Chương 22
Cửa sổ ngàn cánh: cửa sổ kéo:p Chỗ Y Đằng lặng lẽ đứng nhìn Ưng Thủ
Trời vào đông, ánh dương tĩnh lặng đổ nghiêng từ bậu cửa xuống nền nhà, nhẹ nhàng viền lên thân thể của Y Đằng một vòng sáng nhàn nhạt.
Chuyện ngày đó, cho dù hiện tại nhớ đến, vẫn là một chút cảm giác chân thật cũng không có. Cái hôn cuối cùng của Ưng Thủ, giống như chuồn chuồn lướt nước, chỉ thoảng qua. Nhưng so với lần tiếp xúc thân mật trong quá khứ kia thì lại làm Y Đằng xúc động hơn nhiều. Thậm chí ngay cả đầu ngón tay cũng vì sự nhẹ nhàng này làm cho run rẩy. Cho dù là miệng có cứng rắn, nhưng lòng y lại càng yêu Ưng Thủ hơn rồi.
Nhưng tên kia cũng là như vậy sao? Hắn là yêu thật, hay là nhất thời hứng khởi? Rõ ràng không phải đồng tính luyến ái, Ưng Thủ như thế nào lại tự nhiên vu vơ mà đi thích mình? Nhất định là có vấn đề đi?
Nằm mơ cũng không ngờ, lần này y yêu người ta trong vô vọng thế mà lại được đón nhận. Sau khi Y Đằng ở trong tình trạng bị Ưng Thủ bắt buộc phải tiếp nhận lời tỏ tình thì lại càng trở nên nôn nóng hơn trước rất nhiều.
Từ đầu không nên ôm nhiều hy vọng, tự nhiên cũng không sẽ không bị thất vọng nhiều. Nhưng y đang trong tâm trạng chán nản, lại bởi vì mỗi tiếng nói, mỗi hành động của Ưng Thủ làm cho dao động hơn Nếu ôm hy vọng, tổn thương lại càng lớn hơn thì sao? Nghĩ đến chuyện này, Y Đằng nhịn không được nhíu mày.
Nếu đã có được rồi lại bị mất đi, không bằng ngay từ đầu chẳng cần giữ lấy. Vì cái gì một nỗi đau giống nhau, y lại phải chịu đựng hai lần chứ?
Tâm trí liều mạng thuyết phục chính mình đơn giản buông tay mà quên đi, còn hơn phải sống trong sợ hãi từ nay về sau. Nhưng ý nguyện được ở chung với Ưng Thủ lại mạnh mẽ hơn hết. Nguyện vọng muốn cùng một chỗ với Ưng Thủ cuối cùng vẫn chiến thắng sự sợ hãi y vẫn luôn mang.
Thích, thương, yêu người kia! Nếu Ưng Thủ thật sự rời đi. Y sẽ không có cách nào khống chế chính mình một lần nữa. Hay là cứ đơn giản chuyển nhà cho xong!
“Em suy nghĩ cái gì vậy a?” Đột nhiên một khuôn mặt nam tính áp sát vào cửa sổ bị lớp kiếng phóng đại lên dọa Y Đằng đến sốc luôn.
“Tôi nghĩ cái gì cần anh lo sao?” Y Đằng quay đầu.
“Chúng ta yêu nhau, anh đương nhiên lo. Nhỡ đâu em sau lưng anh câu tam đáp tứ thì sao?”
Từ sau lần tỏ tình đó, Ưng Thủ gần như ép buộc Y Đằng phải mở tung cánh cửa sổ trong phòng y ra. Miệng thì nói như vậy dễ nhìn thấy Y Đằng, sẽ giúp hắn có thêm hứng thú luyện Karatedo, nhưng nguyên nhân sâu xa chính là như thế này. Thuận tiện giám thị xem Y Đằng có hành vi…hồng hạnh vượt tường hay không.
“Anh ngậm miệng cho tôi!” Y Đằng có đôi khi thật sự là chịu không nổi cái thần kinh thô của Ưng Thủ mà phải lớn tiếng.
Sau cái ngày Ưng Thủ tỏ tình, cả viện thú y cùng võ quán đều biết chuyện họ quen nhau là thật. Nào có người mặt dày không biết xấu hổ đến như thế này? Tuy rằng Y Đằng cũng không cố ý giấu diếm y là đồng tính luyến. Nhưng loại chuyện này có cần đi khoe khoang khắp nơi như thế không chứ?
Nhưng nguyên nhân làm cho Y Đằng tức giận lại chính là bản thân y, chuyện thế đó mà y lại không hề bực mình Ưng Thủ! Thậm chí còn trộm nghĩ, như vậy cũng tốt, cứ như vậy tất cả mọi người đều biết Ưng Thủ là người của y, ai cũng không thể tới đoạt được! Ngược lại có chút mừng thầm. Ước muốn độc chiếm mãnh liệt đến như thế này, chính y cũng có chút sợ hãi. Như thế nào lại yêu người kia sâu đậm như vậy?
Bất quá, cái tính muốn độc chiếm này, y và Ưng Thủ thần kinh thô kia, hoàn toàn giống nhau.
Chuyện sau khi y say rượu, được Odagiri đưa về nhà, hiển nhiên là làm cho Ưng Thủ hiểu lầm. Tuy rằng lúc bắt đầu, Y Đằng do bởi đang chịu tổn thương, cũng muốn nhắm mắt đưa chân. Nhưng làm được một nửa, vẫn là tính khiết phích phát tác, chịu không nổi mà chạy đến phòng tắm ói ra. Cho dù là đàn ông có đẹp đẽ cỡ nào, vừa mới ói xong thật sự cũng làm cho người ta không còn tâm trạng « ăn » tiếp. Thế nên, sự tình lần đó cũng chẳng đi đến đâu.
Tuy rằng rõ ràng biết Ưng Thủ sẽ vì cái chuyện vớ vẩn đó mà phát ghen, nhưng mà Y Đằng cũng không có hứng đi giải thích. Có đôi khi ngẫu nhiên thấy bộ dáng hắn bốc hỏa, đá đổ bình dấm chua, y còn xấu xa nghĩ rằng, tên kia mới quả thật là yêu y! Vậy nên âm thầm mừng rỡ.
“Hôm nay đóng cửa sớm một chút đi!” Ưng Thủ đã quen với những lời đanh dá của Y Đằng, tự mình tiếp lời, “Chúng ta đi mua trang phục tình nhân đi!”
Y Đằng thiếu chút nữa bị đề nghị của Ưng Thủ làm cho hoảng sợ, mặt không tự chủ được liền đỏ lên, “Anh trong đầu rốt cuộc suy nghĩ cái gì hả? Anh làm ơn đừng có ngây thơ như vậy. Trang phục tình nhân, mệt anh nghĩ quá!”
Tuổi hai người cộng lại cũng đã sáu mươi, lại còn giống tiểu hài mười bảy mười tám đi mua đồ đôi! Nói ra cũng không sợ bị người ta cười.
“Làm gì? Lại không cần em bỏ tiền mà! Là tôi mua cho em!” Ưng Thủ cũng không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên nhếch môi, thực vui vẻ nở nụ cười, “Hoàn hảo là chúng ta lớn lên không giống nhau, cho dù mặc giống quần áo, người khác cũng sẽ không hiểu lầm là anh em trai!”
Tôi mà giống anh liền xong đời! Thần kinh đến tình trạng này! Bộ vấn đề là tiền sao? Thật sự là ngốc đến sợ! Y Đằng tức giận trừng mắt nhìn Ưng Thủ, căn bản lười giải thích cho tên kia. Nhưng trong lòng âm thầm quyết định, đánh ch.ết cũng sẽ không đồng ý với cái chủ ý thúi này!
Thấy Y Đằng không nói gì, Ưng Thủ tự động lý giải là Y Đằng đã đồng ý đề nghị, bèn nói, “Chờ anh luyện tập xong sẽ đến tìm em a” cũng rất cao hứng ly khai.
Nhìn thấy bóng dáng Ưng Thủ vô cùng cao hứng rời đi, Y Đằng nhất thời cũng không nói lên y đang cao hứng hay khổ sở nữa. Nhưng cũng chỉ oán hận mắng một câu “Ngu ngốc” mà không nói thêm tiếng nào.
Sau khi làm xong chuyện ở viện, Ưng Thủ thật sự vô cùng cao hứng kéo Y Đằng đi mua quần áo. Y Đằng đành phải tâm không cam lòng không muốn mà lái xe. Nguyên tưởng rằng hắn chỉ tùy tiện mua ở tiệm thường. Kết quả Ưng Thủ lại dẫn y đến nơi … y chuyên mua đồ.
“Đi vào đi? Vì sao lại đứng ở ngoài?” Nhìn thấy Y Đằng đứng ở cửa, vẻ mặt như bị dọa cho mất hồn, Ưng Thủ kỳ quái hỏi, “Em không phải thích nhất tiệm quần áo này sao”
“Anh làm sao mà biết được?”
“Tiểu Lan nói cho anh biết!”
Vốn dĩ nội tâm Y Đằng đang cảm động lại nghe thấy đáp án này, toàn thể đều hóa tro tàn. Người kia thật không biết là cố ý hay là thật ra vốn không có não nữa.
“Anh cần gì đi hỏi cô ta? Tôi chỉ thích quần áo hàng hiệu.” Một tiếng « cô ta » một tiếng « tôi », Y Đằng đều nhấn mạnh, ngân nga âm tiết.
Ngụ ý rất rõ ràng rằng thì là: anh là người của tôi, muốn biết cái gì không thể trực tiếp hỏi tôi, lại chạy đi hỏi người khác làm gì? Hơn nữa người khác này, lúc trước cũng đã mập mờ với anh.
“Cổ vốn dĩ luôn thân thiết với em trong viện, đương nhiên sẽ hiểu rõ em.” Ưng Thủ đưa tay ôm Y Đằng, cười nhìn y nói, “Anh muốn em vui.”
Nếu muốn tôi vui vẻ thì cần gì chạy đến hỏi tiểu Lan. Biết rõ là hắn không cố tình gây sự, nhưng Y Đằng vẫn không khống chế được nội tâm xấu xí đố kị. Không được tự nhiên nghiêng đầu tránh đi, phớt lờ hắn.
“Em ghen sao?” Có đôi khi trực giác dã thú của Ưng Thủ giống như được quỷ đưa đường, cực kì tinh tế. Hắn đưa tay nhéo nhéo lỗ tai lộ ra khỏi khăn quàng cổ của Y Đằng, cười đến vui vẻ, “Giống tiểu hài tử ghê.”
“Quỷ mới ghen! Anh câm miệng cho tôi!” Mặt bất giác đỏ lên, tâm trạng của Y Đằng đang chìm xuống cũng bởi vì động tác của Ưng Thủ mà trở nên ngọt ngào hơn nhiều!