Chương 106: Sôi trào

- Đại ca, hay là ta nhận ngươi làm anh ruột, ngươi nhận dùm ta cái danh nghạch này có được hay không?
Trần Dương trong lòng kêu gào.
Đáng tiếc, vẻ mặt của hắn càng làm cho thanh niên thêm cảm động, sống ch.ết cũng quyết chối từ.
Vị quản sự thấy cảnh này thì nhất thời khó xử.


Trong môn quy quả thật không có quy định chuyện này, mà trong lịch sự khảo hạch của Nam Nhạc Phái cũng chưa từng xuất hiện chuyện này.
Nói đùa cái gì!


Danh nghạch tiến vào Nam Nhạc Phái, dù là ai cũng là nằm mơ muốn có, đạt được cũng phải mất vài ba đêm trằn trọc khó ngủ, sao lại có chuyện dễ dàng dâng tặng cho kẻ khác.
Nhất thời, cái phương án này cũng có chút khả dĩ.


Thế nhưng, trong lòng vị quản sự này, Trần Dương là người có chỗ dựa phía sau, tất nhiên không thể đem danh nghạch của hắn đổi cho người khác.
Nếu làm như vậy, phỏng chừng cái ‘danh nghạch’ của chính gã trong môn phái cũng sẽ lung lay à!
Bởi vậy, vị quản sự này suy nghĩ một chút liền nói:


- Ài, chuyện tặng danh nghạch lại cho người khác là không thể được. Trần Dương, sau lần này ta sẽ kiến nghị bổ sung môn quy về vấn đề này. Hiện tại, ngươi cũng không thể chuyển danh nghạch cho người này.
- Nhưng mà đại nhân, vị huynh đệ này...


Trần Dương đáy lòng như rơi vào hầm băng định nói tiếp thì thấy quản sự nọ khoát tay nói:


available on google playdownload on app store


- Thôi được rồi, nể tình ngươi có đạo nghĩa, thay hắn cầu xin như vậy ta cũng phá lệ một lần. Lần này cũng vì giữ gìn hình ảnh của Nam Nhạc Phái chúng ta, đối với nhân tài luôn luôn có sự trọng dụng tài bồi.


Đám người phía sau nghe vậy thì trong lồng ngực từng đợt hào khí dâng lên, âm thầm cảm ơn trời đất mình đã chọn đúng một cái môn phái quá nhân nghĩa.
Vị quản sự tiến lên, lấy ra quang cầu trắc thí nhìn thanh niên kia nói:
- Ngươi tiến lên, đặt tay vào quang cầu này!
- Tuân lệnh đại nhân!


Thanh niên này nghe vậy hết sức mừng rỡ, lại còn cẩn thận gật đầu với Trần Dương một cái rồi mới tiến tới trước.
Chỉ thấy thanh niên vừa đặt tay lên quang cầu liền làm cho nó run rẩy, loé lên quang mang và âm thanh ông ông.
- Cái này... Đây là... Song linh căn Kim Thổ!


Vị quản sự không tin nổi vào mắt mình, kinh hãi kêu lên.
Hạnh phúc đến với hắn quá bất ngờ.
Vốn tưởng chỉ là cho Trần Dương một cái nhân tình nhỏ, nhưng không ngờ đào ra một kẻ có Song linh căn Kim Thổ hai thuộc tính.


Phải biết, người có Song linh căn chính là thiên tài mà bất cứ môn phái nào cũng tranh nhau đến vỡ đầu để giành lấy. Mà thanh niên này lại là một trong số đó.
Hơn nữa, hai thuộc tính của người này còn lại là Kim và Thổ. Đại diện cho công kích và phòng ngự.


Loại thiên tài này, đã không thể dùng chữ ‘quý giá’ để hình dung nữa rồi.
Vị quản sự này như nhìn thấy trân bảo, chạy tới nắm tay thanh niên ân cần hỏi:
- Sư đệ, ngươi tên gì?
Nhất thời dưới cơn kích động, xưng hô của gã cũng trở nên thân mật khác thường.


Thanh niên thấy vậy thì bối rối đáp:
- Ta tên Đoàn Minh.
- Tốt, Đoàn Minh, mau theo ta đến gặp chưởng môn sư huynh. Trần Dương, ngươi cũng cùng đi đi.
Nói xong, vị quản sự này cũng không chờ được nữa mà cầm tay Trần Dương và Đoàn Minh qua một bên, sau đó thả ra một thanh phi kiếm toả ra ánh sáng mờ mờ.


Thanh phi kiếm này dưới sự dẫn dắt của vị quản sự liền phóng to ra. Gã liền lôi hai người Đoàn Minh và Trần Dương lên rồi điều khiển phi kiếm bay đi.
- Hai vị sư điệt, sau này đã là đồng môn. Ta gọi là Cao Bác.
- Tham kiến Cao sư thúc!
Trần Dương và Đoàn Minh rất biết điều, nhu thuận vái chào.


Cao Bác cười ha hả nói:
- Đoàn Minh, tư chất của ngươi chắc chắn sẽ được tông môn trực tiếp bồi dưỡng. Sau này cứ ngang hàng xưng hô là được!
- Đệ tử không dám!
Đoàn Minh cũng rất cẩn thận, vô cùng khách khí nói.
Nghe lời này của Đoàn Minh thì ý cười trong mắt Cao Bác càng đậm.


Ngày hôm nay có thể tìm ra được cho môn phái một thiên tài như Đoàn Minh làm cho gã cảm thấy rất vui mừng, lần này chỗ tốt chắc chắn không thể thiếu.


Dĩ nhiên, Cao Bác cũng không quên công của Trần Dương. Dù sao, nếu như không có Trần Dương thì lúc đó gã cũng đã bỏ qua thiên tài này rồi. Nếu vậy thì dù tắm xà bông bột cũng không đủ rửa sạch nỗi tự trách a!


‘Xem ra phải cảm ơn hắn một chút. Nhưng người kia sau lưng hắn chắc cũng là một người nào đó có vai vế, những thứ bình thường chắc cũng không đáng đem ra. Nếu vậy, trên phương diện kia... Hắc hắc, cứ như vậy đi.’


Nghĩ xong đâu đó vẹn toàn, tâm tình của Cao Bác thoáng cái tốt hơn rất nhiều, lặng lẽ điều khiển phi kiếm bay đi.
Mà Đoàn Minh nhìn thấy Cao Bác đang chăm chú điều khiển phi kiếm thì liền cẩn thận chắp tay thành khẩn đối với Trần Dương nói:


- Trần đại ca, ân tình hôm nay một lời khó nói hết. Ngày sau nếu việc gì tiểu đệ có thể ra sức, xin đại ca đừng ngại. Dù có lên núi đao xuống chảo dầu ta cũng không nhíu mài một cái. Nếu trái lời, tất trời tru đất diệt.
Trần Dương nghe vậy thì giật mình nói:


- Đoàn huynh đệ, cớ sao nói lời ấy. Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Loại lời thề này cũng không phải trò đùa, ngày sau nên bớt động đến thì tốt hơn a!
Cao Bác phía trước cũng tán thưởng nói:


- Trần Dương ngươi nói không sai. Đoàn Minh, loại chuyện tình phát thệ này ngày sau nếu không cần dùng thì không dùng. Mặc dù bây giờ không tính là gì, nhưng tu sĩ chúng ta không tránh khỏi có lúc gặp phải chướng ngại bình cảnh, lúc đó những lời phát thệ này rất có thể dẫn đến tâm ma, nguy hiểm khôn lường.


Đoàn Minh nghe vậy chắp tay với Cao Bác nói:
- Đa tạ Cao sư thúc nhắc nhở, đệ tử nhất định ghi nhớ trong lòng. Tuy nhiên, dù có biết chuyện này thì ta vẫn như trước thật lòng muốn nhớ kỹ ân tình của Trần đại ca hôm nay. Nếu không có huynh ấy, ta chắc chắn phải chờ đến lần sau rồi, đến khi đó...


Đoàn Minh nói tới đây thì hồi tưởng lại quãng đường gian khổ mà mình đã trải qua mà rùng mình sợ hãi.
Người nói vô tình, người nghe có ý.
Cao Bác nghe Đoàn Minh nói vậy thì cũng có chút xấu hổ ho khan, nhất thời điều khiển phi kiếm dưới chân càng thêm nhanh chóng.


Nam Nhạc Phái trải qua mấy nghìn năm phong vân lưu chuyển, từng đạt tới đỉnh cao chí tôn nhưng cũng dần dần suy bại.


Mà hiện giờ, mặc dù suy bại nhưng trong môn phái vẫn do một vị cao thủ Kết Đan Hậu Kỳ làm chưởng môn nhân. Vị này tên là Phạm La. Tuổi của vị này không nhiều người biết rõ, nhưng chỉ biết hắn là người có hy vọng cao nhất tiến giai Nguyên Anh Kỳ của Nam Nhạc Phái trong vòng trăm năm trở lại đây.


Vị chưởng môn nhân Phạm La này chẳng những tu vi cao thâm mà trời sinh tính tình luôn luôn trầm ổn như nước, có tài sắp xếp và tổ chức, lại biết thu phục nhân tâm. Có đôi khi chỉ cần một vài câu nói liền có thể làm cho người khác vì hắn mà bán mạng, cho nên rất được lòng các vị trưởng bối và sư huynh đệ trong môn phái tin phục.


Lúc này, Phạm La đang cùng với mười vị Kết Đan Kỳ khác của Nam Nhạc Phái bàn bạc về vấn đề nào đó, đang đến đoạn cao trào người người đỏ mặt tía tai thì bỗng có một tu sĩ canh gác chạy vào gấp gáp báo:


- Bẩm chưởng môn, bên ngoài có Cao quản sự vừa từ buổi khảo hạch trở về, còn mang theo hai tân môn đệ tử xin cầu kiến.
Phạm La nghe vậy mở miệng đang định nói thì một lão giả mặt đỏ ngồi bên tay trái hắn không kiên nhẫn nhìn người kia phất tay:
- Bảo hắn đến sau đi, chúng ta đang bàn đại sự đây!


Người kia nghe vậy thì có chút khó xử, ấp úng nói:
- Hoả sư thúc, nhưng mà...
- Nhưng nhị cái gì? Còn không mau đi, trả treo nữa là không còn cái răng ăn cháo bây giờ!
Lão giả không giữ nổi kiên nhẫn, lớn tiếng quát.


Tiếng quát này làm cho tu sĩ nọ ong ong cả lỗ tai, sợ hết hồn định quay người chạy đi thì nghe tiếng Phạm La truyền đến:
- Cao quản sự cũng không phải người lỗ mãng. Như vậy đi, ngươi ra gọi hắn vào, để xem có chuyện gì.
Lão giả nghe Phạm La nói vậy thì hừ một tiếng ngẩng đầu nhìn trần nhà.


Người tu sĩ kia nghe thấy vậy liền vâng dạ chạy đi.
Còn Phạm La thì nhìn lão giả mặt đỏ cười nhẹ nhàng nói:
- Hoả sư huynh, tính ngươi thật nóng a!
Lão giả nghe vậy chỉ hừ một tiếng không nói gì.
Nhất thời mấy người còn lại cũng im re, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng.


- Đệ tử Cao Bác tham kiến Chưởng môn sư thúc, tham kiến các vị sư thúc sư bá.
- Trần Dương (Đoàn Minh) ra mắt các vị tiền bối!
Cao Bác cùng với Trần Dương và Đoàn Minh đồng loại quỳ xuống hành lễ.
Phạm La lúc này ngồi chính giữa đại điện, thấy vậy mỉm cười nói:


- Cao quản sự, ngươi vội vã chạy đến nơi này phải chăng có chuyện quan trọng?
Phạm La nói lời này thực ra chính là muốn thay mặt Cao Bác giải thích một chút với vị lão giả nóng tính bên kia.
Chỉ thấy Cao Bác sắc mặt bình tĩnh cố nén hưng phấn trong lòng báo:


- Bẩm chưởng môn, hôm nay là ta tiến hành quan sát khảo hạch. Cuối cùng phát hiện một vị sư đệ có Song linh căn hai thuộc tính Kim Mộc! Cho nên vội vàng đến đây báo cáo để chưởng môn nhờ người định đoạt.
- Cái gì? Song linh căn? Hai thuộc tính Kim Mộc?


- Cao Bác, ngươi có biết tội báo cáo sai lệch là xử phạt thế nào không?
- Cao Bác, ngươi đã nhìn kỹ chưa?
...
Nhất thời, không khí trong đại điện thoáng cái sôi trào dữ dội.
Mà Cao Bác dưới sức ép này thì không nhịn được sắc mặt trắng bệch, cắn răng đáp:


- Đệ tử đã kiểm tr.a thật kỹ, chắc chắn là Song linh căn hai thuộc tính Kim Mộc. Nếu các vị sư thúc sư bá không tin thì có thể nhìn một lần nữa.
Nói xong, Cao Bác liền lấy quang cầu trắc thí ra.


Thứ ánh sáng động lòng người kia lần nữa hiện ra, làm cho cả đại điện liền cuồng nhiệt. Mà Phạm La thì càng không nhịn được kêu lên ba chữ:
- Tốt! Tốt! Tốt!
Gương mặt của tất cả đám người bên trong đại điện nhất thời đều vô cùng vui mừng.






Truyện liên quan