Chương 7
Thang máy dừng ở cùng một tầng, Giang Nại và Diêu Kỳ đi về phía khu vực văn phòng, ngược với hướng của mấy người Lý Thanh Tễ.
Sau khi ngồi xuống, Giang Nại bắt đầu ăn bữa sáng hôm nay của mình.
Bữa sáng Trần Mẫn chuẩn bị rất phong phú, sandwich cá ngừ, sữa, trứng, hoa quả, còn có một hộp crème brulee trông rất ngon mắt.
Trong lúc ăn sáng, cô còn lấy điện thoại ra chuẩn bị nhắn tin hỏi Trần Mẫn đã mua bữa sáng này ở đâu, để cô gửi địa chỉ cho Diêu kỳ.
Vừa định gửi đi, Trần Mẫn đã sớm gửi địa chỉ qua, sau đó còn giải thích một câu: [Cô Giang, chỉ có sandwich và crème brulee là mua ở cửa hàng này, những thứ khác trong túi được mua ở cửa hàng khác.]
Giang Nại: [Vâng, được rồi, cảm ơn chị.]
Giang Nại: [Đúng rồi, sau này không cần chuẩn bị bữa sáng cho tôi đâu, tôi có thể đến công ty ăn.]
Trần Mẫn: [Được.]
Giang Nại gửi địa chỉ qua cho Diêu Kỳ, vừa định cất điện thoại để ăn xong bữa sáng, chợt nhìn thấy tên Lý Thanh Tễ trong danh sách trò chuyện.
Từ trước đến nay cô vẫn luôn lưu tên anh là [Lý Thanh Tễ], ngay thẳng đàng hoàng, lúc trước thì không sao, nhưng mà bay giờ… vẫn nên thay đổi một chút.
Thay đổi thành gì đây.
Giang Nại chợt nhớ đến ánh mắt vừa rồi hai người nhìn nhau thông qua kính phản quang trong thang máy.
Một ông sếp không tức giận cũng đầy uy quyền, một ông sếp khiến tất cả nhân viên đều sợ hãi…
Có chút đáng sợ.
Cô cúi đầu gõ chữ, một lúc sau, trên màn hình xuất hiện ba chữ rõ ràng: [Đại Ma vương]
“Giang Nại, cô nói có phải không?” Diêu Kỳ đột nhiên xoay ghế qua, đối mặt với cô.
Giang Nại tắt điện thoại: “Cái gì?”
Diêu Kỳ nói: “Sếp mới nhìn đẹp trai đúng không?”
Sau khi cảnh báo “bị sa thải” biến mất, Diêu Kỳ lại trở về như bình thường, bắt đầu buôn chuyện trở lại.
Cô ấy lấy gương ra tự soi mặt mình, nhíu mày: “Tình trạng da của tôi quá tệ, dù trang điểm cũng có thể nhìn ra. Nhưng cô nhìn sếp đi, vừa rồi khoảng cách trong thang máy gần như vậy cũng không nhìn ra chút tì vết nào. Một người đàn ông như sếp sao lại có làn da đẹp như thế được nhỉ, hay là có sử dụng mỹ phẩm dưỡng da cao cấp gì đó?”
Cô chưa từng thấy bất kỳ sản phẩm chăm sóc da đặc biệt nào dành cho nam giới trong phòng thay đồ, nhiều lắm chỉ có hai lọ kem dưỡng ẩm… nói không chừng cũng là do Lý Thanh Tễ mua cho cô.
“Tôi cảm thấy có lẽ là vì cơ địa trời sinh.” Giang Nại thành thật nói.
Diêu Kỳ thở dài một tiếng: “Ông trời thật sự không công bằng, gia cảnh tốt, giá trị nhan sắc cao, sự nghiệp siêu đỉnh, sao lại có người như vậy chứ. Tôi nói cô hay, kiểu người thế này nếu tham gia các buổi xem mắt sẽ bị những người khác tranh giành đấy. Đương nhiên, sếp của chúng ta không cần phải đến những trường hợp như thế.”
Gần đây Diêu Kỳ bị người nhà ép gả, đã đi xem mắt mấy lần, toàn là yêu ma rắn rết, không có người bình thường, thật sự quá khó khăn.
Cô ấy đột nhiên hỏi: “Này, cô cảm thấy sếp đã có bạn gái chưa?”
Động tác nhai nuốt của Giang Nại chậm lại, cô nhìn thoáng qua Diêu Kỳ.
Thấy cô không có ý định trả lời, Diêu Kỳ lại tự nói: “Nói không chừng là có, có lẽ còn không ít.”
Giang Nại hắng giọng một cái, vẫn không đáp lại.
Chuyện này… cô thật sự không biết.
Sau khi ăn sáng xong không bao lâu thì chính thức bắt đầu làm việc.
Hôm nay là ngày thứ hai đi làm, đầu tiên Giang Nại được Diêu Kỳ giao một số nhiệm vụ nhỏ, đến mười một giờ sẽ tham gia họp cùng với tổ.
Tổ của bọn họ chủ yếu phụ trách mảng sản phẩm gia dụng thông minh, cuộc họp sáng hôm nay là về dự án đưa robot quét dọn 3.0 của Tư Ninh Đặc ra thị trường.
Robot quét dọn của Tư Ninh Đặc chiếm thị phần rất lớn trên thị trường, nhưng thị trường thay đổi rất nhanh, bọn họ cũng chuẩn bị tung ra robot quét dọn 3.0 trong năm nay.
Trong cuộc họp, kế hoạch tiếp thị, khuyến mãi và tuyên truyền đã được đưa vào thảo luận, Giang Nại ngồi một bên ghi biên bản cuộc họp và cẩn thận lắng nghe.
Sau cuộc họp, mọi người giải tán.
Bởi vì đúng lúc đến giờ ăn cơm, mọi người đặt lại máy tính xong thì chuẩn bị đi ăn cơm.
Hôm nay Diêu Kỳ có chút đau bụng, không định đi, Giang Nại phải tự đi xuống nhà ăn dưới lầu ăn chút gì đó.
“Còn chưa thích ứng được sao?” Đột nhiên, bên cạnh có người hỏi cô.
Giang Nại quay đầu lại, nhìn thấy một người đang đi tới, là thành viên của tổ bọn họ, tên là Từ Giáo.
Anh ta vào cùng một lúc với Diêu Kỳ, trong lúc tự giới thiệu vào ngày hôm qua, Giang Nại biết anh ta học cùng một trường đại học với cô, là đàn anh lớn hơn cô hai khóa.
Nhưng mà ngoài màn tự giới thiệu lúc vừa đến ra, hai người vẫn chưa nói chuyện với nhau.
Giang Nại thân thiện đáp: “Vẫn ổn.”
Từ Giáo nói: “Có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi, chúng ta học cùng một trường.”
“Được, cảm ơn anh.”
Từ Giáo đi theo cô vào thang máy, nói: “Thật ra tôi đã biết cô từ lúc còn học đại học, không ngờ lại có duyên như vậy, bây giờ còn có thể trở thành đồng nghiệp.”
Giang Nại có chút bất ngờ nhìn thoáng qua anh ta.
Từ Giáo cười giải thích: “Cô là hoa khôi của khoa quản trị kinh doanh chúng ta, đương nhiên tôi phải biết chứ.”
Giang Nại hơi khựng lại, sau đó cười nói: “Đó chỉ là người khác nói bừa thôi.”
Cô gái trước mắt có ngoại hình nổi bật, tóc búi cao, mặc áo sơ mi và quần tây sáng màu, mang một loại vẻ đẹp điềm đạm khiến người khác vô cùng thoải mái.
Từ Giáo nghĩ, cái danh hoa khôi này chắc chắn không chỉ là nói bừa.
“Hôm qua tôi bận rộn nhiều việc nên không đi ăn trưa cùng mọi người, với tư cách là một đàn anh, hôm nay tôi nên mời cô một bữa.” Từ Giáo nói.
Giang Nại: “À… không cần đâu, không cần khách sáo như vậy.”
“Không sao, chăm sóc đàn em cùng trường một chút cũng là chuyện nên làm mà.”
Trong lúc hai người nói chuyện đã đi đến gần thang máy, đúng lúc cũng có hai người đi tới.
Từ Giáo nhìn thấy người nọ liền dừng lại, chào hỏi: “Tổng giám đốc Lý.”
Lý Thanh Tễ nhìn qua, khẽ gật đầu với Từ Giáo, ánh mắt chuyển đến Giang Nại bên cạnh Từ Giáo.
Giang Nại im lặng, học theo người bên cạnh gọi một tiếng tổng giám đốc Lý.
Lý Thanh Tễ đáp lại giống như vừa rồi, ánh mắt không dừng lại quá lâu, quay đầu nói chuyện với đồng nghiệp bên cạnh, vừa nói vừa rời đi.
“Cô thích ăn gì? Danh sách món ăn ở công ty của chúng ta rất phong phú.” Từ Giáo nói.
Giang Nại: “Đàn anh, thật sự không cần khách sáo.”
…
Lý Thanh Tễ xoay người đi vào văn phòng, hai người đang nói chuyện phía sau cũng đã đi xa.
“Văn phòng này không giống với phong cách lúc trước của cậu.” Đi vào văn phòng cùng với anh là một người bạn tên Lục Phong.
Lý Thanh Tễ: “Tôi không thay đổi.”
Cách trang trí của văn phòng này mang đậm phong cách tối giản, là do người tiền nhiệm để lại, anh vừa tới không lâu, bận rộn nhiều chuyện của công ty nên cũng không có thời gian thay đổi văn phòng quá nhiều.
“Ngồi đi.” Lý Thanh Tễ thản nhiên ra hiệu.
Lục Phong ngồi xuống, tự rót cho bản thân một ly trà, còn trêu chọc một câu: “Này, công ty này của cậu đúng là ngọa hổ tàng long, rất nhiều người đẹp.”
Lý Thanh Tễ ngồi xuống chiếc sô pha khác: “Cậu gặp hết rồi à?”
Lục Phong: “Không phải, nhưng vài người đã đủ chói mắt rồi. Ví dụ như cô gái ở cửa lúc nãy, rất thu hút.”
Lý Thanh Tễ khựng lại, yên lặng nhấp một ngụm trà.
Thấy anh không trả lời, Lục Phong còn cho rằng anh đang bất mãn với chủ đề này của anh ta, vội sửa lời: “Aiza, tôi cũng nhìn những thứ khác nữa, ví dụ như môi trường không tệ.”
Lý Thanh Tễ mặc kệ anh ta: “Nói đi, tới đây có chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là gần đây không gọi điện thoại được cho cậu, cho nên đến xem thử Tư Ninh Đặc của cậu đang bận rộn chuyện gì.”
“Vẫn ổn, không có gì bận, chỉ là mấy hôm trước tôi đi công tác nên không ở đây.”
“Vậy xem ra hôm nay đúng lúc, buổi tối có thể ra ngoài không?”
“Không được.”
Lục Phong: “Mẹ kiếp, cậu không bận cũng không đi, có phải bị người trong nhà quản lý nghiêm quá rồi không?”
Lý Thanh Tễ đang bưng một ly trà màu xanh lam đậm, nghe thấy vậy thì có chút nghi ngờ: “Người trong nhà?”
“Thì là cô vợ cậu mới cưới về nhà đó, người của nhà họ Giang.” Lục Phong cười cười: “Có phải cô ấy cũng giống chi cô chị Giang Dao của cô ấy không, rất bá đạo?”
Lúc này Lý Thanh Tễ mới nhận ra hóa ra anh ta đang nói về Giang Nại.
Bá đạo…
Thật ra cô không hề giống chị gái của mình chút nào.
Đương nhiên Lục Phong cũng chỉ trêu chọc mà thôi, dù thế nào thì Lý Thanh Tễ cũng không có khả năng bị vợ quản lý nghiêm, con người anh sao có thể chịu để người khác khống chế chứ.
“Thanh Tễ, nói thật, lần trước cậu đột nhiên nói đi đăng ký kết hôn khiến chúng tôi ai nấy đều hết hồn.” Lục Phong quay lại chuyện chính.
Lý Thanh Tễ rót nước sôi vào ấm trà, mùi hương tỏa ra khắp nơi: “Chuyện sớm muộn thôi, có gì phải ngạc nhiên.”
“Thật sự có chút không chân thật lắm… cậu đã trở thành người có gia đình rồi.” Lục Phong tò mò hỏi: “Mà vợ cậu trông như thế nào? Không đưa đến cho anh em xem thử à?”
Giang Nại tới mười sáu tuổi mới trở về nhà họ Giang, rất nhiều người thậm chí còn không biết nhà họ Giang vẫn còn một cô chủ nhỏ, cho đến khi Lý Thanh Tễ đột nhiên có hôn ước với cô hai nhà họ Giang, mọi người mới biết hóa ra còn có một người như vậy.
Nhưng mà sau khi xác định hôn sự không bao lâu, Giang Nại lại ra nước ngoài du học, chuyện này khiến cho hầu hết bạn bè bên cạnh Lý Thanh Tễ đều không biết rốt cuộc Giang Nại trông như thế nào.
Lý Thanh Tễ: “Sau này vẫn còn cơ hội.”
“Được, vậy tôi sẽ chờ.” Lục Phong huých khuỷu tay vào người anh: “Đúng rồi, sau khi kết hôn có cảm giác thế nào?”
“Thế nào là thế nào?”
“Có vợ có cảm giác gì?”
“Cô ấy không ồn ào, rất dễ sống chung.” Lý Thanh Tễ nhìn đồng hồ, chuyển đề tài: “Cậu muốn ăn cơm trưa không, không ăn thì đi trước đi, buổi chiều tôi còn một cuộc họp.”
“Này này, đợi một chút.” Tâm trạng hóng chuyện của Lục Phong vẫn chưa được thỏa mãn, luyến tiếc phải rời đi: “Không ồn ào là cái quái gì? Đây là cách đánh giá của cậu với cuộc hôn nhân của mình sao?”
“Vậy cậu muốn nghe đánh giá gì?” Lý Thanh Tễ nhìn sang, ánh mắt lạnh lùng không chút dao động, giống như hôn nhân đối với anh chỉ là như vậy, ngắn gọn đơn giản, không có gì để bình luận.
Lục Phong chặc lưỡi, cảm thấy như vậy cũng không sai.
Vốn dĩ hôn nhân đối với những người như bọn họ mà nói, thật sự không có gì để đánh giá bình luận, dù sao đa phần đều đã được định sẵn.
–
Cuối cùng, bữa cơm trưa cũng bị Từ Giáo giành trả tiền, Giang Nại không còn cách nào khác, chỉ có thể nói lần sau sẽ mời anh ta ăn cơm.
Sau khi ăn trưa xong quay lại văn phòng, Giang Nại tiếp tục nội dung cuộc họp ngày hôm nay, cô cần thu thập một số thông tin thị trường gần đây về đối thủ cạnh tranh trên phương tiện truyền thông.
Vài tiếng sau, tới giờ tan làm.
Mọi người lục đục rời đi, Giang Nại đi cùng Diêu Kỳ xuống lầu.
Lúc đến tầng một, hai người tiếp tục đi ra cùng nhau, Diêu Kỳ hỏi cô hôm nay không lái xe sao.
Giang Nại nhớ đến hôm qua vì Lý Thanh Tễ nên phải nói dối, cô đành phải nói hôm nay không lái xe, gọi xe về.
“Cô sống ở gần đây à?”
Giang Nại đang chờ tài xế nhận cước: “Khá gần, hai mươi phút là đến.”
Giờ tan tầm kẹt xe vẫn có thể đến nhà trong vòng hai mươi phút, có lẽ là thuê nhà rất gần công ty.
Diêu Kỳ hâm mộ ra mặt: “Một thời gian nữa tôi cũng sẽ chuyển nhà, thuê gần công ty một chút, bằng không thời gian đi lại sẽ khiến tôi phát điên mất.”
Giang Nại: “Chị đi mất bao lâu?”
Diêu Kỳ: “Đi tàu điện ngầm mất năm mươi phút, gọi xe thì nhanh hơn, nhưng giờ này tắc đường, thời gian về đến nhà cũng gần như nhau.”
…..
Vài phút sau, cả hai đều tự lên xe rời đi.
Lúc Giang Nại về đến nhà, dì giúp việc đang nấu bữa tối, cô chào hỏi một tiếng rồi trở về phòng thay một bộ quần áo thoải mái.
Bận rộn cả một ngày, thay xong quần áo cô cũng không xuống lầu ngay lập tức mà đi đến chiếc ghế treo nhỏ ngoài ban công phòng ngủ ngồi một lát, sau đó lại tìm ảnh chụp bữa trưa hôm nay ở công ty, gửi đi.
[Đồ ăn ở công ty rất ngon, đồng nghiệp cũng rất thân thiện, còn mời con ăn cơm trưa (hình ảnh đính kèm)]
Không có người trả lời, nhưng Giang Nại cũng không thoát ra, cô nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện một lúc, ngẩn người.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên.
Là ông nội Giang Viễn Đào gọi điện thoại cho cô.
“Giang Nại, bà nội cháu nói nếu cuối tuần có thời gian thì cùng Thanh Tễ về nhà ăn cơm.”
Giang Nại: “Vâng, cháu sẽ hỏi anh ấy ạ.”
“Ừm.”
Người ở đâu dây bên kia có lẽ cũng không còn gì để nói, đang muốn cúp điện thoại.
Trong lòng Giang Nại thoáng căng thẳng, đột nhiên lên tiếng: “Ông nội, cháu muốn gặp bà ấy.”
Cuộc gọi lập tức rơi vào im lặng.
Giang Nại rũ mắt xuống, lặp lại lần nữa: “Cháu muốn gặp bà ấy, có được không ạ?”
“Đâu phải ông không muốn cho cháu gặp cô ta? Là tự cô ta không muốn gặp cháu.”
Giang Nại khẽ mím môi: “Ông nội, là bà ấy không dám, chỉ cần ông lên tiếng nói có thể, bà ấy sẽ chịu gặp cháu.”
Giang Viễn Đào im lặng một lúc rồi lạnh lùng nói: “Không cần phải như vậy.”
“Tại sao ạ? Tại sao lại không cần… cháu muốn gặp bà ấy, rất quan trọng.” Quả bóng ngoan ngoãn nghe lời lúc thổi phồng lên cũng sẽ nổi tung, Giang Nại siết chặt điện thoại, đè giọng nói: “Ông nội, cháu đã nghe theo lời mọi người đồng ý gả cho người ta, chuyện gì cháu cũng nghe lời mọi người, tại sao không thể để cháu gặp mẹ cháu?”
“Cho cháu gả vào nhà họ Lý là thứ cháu phải trả giá sao? Có bao nhiêu người muốn gả đến đó cũng không được đấy!” Ông cụ tức giận nói: “Giang Nại, mẹ cháu tự biết phải làm thế nào thì cháu mới có được một cuộc sống tốt đẹp nhất, là cô ta tự hiểu cho nên mới không liên lạc với cháu, gia đình chúng ta không hề ép cô ta!”
Không ép buộc bà ấy.
Cô không tin.
“Vậy ông nói cho cháu biết bà ấy đang ở đâu đi, cháu sẽ tự đi tìm bà ấy.”
Giọng nói của ông cụ càng lạnh lùng hơn: “Bây giờ cháu đang dùng thái độ gì để nói chuyện với ông đây?! Nhà chúng ta chưa từng bạc đãi mẹ cháu, với sức khỏe của cô ta nếu như không có nhà họ Giang lo liệu, cô ta đã ch.ết vào năm ông đưa cháu về rồi!”
Giang Nại mở miệng muốn nói, hốc mắt lại nhanh chóng đỏ lên: “Cho nên cháu cũng đã đáp ứng yêu cầu của mọi người rồi, cháu không muốn làm gì khác, cháu chỉ muốn gặp bà ấy thôi ạ!”
“Ông đã nói là tự cô ta không muốn gặp cháu.”
“Nhưng…”
Cuộc gọi trực tiếp bị ngắt ngang.
Trong khoảnh khắc đó, tất cả mong đợi đều bị ngăn chặn lại.
Không thể… vẫn là không thể….
Tại sao chứ?
Giang Nại nghiến chặt răng, đập vào chiếc gối đang ôm trong người như muốn trút giận.
Chiếc gối nảy lên rồi rơi xuống đất, dừng lại ở một ví trí cách đó khá xa. Ánh mắt Giang Nại vô thức nhìn theo về phía đó, lúc này mới phát hiện có một người không biết đã đứng ở cửa phòng từ lúc nào.
Cô ngước mắt nhìn lên, thấy rõ gương mặt của anh, lông mày khẽ giật giật.
Lý Thanh Tễ về nhà từ vài phút trước, anh vốn định lên lầu thay quần áo rồi xuống ăn cơm, kết quả vô tình nghe thấy cuộc điện thoại của cô trong phòng ngủ.
Anh không phải cố ý làm vậy, nhưng vẫn có thể nghe ra vài chuyện trong những câu nói đó.
Lý Thanh Tễ cúi đầu nhìn cái gối bị ném trên mặt đất, lại nhìn về phía đôi mắt đỏ hoe ở cách đó không xa.
Có nhẫn nhịn, nhưng cũng có một chút kiên cường đến đáng thương.
Anh im lặng vài giây, bước đến nhặt cái gối dưới đất lên, nhẹ giọng nói: “Cơm tối đã xong rồi, em còn muốn ăn không?”
Giang Nại xấu hổ quay đầu đi, cúi đầu vâng một tiếng.
Lý Thanh Tễ đã xoay người rời đi, không nhìn cô nữa: “Xuống dưới đi.”