Chương 24: Đông thu luyện, em thực ngoan cố
Đông Thu Luyện ngẩn người, Tiêu Hàn cảm thấy được rõ ràng, âm thanh của Lệnh Hồ Mặc không cường thế như vừa rồi, không làm cho người ta cảm giác được như bị nhìn từ trên cao, mà là mang theo tia cầu khẩn, tựa như một đứa trẻ lạc đường, lúc Đông Thu Luyện quay đầu lại thì đã nhìn thấy Lệnh Hồ Mặc như vậy, trong lòng của Đông Thu Luyện không tránh khỏi khổ sở, vì người này ở trong lòng cô luôn là người ngông cuồng tự đại, vĩnh viễn đều kiêu căng!
“A Mặc…” Lệnh Hồ Mặc vừa nghe âm thanh này, ánh mắt chợt loé sáng, cứ như vậy nhìn Đông Thu Luyện, ánh mắt khát vọng làm cho Đông Thu Luyện cảm thấy kinh hãi, mà lòng bàn tay Đông Thu Luyện chợt đau làm cho cô hoàn hồn, vì mỗ nam nào đó nhỏ mọn nhéo tay cô.
“A Mặc, anh đừng như vậy, tôi đã nói rồi, tôi cùng bọn người đó, không muốn gặp lại bất cứ ai! Anh đi đi..” Đông Thu Luyện nói xong liền kéo Tiêu Hàn vào phòng riêng, khi cửa phòng được đóng lại, ngoài cửa vang lên tiếng gào thét!
“Đông Thu Luyện, em thực ngoan cố!” Trong âm thanh gào thét đó vang lên một câu nói như vậy, hai tay của Tiểu Dịch vẫn ôm lấy cổ của Tiêu Hàn, ba con hai người liếc nhìn nhau sau đó đồng loạt nhìn Đông Thu Luyện, còn Đông Thu Luyện ung dung nhìn thực đơn: “Các người không muốn ăn sao? Hoặc là không ăn cái gì?” Tiếng nói rất chậm, hơn nữa không chút rung động nào, tựa như là không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Ba người ăn một bữa cơm nhưng trong lòng đều không thoải mái, Tiêu Hàn lập tức cấp tin để Quý Viễn điều tr.a một chút về quan hệ của Đông Thu Luyện và Lệnh Hồ Mặc, thuận tiện điều tr.a rõ ràng về Lệnh Hồ Mặc, Tiêu Hàn thấy được tham muốn giữ lấy mãnh liệt trong mắt của hắn, giống như là món đồ quý giá bị cướp đi.
Theo lý thuyết mà nói, Lệnh Hồ Mặc là người không có cái gì chiếm không được, nếu Lệnh Hồ Mặc yêu Đông Thu Luyện như trong lời nói, vậy vì sao hắn có thể chấp nhận lời trách móc nặng nề như vậy, thậm chí là bội nhọ tự tôn, có phải ở giữa hai người có ẩn tình gì không?
“Ông cố….” Tiểu Dịch ngồi trên giường của cậu, trên giường còn đặt một cái notebook, con người nho nhỏ nằm lỳ trên giường, bên kia là một lão nhân đầu tóc trắng bạc nhưng tinh thần vô cùng tốt, “Sao vậy? Ai khi dễ Tiểu Dịch của chúng ta, có phải là ba của con, con nói với ông cố, ông cố cho người đánh ba con!”
“Ông cố, hôm nay con cùng ba và mẹ ra ngoài ăn cơm, gặp được một chú rất kì quái!” Đôi mắt của lão nhân chợt loé, nhưng không tránh được mắt của Tiểu Dịch, Tiểu Dịch híp mắt đem màn hình thu nhỏ lại, sau đó mở trang tìm kiếm bắt đầu tìm thông tin Lệnh Hồ Mặc, Lệnh Hồ gia!
Mấy ngày hôm trước, nhường như mẹ có nhắc đến Lệnh Hồ Càn? Là em trai của người đó? Nguyên do là vậy, người này không thích mẹ, vậy thì làm sao lại bảo mẹ đừng đi! Thiệt là, người trong gia đình đó thật là loạn, nhưng vợ của Lệnh Hồ Mặc… là đại tiểu thư của xí nghiệp Đông gia… Cô gái trên màn hình có bộ dáng bình thường, nhưng Tiểu Dịch lại nhìn ra được cô ta cùng Đông Thu Luyện có một chút ít giống nhau, chẳng lẽ….
Sau khi trở về, Đông Thu Luyện không nói cái gì, nhưng trên bàn trong thư phòng chất đầy tài liệu, liên tục xem tài liệu, Tiêu Hàn đi ngang qua thư phòng vài lần, cuối cùng ở cửa thư phòng thấy được Tiểu Dịch: “Ba, chỉ cần trong lòng mẹ có chuyện thì sẽ liên tục xem tài liệu, chẳng lẽ là vì cái chú kì quái kia sao!”
“Tiểu Dịch đây là lần đầu con thấy người này sao?” Tiêu Hàn đưa tay sờ đầu của Tiểu Dịch, đối với quan hệ của hai người càng thêm hoài nghi, nhất là Lệnh Hồ gia, bởi vì Đông Thu Luyện không chỉ biết một mình Lệnh Hồ Mặc mà là biết cả nhà của Lệnh Hồ.
Đột nhiên di động của Đông Thu Luyện vang lên, Đông Thu Luyện nhìn thoáng qua điện thoại, đứng lên nghe điện thoại, “Alo…”
“Tiểu Luyện, anh của tôi nhập viện…” Đông Thu Luyện sững sờ, sau đó cười một tiếng, Lệnh Hồ Càn nghe tiếng cười của Đông Thu Luyện cũng không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Khi nào có thời gian chúng ta cùng đi thăm mộ bác trai bác gái đi, cô rời khỏi đây năm năm rồi!”
“Được, một lát nữa chúng ta gặp nhau đi!” Đông Thu Luyện vừa cúp điện thoại, ngẩng đầu lên thì thấy một lớn một nhỏ đứng ở cửa, “Mẹ, mẹ muốn đi đâu, con cũng muốn đi!” Tiểu Dịch chạy tới bên người Đông Thu Luyện, đưa tay ôm đùi của cô, ánh mắt Đông Thu Luyện chợt loé, “Được, mẹ dẫn con đi thăm ông bà ngoại, Tiểu Dịch cũng chưa từng thấy ông bà ngoại!”
“Không có thấy, ông bà ngoại có phải không thương Tiểu Dịch, có phải là ghét Tiểu Dịch, vì sao con chưa từng gặp ông bà ngoại!” Ánh mắt của Tiểu Dịch vụt sáng, mang theo vài phần nghi hoặc, Đông Thu Luyện nhìn thấy trong lòng đột nhiên nhói đau.
“Tôi đi cùng hai người!” Tiêu Hàn đã sớm biết chuyện ba mẹ của Đông Thu Luyện năm năm trước đã qua đời, Tiểu Dịch nghi ngờ nhìn Tiêu Hàn, còn Tiêu Hàn bé Tiểu Dịch lên: “Chúng ta đi xuống dưới trước, chờ em!” Đông Thu Luyện gật đầu nhẹ, cửa bị đóng lại, chỉ nghe thấy trong phòng vang lên tiếng khóc, Tiểu Dịch vừa muốn mở miệng liền bị Tiêu Hàn bịt miệng, Tiêu Hàn lắc đầu, Tiểu Dịch nhẹ gật đầu!
Đông Thu Luyện thật sự là nhịn không nỗi, hình ảnh trước kia như một con sóng mạnh mẽ đánh tới, vốn tưởng chính cô có cuộc sống tốt, ba mẹ cô thương yêu cô, ông nội cưng chiều cô, nhưng trong một đêm tất cả người thân đều qua đời, ngay cả người cô tin tưởng nhất cũng phản bội cô, bỗng chốc cô trở thành đứa trẻ mồ côi, tựa như bèo dạt trôi, sau đó, ba mẹ Tiêu tìm được cô, cho dù Tiêu Hàn trách móc nặng nề, nhưng cô không chút do dự liền đáp ứng, vì cô muốn sống…
Hơn nữa còn sống sót hoàn hảo trở về, làm cho những người đã từng tổn thương cô thấy, một mình cô có thể sống tốt, có thể tốt hơn so với bất cứ ai, không kém bất kì ai.
Trong tiệm hoa, ba người mua một chút hoa, Đông Thu Luyện còn mua một ít điểm tâm, ba người đến nghĩa trang, khi đến nghĩa trang đã nhìn thấy chiếc xe Land Rover, Lệnh Hồ Càn mặc quân phục đứng dựa vào xe, ánh mắt nhìn thẳng phía trước!
Không thể không thừa nhận hắn cùng Lệnh Hồ Mặc có năm phần tương tự, chỉ là Lệnh Hồ Càn hắn thiếu một chút sát khí mà thôi, nhưng bởi vì là quân nhân nên làm cho cả người hắn hết sức nghiêm túc trang trọng.
Lệnh Hồ Càn thấy ba người xuống xe, đầu tiên là ngẩng ra, sau đó cười một tiếng, “Tiêu tổng, thật sự là trăm nghe không bằng mắt thấy!” Tiêu Hàn đưa tay bắt tay Lệnh Hồ Càn, “Lệnh Hồ thượng tá, nghe đại danh đã lâu!” Đông Thu Luyện ôn Tiểu Dịch xuống xe, hướng về phía Lệnh Hồ Càn nhẹ gật đầu!
“Tiểu Dịch, chào chú!” Tiểu Dịch nhìn Lệnh Hồ Càn, người này chính là em trai của cái chú kì quái đó, cậu bé cảm thấy không thích, ba của cậu còn một em trai, chú nhỏ mặc dù hơi ngốc, nhưng rất thương cậu, nhưng chú này khi cười rộ lên như đang âm mưu cái gì đó, “Chào chú!”