Chương 57: Hồi tưởng. quá khứ vui vẻ của hai chúng ta

Hắn nằm trên giường mà không thể nhắm mắt nghỉ ngơi vì khi nhắm mắt lại hình ảnh của Phấn Điệp lại hiện ra khiến hắn không muốn đối mặt


Thiên Nhi bực tức từ trong phòng hắn rời ra, nhưng đi được mấy bước thì Thiên Nhi dừng lại. Hà Thiên Nhi này từ trước đến này chưa cúi mình cầu xin ai điều gì, giờ đến nơi đây hết thần đế rồi lại chiến thần Minh Lãnh nàng phải cúi mình cầu xin như kẻ hèn mọn khiến lòng tự tôn kiêu hãnh của nàng bị tổn thương.


Ở cái thế giời này, có sức mạnh thì có tất cả cũng giống như ở thể giới trước của nàng có tiền là có tất cả vậy. Suy nghĩ cho kĩ lại thì với tài quan sát của nàng thì chiến thần Minh Lãnh đã yêu Phấn Điệp rồi, vừa này nàng kích thích hắn như thế thì chắc chắn hắn sẽ động tâm là cứu Phấn Điệp thôi. Vấn đề là hắn cứng đồi không chịu thừa nhận thôi.


Haizz!!....Anh Minh Quân em làm chuyện này hơi có lỗi với anh chút nhưng mà chuyện này lại cứu được Phấn Điệp, dù bản thân em không có ý tác hợp chiến thần Minh Lãnh với Phấn Điệp thì hiền giới chỉ có cách đó thôi nên anh đừng trách em.


Phấn Điệp!!....Mày sao rồi....Mày có ổn không....Đã 5 tiếng trôi qua mà phải quỳ như vậy chắc đầu gối mày không còn cảm giác gì rồi nhỉ...Cảm giác đó cũng giống với cảm giác mà trước kia cả hai chúng ta đều trải qua........
THIÊN NHI HỒI TƯỞNG LẠI........


Ngày đó, là ngày có ca học mệt mỏi nhất trong tuần học, đã thể lại còn là ngày kiểm tr.a một tiết hai môn khó nhất chứ. Cả hai người bọn nàng đều mệt nhoài vì hôm qua phải thức đêm ôn bài cho cả hai môn nên sáng hôm ấy cả người người như thường lệ đợi nhau cùng đến trường học. Cả hai khó khăn lắm mới mở to mắt nhìn đường mà đên đến tận lớp.


available on google playdownload on app store


Vừa ngồi vào bàn của mình thì nàng gục luôn xuống bàn thiu thiu ngủ nhưng tai và miệng vẫn hoạn động tốt hỏi Phấn Điệp:
-Phấn Điệp!!!...Hôm nay.....hai tiết cuối...... là tiết gì


Phấn Điệp cũng chả tình táo nên khi Thiên Nhi hỏi Phấn Điệp cũng ngơ ngác một lúc lâu rồi mới trấn tĩnh lại đập tay xuống bàn thị uy.
RẦMMMM!!


Cả lớp đang đang ôn ào bỗng dưng yên lặng nhìn Phấn Điệp chờ đợi, Thiên Nhi đang thiu thiu ngủ cũng bị tiếng ồn bá đạo này đánh thức nàng trợn mắt nhìn Phấn Điệp. Phấn Điệp mở miệng hỏi một câu trong giọng có chút ngái ngủ khiến cả lớp muốn cười cũng cố nín.


-Hôm nay....hai tiết cuối là hai tiết gì..
-Lớp trưởng, hôm nay 2 tiết cuối là triết học và sinh học.
Một bạn trai trong lớp nói với nó, nó gật đầu mỉm cười, quay sang Thiên Nhi nàng. Cả lớp vẫn im lặng chờ đợi, đủ thấy hai người tụi nàng là nữ nữ hoàng, hai lão đại trong lớp.
-Nghe chưa


- Òhh!!!!......Nghe rồi, Triết học chán lắm, tí tử quản cho khỏe được không
Cả lớp nghe Thiên Nhi nói thì mắt sáng rực như vần im lặng vì dù gì thì lão đại to nhất trong lớp là Phấn Điệp.
-OK!!..Tự quản thì tự quản, nhưng không được làm ồn để ảnh hưởng lớp khác nghe chưa


Phấn Điệp suy nghĩ hồi lầu thì miệng xuất hiện đường cong như có như không.
-YEAS!!..
-Hoan hô!!..
-.....
Cả lớp reo hò vui mừng.


Mấy phút sau, ông thầy dạy triết học bước vào lớp, gương mặt đăm chiêu lướt qua toàn bộ lớp học im phăng phắc và dừng lại ở bàn của một cô bạn đang cười sằng sặc theo chỉ đạo của Phấn Điệp.
RẦMMMMM!!!
Cây thướt trên tay ông thầy gõ xuống bàn


-Em kia!!...Trong giờ học mà cười giỡn như thế sao.......Em có đang chú ý đến bài học tôi dạy hay không đấy
-Dạ thưa thầy!!..Hi!! Hi!!.....Em vẫn đang nghe giảng mà thầy!!
Cô bạn bị gọi lên chưng ra bộ mặt cực đáng yêu
-Tôi vừa mới ghi được cái đề bài đã giàng gì đâu mà em nghe


Ông thầy giào ỷ vẻ không hài lòng
-Em!!...Em!!..
Cô bạn giả lúng túng
-thôi ngồi xuống đi, nhớ chú ý trong giờ học!!
Ông thầy nói giọng dịu đi chút ít thì Thiên Nhi nàng nhăn mặt ngái ngủ nói to
-Khiếp!!.....Thằng nào dư enzin ( nước bọt) quá hay sao mà rống lớn như vậy
RẦMMMMM!!


-Hà Thiên Nhi!!.....Em ăn nói như thế hả.....Ai cho cô ngủ gật trong lớp học...Cô lên đây trả bài cho tôi!!


Ồng thầy gõ bàn tập hai chỉ tay vào Thiên Nhi mà nói đầy tức giận, Thiên Nhi bị tiếng gõ bàn làm tỉnh ngủ tập hai. Thiên Nhi thong thả bước lên bục giảng và quay mặt đối diện với lớp ở dưới, mặt mụi vẫn còn ngái ngủ
-Em hãy định nghĩa cuộc đời là gì cho tôi!!
-Cuộc đời!!....Um!!.....


Thiên Nhi tỏ vẻ đăm chiêu nhưng mắt nhìn về phía Phấn Điệp đang nhếch miệng cười. Thiên Nhi trên bản biết Phấn Điệp đã hiểu ý của mình thì đáp lại ông thầy luôn.
-Dạ!!.. thưa thầy!!......Cuộc đời là một bề khổ.......!!


Cô bạn có tình dừng lại một chút, ông thầy nghe xong cũng gật gù vì theo triết lý thì đó là đáp án đúng nhưng...
-Cuộc đời là một bề khổ mà em thấy chúng sinh chả ai biết bơi cả, vì vậy nếu thoát được cái bể khổ ấy thì chúng sinh ch.ết đuối hết ạ!!


Thiên Nhi nói lốt câu còn dang dở, cả lớp thì cười ồ cả lên.
-Em!!...Em học hành như thế đó hả...Về chỗ học lại bài cho tôi ngay!!..


Ông thầy triết học " Gây mê toàn tập " tức giận đập bàn tập ba. sau đó rất bực bội quay lên bai giảng bài nhưng chưa được 2 phút thì đến lượt Phấn Điệp ra tay, làm ông già chú ý đến mình. Chẳng là đứa bạn thân của nàng đang chơi trò chọi điện thoại của nàng ấy mà.


-Lãnh Dạ Phấn Điệp!!..
Ông thầy " chuyên gia gây mê " hét lên
-Dạ!!....Thầy gọi em!!
Phấn Điệp lúc đó giả bộ ngây thơ nai tơ vô tội đứng lên nói, cả lớp suýt xoa cái " bộ dạng " kute vô lối của nó nhưng cũng nít thở theo dõi nó đối đáp.
-Em hãy cho thầy biết châm ngôn sống của em là gì


Ông thầy giáo rất chi là nghiêm trang hỏi Phấn Điệp.
-Ưm!!...
Phấn Điệp tỏ vẻ đăm chiêu, im lắng 3 giây sau đó nói luôn.


-Thưa thầy châm ngôn sống của em là… Hãy cứ im lặng mà làm việc, vì cũng sẽ có lúc chó thôi sủa, người ngưng rủa, bom đạn thôi đì đùng và những thằng khùng sẽ xuống mồ câm lặng!
-Em!!!....Em!!....
Ông thầy lăn đùng ra ngất vì cao huyết áp


Thế là lớp được tự quản tiết 4, khỏe quá đi. Lớp tha hồ làm việc mình thích nhưng dưới sự thị uy của đại tỷ Phấn Điệp và nhị tỷ Thiên Nhi nàng nên không ai đùa nghích lớn làm ảnh hưởng đến lớp khác đang học.


-Lỡ quậy tiết 4 rồi quậy lốt tiết cuối cho nát cái lớp đi dù sao yo 2 tiết đầu kiểm tr.a mệt muốn ch.ết cho cả lớp về luôn đi mày!!


Thiên Nhi nàng cho ý kiến với Phấn Điệp, lấy tức cả lớp hưởng ứng. Gì chứ bấy lâu này cả lớp rất kính nể hai tụi nó vì học thì học cực giỏi nhưng một khi đã quậy thì sẽ quậy đến sập trời luôn


Phấn Điệp được Thiên Nhi nàng cho ý kiến thì nở nụ cười nhếch môi. Thiên Nhi nàng thì xoa căm cười thích thú.
-Hehe!!....Nhìn mày như vậy chắc tiết này tự quản là cái chắc đúng không


Phấn Điệp không nói không rằng quay sang nhìn cả lớp ĐANG im lặng mong chờ một lúc lâu khiến cho cả nàng lúc đó cũng hồi hộp. Sau 2 phút dài như 2 năm thì Phấn Điệp mới nói.
-Cả lớp chuẩn bị đi!!..
-OK!!
Cả lớp đồng thanh hưởng ứng tập 2
Phấn Điệp bắt đầu chỉ huy.


Hai học sinh canh cửa với tư thế phạt quỳ để cho chắc chắc các thầy cô khác không thấy sự bất thường. 4 đứa đi mua đồ cần thiến còn lại ở lại lớp chuẩn bị. Phấn Điệp cho hai thánh giỏi cơ khi ra điêu khắc bốn cái chân ghế làm sao cho thật " mỏng manh " nhất. Phấn Điệp thì ngồi chế tạo mấy quả bon bi nhỏ công suất cũng nhỏ lối với bộ điều khiển để ở dưới ghế giáo viên. Thiên Nhi nàng thì trộn bột mầu, nước và một số thứ khác với nhau tạo thành một hỗn hợp có mầu cực đẹp, xong thì mắc hai sợi dây cước mảnh ngang cửa đi vào.


Đương nhiên Thiên Nhi nàng lúc đó cũng không quên khiến bọn con trai trong lớp đơ mặt ra.
-Các cậu đem bong bóng tới đây, mỗi cái bong bóng bỏ vào một quả bon của Phấn Điệp và đổ nước mầu của mình vào đó rồi thồi phồng lên một tí sau đó thì treo quanh bàn với ghế giáo viên.


Thiên Nhi vừa nói vừa nháy mắt một cái, đáng yêu vô cùng khiến cả đám con trai thích thú răm rắp làm theo.
Sau vài phút chuẩn bị dưới sự chỉ huy của Phấn Điệp và công sức của cả lớp cố gắng thì công tác đã xong giờ chỉ đới cô giáo đến.


Cả lớp đóng cửa im ỉm với tắt đèn chờ giáo viên
Bà cô giáo dạy sinh đang đi thong thả dưới hành lang thì hơi sững lại vì cánh của lớp đóng im ỉm bất thường nhưng cũng mở cửa bước vào.
RẦMMMM!!


Bà cô giáo vướng chân và sợi dây cước và tiếp đất một cú ngoại mục văng cả giày cao gót. Cả lớp cười phá lên. Bà giáo viên đứng dạy chỉnh sửa lại đầu tóc rồi mở đèn lên, cả lớp im re khi ánh mắt quỷ dữ nhìn khắp lớp. Bà giáo viên dạy sinh hét lên.
-Ai bày ra trò này hả..


-Thôi mà cô!!...Chắc là do ai sơ ý để sợi dây ở đó thôi!!....Cô bớt giận đi ạ!!
Phấn Điệp lên tiếng xoa dịu cơn thịnh ngộ của bà giáo viên. Bà giáo viên hơi dịu dịu đi bước đến bàn giáo viên và đạt mông xuống ghế.
RẦMMM!!


Bà giáo viên được đất mẹ ôm trọng vào lòng lần hai. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại, cái ghế gãy rơi đúng vào vị trí công tắc bom thế là
BỐP!!!..BỐP!!...BÙM!!..BÙM!!


Một loạt âm thanh giòn giã vang lên. Cả lớp ôm bụng cười té ghế. Bà giáo viên dạy sinh tóc cháy xém, gương mặt son phấn loang lổ. Từ đầu tới chân mầu mè lòe loẹt. Bà cô quê quá nên chạy vụt lên phòng giám hiệu, nhìn bà ta vời chạy vừa gãi như khi khiến cả lớp được phe cười ngặt nghẽo, có cho tiều tỷ bà ta cũng không trở lại đây đâu. Cả lớp cắp sách ra về sớm.


Quả thực như thế, sáng ngày hôm sau cả lớp được tin bà giáo viên dạy sinh đổi. Chưa hết nàng và Phấn Điệp bị mời phụ huynh và đình chỉ một tuần. Trước khi bị đình chỉ thì nàng và Phấn Điệp bị phạt quỳ ở cột cờ giữa trường 2 tiết.


Cảm giác bị quỳ ở cột cờ chắc cũng giống như bị quỳ ở cửa thần điên chỉ khác là lúc đó cả hai nàng cũng nhau chịu phạt còn bây giờ chỉ có mình Phấn Điệp mà thôi.......


Nước mắt Thiên Nhi vô thức chảy ra, không biết từ lúc nào, chiến thần Minh Lãnh đã đứng bên cạnh nàng nhìn thấu tất cả chuyện trong quá khú giữa nàng với Phấn Điệp.
Có lẽ, chiến thần Minh Lãnh hắn đá có quyết định...........
Máy tính lại trục trặc nên poss chương chậm sorry mọi người.






Truyện liên quan