Chương 13-3: Vụ án thứ mười ba – Hoa cúng tết Thanh Minh Phần 3

Thấy tôi đột nhiên đưa ra ý kiến phản đối, sư phụ có chút ngạc nhiên: “Gượng ép ư?”
“Đúng vậy.” Tôi nói, “Thi thể bị dòng nước cuốn đi xa, vậy cũng có thể những vật trôi lẫn trong nước chui theo ống quần rồi bám vào mặt trong của quần, đó cũng là một khả năng chứ ạ?”


Sư phụ gật đầu cười: “Rất tốt, nghĩ được đến vấn đề đó đúng là không đơn giản.”


“Nhưng em đã xem qua những cọng thực vật này, phần gãy của chúng rất mới, dường như sau khi bị bẻ gãy liền bám ngay vào quần.” Tôi nói, “Thế cũng không loại trừ khả năng những đoạn thực vật này bị gãy trong nước.”


“Vô cùng tốt, tiến bộ rất nhanh.” Sư phụ cười đáp, “Lúc đầu tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề này. Nhưng càng xem xét kỹ, tôi càng tin tưởng chắc chắn hơn.”
Sư phụ dùng kẹp gắp lên mấy mảnh màu vàng đen xen lẫn.
Tôi bước lên, ngắm nghía rồi nói: “Cánh hoa! Là cánh hoa cải!”


“Đúng thế, là ba cánh hoa cải dính bùn. Giống như lúc nãy anh vừa nói, những cánh hoa này cũng mới bị dứt xuống.” Sư phụ nó, “Nhưng chúng không được tìm thấy trong ống quần bò, mà là tìm thấy trong qυầи ɭót của nạn nhân.”


“À.” Tôi gật đầu cười, “Dị vật có thể theo nước chui vào ống quần, nhưng cánh hoa không thể bị nước đẩy vào trong qυầи ɭót viền chun xung quanh như thế này.”


available on google playdownload on app store


“Cho nên có thể kết luận, hung thủ cởi qυầи ɭót của nạn nhân ra, phát hiện thấy nạn nhân đang đến tháng, hoặc thấy nạn nhân đã ch.ết, vì vậy không thực hiện hành vi giao cấu. Vì muốn che giấu mục đích ban đầu là cưỡng hϊế͙p͙, hắn bèn mặc quần áo lại cho nạn nhân, sau đó ném thi thể xuống sông.” Sư phụ nói đầy tự tin.


“Đúng rồi, ban nãy em thấy tất chân của nạn nhân cũng có điều lạ.” Tôi đột nhiên nhớ tới trạng thái đi tất của nạn nhân, nói, “Tất bị dồn dưới lòng bàn chân, cứ để thế mà đi đường thì khó chịu lắm chứ.”


“Rất tốt, anh cũng phát hiện ra chi tiết này.” Sư phụ khen ngợi, “Tôi đã nhìn kỹ đôi tất, tuy rằng nó bị dồn cốn lại nhưng chỗ bị dồn lại không có nếp gấp, nói cách khác, tất bị kéo đến lòng bàn chân nhưng không chịu lực. Tức là sau khi tất bị tuột ra và đi giày lại thì nạn nhân chưa từng đặt chân xuống. Theo phân tích của tôi, nhất định là hung thủ đã tháo giày của nạn nhân ra, bởi vì nếu không tháo giày thì sẽ khó cởi chiếc quần bò ống bo. Lúc tháo giày hoặc cởi quần, tất cũng theo đó bị tuột ra rồi dồn lại.”


Tôi gật gù. Hẳn đây quả thực là một vụ cưỡng hϊế͙p͙ giết người, chỉ có điều hung thủ chưa kịp cưỡng hϊế͙p͙ mà thôi.


“Còn có phát hiện nào khác không?” Khi đã điều tr.a được rõ ràng nguyên nhân dẫn đến cái ch.ết, thời gian tử vong cùng tính chất vụ án, tâm lý của tôi cũng phần nào thả lỏng, ít nhất đi họp ban chuyên án còn có cái mà nói. Thế nhưng vẫn không thể dựa vào những vấn đề này để trực tiếp thu nhỏ phạm vi cũng như mục tiêu điều tra. Đối với tôi mà nói, sư phụ là một nhân vật thần thánh, vậy nên tôi vẫn mong chờ điều gì khác ở thầy.


“Có.” Sư phụ lấy từ đám đồ vật tùy thân của nạn nhân một mảnh giấy xé trong vở ra. Trên giấy viết nắn nót mấy chữ “Giám đốc Trịnh”, mặt sau là một dãy số điện thoại di động.
“Đây là vật được tìm thấy trong túi quần bò của cô ấy.” Sư phụ nói.


“Xem ra vị giám đốc Trịnh này chắc chắn có chút quan hệ với Mã Tiểu Lan.” Tôi đoán.
Sư phụ cười không đáp: “Thu xếp đi ăn cơm đã, đến chiều họp ban chuyên án rồi nói tiếp”.
Trong phòng họp ban chuyên án, các điều tr.a viên đang vội vã sửa sang lại kết quả điều tr.a phỏng vấn sáng nay.


“Chúng ta bắt đầu đi.” Sư phụ chuyển khách thành chủ, cắt giảm luôn màn hỏi han.


“Tổ chúng tôi phụ trách điều tr.a thân thế Mã Tiểu Lan.” Từng tổ điều tr.a viên bắt đầu lần lượt báo cáo, “Mã Tiểu Lan là học sinh lớp 12 trường cấp ba của huyện, cha mẹ đã li hôn, cô bé sống cùng cha. Mã Tiểu Lan học giỏi, hạnh kiểm tốt nhưng tính cách hướng nội. Có lẽ dạo gần đây trong nhà có chuyện nên tâm trạng rất tệ.”


“Chúng tôi là tổ phụ trách điều tr.a các mối quan hệ xã hội của Mã Tiểu Lan. Qua điều tra, trừ giáo viên và bạn học, Mã Tiểu Lan không có mối quan hệ xã hội nào khác, bình thường tan học xong là về nhà ngay, không có sở thích xấu.”


“Còn tổ chúng tôi điều tr.a tình hình gia đình Mã Tiểu Lan.” Người phụ trách tổ điều tr.a có vẻ hơi suy sụp, “Cha mẹ Mã Tiểu Lan ly hôn, cô bé vẫn sống cùng cha, mười năm qua hai mẹ con chưa từng liên lạc với nhau. Cha cô bé làm việc linh tinh kiếm sống, nhưng tháng trước vô ý ngã xuống kênh sâu bên đường, gãy đốt sống thắt lưng. Do không có tiền điều trị nên chỉ có thể nằm đau yếu ở nhà, có lẽ nửa năm tới không xuống được giường. Nhà họ rất nghèo, sống trong căn nhà một gian. Khi chúng tôi đến, người cha còn nằm trên giường, đói đến bất tỉnh nhân sự. Chúng tôi mang đồ ăn tới, chờ anh ấy ăn xong mới báo tin dữ. Trước mắt chúng tôi đang phối hợp với các ngành liên quan để tiến hành giúp đỡ.”


Các điều tr.a viên đều cúi đầu, cảm thấy thương xót cho gia đình bất hạnh ấy. Người phụ trách tổ điều tr.a nói tiếp, “Theo lời người cha, cứ đến 6 giờ mỗi ngày là Mã Tiểu Lan về đến nhà. Trưa hôm qua, cô bé xin phép cha đến nhà bạn làm bài tập đến tối mới về, cơm chiều sẽ nấu muộn một chút. Nhưng người cha đợi cả đêm không thấy con về. Hiện tại chúng tôi đang điều tr.a xem Mã Tiểu Lan có thể đến nhà người bạn nào.”


Nghe anh phụ trách nói, mọi người đều cảm thấy tâm trạng sa sút, trong lòng thầm hạ quyết tâm phải nhanh chóng phá án.
“Không cần điều tra.” Sư phụ nói, “Đến nhà bạn là nói dối, cô bé Mã Tiểu Lan này đi tìm việc”.
“Hai tháng nữa là thi Đại học rồi, sao cô bé còn đi tìm việc?”


“Theo như tôi phân tích, Mã Tiểu Lan tự quyết định bỏ học.” Sư phụ nói, “Đúng là đứa con có hiếu”.


Sư phụ cầm túi vật chứng trong suốt lên, bên trong là mảnh giấy được xé ra từ quyển vở, nói: “Chúng tôi phát hiện trong túi của nạn nhân có một mảnh giấy viết số điện thoại của giám đốc Trịnh. Căn cứ vào hoàn cảnh trước mắt của nhà Mã Tiểu Lan, có khả năng cô bé gặp giám đốc Trịnh để phỏng vấn xin việc.”


“Có vẻ tìm thấy vị giám đốc Trịnh này thì sẽ có tiến triển lớn trong điều tr.a vụ án” Đại đội trưởng nói.
“Việc này rất dễ dàng.” Sư phụ nói, “Các anh đi tìm đi, tôi đến hiện trường xem sao.”


Sau đó tôi và sư phụ nhanh chóng lên xe, đến nơi phát hiện ra thi thể – bên cạnh cây cầu.
“Dừng xe!” Tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó lóe lên trong đầu, “Em đi xuống xem một lát.”


“Khám nghiệm hiện trường cũng kết thúc rồi, anh còn xuống làm gì?” Sư phụ bị tiếng hét của tôi làm cho giật mình.


“Em có ý tưởng.” Tôi ra vẻ bí hiểm, nói: “Em đi xuống đo vận tốc dòng chảy, sau đó lấy vận tốc trôi của thi thể nhân với thời gian trôi trên dòng nước, từ đó suy ra khoảng cách tương đối, thế là tìm được hiện trường đầu tiên của vụ án rồi!”


“Ha ha ha ha.” Sư phụ đột nhiên cười lớn, “Dốt thế! Anh thích phiền phức đến vậy sao? Nói nghe này, vật khác nhau thì vận tốc trôi cũng khác nhau, hơn nữa anh cũng không biết hung thủ ném thi thể xuống nước vào thời gian nào, khi trôi trong nước có vật gì cản thi thể lại hay không, mà vận tốc của dòng nước cũng chẳng ổn định”.


Tôi gãi đầu, nghe sư phụ nói mới thấy cái sự “thông minh” của mình vớ vẩn vô cùng.
“Đi thôi. Lần này đi chính là để tìm hiện trường thứ nhất.” Sư phụ quay lại nói với anh lái xe, “Đi dọc theo sông Thạch về hướng Tây.”


Tôi liền lập tức nhận ra dụng ý của sư phụ. Không có gì bất ngờ cả, sư phụ muốn tìm nơi có hoa cải. Trong qυầи ɭót của nạn nhân tìm thấy cánh hoa cải, như vậy nơi cô bé bị xâm hại là một nơi có loại hoa này. Bởi vậy sư phụ mới bảo lái xe đưa lên thượng du con sông để tìm kiếm, thử xem có thấy nơi nào trồng hoa cải không.


Nhưng sự tình không đơn giản như tưởng tượng.
Xe đi được vài cây số thì bắt đầu gặp đoạn gập ghềnh, chẳng mấy chốc, chúng tôi quả thực đã tìm ra nơi hoa cải nở vàng rực. Chỉ có điều, nơi chúng tôi thấy là một mảng đồi núi phủ tràn hoa cải.


“Thế này… Nhiều hoa cải như vậy…” Tôi ngây cả người, “Vậy phải tìm thế nào đây?”
Sư phụ cười, “Đừng vội, tôi có cách”.
Nếu chẳng phải vì án mạng phát sinh trong khu vực này khiến tâm trạng của tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng, thì nơi đây vẫn rất đáng để thưởng thức.


Sông Hà quanh co uốn lượn chia cắt đôi bờ, đứng ở thượng nguồn con sông có thể thấy thấp thoáng những cây cầu đá cổ kính. Hai bên sông nở đầy hoa cải, vàng xanh xen lẫn, từ xa nhìn lại trông cực kỳ đẹp mắt. Mỗi mẫu hoa rộng khoảng hai mươi mét, trải ra như những tấm thảm mênh mông vô bờ. Hai phía Nam – Bắc của đồng hoa là những căn nhà tường trắng ngói đen đậm màu hoài cổ. Đại đội trưởng đội hình sự nói, ở đây qua nửa là nhà xưởng nhỏ lẻ, còn lại là vài hộ gia đình.


“Nếu có nhiều nhà xưởng, thì có thể giám đốc Trịnh là một ông chủ ở đây. Rất có khả năng họ hẹn gặp ở khu này, vừa khéo tương xứng với đồng hoa cải mà chúng ra tìm thấy.” Sư phụ đứng trên cây cầu đá phía đông cánh đồng hoa, hướng mắt nhìn về phía hoa cải bạt ngàn.


Tôi chẳng có lòng nào để ngắm cảnh, cũng không nghĩ nổi tại sao Mã Tiểu Lan lại đến cánh đồng hoa cải, tôi chỉ muốn biết sư phụ định dùng cách nào để tìm ra hiện trường đầu tiên của vụ án.


“Diện tích lớn như vậy, chẳng lẽ chúng ta phải tìm dọc theo con sông đến tận đầu kia sao?” Tôi vội hỏi sư phụ, “Đây là nhiệm vụ gian khổ đấy ạ.”


Sư phụ lắc đầu, “Rất đơn giản. Thứ nhất, cánh hoa dính bùn đất, như vậy có thể khẳng định vụ án diễn ra trong đồng hoa. Hai người nằm trên ruộng hoa sẽ khiến cánh hoa và thân lá bị gãy, vẫn còn mới nên nơi nào có một mảng hoa bị đổ rạp thì chính là hiện trường đầu tiên.”


Chúng tôi đều gật đầu, hoa cải đổ xuống là không thể dựng thẳng lại được.


Sư phụ nói tiếp: “Thứ hai, tôi đã kiểm tr.a cẩn thận quần áo của nạn nhân, tuy rằng bị thấm ướt, nhưng vài chỗ vẫn có thể thấy những vệt nhàn nhạt trắng như vôi bám vào, hơn nữa trên giày có dấu hiệp đạp cựa, cọ xát rõ ràng. Dấu vết như vậy hình thành khi ma sát với vật cứng có diện tích lớn. Tôi nhìn kỹ thấy nơi này không có chất đất rắn chắc, chỉ toàn bùn đất mềm, chứng tỏ muốn tạo ra dấu vết ma sát thì chỉ có thể ở trên cầu hoặc chỗ tường bao.”


Tôi ngoái nhìn xung quanh, quả thật chỉ có tường bao và cầu đá là có đủ đặc điểm vật cứng có diện tích lớn.


“Gây án trên cầu sẽ không có thể dính phải cánh hoa, như vậy khả năng duy nhất chính là ở chân tường bao, cũng phù hợp với vết vôi trắng xám dính trên quần áo của nạn nhân. Tường bao lại là nơi có thể ẩn nấp, khả năng hung thủ gây án ở đó cũng rất cao.”


“Để em nói điều thứ ba.” Được sư phụ chỉ dẫn, tôi liền nghĩ ra ngay, “Thứ ba, cái xác không thể tự đi vào sâu trong cánh đồng hoa, Mã Tiểu Lan là một cô bé ngây thơ, không thể hẹn gặp ai tại nơi khuất nẻo như thế. Dù sao cũng là đi phỏng vấn chứ chẳng phải yêu đương vụng trộm. Nên em cho rằng hung thủ lôi cô bé từ ngoài rìa cánh đồng vào góc tường ở sâu bên trong. Vậy nên chúng ta tìm ở ngoài rìa có thể sẽ thấy dấu vết dẫn đến hiện trường thứ nhất.”


Sư phụ gật đầu: “Đúng rồi, chính là như vậy. Tôi suy đoán, có lẽ dấu vết hung thủ kéo nạn nhân vào trong đồng hoa sẽ không quá rõ ràng, nhưng cũng có khả năng cây cải hai bên lối đi bị nghiêng ngả, theo hướng đó đi tiếp có thể tìm thấy nơi hoa cải bị đổ rạp.”


“Em tìm phía nam con sông, thầy tìm phía bắc được không?” Tôi vội vã.






Truyện liên quan