Chương 7: Rời đi


Vị ‘Bồ Tát’ đứng ở cửa viện nhìn thấy Âm Tế Thiên thì tựa như chó thấy xương kích động mà vọt tới.


“Tịch Thiên, sư huynh đã trở về!” ‘Bồ Tát’ vành mắt phiếm đỏ, thập phần tự trách mà nói: “Là sư huynh không tốt, sư huynh không nên nhân cơ hội sư phụ bế quan mà lén đi ngao du, khiến Tịch Thiên chịu nhiều ủy khuất.”


Vừa rồi lúc ở cửa thạch thất nghe được tiếng Tịch Thiên la hét lúc muốn hoàn tục, thật sự khiến lòng y xót xa. Thật không hiểu lúc y không có ở đây, Tịch Thiên chịu bao nhiêu ủy khuất mới khiến hắn liều lĩnh mà đòi hoàn tục! Âm Tế Thiên ngơ ngác nhìn vị hòa thượng vóc dáng cường tráng: “Tịch… Tịch Thiện sư huynh?”


Thịch Thiện và Tịch Thiên là cùng một sư phụ, không chỉ thế Tịch Thiên là được Tịch Thiện một tay nuôi lớn, lại nói tiếp, Thịch Thiện cũng có thể coi như là một nửa sư phụ của Tịch Thiên. Bất quá, nửa năm trước Tịch Thiện đi ngao du tứ hải, hiện giờ đột nhiên xuất hiện, có khi phân nửa là nghe thấy tin tức Tịch Thiên bị hủy đi linh căn.


“Đúng vậy! Là ta!” Tịch Thiện đau lòng mà ôm chặt Âm Tế Thiên: “Đến, để sư huynh nhìn ngươi một cái xem nào, sao lại gầy đến như vậy?”


Khi y biết tin Tịch Thiên bị hủy linh căn, trong lòng lo lắng biết bao nhiêu, chỉ sợ sau chuyện này *** thần Tịch Thiên sẽ không gượng dậy nổi, may mắn, *** thần cũng không sa sút giống như trong tưởng tượng của y.
“Ớ… ngươi…” Tịch Thiện kinh ngạc


available on google playdownload on app store


Như thế nào trên ấn đường của Tịch Thiên lại có thêm một nốt chu sa chí? Không phải là Tịch Thiên dùng chu sa vẽ lên đó chứ?
Âm Tế Thiên tức giận nói: “Bốn ngày chưa ăn cơm, có thể không gầy đi sao?”


Rốt cục có người để mình dựa dẫm vào, tuy rằng thân phận của Tịch Thiện không có cao như Hư Vô Trưởng lão, nhưng ít nhất là về sau không cần lo có người nhục nhã mình.


Tịch Thiện đang định vươn tay sờ viên chu sa chí, nghe nói như thế nhất thời phát giận: “Sư huynh đã nghe qua chuyện xảy ra, biết ngươi không có sai. Sư huynh nhất định đem việc này thêm mắm dặm muối nói cho sư phụ, để sư phu đòi lại công đạo cho ngươi, đem gấp đôi ủy khuất ngươi chịu đòi lại!”


Hư Không sư phụ của y nổi tiếng là bao che khuyết điểm, mà Tịch Thiên lại là đệ tử bảo bối của Hư Không sư phụ, nhất định sẽ không để cho Tịch Thiên chịu ủy khuất.


“Khụ!” Người bên ngoài nghe được lời Tịch Thiện nói nhịn không được ho một tiếng, nhắc nhở y đừng quên sự hiện hữu của mình. Âm Tế Thiên nhăn chặt đầu mày: “Ai ở bên ngoài?”


Tịch Thiện sắc mặt khó coi: “Là Trụ trì sư đệ!” Trụ trì Tịch Lễ là đại đồ đệ của Hư Vô trưởng lão, cũng khó trách y nhìn đối phương bằng sắc mặt chẳng mấy hòa nhã.


“A di đà phật” Tịch Lễ nhẹ bước đi đến: “Tịch Thiên sư đệ, sư huynh ở trong viện trụ trì chuẩn bị thức ăn cho ngươi”
Âm Tế Thiên căn bản không nghĩ đến hắn lại phản ứng như vậy, nhưng mà bụng thực sự rất đói, không có biện pháp nào khác đành phải đi theo Tịch Lễ rời đi thạch thất.


Sự kiện tỷ thí trăm năm một lần giữa các môn phái, hai ngày trước đã chấm dứt, cách ngày các trưởng môn của từng môn phái liền phái các đệ tử rời đi, hiện giờ đã khôi phục lại những ngày thanh tĩnh như trước đây. Mặc dù như vậy, dọc đường đi Âm Tế Thiên vẫn bị không ít người nhìn, có cười nhạo, có vui sướng khi người gặp họa, cũng có khinh thường, bất quá, càng đến gần Viện Trụ Trì, ánh mắt của mọi người càng bình tĩnh, này có nghĩa đối phương có tu vi cao, hơn nữa cũng trải qua nhiều tạp niệm.


Âm Tế Thiên đi vào Viện Trụ Trì, không nghĩ tới chờ đợi hắn không chỉ có một bàn thức ăn, còn có các trưởng lão đời chữ “Hư”. Hắn thả chậm cước bộ, thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là một bữa Hồng Môn Yến? Lúc này, Tịch Thiện đột nhiên đi đến bên cạch Âm Tế Thiên, nhỏ giọng nói: “Đợi lát nữa mặc kệ Tịch Lễ nói cái gì, đệ nhất định không được đáp ứng!”


Cái gì?
Không để Âm Tế Thiên hỏi rõ ràng chuyện gì xảy ra, Tịch Thiện đã đi vào trong phòng, lúc nhìn đến Hư Vô trưởng lão, còn không nể mặt mà hừ một tiếng.


“Tịch Thiên! Ngồi ở đây!” Vị trưởng lão sợ bóng sợ gió bày ra bộ mặt hòa ái mà hướng Âm Tế Thiên vẫy vẫy tay. Âm Tế Thiên sau khi chào các vị trưởng lão, ngồi xuống bên cạnh vị trưởng lão ban nãy, bởi vì bụng thực sự rất đói cho nên chẳng đợi các trưởng lão lên tiếng, hắn cầm đũa lên ăn.


Các vị trưởng lão cũng không trách cứ Âm Tế Thiên không lễ phép, mà Hư Vô trưởng lão cũng chỉ là hừ một tiếng. Âm Tế Thiên một bên ăn như lang thôn hổ yết, một bên nhìn các trưởng lão thì thầm bàn tán, âm thầm phỏng đoán, này không phải là để Hư Vô trưởng lão giải thích đi.


Chính là, lại không quá giống!


Tịch Lễ thấy Âm Tế Thiên ăn cũng đã được kha khá, ho nhẹ một tiếng, nói: “Tịch Thiên, sư huynh nếu nhớ không nhầm, ngươi năm nay đã mười lăm. Dựa theo quy củ của phật môn, mỗi đệ tử năm mười lăm tuổi là lúc xuống núi lịch lãm. Ngươi thân là đệ tử của Hư Không trưởng lão, lại có đông đảo đệ tử sư thúc cùng sư thúc tổ, tất không thể phá hủy quy củ của phật môn, tuy nhiên ngươi…”


Hắn nói đến đây, mày liền nhíu chặt lại, tiếp tục cười nói: “Sư huynh cũng không muốn làm khó dễ ngươi, đành phải cùng các trưởng lão thương lượng, ngươi chỉ cần thay thế Vạn Phật tự đưa phần hạ lễ cho Bắc gia Bắc Vũ Hoành trưởng lão ở phía Nam, liền tính là hoàn thành nhiệm vụ, lần xuống núi này, không biết ngươi có nguyện ý hay không?”


Vừa mới nói xong, không khí trong phòng nháy mắt trở nên quái dị. Sắc mặt của Tịch Thiện trở nên phi thường khó coi, đôi môi giật giật, tựa hồ muốn nói gì lại không nói lên lời, một bộ dáng muốn nói lại thôi. Những người khác sắc mặt cũng phi thường cổ quái, khiến Âm Tế Thiên có chút đoán không ra sự tình.


Vạn Phật Tự đúng là có quy củ như vậy, tăng lữ lớn lên trong tự, chỉ cần đủ mười lăm tuổi liền phải xuống núi. Kỳ thực lịch lãm chỉ là một lý do nhỏ, chính yếu là khiến đệ tử cửa Phật trên đường khất thực kết thiện duyên, nên gọi tắt là hóa duyên, xem như là một phương thức tự mình rèn luyện tu hành.


Đương nhiên là đệ tử phải đến một mức tu vi nhất định mới cho phép xuất tự lịch lãm, hiện giờ linh căn của hắn bị hủy, Tịch Lễ tựa hồ cũng là băn khoăn đến điểm này mới có thể nói là hắn đưa phần hạ lễ làm lịch lãm nhiệm vụ.


Bất quá, Tịch Thiện đã nhắc nhở trước hắn không nên đáp ứng bất cứ chuyện gì mà Tịch Lễ gợi ý. Chẳng lẽ ngoài đơn giản là tặng lễ này còn có chuyện gì không thể để người biết? Âm Tế Thiên tuy rằng không biết sư huynh vì cái gì sắc mặt cổ quái như vậy, nhưng đối với chuyện có thể rời đi Vạn Phật tự vẫn rất cao hứng, ít nhất về sau không cần phải tụng kinh niệm phật, cũng không bị phạt sao chép kinh thư, quan trọng nhất là có thể ăn thịt cá, nhìn nữ nhân xinh đẹp.


Đương nhiên, có thể tìm được nơi trốn đi không cần quay lại Vạn Phật Tự, đó là chuyện tốt nhất. Nghĩ đến đấy, chuyện Tịch Thiện tận lực nhắc nhở hắn đã bị hắn vứt ra sau đầu. Âm Tế Thiên cho rằng chuyện này có cất giấu âm mưu lớn như thế nào đi nữa thì Tịch Lễ cũng không đến mức sẽ mưu hại tính mạng của hắn.


“Sư đệ nguyện ý thay thế Vạn Phật tự đi đến Bắc gia!”
Tịch Thiện vừa nghe liền nổi lên lo lắng: “Tịch Thiên, ngươi…”
“Nếu Tịch Thiên đồng ý việc này, kia liền ngay hôm kia xuất phát.” Tịch Lễ lập tức đánh gãy lời Tịch Thiện nói
Âm Tế Thiên ngẩn ra: “Nhanh như vậy!”


“Đúng vậy, thời gian rất cấp bách! Vô Tịnh, vi sư cho ngươi chuẩn bị đồ vật đã chuẩn bị tốt chưa?” Tịch Lễ không để Âm Tế Thiên có cơ hội đổi ý, vội hướng đồ đệ Vô Tịnh đứng ở cửa hỏi.


“Bẩm sư phụ, đã chuẩn bị tốt!” Vô Tịnh đối Âm Tế Thiên cung kính đưa lên túi lớn túi nhỏ đựng tiền và túi không gian: “Sư thúc, trong Càn Khôn túi này có y bào, đan dược, phù chú còn có chút pháp khí bảo mệnh!” Túi không gian là vật phẩm chuẩn bị cho giới Tu Chân, tuy chỉ như cái túi bình thường nhưng có thể đựng được rất nhiều đồ vật, bởi vì diện tích bên trong ít nhất cũng rộng khoảng một gian phòng.


Âm Tế Thiên nhìn thần sắc vài vị trưởng lão, trong lòng có chút bất an, trông ba vị trưởng lão Hư Vô Hư Vọng Hư Độ xác thực có chút vui sướng khi người gặp họa, giống như chuẩn bị chê cười hắn, mà bộ dáng của Hư Thực trưởng lão sợ bóng sợ gió lại lộ ra sự lo lắng, tựa như sắp sửa phát sinh sự tình không tốt. Càng khoa trương chính là Tịch Thiện bộ dáng khổ sở, cuối cùng, đem các loại pháp khí bảo mệnh, đan dược phù chú nhét vào trong tay hắn, hai mắt phiếm lệ, một bộ dáng luyến tiếc. Hơn nữa ngữ khí của y khi nói chuyện giống như là đối với nữ nhi chuẩn bị xuất giá mà dặn dò: “Nhớ rõ Vạn Phật tự là nhà của ngươi, nếu như bị ủy khuất, thì trở về tự tìm sư huynh cùng sư phụ, bọn ta sẽ thay ngươi xuất đầu, đi đến bên kia phải nghe nhạc, ách, không đúng, công…”


[ý ảnh là nghe nhạc phụ hoặc cha chồng = công công ]
Không để Tịch Thiện nói xong, đã bị Hư Độ hung hăng mà đánh vào đầu. Tịch Lễ sợ Tịch Thiện nói lộ hết, vội hướng Vô Tịnh liếc mắt một cái. Ngay sau đó, Âm Tế Thiên đã bị mang ra đại môn của Vạn Phật Tự.






Truyện liên quan