Chương 62: Xin lỗi cô làm không được

"Mẹ, mẹ sao vậy?" Tiểu Dịch vừa nghe tiếng kêu lên của Đông Thu Luyện liền giẫm đạp đôi dép hoạt hình, lạch bạch chạy đến, nhưng lúc này hai người trong phòng bếp không giống như vừa rồi, Tiêu Hàn đang cầm sách, vẻ mặt đứng đắn, Đông Thu Luyện không nhịn được cắn môi, trong lòng lẩm bẩm mắng Tiêu Hàn vô sỉ, nhưng ông xã gì gì đó… Xin lỗi thực sự cô không làm được!


"Mẹ không sao, sao vậy, lấy sữa được không?" Tiểu Dịch quét mắt nhìn hai người trong phòng bếp, "Ba ba, ba đừng thừa dịp con không có ở đây liền bắt nạt mẹ, con sẽ bảo vệ cho mẹ!" Nói xong liền hung hăng liếc Tiêu Hàn.


Tiêu Hàn xem như không có gì, khi Tiểu Dịch rời đi lại lập tức dính lấy Đông Thu Luyện, ôm Đông Thu Luyện từ phía sau, đầu tựa lên vai của Đông Thu Luyện, "Tiểu Luyện, thẹn thùng sao? Gọi anh một tiếng ông xã thế nào? Hửm?" Âm thanh cuối cùng kéo dài làm cho Đông Thu Luyện cảm thấy như bị đòi mạng, Đông Thu Luyện cảm thấy cả người có chút khẩn trương.


"Thả lỏng một chút, anh không có ăn em!" Tiếng nói của Tiêu Hàn hết sức ôn nhu, nhẹ nhàng phản phất như tiếng đàn, mà tay Tiêu Hàn siết chặt eo của Đông Thu Luyện hơn, "Được không?"


"Không được, tuyệt đối không được…" Tiểu Dịch ôm một chai sữa to, sau lưng còn có bác An, hai người một lớn một nhỏ nhìn người ở trong bếp, Tiểu Dịch vểnh cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nhìn Đông Thu Luyện!


"Mẹ, mẹ như vậy con sẽ rất thương tâm!" Đông Thu Luyện ngây ngẩn cả người, Tiêu Hàn lại càng cười to buông tay ôm lấy Đông Thu Luyện, "Sao lại thương tâm?"


available on google playdownload on app store


"Mặc dù ba ba lớn lên không tệ, con cũng biết là cho đến nay mẹ bị ba dụ dỗ, nhưng mà thời gian qua mẹ không phải như tiểu long nữ sao? Vì sao lại bị ba hấp dẫn chứ, hơn nữa, mẹ nhìn con xem, khi con lớn lên nhất định không kém, tuyệt đối là rất có năng lực tiềm ẩn nha!"


Tiểu long nữ? Năng lực tiềm ẩn? Những thứ này là cái gì, Đông Thu Luyện cười cười đi đến, ngồi xổm người xuống, "Tiểu Dịch, mẹ đã nói với con, chú nhỏ của con nói gì thì con nghe vui thôi, tiểu long nữ gì gì đó là do chú nhỏ con nói với con sao?"


"Con không có nói là chú nhỏ nói nha, nếu mẹ tìm chú ấy tính sổ thì không nên nói là con nói nha!" Tiểu Dịch quay mặt, trên mặt có chút chột dạ, Đông Thu Luyện đón lấy sữa trong lòng Tiểu Dịch, sau đó hôn lên mặt của Tiểu Dịch ba bốn cái, "Ngoan ngoãn đi ra ngoài ngồi, đợi lát nữa làm xong con mang đi nha!"


Tiểu Dịch bởi vì chuyện bán đứng Tiêu Thần, mà ngoan ngoãn đi ra ngoài, nhưng Tiêu Hàn đang khoanh hai tay trước ngực nhìn Đông Thu Luyện đang ngồi chuẩn bị lại đồ ngọt, quần áo vẫn chưa kịp đổi, tóc vẫn như cũ vẫn cẩn thận để gọn phía sau, thoạt nhìn hết sức khôn khéo giỏi giang, nhưng cảm giác, cảm thấy vẫn thiếu một thứ gì đó.


Tiêu Hàn cởi tạp dề xuống, đi đến chỗ Đông Thu Luyện giúp cô mặc tạp dề, Đông Thu Luyện sững sờ một cái, "Đợi em một lát nữa là được…"


Tiêu Hàn giúp Đông Thu Luyện cột dây sau lưng, sau đó ôm cô từ phía sau, hôn lên cổ cô một cái: "Khi nào thì em mới có thể chủ động hôn anh một cái?" Đông Thu Luyện cắn môi không nói lời nào, nhưng lỗ tai bắt đầu hồng lên.


"Thật đáng yêu!" Tiêu Hàn nói xong lè lưỡi ɭϊếʍƈ lên tai của Đông Thu Luyện một cái, không cái gì bất ngờ khi Đông Thu Luyện co rúm lại một cái, "Em đi ra với Tiểu Dịch, anh chuẩn bị xong thì ra nha.." Đông Thu Luyện còn chưa nói xong, nhưng nội tâm cô rất ngọt ngào, giống như đang ăn mật, không chừng là do đậu đỏ ướp lạnh quá ngọt kia đi.


Mà Tiêu Hàn đầu tiên lại đi vào thư phòng, trên bàn không có một xấp tài liệu nào, nhưng lại toàn là sách mà lần đó anh bảo Quý Viễn đi mua, Tiêu Hàn lấy ra một quyển trong đó, lật đến một trang đã được đánh dấu sẵn, cầm một cây bút lên viết ghi chú bên cạnh: Phòng bếp thật sự là nơi bồi dưỡng tình cảm rất tốt, nhưng mà bà xã quá thẹn thùng, tôi cần cố gắng nhiều hơn….


Viết xong chính anh nhẹ gật đầu, tựa hồ hết sức hài lòng, mà ngoài thư phòng một cái đầu nhỏ đang nhìn dáo dác xung quanh, thế nào cũng cảm thấy ba ba có chút lạ, sách gì mà bề ngoài đẹp như vậy, hôm nào vào xem một chút mới được, trong lòng Tiểu Dịch hạ quyết tâm.


Mà lúc này ở cục cảnh sát đang loạn tung, "Các người là cơm trắng hay sao, nhiều người như vậy cũng không theo dõi được một người, còn người đó lại gây án dưới mí mắt, các người đang làm cái gì vậy?" Triệu Minh cầm xấp tài liệu trong tay ném xuống trước mặt mọi người, nhóm người đó đang mặc thường phục, nhưng trên gương mặt của nhóm người đó đều tràn vẻ mệt mỏi, lúc này sắc mặt ngưng trọng, bởi vì người bị hại đang tăng lên.


Hơn nữa, lúc này hung thủ hiển nhiên đang gây án trong thành phố, quả thực đấy là một khiêu khích cho bọn họ, trong lòng mọi người lúc này rất căm phẫn.


"Đội trưởng, căn cứ vào màn hình giám sát tại nơi xảy ra vụ án, hung thủ bắt hai người tiến vào hiện trường, nhưng tại sao lại chọn chỗ này thì chúng tôi không thể điều tr.a rõ được!" Lý Nại lúc này đang trình bày tài liệu được lấy từ trong các video giám sát, trên máy tính lúc này ghi lại cảnh hung thủ xuất hiện.


Lúc này hung thủ cũng không có che dấu bất cứ gì, cứ như vậy quang minh chính đại xuất hiện ở dưới camera giám sát, "Phát thông báo, bảo người dân chú ý người này, nếu có gặp qua người này nhanh chóng liên lạc với chúng ta!" Triệu Minh nhìn video tài liệu, hận không thể nghiền ch.ết tên hung thủ này.


Hình ảnh của hung thủ rất nhanh được xuất hiện ở cửa lớn ngõ nhỏ của thành phố C, trong lúc mọi người đang bàng hoàng, ở xung quanh xuất hiện người có cách ăn mặc tương tự liền làm mọi người chú ý.


Mà lúc này có một người đàn ông cao khoảng 1m75, mặc đồng phục màu xanh đậm, trên đầu còn đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, hắn cứ như vậy cười quỷ dị nhìn toà nhà Bùi thị, mà bên người hắn mà một cậu bé chỉ mặt qυầи ɭót cùng áo sơ mi, cậu bé đó hiển nhiên đã ngất đi.


Người đàn ông này cười kéo cậu bé nằm dưới đất hướng đến hẻm nhỏ, bên trong hết sức mờ tối, còn một chút mùi hôi thối, người đàn ông này nhét cậu bé này giống như tiện tay vứt một túi rác, sau đó lấy những túi rác xung quanh che đi khuôn mặt của cậu bé đó.


Sau đó người đàn ông này kéo mũ thấp xuống, bước nhanh về phía toà nhà Bùi thị, trước toà nhà Bùi thị lúc này có rất nhiều phóng viên,  mọi người ở đây đều ghé tai nói nhỏ với nhau, hầu như đều bàn luận những chuyện phát sinh gần đây, mọi người đều đưa ra nhiều ý kiến khác nhau. Không ai chú ý đến có người vào Bùi thị, mà sau đó lại an toàn qua được camera giám sát.






Truyện liên quan