Chương 2-2: Vụ án thứ hai – Người vợ ngủ say Phần 2
Tất cả mọi người trong phòng, bao gồm cả tôi, đều ngẩn mặt ra.
“Không phải là… đột tử sao? Còn cần giải phẫu nữa à?” Mấy người cảnh sát dân sự hơi bất ngờ, không tin vào tai mình, bèn vội vã hỏi.
“Không được! Tôi không đồng ý! Tôi không thể để cô ấy ch.ết rồi còn bị người ta đem ra mổ xẻ!” Người chồng đột nhiên nổi trận lôi đình, khiến đứa con đứng bên cạnh giật mình hoảng sợ.
“Này, nếu người nhà không đồng ý, thì hình như chúng ta cũng không được tiến hành giải phẫu đâu.” Một người cảnh sát dân sự kéo anh Thánh Binh, nhỏ giọng hỏi, “Có vấn đề gì sao? Có cần chúng tôi thuyết phục người chồng không?”
“Luật tố tụng hình sự quy định, nếu như chúng ta nghi ngờ đây là vụ án hình sự, thì cơ quan công an có quyền quyết định việc giải phẫu thi thể.” Anh Thánh Binh đanh thép nói.
“Vậy người chồng kia phải tính sao?” Anh cảnh sát hỏi tiếp.
“Trước hết cứ khống chế anh ta đã.”
Khi chúng tôi rời khỏi đó, sau lưng vẫn còn tiếng người chồng gào thét”Kẻ nào dám mổ! Tôi muốn kiện các người!”
Trên đường đến nhà xác, tôi nơm nớp lo sợ hỏi, “Em nói sai rồi ạ? Không phải là đột tử sao?”
“Là một bác sĩ pháp y, kiêng kị nhất là chủ quan tin tưởng vào phán đoán ban đầu.” Anh Thánh Binh chậm rãi nói, “Nếu để suy nghĩ chủ quan che mắt, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán cuối cùng của chúng ta.”
Mặt tôi từ xanh lét chuyển sang đỏ bừng, không cần biết tôi có phán đoán đúng nguyên nhân cái ch.ết hay không, tôi buộc phải thừa nhận rằng bản thân đã quá chủ quan. Chẳng có ai dám khẳng định vợ chồng hòa thuận thì không thể sát hại nhau.
“Mặt khác, khi chưa kết thúc việc khám nghiệm tử thi thì chưa thể tùy tiện đưa ra kết luận.” Anh Thánh Binh nói tiếp, “Nếu chúng ta nói ra, người khác sẽ cho rằng đó là kết luận cuối cùng. Không có đầy đủ chứng cứ xác đáng thì rất dễ phán đoán sai lầm. Vậy nên về sau, khi cậu làm việc cần phải biết quản lý cái mồm cho cẩn thận vào.”
“Nhưng mà những triệu chứng của cô ấy trùng khớp với triệu chứng đột tử. Lẽ nào khoảng da nhợt nhạt trên ngực kia có điểm cần chú ý sao?” Tôi vẫn không cam lòng.
“Lát nữa cậu sẽ biết. Đừng nóng vội như thế.”
Chúng tôi về phòng khám pháp y để lấy dụng cụ giải phẫu, sau đó lái xe đến nhà xác. Khi đến phòng giải phẫu cũng vừa lúc thi thể được chuyển đến.
“Người chồng đã được đưa đi thẩm vấn, đứa trẻ thì gửi cho họ hàng chăm sóc”, phía cảnh sát cho biết. Quả thực cảnh sát làm việc rất nhanh chóng, gọn gàng.
Anh Thánh Binh đưa cho tôi một bộ quần áo giải phẫu và một đôi găng tay. “Cứ theo kế hoạch đi, hôm nay để cậu ra tay.”
Mặc dù trong lòng vô cùng hồi hộp, nhưng tôi cố ra vẻ bình tĩnh, nhận lấy bộ quần áo màu xanh nhạt kia. Tôi vụng về mặc bộ quần áo đó vào, lúc đeo găng tay còn cảm thấy cực kỳ thần thánh.
Tôi được làm phụ tá, phải cố gắng không để người ta phát hiện ra tay tôi cầm dao mổ và kẹp cầm máu vẫn còn run lắm.
Chúng tôi cẩn thận kiểm tr.a khoang miệng, hàm răng của người ch.ết, thậm chí còn dùng dao mổ rạch những phần lợi trông có vẻ khả nghi ra…Thế nhưng không hề phát hiện dấu hiệu xuất huyết. Tiếp theo, chúng tôi lại tỉ mỉ kiểm tr.a da vùng cổ của cái xác, thấy hoàn toàn không có dấu hiệu bị thương ngoài da. “Đây không phải bị người ta làm ngạt thở.” Tôi lắc đầu.
“Hôm nay chúng ta kiểm tr.a phần đầu trước.” Anh Thánh Binh quyết định thay đổi trình tự giải phẫu, “Cậu lại đây”. Anh đứng lùi ra một chút, ý bảo tôi tự làm đi.
Cạo tóc là một việc rất khó khăn, tôi phải cạo một hồi lâu mới có thể loại bỏ sạch sẽ tóc của người ch.ết. Tôi lập tức làm theo cách giải phẫu đã được học, từ sau tai trái của cái xác bắt đầu đưa dao, dùng bàn tay run rẩy rạch một đường kéo tới sau tai phải. Tiếng dao vạch vào da đầu nghe sàn sạt rất chói tai. Sau khi tách da đầu về hai phía trên dưới, để lộ ra xương sọ phía sau, anh Thánh Binh cầm cái cưa điện mới mua, dễ dàng gỡ ra một mảnh xương đỉnh đầu. Đúng như suy nghĩ của chúng tôi, não của người ch.ết không có dấu hiệu bị tổn thương. Tiếp đến chúng tôi lấy đại não ra, rồi tách màng não cứng, hộp sọ hoàn chỉnh liền hiện ra trước mắt.
Anh Thánh Binh cẩn thận kiểm tr.a hộp sọ. “Quả nhiên là thế. Cậu xem thử xem hộp sọ có gì lạ không?” Nghe anh nói vậy, tôi nhìn thật kỹ, “Không có gì lạ cả, không gãy xương”.
“Hai bên hộp sọ có chỗ nhô lên gọi là phần đá của xương thái dương.” Anh Thánh Binh dùng kẹp cầm máu chỉ vào phần đá xương thái dương nói, “Chỗ này ở dưới xương sọ nằm tương ứng với tai trong. Nếu như bị ch.ết ngạt hoặc ch.ết đuối, tai trong bị không khí ép vào liền phát sinh sự biến đổi, dẫn đến việc phần đá của xương thái dương gặp hiện tượng xuất huyết. Nếu đột tử do bệnh tật thì tai trong sẽ không chịu áp lực không khí, phần đá xương thái dương cũng sẽ không xuất huyết.”
Tôi gật gật đầu. Tôi đây vốn là học sinh đứng đầu môn giải phẫu học cục bộ, nên dễ dàng hiểu được hiện tượng xuất huyết ở phần đá xương thái dương. Nhìn bộ phận này trên hộp sọ của người ch.ết đã biến thành màu đen, tôi nói: “Phần đá xương thái dương của cô ấy rõ ràng có xuất huyết, nếu không phải là màu trắng chứ không đen thế này.”
Anh Thánh Binh gật đầu khen ngợi, “Đúng, cô ấy bị ch.ết ngạt”.
“Nhưng khoang miệng cô ấy không hề có thương tổn.” Tôi cũng biết rằng, nếu lấy tay bịt mũi, miệng thì sẽ phải khiến vùng lợi xung quanh niêm mạc miệng tổn hại.
“Nếu có vật mềm lót ở dưới thì sao?” Anh Thánh Binh nói, “Trên giường có rất nhiều đồ vật mềm mại.”
Tôi chợt hiểu ra, “Gối đầu! Thế nhưng nếu cứ thế mà phán đoán là bị ch.ết ngạt, liệu có phải là đoán bừa không?”
“Đừng nóng vội, chúng ta kiểm tr.a thử phần da nhợt nhạt trên ngực cô ấy xem.”
Dựa theo kỹ thuật giải phẫu chính quy, chúng tôi mở phần ngực bụng của người ch.ết ra, tiến hành rạch ngang khoảng da tái nhợt trên ngực. Từ mặt cắt sẽ thấy đây là một khoảng da nhợt nhạt, mạch máu dưới da không có lấy một chút vết máu, thậm chí cơ thịt dưới da cũng cho thấy sự thiếu máu.
Vậy phần da tái nhợt này có ý nghĩa gì?” Anh Thánh Binh hỏi tôi.
Tôi lắc đầu không biết.
“Khi người ta còn sống, máu tràn khắp các mạch máu, cũng không ngừng lưu động.” Anh giải thích, “Nếu trên phần mềm của cơ thể bị vật nặng đè lên, da, mô liên kết và máu trong mạch máu sẽ bị ép ra xung quanh, như vậy phần bị đè lên sẽ bị thiếu máu. Nếu người này ch.ết khi bị đè xuống như vậy, máu sẽ không lưu thông được, thế nên kể cả khi áp lực không còn, máu cũng sẽ không lưu thông vào mạch máu ở khu vực này nữa, đúng không?”
Tôi gật gật đầu, “Máu không lưu thông trở lại, vì thế chỗ này trở nên nhợt nhạt, không giống các vùng da xung quanh.”
“Đúng vậy. Theo cách giải thích này, trong quá trình cô ấy tử vong vẫn có vật nặng đè lên ngực. Trời nóng như thế, cái gì có thể đè lên ngực được chứ? Chỉ có người mà thôi.” Anh Thánh Binh di ngón tay qua vùng da tái nhợt một vòng, bảo: “Xem đi, có giống bị đầu gối đè xuống không?”. Không nói thì không biết, chứ đã biết thì càng nhìn càng giống.
Tôi hỏi, “Anh muốn nói là cô ấy bị người ta dùng đầu gối chặn lên ngực, sau đó dùng gối đầu đè lên mặt làm ch.ết ngạt phải không?”
“Phải, dùng đầu gối đè chặt ngực, có thể dễ dàng khống chế người bị hại, hơn nữa có thể dùng hai tay bịt mũi, miệng.”
Chúng tôi tiếp tục giải phẫu. Nội tạng của người ch.ết bị ứ máu nghiêm trọng, càng khẳng định cô ấy không phải đột tử mà là bị người ta dùng ngoại lực làm ngạt thở.
“Nếu đã xác định hiện trường là hiện trường kín, vậy thì kẻ bị tình nghi chỉ có thể là người chồng.” Anh Thánh Binh nói với người cảnh sát khu vực, “Chắc anh cũng không tin thằng bé bảy tuổi có khả năng giết người chứ?”
Người cảnh sát khu vực nói: “Vậy phải chuyển sang cho đội hình sự thẩm vấn.”
Trên đường trở về, tôi vẫn bận suy nghĩ về chân tướng của vụ án, nhưng trong đầu loạn xì ngầu, nghĩ kiểu gì cũng thấy không rõ ràng.
Anh Thánh Binh như nhìn thấu tâm tư của tôi, “Có vấn đề gì muốn hỏi sao?”
“Cũng không phải có vấn đề gì, thông qua giải phẫu có thể xác định chính xác nguyên nhân cái ch.ết rồi. Thế nhưng sau khi kết hợp vào tình tiết vụ án, em thấy có nhiều điểm đáng nghi.”
“Khi phá án, bác sĩ pháp y đương nhiên phải biết liên kết với tình tiết vụ án, nhưng không thể hoàn toàn dựa vào kết quả điều tra. Anh vẫn phải nói lại với cậu, thi thể sẽ không nói dối.”
“Nhưng quan hệ của vợ chồng họ tốt đẹp như vậy, lại không có dấu hiệu ngoại tình. Vì sao người đàn ông kia lại muốn giết vợ mình?”
“Đặt dưới góc độ tâm lý tội phạm, không phải cứ là hung thủ thì sẽ có động cơ phạm tội đặc biệt. Mặc dù hầu hết án mạng đều bắt nguồn từ những lí do như tình tiền, thù hận, nhưng trong một số vụ án mạng, hung thủ căn bản chẳng có động cơ gì, chỉ đơn giản là bộc phát nhất thời. Loại bộc phát này được gọi là: giết người trong lúc mất khống chế.”
“Cứ như anh nói thì vụ án này là giết người trong lúc mất khống chế ạ?”
“Trước mắt có thể cho là như vậy.”
“Nhưng chúng ta không có căn cứ gì cả mà?”
“Lúc khám nghiệm hiện trường cậu cũng thấy đó, hiện trường kín, cửa sổ đóng chặt, rèm cửa cũng kéo lại. Hiện trường không có điều hòa, anh nhìn xung quanh cũng thấy quạt điện không bật. Nóng bức như thế, không bật quạt thì thôi, lại còn đóng kín cửa làm gì? Chẳng lẽ ở tầng năm có trộm? Bọn họ nghèo như thế, có đồ đạc gì đâu mà phải lo mất trộm? Hơn nữa cửa phòng ngủ nhỏ và phòng khách đều mở, chỉ có cửa sổ của phòng ngủ lớn là đóng, chống trộm như thế chẳng phải là vô ích sao?”
Tôi tự nhiên không biết phải nghĩ thế nào, “Hay là người đàn ông kia muốn che giấu? Cũng không phải, nếu muốn che giấu thì hắn ta phải mở cửa sổ ra, rồi nói là có người vào giết vợ hắn là được.”
“Nghĩ lại đi.”
“Chẳng lẽ người vợ sợ lạnh? Bị bệnh viêm khớp chăng?” Càng lúc tôi càng thấy suy đoán của mình không đáng tin.
“Mùa hè đóng cửa kéo rèm, có lẽ là muốn làm chuyện vợ chồng nhỉ?” Anh Thánh Binh nói.
“Đúng rồi, thế mà em không nghĩ đến việc này! Sinh hoạt vợ chồng không như ý, vì thế người chồng giận dữ đè ch.ết vợ.” Tôi bắt đầu phán đoán.
“Trước mắt đây chỉ là suy đoán, cần phải tìm ra chứng cứ xác đáng mới được.” Anh Thánh Binh thận trọng nói.
Không thể chỉ dựa vào suy đoán, hiện tại chúng tôi cũng chẳng có chứng cứ. Khi giải phẫu chúng tôi đã lấy mẫu từ mười móng tay của người ch.ết, rồi lại phải quay lại hiện trường để tìm vật mềm có thể bịt mũi miệng. Sau đó lập tức mang lên sở công an tỉnh để xét nghiệm DNA.
Sáng hôm sau, trên tỉnh đã nhanh chóng có tin báo: Trong móng tay người ch.ết phát hiện mảnh da còn mới. Ngoài ra, trong những vật chứng đưa đi xét nghiệm, còn phát hiện trên bề mặt tế bào trong khoang miệng người ch.ết có mẫu lông mềm của một món đồ chơi.
“Xem ra người đàn ông này bị thương rồi.” Anh Thánh Binh sau khi nghe tin, tỏ ra vội vàng, “Đi, chúng ta đi nghe thẩm vấn.”
Dựa theo sự sắp xếp của tổ chuyên án, đứa con đã bị đưa đến phòng cảnh sát hình sự, dì của nó cũng cùng đến. Căn cứ theo quy định của pháp luật, khi tiến hành hỏi trẻ vị thành niên phải có người giám hộ bên cạnh. Mẹ đứa bé đã qua đời, cha lại là đối tượng bị tình nghi, gánh nặng làm người giám hộ đều đổ lên người dì của nó, cô cũng là người thân duy nhất của đứa bé.
Phụ trách hỏi là một nữ cảnh sát mặc thường phục, qua vài câu hỏi mới chiếm được sự tin tưởng từ đứa con trai. Đứa bé rất nhanh chóng nói ra tình hình đêm hôm đó, “Tối hôm đó không phải ba ngủ cùng cháu đâu, cháu tự đi ngủ từ sớm cơ. Nhưng mà lúc sáng tỉnh dậy đã thấy ba ngủ bên cạnh. Sau đó phát hiện ra mẹ đã mất rồi. Sau khi mẹ mất, ba bảo cháu phải nói với cô chú là ba ngủ cùng cháu. Cháu không biết tại sao, nhưng không phải ba hại ch.ết mẹ đâu, mẹ cháu bị bệnh mới mất đó.”
“Ba mẹ cháu có hay cãi nhau không?”
“Thỉnh thoảng cũng cãi vài câu thôi ạ.”
Vụ án dần được làm sáng tó, động cơ và thời gian gây án cũng đã có.
Người chồng ngồi ở ghế thẩm vấn, yếu ớt chống trả. “Công an các người đang làm gì vậy? Không tìm được kẻ giết vợ tôi thì bắt tôi à?”
Anh Thánh Binh đi thẳng đến bên cạnh người chồng, thản nhiên nói: “Cởi áo ra.”
Hắn sửng sốt, “Cởi… cởi quần áo? Các người muốn làm gì? Muốn tr.a tấn sao? Thời đại gì rồi… các người còn dám…”
“Cởi!” Anh Thánh Binh hiếm khi quát lớn như thế.
Hắn lập tức im miệng, từ từ cởi áo. Trên ngực hắn có những vết cào đỏ tươi rất rõ ràng.
Anh Thánh Binh nói: “Vết thương mới như thế, chỉ có thể hình thành trong khoảng 48 giờ, đừng có nói là anh ngứa quá tự cào ra.”
Người chồng cúi đầu, có lẽ đang nghĩ cách đối phó.
“Nói đi, anh dùng thứ đồ chơi có lông mềm kia giết vợ như thế nào?
Hắn giật bắn mình, tiếp đó run lập cập.
“Chỉ vì không được làm chuyện vợ chồng mà dám giết người. Anh đúng là đồ mặt người dạ thú!” Điều tr.a viên trước đó đã nằm rõ phân tích sơ bộ của chúng tôi, vì thế bắt đầu truy hỏi.
Không ngờ người chồng bỗng khóc òa lên, nước mắt nước mũi giàn giụa, khiến cho mọi người đều không nói nên lời. Khóc một hồi lâu, hắn mới chậm rãi nói, “Thật ra cô ấy luôn coi thường tôi! Người khác nhìn vào thấy tình cảm của chúng tôi rất tốt, nhưng tôi biết cô ấy luôn khinh thường tôi!”
Thì ra lý do giết người của hắn ta là bị tổn thương lòng tự trọng.
“Đúng, là tôi giết cô ấy… Tôi hôm đó, khi chúng tôi xem TV xong liền chuẩn bị đi ngủ. Tôi định chờ con ngủ trước, đi đóng cửa kéo rèm, muốn thân thiết với vợ một chút.”
Hắn lau nước mũi rồi nói tiếp: “Thế mà cô ấy lại lớn tiếng với tôi, bảo trời nóng như thế đóng cửa sổ làm gì, tâm thần à? Tôi vốn là người bị bệnh ở hệ thần kinh, khám nhiều bệnh viện vẫn chưa chữa được, bình thường vốn hay run rẩy tay chân, trước mặt người khác đã vô cùng mất mặt, làm sao chịu nổi vợ mình nói mình bị tâm thần chứ? Cho nên tôi không nói nhiều, ngồi lên người cô ấy, định cưỡng ép cô ấy cởi quần áo. Chẳng hiểu vì sao cô ấy thấy tôi làm thế liền nổi giận, đá tôi xuống giường. Còn nói cái gì mà suốt ngày chỉ biết làm chuyện này, suốt ngày chỉ biết dựa vào đống phế liệu kiếm tiền rau cháo nuôi con, đời trước chắc làm việc xấu nên giờ mới bị gả cho tôi… Tôi càng nghe càng tức, có loại vợ nào mắng chồng như thế không! Trong cơn giận dữ, tôi nhảy lên giường, dùng đầu gối đè vợ tôi xuống, tiếp tục xé quần áo cô ấy ra. Vì bị tôi giữ cho không thể cử động nên cô ấy đột nhiên gào toáng lên, còn cào lên ngực tôi. Lúc đó tôi tức giá, tiện tay cầm con gấu bông trên tủ đầu giường nhét vào miệng cô ấy. Không ngờ bịt miệng một lúc, cô ấy đã không còn động tĩnh gì nữa…”
Nói tới đây, hắn tỏ vẻ sợ hãi, “Sau đó tôi xem thử thì thấy cô ấy đã tắt thở rồi. Tôi nhanh tay đem chăn đắp lên, rồi chạy đến giường con ngủ một giấc, lúc ấy cứ nghĩ các vị sẽ cho rằng vợ tôi bị bệnh mà ch.ết…”
Khi đi ra khỏi phòng thẩm vấn, thấy bên ngoài ánh mặt trời sáng rực rỡ, nhưng trong lòng tôi lại rất nặng nề. Không biết khi đứa bé kia biết được sự thật, liệu nó có thể kiên cường mà trưởng thành hay không?