Chương 51
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ mồng 1 tháng 5, Lý Thanh Tễ và Giang Nại đi chơi một ngày ở thủ đô, sau khi ăn xong bữa tối thì lại bay về Minh Hải.
Ngày hôm sau, giờ hành chính.
Có rất nhiều công việc đang chờ đợi sau kỳ nghỉ lễ, buổi sáng các tổ lần lượt mở cuộc họp, mọi người đều bận rộn ở vị trí làm việc của mình.
Gần mười một giờ Lý Thanh Tễ mới đến Tư Ninh Đặc, Giang Nại nhìn thấy anh đang đứng đó nói gì đó với giám đốc tài chính ở phía xa, sau đó lại nhìn sang phía bên này.
Khoảng cách khá xa, ánh mắt hai người lướt qua nhau, nhưng khóe môi Giang Nại vẫn nhếch lên, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
“Ây, mồng 1 tháng 5 em với sếp đi đâu chơi vậy?” Diêu Kỳ ngồi bên cạnh nhìn thấy sự giao tiếp nhỏ giữa hai người, sau khi đợi sếp đi xa rồi mới lén lút hỏi Giang Nại.
Giang Nại nghiêm túc nói: “Không có đi chơi, anh ấy đi công tác.”
Diêu Kỳ: “Vậy em đi công tác với sếp à~”
“Không phải, anh ấy đi công tác, em thì… em tự đi chơi một mình.”
“Hai người đừng dính lấy nhau như vậy chứ, lúc nào cũng ở bên cạnh nhau.”
Giang Nại hắng giọng: “Em chỉ muốn đến đó để giải sầu thôi, đúng lúc em còn chưa được đi tham quan Cố Cung.”
“Ò ~”
Lỗ tai Giang Nại hơi nóng lên, liếc cô ấy một cái: “Làm việc đi.”
“Được rồi~ Làm việc thôi~”
Mặc dù ở bên ngoài dính chặt lấy nhau, nhưng ở công ty Giang Nại vẫn giữ thái độ không nhắc đến Lý Thanh Tễ, cố gắng giữ khoảng cách với anh.
Vì đã từng bị hôn đến mức mặt đỏ tai hồng trong phòng làm việc của anh, cho nên cô cũng hạ quyết tâm nếu không cần thiết cô sẽ không bao giờ đến phòng làm việc của anh nữa.
Nhưng không ngờ mới ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ lễ, lời thề này đã bị phá vỡ.
Nguyên nhân là vì Lục Phong đến đây.
Cách đây rất lâu Lục Phong từng đến Tư Ninh Đặc một lần, lúc đó anh ta vẫn chưa biết cô là Giang Nại, lần này thì khác, anh ta biết cô là ai, còn biết được chuyện quan hệ của cô và Lý Thanh Tễ đã công khai ở công ty.
“Giang Nại ngồi ở đâu? Tôi đi tìm cô ấy, trưa nay cùng đi ăn bữa cơm.” Ở trong phòng làm việc, Lục Phong nói.
Lý Thanh Tễ rót cho anh ta một tách trà, bình tĩnh đáp: “Ở công ty cô ấy không nói chuyện với tôi, cậu đừng quấy rầy cô ấy.”
“Không nói chuyện với cậu? Ha ha ha, hóa ra cậu cũng có ngày này.”
Lý Thanh Tễ liếc anh ta, Lục Phong bèn thu lại nụ cười: “Khụ, nhưng tại sao lại không nói chuyện với cậu?”
“Cô ấy nói, ở công ty chuyện công chuyện tư nên rõ ràng.”
“Ha ha ha, được lắm, quả nhiên là Giang Nại.” Lục Phong đứng lên: “Nhưng mà tôi không phải cậu, tôi có thể nói chuyện với cô ấy, tôi sẽ gọi cô ấy cùng đi ăn cơm, thế nào?”
Lý Thanh Tễ nhấp một ngụm trà, không nói được cũng không nói không được.
Lục Phong cười cười: “Tôi biết cậu cũng muốn ăn cơm với cô ấy mà, đợi đó.”
Mười một giờ rưỡi, giờ nghỉ trưa bắt đầu, Giang Nại đang định đứng dậy đi cùng đồng nghiệp đến nhà ăn thì chợt nhìn thấy Lục Phong đi về phía mình, cô sửng sốt, dừng lại.
“Giang Nại, tan làm rồi sao?”
Giang Nại liếc nhìn phía sau anh ta, không thấy người nào khác: “Vâng, giờ tôi đi ăn cơm, sao hôm nay anh lại tới đây?”
Lục Phong: “Tôi có chuyện muốn nói với Thanh Tễ. Này, chúng ta đi ăn cơm cùng nhau đi.”
Các đồng nghiệp bên cạnh nhìn thấy, từ lời nói của Lục Phong cũng có thể biết được anh ta rất quen thuộc với sếp nhà mình.
Bạn bè của trai đẹp đều rất đẹp trai….
Giang Nại hắng giọng: “Hai người đi ăn với nhau là được rồi, tôi sẽ không quấy rầy.”
“Sẽ không quấy rầy, Thanh Tễ muốn ăn cơm với cô, ám chỉ cho tôi ra ngoài gọi cô.”
Diêu Kỳ và Vương Văn Bác nhìn nhau, không kiềm chế được khóe miệng, nói: “Giang Nại, vậy bọn chị đi ăn cơm trước đây.”
Giang Nại: “…”
Một nhóm người chen lấn xô đẩy bỏ chạy rất nhanh.
Giang Nại thở dài, nhìn Lục Phong: “Nói dối không cần viết nháp…”
Lục Phong: “Thật đó, cậu ấy thật sự dùng ánh mắt ám chỉ với tôi.”
Giang Nại khẽ bật cười: “Vậy trưa nay anh muốn ăn gì?”
“Tôi gọi đồ ăn bên ngoài, ăn trong phòng làm việc của cậu ấy là được.”
“Đồ ăn bên ngoài?”
Lục Phong dang rộng tay nói: “Hôm nay tâm trạng của tôi không tốt, không muốn ra ngoài ăn.”
Tâm trạng không tốt sao… Giang Nại nhìn vẻ mặt của anh ta, thật sự không thể nhìn ra được gì.
Cuối cùng cô vẫn đi theo Lục Phong đến phòng làm việc của Lý Thanh Tễ, lúc cô mở cửa bước vào, Lý Thanh Tễ đang ngồi trên ghế sô pha, xung quanh tràn ngập mùi trà, anh nhìn sang.
“Còn tưởng em sẽ không đến đây chứ.”
Giang Nại: “Lục Phong đã chạy đến chỗ làm việc gọi em, em có thể không đến sao?”
Lý Thanh Tễ nheo mắt, kéo cô ngồi xuống cạnh mình: “Bình thường anh gọi em đâu có đơn giản như vậy, hóa ra cậu ấy có mặt mũi hơn anh nhiều.”
Lục Phong bật cười, ngồi xuống bên còn lại của anh: “Sự thật là như vậy.”
Lý Thanh Tễ liếc nhìn anh ta: “Ngồi xa một chút.”
Lục Phong: “…Ồ.”
Giang Nại mỉm cười.
Bữa trưa nhanh chóng được người phụ trách đưa đến, Lục Phòng gọi một bàn đầy đủ món ăn, món nào cũng thơm ngon hấp dẫn.
“Nghe nói gần đây anh hai của cậu có hành động, khởi động dự án Vọng Giang kia.” Lục Phong vừa ăn vừa hỏi.
Lý Thanh Tễ: “Ừ.”
“Lần trước không phải Hà Thù Tịnh đã nói anh ta đang tiếp cận với người của Viễn Cách sao? Cậu đã chặn người của Viễn Cách, sao còn có thể khởi động bình thường?”
Ánh mắt Lý Thanh Tễ tối sầm: “Viễn Cách chỉ là một trong số đó, người thật sự giúp anh ta chính là mấy người bên Hoành Xuyên.”
“Chậc, vậy thì không ổn rồi? Để anh ta có cơ hội trở mình.”
Lý Thanh Tễ không nói gì, nhưng nhìn sắc mặt của anh cũng biết được đây là một chuyện khó giải quyết.
Một lúc sau anh nói: “Hôm nay cậu đến đây có chuyện gì?”
Lục Phong tạm dừng đũa: “Không, không có chuyện gì…. Không phải do tôi nghe chuyện của Vọng Giang sao, nên mới đến đây hỏi cậu xem tình huống thế nào.”
Lý Thanh Tễ liếc anh ta: “Nói thật đi.”
Lục Phong tặc lưỡi, chậm rãi cau mày: “Được rồi, tâm trạng của tôi không tốt, muốn tìm người nói chuyện với tôi, đúng lúc công ty của cậu ở gần nên tôi đến đây.”
Vốn dĩ Giang Nại chỉ im lặng ăn cơm, nghe được lời này, cô liền ngước mắt lên nhìn Lục Phong.
Tâm trạng của anh ta đúng là rất tệ.
“Anh làm sao vậy?” Giang Nại không nhịn được hỏi.
Lục Phong gãi đầu: “Thì là chuyện của Lâm Tuệ đấy, gần đây đòi chia tay với tôi. Chọc tôi tức ch.ết.”
Giang Nại sửng sốt: “Cô ấy muốn chia tay với anh, tại sao?”
Lục Phong: “Gần đây mẹ tôi bắt tôi đi xem mắt, bị cô ấy phát hiện, cô ấy biết rõ tôi đã từ chối buổi xem mắt rồi vẫn làm ầm ĩ với tôi. Nói cái gì mà như vậy là đã đủ rồi, đủ cái gì mà đủ? Tôi vẫn chưa nói muốn kết thúc mà.”
Lý Thanh Tễ nghe vậy thì bình tĩnh nói: “Gia đình cậu muốn cậu kết hôn?”
“Đúng vậy.”
“Cậu có muốn kết hôn không?”
“Chuyện này… tôi cũng không vội.”
Lý Thanh Tễ nói: “Vậy sau này cậu muốn kết hôn với Lâm Tuệ không?”
Lục Phong: “…”
Lý Thanh Tễ ngước mắt lên nhìn anh ta, Lục Phong mở miệng, do dự một lúc rồi sau đó nói: “Cậu biết chuyện này không thực tế mà.”
“Tôi biết, cô ấy cũng biết.” Ánh mắt Lý Thanh Tễ lạnh nhạt, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng: “Cho nên cô ấy nói đã đủ rồi, không phải rất đúng sao?”
Lục Phong nghẹn họng: “Nhưng ngay từ ban đầu chúng tôi yêu nhau không phải vì mục đích kết hôn, là vì vui vẻ nên mới yêu nhau, tại sao bây giờ lại không thể như vậy?”
Lý Thanh Tễ bình tĩnh nói: “Ngay từ đầu cậu không nên yêu đương như vậy.”
“Tại sao không nên… Tôi không phải cậu, tôi cũng không đúng lúc gặp được người tôi vừa thích lại thích hợp như Giang Nại.” Lục Phong nói: “Tôi chỉ muốn yêu đương mà thôi, haizz, đúng là phiền phức, không biết Lâm Tuệ đang suy nghĩ gì…. Có phải cô ấy không còn thích tôi nữa, có mục tiêu mới rồi không?”
“Có thể là vì cô ấy quá thích anh nên mới muốn kết thúc.” Giang Nại cảm thấy hơi bất mãn, cau mày nói: “Nếu muốn xem mắt thì đừng níu kéo cô ấy, hoặc là, nếu anh muốn níu kéo cô ấy thì nên cân nhắc về tương lai với cô ấy.”
“Tận hưởng hiện tại không tốt hơn sao? Tôi với cô ấy cũng không có tương lai gì.”
Giang Nại: “Tại sao anh lại chắc chắn là không có?”
Lục Phong cau mày: “Cô ấy chỉ là một người bình thường thôi.”
Những người bình thường.
Những gia tộc giàu có đều chú ý đến chuyện môn đăng hộ đối, một cô gái đến từ một thị trấn nhỏ giống như Lâm Tuệ, không có bối cảnh, tính cách đơn giản và dáng vẻ tương đối xinh đẹp, mãi mãi chỉ có thể nằm trong hàng ngũ người bình thường với những người giống như Lục Phong.
Anh ta thích cô ấy, nhưng sẽ không cưới cô ấy.
Anh ta có thể vui vẻ ở bên cô ấy, nhưng lý trí và nhận thức luôn nói với anh ta rằng bọn họ chỉ có thể đến như vậy mà thôi.
——
Buổi tối, Giang Nại ngồi trên chiếc xích đu ngoài ban công, nhìn bài đăng Lâm Tuệ vừa đăng trên vòng bạn bè.
Lúc này cô ấy đang tổ chức sinh nhật cùng với bạn bè, thoạt nhìn không bị ảnh hưởng gì… ít nhất là có vẻ như vậy.
“Sao lại ngồi ở đây? Có muốn vào trong không?” Lý Thanh Tễ từ trong phòng đi ra, đứng trước mặt cô.
Giang Nại ngước mắt lên nhìn anh hỏi: “Anh có cảm thấy mối quan hệ giữa Lục Phong và Lâm Tuệ đến đây là kết thúc không?”
Lý Thanh Tễ: “Không biết, nhưng tốt nhất nên dừng lại ở đây.”
Giang Nại: “Không phải bọn họ yêu nhau sao…”
Lý Thanh Tễ ngồi xổm xuống, giữ lấy đôi chân nhỏ vẫn đang đung đưa của cô: “Sao lại hỏi chuyện này?”
“Em cảm thấy trong lòng Lục Phong thích cô ấy.”
Lý Thanh Tễ: “Thích, nhưng bọn họ không thích hợp.”
Giang Nại nhìn anh, bỗng nhiên nói: “Trong vấn đề này, có phải các anh đều sẽ hành động lý trí như vậy không?”
“Cái gì?”
Tim Giang Nại đập nhanh, không nhịn được hỏi: “Nếu em không phải là Giang Nại, ý em là… em chỉ là một người bình thường, không có quan hệ gì với nhà họ Giang, anh vẫn có thể ở bên em sao?”
Trong màn đêm, Lý Thanh Tễ ngước mắt nhìn cô.
Anh không trả lời ngay.
Trong giây phút ngắn ngủi này, trái tim Giang Nại cũng chùng xuống.
Cô đột nhiên cảm thấy câu hỏi này của bản thân quá ngớ ngẩn.
Rõ ràng cô đã biết câu trả lời.
Lý Thanh Tễ đứng dậy, cười nói: “Đây là giả thuyết gì vậy? Em chính là Giang Nại.”
Giang Nại nhìn anh hồi lâu: “Đúng vậy, em là Giang Nại…”
Giang Nại của nhà họ Giang.
Nếu cô không phải người nhà họ Giang, làm sao cô có thể trở thành vợ của anh, làm sao cô có thể cùng anh phát triển đến ngày hôm nay.
Giả thuyết của cô vốn dĩ không thể thành lập.
Giang Nại rũ mắt xuống, hối hận vì đã hỏi ra vấn đề như vậy.
Rồi lại…. cảm thấy mất mát vì đáp án của anh.
Rõ ràng giả thuyết như vậy không tồn tại, nhưng hiện tại trái tim mong manh của cô lại muốn có được một đáp án hoàn hảo cho giả thuyết đó.
“Được rồi, đừng xen vào chuyện của bọn họ nữa, để bọn họ tự giải quyết đi.” Lý Thanh Tễ kéo cô đứng dậy khỏi ghế: “Vào nhà thôi.”
Giang Nại nắm tay anh, theo anh đi vào nhà, cô liếc nhìn bóng lưng của anh, không nói gì.
….
Những ngày tiếp theo, Lý Thanh Tễ hoàn toàn không xuất hiện ở Tư Ninh Đặc.
Giang Nại suy đoán rất có thể là chuyện mà lần trước Lục Phong đã nói, anh hai của anh bên phía Hoành Xuyên xảy ra vấn đề, anh cũng đang bận giải quyết.
Tối thứ Tư, Giang Nại tan làm như thường lệ, bất ngờ nhận được điện thoại của Lâm Tuệ, Lâm Tuệ hỏi cô có rảnh không, có muốn đi uống một ly không.
Giang Nại không có ý định đi uống rượu, chỉ nghĩ đến chuyện của Lâm Tuệ và Lục Phong.
Mối liên quan duy nhất giữa hai người chỉ có Lục Phong, vậy thì chắc chắn cô ấy tìm cô là vì muốn nói đến chuyện của cô ấy và Lục Phong.
Đối với Giang Nại mà nói, có thể coi Lâm Tuệ là bạn bè.
Vì vậy sau khi rời công ty, cô lái xe đến quán bar mà Lâm Tuệ nhắc tới.
Lúc này vẫn còn sớm, trong quán bar không có quá nhiều người, Giang Nại nhanh chóng tìm được Lâm Tuệ ở dãy ghế dài.
Một nhóm các cô gái, Lâm Tuệ nhìn thấy cô bèn kéo cô ngồi xuống cạnh mình, giới thiệu với những người bên cạnh: “Bạn của tôi, Giang Nại, xinh đẹp lắm đúng không? Giang Nại, đây đều là chị em của tôi, hôm nay là hội nghị của các cô gái, không có bọn đàn ông thối!”
Người bên cạnh cũng hùa theo nói phải, Giang Nại kéo Lâm Tuệ hỏi: “Cô không sao chứ?”
“Tôi? Tôi vẫn tốt, sao vậy? À! Có phải cô cảm thấy tôi chia tay Lục Phong rồi sẽ rất đau lòng, cho nên mới gọi cô ra ngoài uống rượu đúng không?”
Giang Nại ngầm thừa nhận.
Lâm Tuệ cười nói: “Tôi chỉ đơn thuần muốn gọi cô ra ngoài để vui vẻ thôi. Trong số bạn bè của Lục Phong thì tôi thích cô nhất, thật đó, tôi cảm thấy cô không giống bọn họ, tôi muốn làm bạn với cô.”
“Có gì không giống?”
“Sẽ không có loại cảm giác đứng trên cao, tính cách cũng rất tốt.”
Lâm Tuệ nói rồi rót cho cô nửa ly rượu, Giang Nại cũng không uống, chỉ hỏi: “Cô chia tay với Lục Phong rồi thật sự không sao chứ? Cô không thích anh ta à?”
“Thích chứ, tôi thích anh ấy.” Lâm Tuệ nhích đến gần cô, nhỏ giọng nói: “Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, mua cho tôi rất nhiều thứ, đưa tôi đi chơi khắp nơi. Anh ấy cũng rất hào phóng, tôi ở bên cạnh anh ấy vô cùng vui vẻ. Nhưng mà, gia đình anh ấy đang có ý định cho anh ấy kết hôn, cô biết rồi phải không?”
Giang Nại: “Tôi có nghe anh ta nói qua.”
“Cho nên tôi cảm thấy đã đủ rồi, yêu đương thôi mà, nên chỉ đến đây thôi, tôi cũng không thể kết hôn với anh ấy.” Lâm Tuệ nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Thật sự rất hâm mộ cô, không chỉ có dáng vẻ xinh đẹp mà gia thế cũng tốt, người như các cô có phải cuộc sống trôi qua rất dễ dàng không…”
Giang Nại im lặng: “Mỗi người đều có hoàn cảnh riêng, trên đời này sẽ có người có cuộc sống hoàn toàn dễ dàng sao?”
“Nhưng ít nhất cô có thể gả cho người mà cô muốn, nếu tôi là cô thì chắc sẽ không cần phải chia tay với Lục Phong.”
Giang Nại hơi khựng lại, không nói thêm gì nữa.
Lâm Tuệ: “Được rồi, không nhắc đến anh ấy nữa, chúng ta uống một ly đi.”
Giang Nại lắc đầu: “Không được, ngày mai tôi còn phải đi làm, thấy cô không có việc gì là tôi yên tâm rồi, tôi đi trước đây.”
“Này, cô vừa mới ngồi xuống mà.”
“Cô cứ vui vẻ đi.”
Thấy cô nhất quyết muốn đi, Lâm Tuệ đành phải đứng dậy nói: “Được rồi được rồi, để tôi đưa cô ra ngoài.”
Lâm Tuệ kéo cô ra khỏi dãy ghế dài, đi vài bước rồi nói: “Đúng rồi, cô đã nghe chuyện gần đây nhà anh ấy có ý định cho anh ấy đi xem mắt, vậy, cô có biết gần đây anh ấy có đi xem mắt không?”
Nhìn thấy Lâm Tuệ giả vờ thoải mái hỏi thăm, Giang Nại âm thầm thở dài, quả nhiên cô ấy không phải kiểu nâng lên được thì buông xuống được như vẻ bề ngoài.
“Tôi chỉ gặp anh ta một lần thôi, lần đó anh ta nói không đi. Sau đó thì tôi không biết. Sau khi cô đề nghị chia tay, hai người không gặp lại nữa sao?”
Lâm Tuệ lắc đầu hỏi: “Anh ấy có nói anh ấy muốn gặp tôi không?”
Giang Nại: “Tôi không thân với anh ta đến vậy, nếu cô muốn biết thì có thể tự đi hỏi anh ta.”
Lâm Tuệ: “Bỏ đi, cũng đã chia tay rồi, tôi không thèm hỏi….”
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì đi lướt qua một dãy ghế dài khác, Giang Nại vô tình nhìn qua, ánh mắt chợt sững lại.
Người đang ngồi ở dãy ghế kia là người cô rất quen thuộc, Giang Dao.
Vốn dĩ cô muốn cứ vậy đi qua, nhưng không ngờ Giang Dao cũng nhìn thấy cô, rõ ràng cô ta đã uống say, đứng dậy khỏi chỗ của mình: “Giang Nại!”
Giang Nại dừng lại.
“Không ngờ lại có thể gặp cô ở đây, đến một mình sao?” Giang Dao lướt qua mọi người đi tới, đặt một tay lên vai cô: “Lý Thanh Tễ đâu? Lý Thanh Tễ có thể thả cô đến quán bar chơi một mình sao?”
Giang Nại nhìn lướt qua cô ta: “Chị say rồi.”
“Ha ha ha, say? Bây giờ mới là lúc nào chứ?” Giang Dao thẳng thừng kéo tay Giang Nại: “Này, giới thiệu một chút, người này chính là…. Em họ của tôi, đúng, là em họ Giang của tôi, cô đã biết chưa?”
Lâm Tuệ bước đến: “Giang Nại, cô ta là chị của cô à?”
Giang Nại: “…Ừm.”
Lâm Tuệ liếc nhìn Giang Dao, thấp giọng nói: “Ồ… là Giang Dao mà Lục Phong nhắc đến.”
Giang Nại gật đầu, muốn kéo tay Giang Dao ra: “Tôi đi trước.”
Giang Dao: “Này, cô đừng đi, vội trở về nhà như vậy làm gì? Lý Thanh Tễ thúc giục cô à? Ha ha, sau khi kết hôn anh ta lại có thể biến thành loại đàn ông dính người như vậy sao?”
Giang Nại không muốn nói chuyện với một kẻ say rượu, nhưng tay cô bị cô ta giữ rất chặt, trong lúc nhất giờ không thể giãy ra được.
“À đúng rồi, lần trước nghe nói các cô muốn tổ chức hôn lễ phải không?” Giang Dao gần như tự hỏi tự trả lời: “Các cô định tổ chức ở đâu? Muốn mời những ai? Nói thật nhé, tôi không muốn tham dự một chút nào.”
Giang Nại thản nhiên nói: “Không ai ép chị tham dự, chị có thể không đến.”
Giang Dao liếc nhìn cô: “Đúng vậy, tôi có thể không đến, thật ra cả nhà tôi đều có thể không đến, cô chỉ muốn mẹ cô đến thôi, đúng không?”
Sắc mặt Giang Nại lạnh lùng.
Giang Dao chặc lưỡi lắc đầu: “Đáng tiếc, chắc chắn mẹ cô không thể đến được đâu.”
Giang Nại hất mạnh tay cô ta ra: “Chuyện này không cần chị quan tâm.”
“Tôi có muốn cũng không quan tâm được.” Giang Dao nhỏ giọng than thở: “Sao có thể quan tâm chuyện của người đã ch.ết chứ?”
Giang Nại vốn đã định nhấc chân rời đi, nghe được câu này thì sững sờ tại chỗ, cô chậm rãi quay đầu lại nhìn cô ta: “Chị nói cái gì?”
Giang Dao dang hai tay ra, trong ánh mắt tràn ngập men say toát ra vẻ bất cần đầy ác ý: “Tôi nói, mẹ cô đã ch.ết rồi, vốn dĩ không có cách nào để quan tâm đ ến.”