Chương 33: Long Ngạo Thiên
Tuyên bố bế tử quan với người bên ngoài, sau đó có thể trốn trong mật thất hưởng thụ cuộc sống trạch nam(*) kiếp trước, đây không phải một việc tương đối vui vẻ hay sao? Hơn nữa còn có thể hảo hảo tu luyện trong lúc bế quan, tranh thủ tăng thực lực của mình lên, không nên nhanh chóng bị nhân vật chính đuổi kịp.
(*) Trạch nam là cách gọi những chàng trai không thích ra ngoài và chỉ muốn làm tổ trong nhà.
"Không có kích thích đến từ bên ngoài là nhân vật phản diện như mình, khẳng định tốc độ phát triển của nhân vật chính sẽ chậm lại. Mà mình thì nhân khoảng thời gian này không ngừng nỗ lực tu luyện, nhanh chóng trưởng thành, tranh thủ kéo dài khoảng cách với nhân vật chính. Cứ như vậy, tỉ lệ sống đến cuối cùng sẽ gia tăng thật lớn!"
"Cứ quyết định như vậy! Từ hôm nay trở đi ta muốn bế tử quan!"
Ngày kế tiếp, đệ tử Đạo Tử chân truyền của Thuần Dương Cung, vì đột phá Luyện Thần Phản Hư cảnh, tuyên bố bế tử quan.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, tin tức được truyền khắp Thuần Dương Cung, làm không ít người mở rộng tầm mắt. Có người bội phục vị Đạo Tử Thuần Dương này vì chỉ mới mười tám tuổi đã chịu được tu luyện tịch mịch, cũng có người cho rằng đây chỉ là biện pháp che mắt, trên thực tế thì vị Đạo Tử Thuần Dương này bị trọng thương phải điều dưỡng.
Nhưng bất kể như thế nào, tin tức Đạo Tử Thuần Dương bế quan, đã khiến cho một số người hữu tâm trong Thuần Dương Cung chú ý.
"Bế quan?" Ở trên một ngọn núi đệ tử chân truyền của Thuần Dương Cung, trên Long Vương Phong ở bên cạnh Thủ Tọa Phong, có một thân ảnh cao gầy mặc áo tím, mỉm cười lẩm bẩm.
"Đúng vậy sư huynh, Trần Khuynh Địch đột nhiên bế quan, ở ngoại giới cũng có người đồn hắn tẩu hỏa nhập ma..."
"Tẩu hỏa nhập ma?" Thân ảnh áo tím ngẫm nghĩ một lát, lắc lắc đầu nói: "Đại Thuần Dương Công là võ công đích truyền của Thuần Dương Cung ta, theo lý thuyết thì khả năng tẩu hỏa nhập ma là rất thấp, hơn nữa tên kia..."
Nói đến đây, thân ảnh áo tím đột nhiên dừng lại, dường như ý thức được cái gì đó, không nói tiếp.
"Nói tóm lại, nếu như hắn bế quan, ta đây cũng nên ra ngoài hoạt động. Nếu không, sợ rằng Thuần Dương Cung này sẽ thật sự quên những người như chúng ta."
"Sao có thể, sư huynh có thần uy ngút trời, vẫn luôn là tấm gương của chúng ta."
Đệ tử ở bên cạnh thân ảnh áo tím cung kính nói, trên thực tế hắn cũng không nói sai, bởi vì thân ảnh áo tím này chính là Long Ngạo Thiên —— là đệ tử xếp thứ hai trong ngũ đại đệ tử chân truyền của Thuần Dương Cung. Tuy niên kỷ không quá hai mươi, nhưng một thân tu vi lại vô cùng thâm hậu, Long Tượng Thiên Pháp mà hắn tu luyện càng là võ học đỉnh tiêm của Thuần Dương Cung.
Hơn nữa là đệ tử chân truyền xếp thứ hai, ở trong các đệ tử của Thuần Dương Cung có ý nghĩa là dưới một người trên vạn người!
Thiên chi kiêu tử như vậy, đương nhiên là tấm gương của rất nhiều đệ tử.
"Ngươi hãy hỗ trợ quản lý Long Vương Phong, ta có việc phải rời đi một khoảng thời gian."
"Rời đi?" Vị đệ tử kia kinh ngạc nói: "Bây giờ Đạo Tử Thuần Dương đã bế quan, chính là lúc sư huynh ngươi xuất sơn, rời đi vào cái thời điểm này..."
"Ta không cần ngươi dạy." Long Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn đệ tử bên cạnh, hai mắt hiện ra lưu ly vàng óng, khi lưu chuyển mang theo sự uy nghiêm nhiếp người, khiến cho vị đệ tử kia lập tức run rẩy.
Lúc này hắn mới đột nhiên nhớ ra. Trên thực tế vào mấy năm trước, lúc vị Đạo Tử Thuần Dương kia còn chưa quật khởi, vị thanh niên nhìn như ôn hòa trước mắt, chính là tồn tại hung lệ bá đạo nhất trong Thuần Dương Cung. Khi đó bởi vì thầm nghị luận hắn, thậm chí còn có đệ tử trực tiếp bị đuổi ra khỏi Thuần Dương Cung.
Đến khi vị Đạo Tử Thuần Dương kia quật khởi, chính diện đánh bại hắn trong Đệ Tử Chiến, hắn mới coi như an ổn. Xem ra tính cách cũng đã cải biến rất nhiều, hòa khí hơn rất nhiều.
Nhưng nhìn hai mắt màu vàng của Long Ngạo Thiên, trong lòng của vị đệ tử kia chỉ còn bốn chữ: "Bản tính khó dời!"
"Là do ta đường đột."
"Ha ha, ta đây sẽ đi trước, Long Vương Phong thì nhờ ngươi."
"Vâng."
- --
"Bế quan sao?" Trần Tiêm Tiêm thất vọng đứng ở trước Thủ Tọa Phong. Lúc này Thủ Tọa Phong không giống như trước đó, đã bị pháp trận to lớn bao vây toàn bộ, không có ai vào được, cũng không có ai ra.
"Vốn còn muốn cảm tạ ca ca. Xem ra ca ca vẫn không muốn gặp ta a." Trần Tiêm Tiêm sờ sờ gò má, đột nhiên hơi thẹn thùng, nàng biết ca ca vẫn muốn đóng giả hình tượng nghiêm khắc, xem ra là cảm thấy xấu hổ sau khi giúp nàng, cho nên đặc biệt bế quan để tránh né. Hì hì hì, ca ca thật không thẳng thắn a ~
Sau khi dựng nên một nhận thức nào đó, sẽ rất khó thay đổi nữa, bây giờ Trần Tiêm Tiêm đã chìm đắm trong cái trạng thái này. Về cơ bản, tất cả các hành vi của Trần Khuynh Địch, đến chỗ nàng đều tự động phát triển theo phương hướng tốt. Nhưng Trần Khuynh Địch vẫn hoàn toàn không biết điểm này, thậm chí còn cảm thấy vị em họ nhân vật chính này đã có thế bất lưỡng lập với mình...
"Vừa lúc, ta cũng nhận một nhiệm vụ, nên rời đi trước. Đi xa một chút, hảo hảo lịch luyện một phen, một năm sau là Đệ Tử Chiến, ta nhất định phải nhờ đó để tiến vào nội môn!" Sau khi định ra mục tiêu, Trần Tiêm Tiêm liền rời khỏi Thủ Tọa Phong.
Mà vào lúc này, Trần Khuynh Địch đã bế quan được hơn một tháng, đang ngồi ngay ngắn trong mật thất của mình.
Bên cạnh hắn trưng bày bí tịch quyền đạo to to nhỏ nhỏ lấy từ Tàng Thư Các của Thuần Dương Cung, mà ở đối diện thì đặt bản chép tay của Võ An Hầu. Lúc lật tới trang cuối cùng, quyền ấn phía trên vẫn phát ra quyền ý cuồn cuộn, nhưng Trần Khuynh Địch lại thờ ơ, tỏ ra rất lạnh nhạt.
"Tiếp theo nên làm gì?" Trần Khuynh Địch nháy nháy mắt, hơi mờ mịt nói.
Thân là trùm phản diện, hơn nữa còn là nhân vật phản diện loại thiên chi kiêu tử, thiên phú của Trần Khuynh Địch quả thật không phải là để trưng cho đẹp. Tuy quyền ý của Võ An Hầu vô cùng bá đạo, nhưng sau khi được Ninh Thiên Cơ trợ giúp, hắn vừa bắt đầu quan sát quyền ý, vừa luyện tập quyền pháp trên bản chép tay, đồng thời đọc rất nhiều bí tịch quyền đạo mà Thuần Dương Cung cất giữ.
Đương nhiên với nhiều quyền pháp như vậy thì Trần Khuynh Địch không thể tinh thông toàn bộ, nhưng quyền pháp Thuần Dương Cung cất giữ sao có thể yếu, mỗi một bản đều có chỗ đặc biệt của nó. Chuyện Trần Khuynh Địch phải làm là thể ngộ tinh nghĩa võ đạo trong đó, tiếp theo đặt chúng vào cấu trúc quyền pháp trong bản chép tay của Võ An Hầu, sau đó rèn luyện trong hết ngày dài lại đêm thâu.
Có lẽ là do bị kích thích, ở đoạn thời gian Trần Khuynh Địch vừa bắt đầu bế quan là điên cuồng nhất, cơ hồ là không ngừng luyện quyền trong một ngày hai mươi bốn giờ. Đói thì ăn mấy hạt Tích Cốc Hoàn, khát thì uống mấy ngụm sơn tuyền, mệt mỏi thì dùng hạt cà phê mình trồng phía sau núi để pha một ly cà phê, sau đó lại gặm mấy viên Tỉnh Thần Đan...
Nói tóm lại, cứ không ngủ không nghỉ tu luyện trong một tháng.