Chương 7
[[
Tráng Tráng ơi~ Hôm nào qua văn phòng luật sư của tôi chơi đi~
]]
[[
Tôi cũng rất muốn tới văn phòng của Hạ luật sư nhìn xem, nhưng mà hiện tại tôi thấy không tiện chạy ra ngoài a.
]] Vương Tráng đang cùng Hạ Duy nói chuyện phiếm trên WeChat. Hắn chưa từng dùng qua phần mềm trò chuyện trực tuyến nào, nên tốc độ gõ chữ còn có chút chậm.
[[
Không được à~~ TnT
]] Hạ Duy liên tiếp gửi cho Vương Tráng rất nhiều nhãn dán biểu thị thất vọng, khóc lớn, ủy khuất, [[
Tôi có thể đến chở anh mà, sẽ không để anh bị người khác trông thấy~
]]
[[
Cảm ơn ý tốt của Hạ luật sư. Chỉ là trong nhà có gia vụ không thể bỏ xuống, cũng không biết Bạch luật sư có đồng ý để tôi đi hay không nữa...
]] Vương Tráng cứ cảm giác Bạch luật sư sẽ không tán thành để hắn đi...
[[
Hừ!!!
]] Vợ ngoan dụ dỗ không được a dụ dỗ không được.
Hai người trò trò chuyện chuyện, liền dời đề tài tới Bạch Luật Minh.
[[
Tên kia lúc học đại học rất chi là cao lãnh! Tuy rằng hiện giờ cũng chả tốt hơn chút nào
. ]]
[[
Cao lãnh...?
]]
[[
Chính là trang bức!
]]
......
[[
Đúng rồi, tôi nơi này có một tấm ảnh chụp lúc tốt nghiệp đại học nè, Tráng Tráng muốn coi một chút không?
]]
[[
Được a.
]]
Vì thế, Hạ Duy gửi cho Vương Tráng một bức ảnh.
Vương Tráng nhấn chế độ phóng đại để xem, không bao lâu đã có thể từ trong đám người tìm ra Bạch Luật Minh.
Trên mặt không có biểu tình gì, mặc áo sơ mi trắng, cao cao gầy gầy, so với hiện tại thì trông qua có điểm ngây ngô hơn...
Vương Tráng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm màn hình.
[[
Tráng Tráng, Tráng Tráng, anh có trông thấy tôi không~?
]]
Xem đến tin nhắn Hạ Duy gửi qua, Vương Tráng mới đem tầm mắt từ trên người Bạch Luật Minh thời đại học di dời, một lát liền thấy được Hạ Duy cười vui vẻ. [[
Ừ, tôi thấy rồi, người thứ ba bên trái.
]]
[[
Hì hì
~ ]]
Vương Tráng nghĩ nghĩ, lại mở lời, [[
Hạ luật sư làm sao quen biết Bạch luật sư?
]] Không biết vì cái gì, Vương Tráng rất muốn hiểu hơn một ít về việc của Bạch Luật Minh.
[[
Giờ nghĩ lại mới thấy thật là chuyện cũ đã trải qua rất lâu rồi a!
]]
Hạ Duy liên miên kể một đoạn dài, một đoạn dài, còn Vương Tráng thì thỉnh thoảng đáp lại bằng cảm nghĩ của mình sau khi đọc xong.
[[
Ha ha~
]] Vương Tráng trả lời, rốt cuộc cũng học được cách dùng ký hiệu cuộn sóng nhìn qua tương đối hoan thoát, lúc sau lại tiếp tục gửi cho Hạ Duy một biểu tượng cười to.
Chỉ là đợi thật lâu cũng chưa thấy ai đáp lời, Vương Tráng có chút nghi hoặc, thông thường Hạ Duy nhắn tin lại phi thường mau a...
Hắn gửi tiếp một tin, vẫn không có đáp trả.
Nhưng lại nhảy ra một thông báo, [[
Trên thế giới này, khoảng cách xa xôi nhất chính là không có mạng.
]]
Hả...?
Vương Tráng cầm điện thoại trái nhìn phải nhìn một cái, cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
"Đang làm gì thế?"
Đột nhiên vang lên tiếng người, làm Vương Tráng hoảng sợ, thiếu chút nữa quăng rớt di động xuống đất. Hắn ngó về phía cửa, thấy Bạch Luật Minh đương ôm cánh tay dựa vào trên khung cửa.
"Không... Không làm gì hết..." Mặc dù đích xác là không có làm gì cả... nhưng trái tim bé nhỏ của Vương Tráng vẫn là nhảy dựng lên.
"Về sau bớt chơi điện thoại đi."
"Ừm... Ừm..."
Bạch Luật Minh liếc mắt nhìn Vương Tráng, rồi đi mất.
Lúc này, điện thoại của Vương Tráng báo có tin nhắn đến, là từ Hạ Duy, có rất nhiều chữ, cái gì mà kiểm tr.a đường truyền mạng... liên kết mạng... cài đặt mật khẩu... tường bảo vệ...
Vương Tráng sờ sờ đầu, không rõ mấy cái này là có ý gì.
Bên này, Bạch Luật Minh móc di động ra, cũng nhận được vài tin nhắn đều từ Hạ Duy gửi tới, [[
Cái tên này, cậu mau kết nối mạng của Tráng Tráng lại cho tôi!
]] Tiếp sau đó là liên tù tì các nhãn dán phẫn nộ, giơ ngón giữa, khinh bỉ.
Y chỉ nhắn lại một tin, [[
Tráng Tráng không phải là để cho cậu kêu
. ]] rồi tắt mạng, ngăn trở tất cả các tin nhắn phiền người.
- -----
Mấy ngày nay, Vương Tráng ngoại trừ ôm đồm công việc nội trợ như thường lệ, còn nhiều ra một nhiệm vụ hạng nhất, đó là chiếu cố chú chó Samoyed Tiểu Bạch vừa mới tới.
"Gâu~ Gâu~" Tiểu Bạch vui sướng sủa, Vương Tráng cũng theo đó mà tâm tình thực sung sướng.
Tiểu Bạch thực hiểu chuyện, trong thư phòng của Bạch Luật Minh cũng không la hét ầm ĩ, phải đến phòng Vương Tráng mới bắt đầu đùa nghịch, Vương Tráng cũng cùng nó chơi, nháo thành một đoàn.
"A..." Vương Tráng ôm Tiểu Bạch, hưởng thụ híp mắt lại, vuốt ve bộ lông trắng tuyết của nó, cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Tuy là cùng Tiểu Bạch chơi với nhau một thời gian dài, nhưng Vương Tráng vẫn chưa từng quên công tác của mình.
Vương Tráng đang cần mẫn quét tước nhà cửa.
Bạch Luật Minh nhìn Vương Tráng bận lên bận xuống trong chốc lát, người sau một chút cũng không cảm nhận được tầm mắt của y.
"Lại nói, có chuyện tôi vẫn chưa cùng anh đề cập qua."
"A? Chuyện gì vậy?" Vương Tráng ngừng việc trên tay, trông về phía Bạch Luật Minh.
"Có liên quan đến phí thuê luật sư."
"Phí thuê luật sư..." Vương Tráng ngơ ngác nói.
"Ừ, chẳng lẽ anh cho rằng luật sư đều sẽ miễn phí làm việc cho người khác à?"
"..."
"Anh hiện tại vừa ở vừa làm, nhiều nhất cũng chỉ đủ để trả tiền phí dụng mấy ngày nay anh tá túc tại nhà tôi thôi."
"Bạch luật sư... Phí thuê luật sư là bao nhiêu?"
Bạch Luật Minh cầm lấy tư liệu đặt ở một bên, lật lật, "Đây là phí luật sư khi tôi tiếp nhận một án tử..." Vì thế, Bạch Luật Minh báo ra một con số khiến Vương Tráng nghẹn họng trân trối.
Chưa để cho Vương Tráng một cơ hội thở dốc nào, Bạch Luật Minh bắt đầu triển lãm các mức phí thuê luật sư y thu từ những án tử gần đây nhất cho Vương Tráng xem.
Sau khi nói xong, y khép lại tập hồ sơ, nhìn về phía Vương Tráng, tựa như đang đợi Vương Tráng đáp lời.
Vương Tráng sửng sốt trong chốc lát, xoay người đi đến phòng mình, không đến một lúc liền trở ra, đem theo một cuốn sổ nhỏ đưa cho Bạch Luật Minh, "Bạch luật sư... Đây là tất cả số tiền tiết kiệm của tôi..."
Bạch Luật Minh ngước nhìn Vương Tráng, người sau đang cúi đầu, rũ mi, trông như sắp khóc.
Lại mở ra quyển sổ ở trên tay mình, nhìn nhìn con số đáng thương ở trong đó, "Chỉ có chút tiền này, liền đến số lẻ cũng không đủ."
"Ôi..." Vương Tráng rụt rụt thân mình, trông đặc biệt ủy khuất.
Nếu cứ tiếp tục khi dễ thế này, chắc sẽ khóc thật đi...
"Bạch luật sư... Tôi thực sự không có... nhiều tiền..." Nếu bởi vì phí luật sư không đủ, Bạch luật sư có phải hay không sẽ không biện hộ cho mình nữa, mình có phải hay không sẽ bị đuổi đi...
Nghĩ vậy, trong lòng Vương Tráng đặc biệt khổ sở, đôi mắt cũng ê ẩm.
"Nếu không có tiền, dùng phương thức khác cũng được."
"A... Là cái gì?" Vương Tráng lấy tay xoa xoa khóe mắt lên men.
"Thân thể."
"Thân thể..." Vương Tráng sửng sốt một hồi lâu, sau đó không thể tin được mà trừng lớn mắt, mặt cũng đỏ.
May là không có ngốc tới nỗi phải bắt mình đi giải thích thân thể là có ý tứ gì, Bạch Luật Minh nghĩ, "Thế nên, bây giờ, tôi có thể thu một phần phí luật sư của mình chưa?"
"A... Này... A..." Vương Tráng hơi có chút không biết làm sao, nói đều nói không ra.
"Lại đây."
Vương Tráng có điểm hoảng loạn mà nhìn Bạch Luật Minh, cuối cùng vẫn vâng theo mệnh lệnh của Bạch Luật Minh đi tới trước người y.
"ɭϊếʍƈ."
"..."
Vương Tráng đứng tại chỗ mãi một trận, mới quỳ xuống giữa hai chân Bạch Luật Minh, vươn đầu lưỡi, trên lớp vải kia ɭϊếʍƈ một chút.
Bạch Luật Minh nắm chặt tay vịn, "Tiếp tục."
Vương Tráng nghe lời mà tiếp tục cách một lớp vải dệt ɭϊếʍƈ láp cự vật ngủ đông ở bên trong.
Bạch Luật Minh cúi đầu, y có thể nhìn thấy Vương Tráng đang ngoan ngoãn quỳ, đem mặt chôn giữa hai chân mình, hơi ngẩng đầu cau mày, y có thể cảm giác được đầu lưỡi của Vương Tráng du tẩu khi gãi không đúng chỗ ngứa, y có thể cảm nhận được độ ấm nơi khoang miệng của hắn.
Một bàn tay vuốt ve mái tóc của hắn, lướt qua vành tai, lại chuyển đến trên má.
Y rất muốn đem đại gia hỏa của mình móc ra, dùng cái khí cụ nổi gân xanh dữ tợn kia đối diện Vương Tráng, ác liệt ở trên gò má tuấn lãng thành thục của hắn tùy ý ma sát, lại kêu hắn toàn bộ phải nuốt vào, thưởng thức biểu tình càng vì thế mà không biết làm sao của hắn.
Hành động trúc trắc chính là càng khiến cho khoái cảm ngo ngoe rục rịch, cũng không biết nơi đó bị cắn tới đâu, hô hấp của Bạch Luật Minh cứng lại.
"Được rồi."
"Ừm..." Vương Tráng đứng lên, đôi môi vì cọ sát mà có vẻ hồng nhuận, hắn cúi đầu không hề nhìn đến Bạch Luật Minh.
Bạch Luật Minh cũng đứng dậy, y nhẹ nhàng ôm lấy eo của Vương Tráng, đưa hắn đến bên bàn làm việc, làm hai tay của hắn chống lên bàn, hướng lưng về phía mình.
"Bạch... Bạch luật sư?" Vương Tráng quay đầu lại, không biết làm sao mà coi Bạch Luật Minh.
Cầm cuốn sổ nhỏ vốn là toàn bộ gia sản của Vương Tráng nhét trở lại vào trong túi áo ngoài của hắn, "Giữ gìn cho tốt, tiền tiết kiệm của anh..." Bạch Luật Minh kề sát vào cổ Vương Tráng nói.
Y có thể tưởng tượng đến cảnh Vương Tráng vì số tiền kia mà nỗ lực tích góp, cho dù y có ác liệt đến đâu, cũng không nỡ khi dễ hắn như thế...
Thứ y càng muốn chính là...
Một cái tay khác vòng đến trước người Vương Tráng, cởi bỏ nút áo ngoài của hắn.