Chương 11: Khôi lỗi sắt thép
Đại môn của tòa kiến trúc đã vỡ tan, ở phía trên còn lưu lại đao khí màu máu, chắc là do trung niên nam tử Đao Tông gây nên. Sau khi đi vào đại môn, còn có thể nhìn thấy không ít cơ quan sót lại ven đường, chắc là cũng đã bị bọn hắn đánh vỡ. Xem ra ba vị võ giả Tiên Thiên đã liên thủ với nhau, tất cả các đồ vật ngăn cản đều bị bọn hắn thanh trừ sạch sẽ.
Liên tục đi qua không ít hành lang, đi từng tầng một, vết tích ven đường càng lúc càng rõ ràng. Trong lúc này Doanh Phượng Tiên đã thuyết phục Trần Khuynh Địch mấy lần, để cho tất cả đệ tử ngoại môn thoái lui để tránh vướng chân vướng tay, nhưng đều bị hắn cự tuyệt.
"Yên tâm yên tâm, không cần lo lắng nữa."
"Nhưng sư huynh..."
"A, đến rồi."
Đi đến tầng cuối cùng, mọi người đi tới một đại điện rộng lớn. Trong nháy mắt, có từng tiếng la giết trùng thiên truyền vào trong tai.
"Đó là?!" Đập vào tầm mắt là từng cỗ khôi lỗi sắt thép mặc thiết giáp, mặt không cảm xúc. Tất cả bọn chúng đều cầm trường thương trong tay, phối kiếm bên hông, còn có một ít khôi lỗi cầm vũ khí giống nỏ máy. Chúng xếp thành hàng ngũ, một mực phong tỏa ba vị võ giả Tiên Thiên, không ngừng công kích.
Mà trên người của những khôi lỗi này, có thể nhìn thấy những phù văn tính bằng trăm liên tục lấp lánh. Chính những phù văn này đã khiến cho bọn chúng không bị cương khí Tiên Thiên của ba vị võ giả Tiên Thiên kia bộc phát ra đánh sụp, mà vẫn duy trì cục diện ngang tay.
"Là Đạo Tử Thuần Dương?!"
"Đến hay lắm! Nhanh?!"
Sau khi nhìn thấy Trần Khuynh Địch, Đao Tông Tu La Đao - Lâm Kỳ đang bị vây nhốt lên tiếng đầu tiên. Nhưng khi trông thấy ở sau lưng Trần Khuynh Địch còn có một đám đệ tử Hậu Thiên tu vi thấp, hắn lại sững sờ.
"Đáng ch.ết! Sao còn có một đám vướng víu!"
"A Di Đà Phật, còn mời Trần thí chủ động thủ giải vây. Qua tòa đại điện này, ở bên trong hẳn là khu vực trung tâm của mộ táng."
"Còn mời Đạo Tử Thuần Dương xuất thủ."
"À ờ?" Trần Khuynh Địch rất hứng thú nhìn mấy trăm bộ khôi lỗi sắt thép trong đại điện, dường như bọn chúng không chỉ đơn giản là khôi lỗi chiến đấu. Sở dĩ có thể vây khốn đám người Đao Tông, ngoại trừ thực lực bản thân không kém ra, chỗ đứng của bọn chúng cũng rất huyền ảo, dường như có thể tụ tập lực lượng của các khôi lỗi lại với nhau.
"Gàoooo!" Dường như phát giác ra đám người Trần Khuynh Địch tiến vào, khôi lỗi sắt thép vốn đã vô cùng cuồng bạo lại hành động, vậy mà phân ra mấy chục cỗ khôi lỗi giết tới đoàn người Trần Khuynh Địch. Còn có không ít khôi lỗi cầm nỏ máy đang giương cung cài tên, nhắm ngay vào phương hướng của bọn hắn.
"Chuẩn bị nghênh địch!" Doanh Phượng Tiên lớn tiếng nói, rất nhiều đệ tử ngoại môn sau lưng tuy có một chút sợ hãi, nhưng vẫn lập tức hành động.
"Không cần phải phiền toái như vậy." Trần Khuynh Địch đi nhanh về phía trước, nhìn đám người đang khẩn trương, trong lòng đột nhiên sinh ra một chút cảm giác thoải mái.
Từ khi xuyên việt cho đến nay, cả ngày hắn đều sống trong bóng ma mười năm sau sẽ bị nhân vật chính đè xuống đất đánh đập. Tuy cảm thấy bản thân không yếu, nhưng đối nghịch với nhân vật chính thì khẳng định sẽ không có kết cục tốt, nhất định sẽ ch.ết rất thảm, nhiều lần hắn nằm mơ mình bị nhân vật chính nghiền ép.Nói tóm lại, trong đoạn thời gian đó cho dù là hắn uống nước cũng giắt răng, ăn cái gì cũng không ngon.
Nhưng tình huống bây giờ lại không giống!
Tất cả mọi người ở đây, không có một người nào là nhân vật chính! Thậm chí là vai phụ cũng không phải! Tất cả là đều là nhân vật quần chúng!
Còn hắn thì sao? Hắn là trùm cuối!
Trùm cuối đánh nhân vật quần chúng, còn không phải là có thể treo lên đánh?
"Đây cũng là thời điểm để ta cảm nhận một chút khoái cảm nghiền ép người khác."
"Ầm ầm ầm!" Không khí trong toàn bộ đại điện bắt đầu ấm lên với tốc độ mà mắt thường cũng thấy được.
"Sư huynh?" Doanh Phượng Tiên ngạc nhiên nhìn Trần Khuynh Địch đang chủ động đi về phía trước, không rõ vì sao hắn lại muốn chủ động đối chiến với những cỗ khôi lỗi kia. Theo đạo lý mà nói, lúc này nên tạm thời phòng ngự, tùy cơ hành động mới đúng.
"Ầm!" Một giây sau, Trần Khuynh Địch đã đánh nát nghi hoặc của Doanh Phượng Tiên.
Chỉ thấy hắn lộ ra thần sắc lạnh lùng, một chùm hào quang màu đỏ vàng chiếu rọi trên đỉnh đầu, vô số đạo cương khí tráng kiện như đại long quấn quanh thân. Đấm ra một quyền, trong nháy mắt ánh lửa tung toé, một cỗ khôi lỗi sắt thép trực tiếp bị thiết quyền của hắn đánh xuyên, thiết giáp nổ tung rồi hóa thành vô số mảnh vỡ.
Một quyền, chỉ vẻn vẹn một quyền, lại khiến cho ba vị cường giả Tiên Thiên chấn kinh, khôi lỗi sắt thép cứng như xác rùa đen này lại bị Trần Khuynh Địch dùng một quyền đánh nổ!
Trung niên nam tử của Đao Tông kinh hãi nhìn Trần Khuynh Địch, hắn biết rõ ràng sức chống đỡ của khôi lỗi sắt thép, tối thiểu là đao khí của hắn cũng không thể chém xuyên, cùng lắm là chỉ có thể lưu lại một dấu hằn không nông không sâu mà thôi. Rốt cuộc thì vị Đạo Tử Thuần Dương này có cảnh giới gì, vì sao một quyền lại có uy lực lớn như thế?
Nhưng chuyện đáng sợ hơn còn ở phía sau.
"Tránh hết ra." Trần Khuynh Địch đi nhanh về phía trước, lần này ngay cả động tác phòng ngự hắn cũng không làm, chỉ kết hợp cương khí của mình với hào quang trên đỉnh đầu rồi bao bọc toàn thân. Khôi lỗi nỏ máy giương cung cài tên ở nơi xa, bắn ra từng mũi tên sắc bén có phù văn đủ để xuyên thấu cương khí, trút xuống người hắn như mưa to.
Nhưng không có một mũi tên nào có thể bắn trúng Trần Khuynh Địch, lúc cách hắn chừng một mét, mũi tên sắt thép đã bị hòa tan. Hào quang màu đỏ vàng vô cùng loá mắt, xung quanh hắn tràn đầy nước thép do mấy trăm mũi tên lưu lại sau khi bị hòa tan, chảy xuôi xuống xung quanh hào quang, lưu lại từng vết tích trên mặt đất.
Trong không khí tràn ngập khí tức càng ngày càng nóng rực, Trần Khuynh Địch cứ dạo bước về phía trước như vậy. Khôi lỗi sắt thép nhao nhao tới gần hắn bị đốt đứt vũ khí, đốt đứt tứ chi, cuối cùng vô lực ngã trên mặt đất. Nhưng cho dù là như thế, càng ngày vẫn có càng nhiều khôi lỗi sắt thép tụ tập đến, không sợ ch.ết giết về phía hắn!
"Vô dụng." Trần Khuynh Địch nhe răng cười một tiếng, khi lực lượng mạnh đến một trình độ nhất định, là có thể đánh vỡ tất cả.
Bây giờ hắn cũng không sử dụng bất kỳ một loại công pháp võ học nào, chỉ vận chuyển Tam Hoàng Khai Thái Đại Thuần Dương Công, cô đọng toàn bộ cương khí của bản thân thành một đạo thần quang, lại dùng thần quang gia trì lên bản thân, tăng lực lượng lên cực hạn. Tuy cách dùng này rất lãng phí cương khí, nhưng hiệu quả lại rất tốt.
Không cần võ kỹ gì, cũng không cần bí pháp gì, chỉ cần tăng đặc tính nóng rực của cương khí lên cực hạn, đương nhiên là sẽ không có ai có thể ngăn cản!
Đấm ra một quyền! Giống như mặt trời giáng trần, như bẻ cành khô, đánh đâu thắng đó!
"Gàooo!!!" Không ít khôi lỗi sắt thép nhao nhao cất bước, sau khi hình thành một hàng ngũ kỳ diệu thì đồng thời giơ cao khiên tròn sau lưng, muốn ngăn thiết quyền của Trần Khuynh Địch.
Nhưng dưới nắm tay nóng rực đến cực hạn của Trần Khuynh Địch, một loạt khiên tròn lại trực tiếp bị đánh nát!