Chương 40: Mất tích

Dù Tạ Vấn đã nói người vẫy tay chính là Văn Thời, nhưng những người khác vẫn hơi do dự, vì bọn họ chưa thấy Văn Thời như thế này bao giờ.


Đại Đông kéo lão Mao về: “Chú đừng nhảy vội, biết là ông chủ nhà chú quen biết với đồ…vị huynh đệ Trần Thời kia, nhưng em trai người ta còn cảm thấy có vấn đề thì chú nóng vội thế làm gì?”


Hắn luôn quen mồm gọi Văn Thời là đại đồ đệ nhà họ Thẩm, cách xưng hô này có ý chỉ một hậu bối vô danh. Nhưng hiện giờ hắn được mở rộng tầm mắt, nếu vẫn gọi như thế thì không được hợp lý, thế là đại đồ đệ nhà họ Thẩm trong miệng hắn cuối cùng cũng có tên họ.


“Nhỡ đâu lại xuất hiện một Thẩm Mạn Di——” Đại Đông nghẹn lời lần hai, nhìn mặt đương sự lặng lẽ sửa lời: “Lại xuất hiện một bé gái, sau đó ngụy trang thành anh bạn kia đến lừa chúng ta nhảy lầu thì sao?”
Đấy làm gì phải gọi người nữa, mà là gọi hồn mới đúng.


Thẩm Mạn Di chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
Bản chất của lời này không sai, cho nên Đại Đông vừa nói xong, Tôn Tư Kỳ còn gật nhẹ đầu phụ họa.


Trông thấy có người phụ họa với mình, Đại Đông như tiếp thêm mấy phần sức mạnh, hắn nói: “Thế này đi, để tôi kiểm tr.a lại xem sợi dây này có vấn đề không. Nếu thật sự không ổn thì tôi để đại bàng Kim Sí xuống đó dò đường, đảm bảo an toàn hơn một chút.”


available on google playdownload on app store


Nói xong, chim của hắn hót dài một tiếng.
Lão Mao vốn dẹp sang một bên rồi, nghe thấy ‘đại bàng Kim Sí’ mặt lại xanh mét. Hắn đang định chửi, chợt nghe thấy một tiếng động vang lên từ trong bóng tối ngoài cửa sổ, kêu leng keng như tiếng kim loại ma sát vào nhau.
“Tiếng gì vậy?!” Đại Đông buồn bực nói.


Hắn thò người ra ngoài cửa sổ để nghe cho rõ hơn.
Một giây sau, cơn gió đập vào mặt suýt nữa hất văng đầu của hắn.
“Đờ mờ!” Đại Đông chửi ầm lên, bám chặt khung cửa sổ. Hắn không thể đứng thẳng trong trận gió lớn, đành hơi khụy gối xuống, dùng khuỷu tay che gương mặt bị gió thốc vào.


“Nằm xuống, tìm đồ vật chắn lại!” Đại Đông gào thét trong gió lốc. Ngay sau đó, tiếng kim loại ma sát va đập ngày càng vang dội, càng lúc càng nhanh.
Còn khá quen tai…..
Đại Đông thầm kêu trong lòng một tiếng, cố gắng ngẩng đầu giữa khuỷu tay.


Trong chốc lát, một con mãng xà khổng lồ xé gió vọt tới! Toàn thân nó đen nhánh, từng phiến vảy đều ánh lên tia sáng lạnh như băng, giống hệt lưỡi dao dày đặc.


Bóng tối sâu thẳm hoàn toàn không che khuất được nó! Hình thể nó to lớn, tốc độ trườn lên cực nhanh, đám người chỉ thấy vảy bạc trên bụng nó lượn qua mép cửa sổ, xiềng xích gỉ sắt quấn quanh người ma sát dữ dội theo động tác trườn bò.


Trong khoảnh khắc ấy, tia lửa bắn tung tóe, gió lốc nổi lên bốn phía.
Mãng xà đen kéo theo tia lửa trên người lượn một vòng, cái đầu to lớn thè lưỡi dấy lên cuồng phong gào thét, nó thò đầu qua cửa sổ.


Con ngươi của nó màu vàng khói, khe hở nhỏ dựng thẳng nhìn chằm chằm đám người trong phòng mấy giây, sau đó đột nhiên mở miệng, để lộ cặp răng nanh còn dài hơn chiều cao của một người.


Ngay khi nó mở miệng, cơn gió dữ dội đánh thẳng vào phòng. Cảnh tượng hệt như động vật máu lạnh đang hà hơi để đe dọa con mồi.
Đại Đông ôm đầu ngồi thụp xuống.


Hắn theo phản xạ có điều kiện định móc ngón tay triệu hồi con rối của mình tới bên cạnh nhằm tăng thêm lòng can đảm. Ai ngờ ‘đại bàng Kim Sí’ bị mãng xà đen dọa giật mình, quay đầu chạy té đái.
Cánh suýt nữa vỗ đến mức gãy lìa, lông chim rơi rụng lả tả đầy đất.


Ban đầu trông nó khá to, nhìn qua vô cùng oai phong, nhưng giờ so sánh với mãng xà khổng lồ thì đúng là trở thành đồ con nít.
“Á! Là con rắn đó!!!” Chu Húc ở đằng sau kêu lên.
Đại Đông chửi loạn trong lòng, rắn thằng bố mày, cái này mà gọi là rắn à


“Mé, chú mày quen nó à?!” Đại Đông ngồi chồm hổm ở đó, không quay đầu gào lên hỏi.
Chu Húc lại gào trả lời, giọng nói dường như bị gió lớn át mất: “Quen! Em từng gặp nên đương nhiên quen!”
Đại Đông: “Thế nó là cái gì?”
Hạ Tiều nói: “Rối của anh tôi.”


Đại Đông: “….”
Đờ mờ.
Đại Đông sụp đổ: “Đang yên đang lành anh cậu thả rối vào chúng ta làm gì!”
Vấn đề này nhanh chóng có câu trả lời——


Bọn họ trơ mắt nhìn sợi dây điều khiển rối quấn thành bàn tay nhỏ kia ngừng vẫy, có vẻ người điều khiển chờ mãi không thấy hồi âm, lòng kiên nhẫn vốn không sâu hoàn toàn cạn sạch.


Con ngươi màu vàng óng của mãng xà khổng lồ nhìn chằm chằm đám người từ trên cao, nó bỗng nhiên mở miệng nói: “Phía dưới là tầng một và sân trong, đợi mấy người nửa buổi rồi, có nhảy hay không?”


Âm thanh của con mãng xà này rất khàn, xen trong tiếng gió vù vù là tiếng xì xì và chiếc lưỡi thè dài khiến người nghe không rét mà run.
Đám người sửng sốt mấy giây, không nói hai lời trèo lên thành cửa sổ: “Nhảy nhảy nhảy.”
Thằng nào dám không nhảy cơ chứ.


Bọn hắn chỉ hơi do dự một tí, bàn tay nhỏ vẫy gọi liền biến thành mãng xà đen xì. Nếu không nhảy thì quỷ cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.


Hạ Tiều lo lắng cho anh mình nên là người đầu tiên nhảy xuống. Tôn Tư Kỳ bấu cửa sổ sợ hãi, sau đó bị Chu Húc trực tiếp kéo thẳng xuống, tiếng thét chói tai nháy mắt bị bóng tối nuốt chửng, không còn động tĩnh gì nữa.


Đại Đông ngồi xổm trên khung cửa sổ như một chiếc xe tiễn khách ở sân bay. Hắn bám một tay vào chốt cửa sổ, nói với lão Mao và Tạ Vấn: “Hai người ai nhảy trước? Dù sao tôi cũng là người cuối cùng, tôi———–“


Hai chữ ‘bọc hậu’ còn chưa ra khỏi miệng, hắn đã bị Tạ Vấn đẩy nhẹ một phát rơi ra ngoài cửa sổ.
Tiên sư nó!
Đại Đông rơi ngửa xuống, trước khi bị bóng tối bao phủ, hắn trông thấy Thẩm Mạn Di bị lãng quên bò lên khung cửa sổ.


Hắn chợt nhớ tới một vấn đề———nếu như cái cửa sổ này là lối thông xuống tầng một, vậy chứng tỏ cái lồng này tách rời, phân chia thành các khu vực khác nhau, mỗi khi vào một khu vực mới thì đều phải trải qua quá trình ‘vào lồng’ một lần nữa. Tựa như đập thêm vài quả trứng gà vào trong bát, lòng đỏ và lòng đỏ sẽ không hòa vào nhau.


Toàn bộ tầng hai chính là một trong số những lòng đỏ, Thẩm Mạn Di là chủ nhân của tầng hai, chắc là sẽ bị hạn chế. Liệu cô bé có thể xuống được tầng một không?
Chắc là không thể đâu……..


Kinh nghiệm của Đại Đông không nhiều nên hắn không chắc chắn lắm. Cùng lúc ý nghĩ này lóe lên trong đầu, hắn trông thấy Tạ Vấn đưa tay, cách không gõ lên giữa trán Thẩm Mạn Di.
Hắn chỉ cảm thấy động tác này khá quen, nhưng còn chưa kịp nghĩ kỹ thì đã chìm vào trong bóng tối.
***


Thẩm Mạn Di co người trên khung cửa sổ, nhìn bóng tối phía dưới, biểu cảm có hơi sợ sệt: “Em không thể đi xuống, em đã không xuống tầng rất lâu rồi, em không xuống đó được đâu.”
Tạ Vấn nói: “Bây giờ em có thể.”


Thẩm Mạn Di hơi sửng sốt, vừa tủi thân lại vừa mờ mịt: “Vì sao ạ? Bởi vì anh vừa mới gõ lên trán em à?”
Cô bé sờ lên trán mình.
Tạ Vấn gật đầu.
Thẩm Mạn Di vẫn không hiểu: “Vì sao làm vậy lại được ạ?”


Cô gái nhỏ này cũng không phải là người thật sự, trong mắt rất nhiều người, giải thích chuyện nào đó với cô bé chính là một hành động vô nghĩa.
Nhưng Tạ Vấn vẫn mở miệng: “Giúp em đổi một thân phận khác.”
Thẩm Mạn Di: “Thân phận gì?”


Tạ Vấn: “Đã từng chơi rối gỗ bao giờ chưa?”
Thẩm Mạn Di gật đầu: “Rồi ạ, em rất thích.”
Tạ Vấn: “Em bây giờ đang đóng vai một con rối.”


Động tác gõ trán vừa rồi của Tạ Vấn trong thuật con rối có một định nghĩa chuyên môn, gọi là ‘định linh’. Có thể khiến người sống hoặc vật sống biến thành con rối trong một khoảng thời gian ngắn, như vậy Thẩm Mạn Di liền có thể đi lại tự do giữa các khu vực.


Cô gái nhỏ vui tới mức vỗ tay, chỉ có lão Mao nghiêm túc đưa ra ý kiến: “Tôi có thể nhiều lời không?”
Tạ Vấn liếc mắt nhìn hắn: “Nói.”


Lão Mao: “Tên gà mờ bị gạch tên trên danh phả thông thường sẽ không làm được những chuyện như thế này. Chúng ta dẫn theo cô bé xuống dưới thì phải giải thích thế nào?”
Tạ Vấn: “Vậy thì nói trễ rồi.”
Lão Mao: “…..”
Tôi nói sớm hơn chút thì ngài sẽ không làm chắc


Lão Mao cảm thấy cực kỳ không đáng tin.


Ông chủ nhà hắn làm việc tùy ý đã quen, từ xưa đã vậy. Có lẽ do chẳng cần phải để ý chuyện gì, cũng càng không có mấy người cần để ý. Nhiều khi không chú ý chuyện vặt vãnh, việc nào tiện tay làm thì cứ làm, sẽ không băn khoăn đắn đo quá nhiều.


Điều ấy không có nghĩa rằng anh là một người cẩu thả, nếu thật sự muốn thì anh có thể giấu một chuyện suốt mười mấy năm thậm chí mấy chục năm nhẹ như mây gió, nước chảy không lọt. Lão Mao đã được chứng kiến, cho nên lần này mới cảm thấy mê man.


Từ khi Tạ Vấn tìm được Văn Thời tới bây giờ cũng chưa được bao lâu, phần lớn thời gian bên nhau đều được lão Mao chứng kiến———-
Bởi vì không thể ở lại lâu nên tốt nhất là tránh gặp mặt.


Tạ Vấn không có ý định để Văn Thời nhận ra anh là ai, điều ấy lão Mao hiểu rõ hơn bất cứ người nào.
Nhưng đôi khi cực kỳ tình cờ, một vài hành động của Tạ Vấn sẽ khiến lão Mao sinh ra một loại ảo giác rằng…….khoảnh khắc đó anh đang đi ngược lại với chính toan tính của bản thân.


Nhưng chỉ là trong khoảnh khắc mà thôi, chẳng mấy chốc lại quay về quỹ đạo vốn có của nó.
Giống như giờ khắc này, khi lão Mao lộ vẻ mặt lo lắng, sợi dây rối Văn Thời để lại ở khe hở cửa sổ đột nhiên động đậy.


Nó lướt một vòng trên bệ cửa sổ, chuẩn xác tìm được vị trí của Thẩm Mạn Di. Nó lần theo suy nghĩ của chủ nhân, trước tiên gõ một cái lên trán Thẩm Mạn Di, sau đó quấn lên cổ tay cô bé.
Đây là một bộ phương pháp định linh hoàn chỉnh, hệt như Tạ Vấn đã nghĩ tới.


Điều này chứng tỏ Văn Thời mặc dù cách bóng tối vô tận và chờ ở dưới tầng, nhưng hắn vẫn không hề bỏ rơi cô gái nhỏ không thể xuống tầng này.


Tạ Vấn nhìn sợi dây quấn trên cổ tay Thẩm Mạn Di nói: “Tôi cứ tưởng cậu ấy quên mất bé gái này rồi ấy chứ, không ngờ trí nhớ còn khá tốt.”
Văn Thời tự mình định linh, lão Mao liền thở phào một hơi.


Có lẽ động tác thả lỏng quá mức rõ ràng, Tạ Vấn ngước mắt nhìn hắn: “Giờ không cần lo tôi bị lộ nữa rồi.”
Lão Mao gật gù: “Đúng vậy.”
Tạ Vấn thu hồi tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết chợt nghĩ tới cái gì mà bật cười. Anh ta vỗ vỗ lão Mao, quay người chìm vào trong bóng tối.


***
Tầng một nhà họ Thẩm có bố cục rất giống tầng hai, chỉ là ngay phía trước thiếu mất một căn phòng, nhiều thêm một cánh cửa lớn, đằng sau cũng thiếu mất một phòng, nhiều thêm một phòng khách và một cửa thông ra sân sau.


Trong phòng khách có một bộ sô pha tiếp khách và bàn trà chạm trổ hoa văn nguy nga lộng lẫy, phía trên bàn trà treo một chiếc đèn treo kiểu dáng không phải tàu mà cũng chẳng phải tây, khung gỗ màu nâu đỏ kết hợp với móc chùm pha lê, là kiểu trang trí thịnh hành của các phú thương thời kỳ dân quốc. Chỉ là hiện giờ nhìn có hơi âm u đầy tử khí.


Bên cạnh ghế sô pha cũng có một chiếc đèn cây đặt dưới đất, khung gỗ màu nâu đỏ y hệt, bốn phía được bọc lụa thêu hoa, chiếu ra bóng người đông đảo trên mặt đất.
Văn Thời cầm một trang giấy trên bàn trà, đứng ở đó đợi người.


Thật ra lúc vừa xuống dưới này, hắn đã lượn quanh khắp tầng một mình.
Với kinh nghiệm trước kia, tình huống lồng tồn tại khe hở giữa các khu vực, mỗi lần vượt qua một khu thì sẽ giống như tiến vào lồng một lần nữa.


Theo lý thuyết, đúng ra hắn phải gặp một vài thứ phiền toái trong quá trình rơi xuống—–ví dụ như lúc trước vào lồng của Thẩm Kiều đã đụng phải Hạ Tiều giả trên xe buýt hoặc là hai kẻ giả mạo sóng vai đi cùng hắn trên con đường ngoài Tây Bình Viên.


Thật ra đụng phải mấy thứ đó trong khe hở rất nguy hiểm, bởi vì chung quanh là hư vô, không có điểm đến. Nếu như không cẩn thận bị quấy nhiễu rồi lạc phương hướng, hoặc là lầm tưởng bản thân đã xuống đất, kết quả đi theo những thứ kia tới chỗ khác thì rất có thể đích đến là vùng đất ch.ết.


Văn Thời dọc đường vô cùng cảnh giác, nhưng kỳ lạ là toàn bộ quá trình rơi xuống đều cực kỳ yên tĩnh, không có bất cứ thứ gì tới quấy nhiễu hắn.


Việc này khiến hắn hơi bất ngờ. Cho nên sau khi tới tầng một, hắn ở đây một hồi, xác nhận không có thứ bẩn thỉu nào đó tới quấy nhiễu mới truyền tin cho người trên tầng hai, nhắn bảo bọn họ có thể xuống dưới.
Chẳng mấy chốc, cầu thang đột nhiên vang lên tiếng bước chân.


Văn Thời quay đầu nhìn sang, Hạ Tiều là người vọt qua đầu tiên, vừa thấy hắn liền vội vàng gọi một tiếng ‘anh’, chạy từ từ tới. Người thứ hai xuất hiện là Chu Húc. Sau đó là Tôn Tư Kỳ, Đại Đông, cuối cùng là Thẩm Mạn Di, lão Mao.


Văn Thời đếm một lượt, ánh mắt đổ dồn vào khoảng không phía sau lưng lão Mao: “Tạ Vấn đâu, vẫn chưa nhảy à?”
Lão Mao cũng sửng sốt: “Ông chủ không có ở đây hả? Không thể nào, ngài ấy còn nhảy trước tôi cơ mà.”
Cả bọn Đại Đông ngơ ngác nhìn nhau: “Vậy anh ta đâu?!”


Văn Thời nhíu mày, tim đập mạnh.
Đúng lúc này, máy hát trong ngăn tủ đột nhiên chuyển động, mũi kim cà lên đĩa than kêu ken két, âm nhạc kiểu xưa vang lên trong phòng, thỉnh thoảng có vài âm lệch tông, kéo theo một cảm giác biến điệu quỷ dị.


Tiếp đó, bộ đàm trong tay Tôn Tư Kỳ rè rè mấy lần, đèn sáng lên, bọn họ lại nghe thấy giọng nữ từng thông báo trên tầng.


Cô ta nhẹ nhàng cất lời trong tiếng nhạc biến điệu: “Mấy ngày sau khi Thẩm Mạn Di mất tích, tiên sinh dạy học của nhà họ Thẩm bỗng nhiên để lại thư nói trong nhà có việc, phải tạm quay về. Quản gia gửi điện báo sang bên Thiên Tân, cũng gửi một lá thư về quê của Lý tiên sinh nhưng đều không nhận được hồi âm.”


“Mấy ngày nay không ai trong nhà họ Thẩm được ngủ ngon, tầng hai đã trống không, tất cả mọi người đều chuyển xuống tầng một. Hai vị tiểu thư ngủ cùng ɖú em, thiếu gia chen chúc một phòng với con trai của ɖú em, quản gia và Lý tiên sinh một phòng, giờ lại bị trống một giường.


“Một đêm nọ, quản gia trăn trở không ngủ được, ông định sáng sớm ngày hôm sau sẽ tới sở cảnh sát. Ông ta lục lọi tủ quần áo, định chuẩn bị sẵn quần áo và giày để ngày mai mặc, chợt phát hiện mấy đôi giày của Lý tiên sinh đều cất trong ngăn kéo không thiếu chiếc nào….”


“Vậy ông ta đi cái gì về nhà?”
“Sau hôm đó, mấy thứ bẩn thỉu tới tấp làm loạn ở nhà họ Thẩm. Chỉ cần mọi người chìm vào giấc ngủ, Lý tiên sinh liền quay về…”


Giọng nữ kia nói xong nhưng máy hát vẫn không ngừng lại, nó vẫn tiếp tục phát ra khúc nhạc cổ quái, góc xa xa là một mảnh tĩnh mịch.


Chu Húc đột nhiên thỏ thẻ một câu: “Tôi hiểu rồi, từng người chúng ta đều tương ứng với một người trong nhà họ Thẩm, cốt truyện có một người mất tích, chúng ta cũng thiếu mất một người. Trước đó nói Thẩm Mạn Di mất tích, và Chuột đến giờ cũng chưa từng xuất hiện. Giờ Lý tiên sinh dạy học mất tích cho nên….”


“Cho nên cuối cùng chúng ta đều sẽ biến mất?”
Cho nên chủ lồng có thể nổi khùng rồi.
Mặt Văn Thời lạnh tanh.






Truyện liên quan