Chương 4-1: Vụ án thứ tư – Máu đọng trần nhà - Phần 1
Tiếng còi hụ vang vọng, một tia sét xanh đỏ xẹt qua bầu trời đêm, xé tan sự yên bình của thành phố. Trong đêm tĩnh lặng, trên đường cao tốc có một chiếc xe cảnh sát lướt đi như cưỡi gió, bên cạnh thân xe in bảy chữ lớn màu lam đậm: “Đội khám nghiệm hiện trường hình sự”
Tôi nhìn những người cùng đi với mình, từ đáy lòng chợt cảm thấy thật kính nể. Họ đều là những chiến sĩ cảnh sát kỹ thuật hình sự trẻ tuổi, kết hợp với nhau tạo nên một đội rất mạnh. Năm ngoái họ đã phá được toàn bộ án mạng ở thành phố Nam Giang, thành tích này phải nói là vô cùng xuất sắc và đáng tự hào.
Trên đời luôn có những chuyện kì lạ không thể không tin, từ lần trước tôi gở mồm phán bừa thành thật, giờ cứ đến lượt anh Tiêu trực ban là lại có án mạng. May mà những vụ đó thường là cố ý gây thương tích dẫn đến án mạng hoặc đã xác định được kẻ bị tình nghi nên cũng không quá vất vả. Nhưng tối hôm nay mọi người trên xe đều rất căng thẳng, bởi vì họ biết đêm nay là một đêm vất vả, đầy tính thách thức.
Nửa giờ trước, họ nhận được điện thoại từ trung tâm chỉ huy thông báo có án mạng ở khu đô thị mới Nhã Duyên, yêu cầu đội khám nghiệm hiện trường phải nhanh chóng có mặt. Vụ này là một vụ án chưa xác định được kẻ bị tình nghi.
Anh Tiêu thấy mọi người căng thẳng, bèn kể chuyện cười. “Hôm qua là sinh nhật Vương Giang, chúng tôi liền tổ chức tiệc cho cậu ta. Lúc đấy chuốc rượu đến mức cậu ta say sấp say ngửa, nằm dặt dẹo trên sôpha của quán karaoke, có hát hò được gì đâu. Hát ca bét nhè xong, tôi chở cậu ta về, ai ngờ cậu ta đang ngồi trên xe tự nhiên rút mic trong túi ra, bảo ‘Anh Tiêu, lại đây hát với em một bài’. Thì ra thằng cu này chôm mic nhà người ta, bỏ vào túi cứ như của mình mới sợ chứ.” Chuyện anh ấy kể là sự thật, lúc ấy tôi cũng có mặt, giờ nhớ lại vẫn thấy buồn cười. Anh Tiêu nói xong, cả xe đều cảm thấy vui vẻ, tinh thần cũng thả lỏng dần.
Chủ nhiệm Vinh ngồi ở ghế phó lái quay đầu lại nói “Được rồi được rồi, hiện trường còn chưa biết thế nào, các cậu còn ngồi đó mà đùa vớ đùa vẩn.”
Khi chúng tôi đến đã thấy ở tầng dưới hiện trường có rất nhiều người đang tụ tập, đầu người nhấp nhô, ai cũng kiễng chân nhòm ngó, đoán xem tại sao khu này vốn yên bình mà giờ lại có nhiều cảnh sát thế. Trên hành lang chăng đây dải phân cách, có vài người cảnh sát khu vực đang bảo vệ hiện trường. Chủ nhiệm Vinh, anh Tiêu và tôi mang dụng cụ khám nghiệm đi vào hiện trường.
Người dân đứng ngoài thấy chúng tôi mang hộp dụng cụ vào thì xì xào như ong vỡ tổ “Xem kìa, bác sĩ pháp y đến rồi đấy, có người ch.ết đấy.”
Anh Tiêu không vội đi ngay vào trung tâm hiện trường, mà tìm người đã báo cảnh sát hỏi han tình hình.
“Anh phát hiện ra người bị hại như thế nào?”
Người đàn ông này khoảng hơn 30 tuổi, mặt mũi vẫn hoảng sợ nói “Đêm nay lúc tôi và người yêu đi ngủ, phát hiện trên trần nhà có gì đó rơi xuống gối, giống như bị mưa dột. Ban đầu chúng tôi không chú ý, cho rằng đó là ảo giác. Lát sau cảm thấy càng lúc càng rơi nhiều, còn chảy cả vào mặt nên mới dậy bật đèn. Trời đất ơi!”. Người đàn ông nuốt nước bọt, chắc chắn là vì trải qua tình huống quá kinh hoàng. “Thật không biết chúng tôi ăn ở thế nào, tự nhiên trần nhà lại có máu rỏ xuống! Mới đầu tôi còn tưởng gặp ma, sau nghĩ lại thấy có gì đó không đúng, liền chạy lên lầu thì phát hiện cửa nhà trên đó khép hờ, đoán là có người ch.ết nên gọi cảnh sát ngay.”
“Anh không bước vào hiện trường sao?”
“Không. Sau đó có anh cảnh sát ở đồn khu vực đến, vào hiện trường rồi nói có một cô gái quỳ rạp trên mặt đất, máu trên đầu thấm qua trần nhà mới chảy xuống nhà chúng tôi. Nghe nói cô gái kia đã ch.ết, họ vừa tìm tôi để xác minh thân phận, cô ấy chính là Tiểu Lâm, hàng xóm tầng trên của chúng tôi.”
“Anh có thân thiết với Tiểu Lâm không?”
“Chỉ là mối quan hệ xã giao thôi.”
Hiện trường nằm ở một tòa nhà ba tầng ở khu đô thị mới Nhã Duyên, người ch.ết tên Lâm Kỳ, chủ của căn hộ này, 27 tuổi, là tiếp viên hàng không.
Căn hộ đối diện hiện trường được trưng dụng làm phòng chỉ huy chuyên án tạm thời. Tổ trưởng tổ chuyên án phân công công việc cho các điều tr.a viên, sau đó họ mang giấy tờ rời khỏi đó, khẩn trương tiến hành lấy lời khai theo thứ tự điều tra.
Chúng tôi không đi theo phía cảnh sát để nghe họ nghiên cứu đối sách hay cái gì đó, mà ngay lập tức thực hiện công tác kiểm tr.a hiện trường. Vừa bắt đầu kiểm tr.a đã có phát hiện mới. Ở ngay dưới khe cửa khép hờ có một chùm chìa khóa nhỏ, là của Lâm Kỳ.
“Chìa khóa rơi ở cửa, khả năng lớn nhất là kẻ bị tình nghi bám theo nạn nhân về đến nhà, khi cô ấy mở cửa chưa kịp rút chìa khóa ra liền bị kẻ kia đẩy vào phòng, khiến cho chìa khóa rơi ở đây. Tình tiết này hay xuất hiện ở các vụ rình rập trộm cướp phải không?” Tôi hỏi.
“Nếu đúng là như vậy thì phiền phức rồi đây.” Anh Tiêu nhíu mày.
Hiện trường có hai gian. Gian phòng nhỏ bên trong và phòng khách đều không phát hiện ra điều gì khả nghi. Hiện trường trung tâm là phòng ngủ. Lâm Kỳ nằm sấp trên sàn, bên cạnh giường ngủ, hương tan ngọc nát. Dưới chân cô vẫn xỏ đôi dép lê, mặt quay về bên phải, vũng máu dưới đầu khiến người ta thấy mà giật mình, tóc dài đẫm máu xõa xuống che hết nửa mặt phải, không thể nhìn rõ khuôn mặt cô. Tất cả ngăn tủ trong phòng đều bị lục tung, đồ đạc trong túi xách của Lâm Kỳ bị đổ lộn xộn trên giường, chỉ có ví tiền là không thấy đâu.
“Thôi xong, có vẻ đúng như em nói, đây là vụ theo dõi rồi đột nhập, cướp của giết người.” Tôi nói với thái độ mất hết lòng tin.
“Không hẳn, nếu là vụ theo dõi thì chắc phải có cưỡng hϊế͙p͙. Nhưng quần áo người ch.ết vẫn còn nguyên mà.” Cậu thực tập sinh Tiểu Khổng – chuyên ngành điều tr.a dấu vết đến từ học viện cảnh sát nói giọng trêu đùa.
“Xéo đi ông ơi, không thể cứ nhìn thấy quần áo còn nguyên mà bảo là không bị xâm hại được.” Tôi vẫn giữ vững ý kiến của mình.
“Tôi lại thấy Tiểu Khổng có ý đúng. Vụ án này cho tôi cảm giác không giống như là vụ giết người cướp của đơn thuần. Dường như hiện trường này đã bị thay đổi thật giả. Hơn nữa nếu hung thủ là kẻ theo dõi, vậy phải thừa dịp người ch.ết chưa kịp thay giày mà đẩy cô ấy vào phòng chứ. Tại sao còn chờ cô ấy thay dép đi trong nhà làm gì?”
“Đi dép thì có sao đâu anh, lúc cô ấy mở cửa liền thay dép luôn, đúng lúc ấy bị hung thủ đẩy vào phòng ngủ. Thế là bình thường mà!”
“Đừng gấp, cứ từ từ xem xét.” Anh Tiêu bình tĩnh nói.
Nhóm tìm kiếm dấu vết nhanh chóng tìm dấu chân và dấu vân tay trên sàn nhà cũng như đồ đạc. Anh Tiêu gảy gảy ngón tay và khuỷu tay của thi thể, nói “Khớp xương vẫn chưa bị cứng lại.” Rồi anh nhẹ nhàng vén tóc lớp tóc lòa xòa trên má phải của Lâm Kỳ ra, nhìn dưới sống mũi thanh tú có một vài vết máu đỏ sẫm. Anh ấn nhẹ vào đầu thi thể, nói “Xác định cảm giác được xương ma sát (1) xương sọ bị gãy vỡ nghiêm trọng.”
Đôi mắt to của Lâm Kỳ đã mất đi thần thái, giờ mở ra đờ đẫn, như đang sửng sốt nhìn vào chân tường máu bắn tung tóe, có lẽ trước khi bị giết không ngờ rằng bản thân mình sẽ ch.ết.
Tôi đã từng chứng kiến nhiều vụ án mạng, lúc này vội cướp lời “Cách đầu người ch.ết khoảng 20cm có vết máu bắn trên tường, nơi cô ấy ngã xuống chính là vị trí cô ấy đứng khi bị tấn công. Giác mạc còn trong suốt, vết máu tụ sau khi ch.ết cũng mới bắt đầu hình thành, kết hợp với tình trạng căng cứng của cơ thể có thể đoán nạn nhân đã ch.ết được khoảng năm tiếng đồng hồ.”
“Năm tiếng đồng hồ, tức là khoảng 6h30 chiều, là giờ tan tầm, cũng khớp với chi tiết chùm chìa khóa rơi ở cửa.” Anh Tiêu nói tiếp.
Khám nghiệm hiện trường bước đầu đã hoàn thành, tôi cùng nhân viên nhà tang lễ mang thi thể đặt lên xe, chuẩn bị đưa về phòng giải phẫu để tiến hành bước khám nghiệm tiếp theo. Anh Tiêu thong thả đi lại trong phòng khách, muốn tìm thêm manh mối có giá trị.
Phòng khách trông như đã được dọn dẹp sạch sẽ, không để lại dấu vết nào đáng kể. Sôpha, bàn trà và tủ TV đều không dính một hạt bụi, Lâm Kỳ khi còn sống hẳn là rất chăm chỉ dọn nhà.
Đột nhiên, anh Tiêu nhìn chăm chú vào một đôi dép nam giới đặt ở cửa. Tôi nhìn theo ánh mắt anh, thấy đôi dép lê dành cho đàn ông bằng vải nhung, màu xanh sẫm đặt ngay ngắn ở góc khuất sau cửa, chứng tỏ người sống trong nhà này không chỉ có một mình Lâm Kỳ.
Anh Tiêu cầm đôi dép lên, nhìn tỉ mỉ từng chút một. Bỗng mắt anh sáng lên, anh nhanh tay mở hộp dụng cụ, lấy ra một tấm giấy thử, đem cọ hai lần vào kẽ hở dưới đế dép, sau đó nhỏ hai giọt thuốc thử lên tấm giấy đó. Phần giấy từng cọ qua đế dép nhanh chóng biến thành màu xanh.
Tôi sửng sốt nói “Thí nghiệm phát hiện vết máu có kết quả dương tính ư?”
(1)Cảm giác xương ma sát: Bác sĩ pháp y thường ấn vào chỗ nghi ngờ bị gãy xương trên thi thể, nếu xương bên trong bị gãy sẽ tạo ra âm thanh ma sát, cảm giác khi chạm tay vào cũng khác với bình thường. Đây là phương pháp bước đầu để chẩn đoán người ch.ết có gãy xương hay không.