, hai tiếng trống hợp lại với nhau. Mười hai mặt trống trầm thấp chỉnh tề đồng thời vang lên, tiếng trống cao thấp bất đồng lại đồng thời vang lên nhịp trống tạo ra thanh âm kìm nén lòng người, ‘đông đông đông’ quanh quẩn trong Bộ lạc, khiến toàn bộ những người đứng xem đều không khỏi tĩnh tâm, rồi lại cảm giác tâm linh như theo nhịp trống mà chấn động, không ngừng nhảy lên, có một loại cảm giác kỳ lạ đang nảy mầm.


Mười hai người tay nắm cờ lớn mặc quần múa, trên thân thể dùng thuốc màu màu đỏ vẽ lên hoa văn thần bí, đầu đội mào, từ phía ngoài chạy vào. Nhịp trống càng ngày càng nhanh, tâm mọi người cũng nhịn không được buộc chặc. Bọn hắn vững vàng bước đến, đứng trước những tay trống. Lần đầu tiên xuất hiện những lá cờ nhuộm đỏ lộ ra một cỗ khí thế mãnh liệt, thịnh vượng, tràn ngập sinh khí, khiến người ta tò mò bọn hắn đã làm thế nào, và sẽ dùng làm gì.


“Hiến tế, vũ đạo!” Kim Hi một tiếng thét ra lệnh, mười hai Thú nhân đồng thời giật lá cờ trong tay, lá cờ dùng tới vải dệt trân quý của Bộ lạc đột nhiên triển khai, lại theo nhịp trống bắt đầu vũ động. Bọn hắn đồng thời nhảy từng bước về phía trước, chuẩn bị tư thế.


Nhịp trống trở nên có nhịp điệu, mười hai tay trống bắt đầu dùng giọng to rõ của họ hát ca khúc theo vũ đạo.
“Đất trời mênh mông là tình yêu của ta
Dưới chân núi xanh trùng điệp hoa đang nở
Hiến tế thế nào mới là vui tươi nhất
Giọng ca thế nào mới là thoải mái nhất


Khuê hà quanh co từ trên trời đổ xuống
Chảy về vùng biển tạo nên cảnh sắc lộng lẫy
Ánh vàng rực rỡ mùa thu hoạch là mong đợi của chúng ta
Hiến tế vừa nhảy vừa hát mới là tự do nhất
Chúng ta muốn hát thì nhất định phải hát thoải mái nhất


Người là đám mây đẹp nhất chân trời nơi ta
Khiến ta muốn giữ người lại (giữ người lại)
Khoan thai hát theo khúc ca Bỉ Mông
Nữ thần đuổi đi hết thảy tai hoạ (ta biết)
Người là đám mây đẹp nhất trong lòng ta
Rót đầy rượu ngon để giữ người lại (giữ người lại)


Mãi mãi hát khúc ca Bỉ Mông
Là dáng vẻ đẹp nhất của cả vùng trời (giữ người lại)
(yêu lạp lạp a lạp bái)
(y lạp sách lạp a lạp bái nha)
Ta nghe thấy trong tim người có âm thanh thiên nhiên động lòng người
Bước lên vũ đài trên bầu trời mây xanh


Đại kỳ phần phật bay múa, khi thì theo nhịp, khi thì múa loạn, khi thì vũ long đụng vào nhau, khi thì mở ra như Thiên Thủ Quan Âm, săn bắn, cày cấy, thu thập, các động tác bị trong sinh hoạt dung hợp trong vũ đạo, đại kỳ thành trường mâu, liềm gặt, lưới. Theo mỗi tiết tấu, các Thú nhân huy động cánh tay, giãn tứ chi, bước chân mạnh mẽ, thể hiện lực và mỹ vô cùng nhuần nhuyễn. 《Tối huyễn dân tộc phong》đang thịnh hành được chế thành Thần khúc, tiết tấu sôi nổi hoàn toàn dùng trống thể hiện, tiết tấu có loại cảm giác trầm thấp mà rung động lòng người mãnh liệt, theo tiếng hát cao vút của các Thú nhân, truyền khắp khắp nơi, cuồn cuộn như sấm, sử dụng năng lực của Giống đực truyền bá càng xa.


Nhìn Thú nhân cùng Giống đực ở đây lẩm bẩm theo nhịp, cũng nhịn không được bản năng của nhân loại thân cận với âm nhạc và vũ đạo, rồi lại không biết nên làm thế nào, tay chân vung vẩy lung tung, cuối cùng có người chỉ điểm, biến thành tất cả mọi người vỗ tay, tiếng vỗ tay đều đều như là toàn bộ Thú nhân cầu nguyện Bảo Phù Thụy nữ thần mang tai hoạ đi, mang đến mùa thu hoạch tốt đẹp, vang vọng Bộ lạc.


Ô Giang sắc mặt có chút khó coi, âm nhạc cùng vũ đạo thần kỳ lại hoành tráng như vậy, nếu đặt ở xã hội hiện đại căn bản không cách nào so với phỉ thúy trân bảo hiếm thấy. Nhưng vào giờ phút này, phỉ thúy tuy rằng thuần túy mà độc đáo, nhưng lại không phải mới thấy lần đầu. Mà lễ nhạc cùng vũ đạo lại chân chính mang đến cảm giác mới mẽ, thậm chí khiến toàn bộ Bộ lạc cùng dâng trào. Ý nghĩa ban đầu của hiến tế là gì? Chính là cổ vũ sĩ khí Bộ lạc, kích khởi sức mạnh cho một vòng sản xuất mới và ý chí chiến đấu, trên phương diện này, hiến tế của Bộ lạc Bỉ Mông không thể nghi ngờ là đã thực thành công.


Mà hiển nhiên, Bộ lạc Bỉ Mông hiến tế còn lâu mới chấm dứt.






Truyện liên quan